Chương 76: Cứu Chữa
Chương 76: Cứu Chữa
Chương 76: Cứu Chữa
Ở bên đây, sau khi Cố Thừa Duệ theo phu nhân về đến nhà mới biết hai người cùng dòng họ, cùng một gia tộc họ Cố, chỉ có điều cách nhau gần năm đời rồi, vì thế có thể xem như là quan hệ họ hàng của họ là tương đối xa.
Sau khi chào hỏi với những người gác cửa, hắn liền đi vào trong phòng, sau khi nghiêm túc kiểm tra cho người bị thương một lần, phát hiện tuy vết thương rất nặng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ có điều mất máu quá nhiều nên khiến cho mọi người có chút sợ hãi mà thôi, tuy nhiên cũng không thể vì thế mà coi thường mà phải mau chóng xử lý, nếu không có thể sẽ gây chết vì mất máu.
Sau khi làm xong xuôi mọi việc, hắn lui ra ngoài và nói: "Vẫn là câu nói đó, ta nắm chắc 30% thành công. Nếu đồng ý chữa trị ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng lỡ như... các ngươi cũng đừng trách ta."
"Chữa! chữa! Chỉ cần còn một tia hy vọng thì đều chữa." Phu nhân vội vàng gật đầu, nói.
"Vậy cần bao nhiêu tiền?" Một người trung niên lo lắng hỏi.
"Chúng ta là người cùng dòng họ nên miễn phí trị liệu, nhưng tiền thuốc các ngươi phải trả." Nói đến đây hắn trầm tư một lúc rồi nói tiếp: "Nếu thuận lợi, một lượng bạc là đủ rồi, đương nhiên sau đó cũng phải bồi dưỡng tốt một chút."
"Vậy làm phiền Thừa Duệ, chúng tôi chữa." Lão nhân ngồi ở giữa mặt ủ mày chau, mở miệng nói.
"Được, vậy mau nấu một nồi nước nóng, nhớ kỹ nồi nhất định phải rửa sạch sẽ, không được phép có dính vết dầu." Cố Thừa Duệ nói xong lại yêu cầu mang đèn dầu vào phòng để làm nóng kim châm, cầm máu cho người bị thương.
Đợi nước nóng đun xong, Cố Thừa Duệ cẩn thận vệ sinh bên ngoài miệng vết thương một lúc. Sau khi xử lý xong lại dùng i-ốt cẩn thận xử lý miệng vết thương một lần nữa, sau đó kiểm tra đi kiểm tra lại, sau khi xác định bên trong không còn bụi bẩn, thì dùng kim châm đâm vào các huyệt đạo để đạt được hiệu quả tê liệt cục bộ.
Hắn gọi hai nam nhân vào trong đè giữ người bệnh lại, sau đó dưới sự há mồm trợn mắt của mọi người, hắn nhanh chóng mà cẩn thận khâu miệng vết thương lại với nhau.
Bận rộn xong thì hắn trực tiếp ngồi sang một bên, phất tay nói: "Có thể đắp chăn cho bệnh nhân rồi, nhớ rằng chăn tuyệt đối phải dùng loại sạch sẽ, tốt nhất là chăn đã được phơi khô dưới ánh mặt trời, nếu không thì rất dễ bị nhiễm trùng."
"Cái này chúng tôi cũng hiểu, đúng lúc chăn vừa mới phơi xong." Một nam nhân nói, sau đó xoay người mang một cái chăn mới tới.
Cố Thừa Duệ thấy vậy thì lấy giấy bút từ trong hòm thuốc ra viết đơn thuốc, sau đó bảo: "Đến tiệm thuốc Lạc Thị bốc thuốc trước đi, thuốc của ta không được đầy đủ."
Nói xong đem đơn thuốc đưa cho một người trong đó, tiếp theo dặn dò mọi người còn lại vài câu, cuối cùng tán gẫu vài câu xong, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Vừa đi, hắn cũng nhân cơ hội đó mà quan sát, hiểu rõ rằng hiện tại vai vế của gia đình này là cao nhất trong gia tộc, chẳng hạn tuổi tác vị lão gia kia xấp xỉ trưởng tộc, nhưng vai vế lại cao hơn một bậc. Ngay cả trưởng tộc còn phải cung kính gọi người này một tiếng cửu thúc, mà hắn ta thì phải gọi là cửu gia gia. Ngoài ra, người còn đang bị thương ở trong kia, hắn ta phải gọi là Thập tam thúc.
Đi đến cửa nhà thì hắn đúng lúc đụng phải Chu Oánh đang vội vã kéo xe trở về, bất chợt sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không có nổi giận, nhận lấy xe đẩy trả cho Điền gia.
Đợi đến lúc hai người về đến nhà, Cố Thừa Duệ mới đỡ nàng ngồi xuống, nói: "Buổi trưa nàng muốn ăn gì, ta đi làm."
Chu Oánh nghe xong cũng không khách sáo, từ không gian lấy ra một miếng đậu phụ, nửa cân thịt heo, nói: "Chàng tự lo liệu đi, không gian còn có vài cái màn thầu, đủ cho chúng ta ăn rồi."
Cố Thừa Duệ nhận lấy đồ ăn, quay người đi ra ngoài cửa, còn Chu Oánh trực tiếp nằm thẳng cẳng ra giường, bỗng chốc cảm thấy hơi thở dễ chịu hơn, eo cũng dễ chịu nhiều hơn. Nói thật nàng còn chưa từng cảm thấy rằng nằm thẳng thôi mà lại thoải mái như vậy, xem ra sau này còn phải chú ý nhiều hơn. ...