Chương 770: Thi Phủ
Chương 770: Thi Phủ
Chương 770: Thi Phủ
Cuối cùng cũng đến lễ phong hoàng hậu, Tôn Diệu Khả không chút do dự trở thành Hoàng hậu, còn Cố Uyển Ninh được phong hiệu Hiền phi.
Chưa kể, sau khi hai người thay đổi y phục xong, trông uy nghiêm và xinh đẹp hơn rất nhiều.
Có lẽ vì mệt mỏi nên đêm đó Tôn Diệu Khả đã chuyển dạ và hạ sinh một nữ hài nhi.
Ngày hôm sau, lúc Chu Oánh nhận được tin này thì kinh ngạc trong chốc lát, Tôn Diệu Khả dường như chỉ đang mang thai được tám tháng, cái này là sinh non...
Nghĩ đến đây, nàng liền lén nhìn vào nội cung, thấy hài tử này quả thực có chút gầy yếu. Tôn Diệu Khả rõ ràng cũng đã trải qua không ít đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh.
May mắn thay, cả hai mẫu tử đều bình an, Chu Oánh mới rút lui.
Lúc ăn điểm tâm, Chu Oánh thấy Cố Thừa Duệ cười đến nỗi không thể ngậm miệng được, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có gì hay ho không, mau nói đi?"
Cố Thừa Duệ kể cho nàng nghe về quyết định của Hoàng Thượng. Mười hai ngày nữa, toàn bộ Đại Minh sẽ cử hành lễ bái tế Mẫu Thần.
Sau đó hắn nói: "Hiện tại Mẫu Thần đã hoàn toàn đứng vững ở Đại Minh rồi, sau này muốn quên cũng khó."
Chu Oánh nghe xong cũng không mấy vui vẻ. Sau khi Tân Hoàng lên ngôi liền đi bái tế nàng, nàng không thể không tặng lại lễ vật cho hắn ta.
Sau đó, nàng trực tiếp nói cho hắn biết ý của mình: "Chàng nghĩ ta nên tặng cái gì thì được?"
Cố Thừa Duệ nghe xong cũng ngơ ngác, rõ ràng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc nàng sẽ hoàn lễ.
Cũng đúng, sau khi Tân Hoàng đăng cơ lại mang theo nhiều người như vậy đến bái tế nàng. Nàng nhất định phải tỏ chút lòng thành mới phải.
Suy nghĩ một lúc, hắn trả lời: "Không thì tặng cho phương Bắc hạt giống ngô và cho phía Nam hạt giống lúa đi.
Vấn đề lương thực được giải quyết càng sớm thì dân chúng sẽ càng có niềm tin vào Mẫu Thần hơn."
"Cũng được, nhưng sau khi hạt giống được thả ra, thì chức quan Đại Ti Nông của chàng đã chẳng còn tác dụng gì mấy."
"Không sao, ngay từ đầu ta đã không muốn làm chức quan này rồi." Cố Thừa Duệ nói.
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi."
Bởi vì hôm sau là ngày thi phủ nên Chu Oánh không ra ngoài nữa mà chuẩn bị một ít đồ ăn cho Cố Thành Lâm.
Có bánh mì nhân thịt, mì ăn liền nhà làm, bánh bao hấp và trứng kho.
Sau khi làm xong, nàng đóng gói lại và đưa cho Cố Thành Lâm, còn dặn dò hắn ta cách để ăn.
"Đa tạ tẩu tử rất nhiều, có những thứ này rồi, ta sẽ không cần phải gặm bánh bao nữa." Cố Thành Lâm nhận lấy và cười nói.
"Thích là được rồi, lúc đi đừng quên mang theo mấy quả lê để 'chống cháy' nha."
"Vâng, ta nhớ rồi." Cố Thành Lâm gật đầu.
Ngày hôm sau khi đến phòng thi, Cố Thừa Duệ đích thân đưa hắn ta đến đó và kiểm tra những vật dụng cần thiết như bút, mực, giấy nghiên.
Tới cửa phòng thi, Cố Thừa Duệ nhìn bộ dáng căng thẳng của hắn ta, liền mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu hắn ta và nói: "Ngươi tuổi còn trẻ mà sao suy nghĩ nhiều như vậy chứ. Ngươi chỉ mới có bao nhiêu đó tuổi thôi, nếu không đậu thì ba năm sau chúng ta lại thi tiếp, đừng quá lo lắng.
Nhớ kỹ, khi bước vào trong, đừng để ý đến người khác, đừng vội làm bài, hãy giữ cho tâm trạng bình tĩnh trước đã.
Chờ đến khi ngươi đã hoàn toàn bình tĩnh, sau đó mới thẩm đề, chắc chắn sẽ không sai đâu."
Cố Thành Lâm nghe xong liền ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Đệ sẽ cố gắng hết sức. Huynh về đi, đệ vào trong đây."
"Đi đi." Cố Thừa Duệ mỉm cười vẫy tay với hắn ta, đợi khi hắn ta vượt qua kiểm tra một cách suôn sẻ, mới quay người trở về.
Trong ba ngày qua, phu thê hai người họ đã đến hai cái thôn trang mới mua dạo qua một vòng. Sau khi sắp xếp cho thôn trang xông xuôi, họ lập tức vội vã quay về.
Vừa đến cửa phòng thi, cũng đúng lúc kết thúc khảo thí, Cố Thừa Duệ lập tức xuống xe đi tới.
Một lúc sau, đã nhìn thấy Cố Thành Lâm đang cúi đầu bước ra ngoài.
Cố Thừa Duệ cười nói: "Không tệ chút nào, không ốm đi, trạng thái khá tốt."
"Biểu ca, sao huynh không hỏi ta làm bài thi thế nào?"
"Mặc kệ ngươi thi ra sao, hiện tại nó đã được quyết định rồi.
Chi bằng vui vẻ ăn một bữa thật no, ngủ một giấc thật ngon, sau đó vui vẻ chờ đợi kết quả." Cố Thành Duệ nói đến đây, tiếp tục: "Trước đó, không phải ta đã nói rồi sao, ngươi vẫn còn trẻ, không cần gấp gáp."