Chương 843: Nhắc Nhở
Chương 843: Nhắc Nhở
Chương 843: Nhắc Nhở
"Hoàng thượng, không bằng để Tiền công công thử trước đi." Cố Thừa Duệ chần chờ một chút nói.
Tuy rằng hắn có lòng tin trị được bệnh đậu mùa, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn cảm thấy sau khi làm cho trong lòng ông ấy hoàn toàn bị thuyết phục, mới chích ngừa cho ông ấy sau.
Huống chi bây giờ tuy rằng Đại Minh trông có vẻ yên bình nhưng bên dưới lại có dòng sóng ngầm đang dâng trào, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
"Hoàng thượng, hãy để Tiền công công chích ngừa trước đi ạ." Sở thị vệ phụ họa nói.
"Như vậy đi, Thừa Duệ đi về trước nghỉ ngơi cho thật tốt. Ngày mai, trẫm sẽ lựa chọn ra một nhóm người tới chích ngừa, đồng thời sẽ để người của Thái y viện đi theo quan sát một phen.
Nhìn xem có thể tạo nên sự khác biệt nào hay không."
"Vâng, thần xin cáo lui trước." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong, hắn nhìn về phía Sở thị vệ nói: "Làm phiền Sở thị vệ bảo vệ tốt con trâu kia."
"Yên tâm đi, Cố đại nhân." Sở thị vệ cười nói.
Cố Thừa Duệ gật đầu, xoay người bước ra khỏi cung.
Sau khi quay lại trong phủ, hắn mới biết là hai mẫu tử Chu Oánh đã tới thôn trang. Tuy rằng hắn hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, ăn chút gì đó và ngủ một giấc thật ngon.
Làm hắn không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau tiến cung sau, Hoàng Thượng làm mười tuổi đến 40 tuổi sở hữu cung nhân đều loại hoa.
Sau khi chích ngừa xong, những người khác thì giao cho đám người Chu Viện Thủ.
Ngoại trừ mỗi ngày đi dạo một vòng ở trong cung ra, hắn bận rộn ở y quán.
Ba ngày sau, thân thể đã dần dần thuyên giảm. Sang ngày thứ bảy, cơ thể đã hoàn toàn bình phục.
Hoàng Thượng mừng rỡ, các thái y cũng vui vẻ theo.
Tuy rằng không phải là bọn họ phát hiện ra, nhưng ít nhất là sau này không cần tiếp tục sợ hãi bệnh đậu mùa nữa. Đây cũng được xem như là cách cứu mạng bọn họ rồi.
Cùng ngày, bất cứ ai ở trong cung từ hai tuổi tới dưới sáu mươi tuổi, ngoại trừ thai phụ là Cố Uyển Ninh ra, toàn bộ đều được chích ngừa.
Mười ngày sau, sau khi mọi người đều đã khỏi bệnh, Hoàng Thượng đi tìm Thái hoàng thái hậu. Ông ta nhìn Trưởng công chúa, sau đó nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Hoàng nãi nãi, lần này Cố Thừa Duệ có cống hiến quá lớn. Hơn nữa, sự kiện khoai lang đỏ và cả sự việc guồng nước lúc trước nữa. Người cảm thấy tôn nhi nên khen thưởng hắn như thế nào cho phải?"
"Nãi nãi cũng không nói chắc được. Tuy nhiên, phu thê hai người bọn họ, một người suốt cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện làm ăn buôn bán và nấu ăn, một người suốt không nghiên cứu trồng trọt thì chính là nghiên cứu y thuật, cả hai không có chút ham mê quyền lực nào cả.
Hơn nữa, với mối quan hệ với Bình Dương cô cô của con, không bằng con cho hắn một chức quan không dễ dàng bị bắt nạt, còn chuyện khác do con tự sắp xếp đi."
"Chức quan không để cho người khác khi dễ sao?" Hoàng thượng nghe xong nhất thời thật sự không nghĩ ra được.
Rốt cuộc, chức quan không để cho người ta khi dễ lại chẳng có mấy cái.
Sau đó, ông ấy nói: "Sau khi quay về, tôn nhi sẽ nghiêm túc suy xét."
Sau khi nói xong, Hoàng thượng nói đứng dậy đi ra ngoài.
Thái hậu vội gọi ông ấy lại nói: "Con khoan đi đã, con cảm thấy hậu cung như thế nào.
Sau khi Hoàng hậu qua đời, chỉ còn lại nha đầu Uyển Ninh kia, các triều thần sớm muộn gì cũng sẽ đề xuất tuyển tú cho con thôi.
Hơn nữa, còn các phi tử của phụ hoàng con nữa, cứ ở lại trong cung như vậy cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu bọn họ có bất kỳ lời nói khó nghe nào thì sẽ có thể gây ra phiền toái."
"Có phải là người đã nghe được gì đúng không?" Hoàng Thượng sửng sốt một chút hỏi.
"Thật ra là không có, nhưng con đừng quên rằng đám phi tử của phụ hoàng con còn khá trẻ, thậm chí có người vẫn còn là hoa cúc đại khuê nữ.
Kẻ có dã tâm sẽ nhắm tới con là điều không thể tránh khỏi."
"Không thể nào."
"Nếu không có manh mối thì ta sẽ nói như vậy hay sao?"
Hoàng thượng nghe xong, trong lòng ông ấy dâng lên sự chán ghét, sau đó hỏi: "Hoàng nãi nãi, người nói xem nếu thả những phi tử không có nhi tử này ra khỏi cung thì sẽ như thế nào? Đặc biệt là những người chưa từng được thị tẩm qua như người đã nói."
"Thật ra con rất nhân từ, nhưng nãi nãi sợ rằng bọn họ sẽ không tiếp nhận lòng tốt này của con đâu." Thái Hoàng Thái Hậu nói tới đây dừng một chút nói: "Như vậy đi, hai ngày sau, nãi nãi sẽ phái người tới dò xét thử giọng điệu của bọn họ và gia tộc của bọn họ, nếu bọn họ có thể tiếp thu được chuyện này, vậy thì cứ thả cho bọn họ đi thôi."