Chương 845: Biện Pháp
Chương 845: Biện Pháp
Chương 845: Biện Pháp
Cuối cùng, Hoàng thượng nhìn về phía Cố Thừa Duệ đang đứng giả ngu, tức giận nói: "Cố Thừa Duệ mau nói ra suy nghĩ của ngươi xem?"
"Bẩm Hoàng thượng, nếu người chỉ là muốn lần này nhanh chóng mở rộng việc chích ngừa bệnh đậu mùa càng sớm mà nói, thần cảm thấy ý tưởng của các vị thái y đều không tồi.
Nhưng về lâu dài xem ra vẫn có khiếm khuyết nhỉ?"
"Ừm, ngươi nói ra thử xem sao?" Hoàng thượng gật đầu nói, đây cũng là điều mà ông ấy cảm thấy không ổn nhưng không ổn ở đâu, ông ấy nhất thời cũng nghĩ không ra.
Tuy rằng vài vị thái y khó chịu, nhưng bọn họ không có phản bác hắn bởi vì thấy hắn đã phát hiện ra bệnh đậu mùa.
Nhưng bọn họ vẫn quay đầu nhìn về phía hắn, muốn nhìn một chút xem hắn có nghĩ ra được ý tưởng hay ho gì.
"Con người sinh sôi không ngừng, sóng sau xô sóng trước. Năm nay tuyên truyền về bệnh đậu mùa.
Như vậy sang năm, những hài tử lớn lên vào năm sau phải làm sao bây giờ?
Phải mỗi năm tới một lần hay sao?
Cho nên, ý của thần là, giống như quan viên vậy, ở các huyện thậm chí là trong thị trấn, thành lập một y quán thuộc triều đình, cũng có thể gọi là y đạo nha môn.
Ngoại trừ việc chích ngừa phòng bệnh đậu mùa cho hài tử ở độ tuổi đi học vào mỗi năm. Sau khi phát hiện phương pháp khác phòng ngừa được vi rút gây bệnh cũng có thể được thực hiện nhanh chóng thông qua y quán.
Ví dụ như bệnh phong.
Hơn nữa, có thể gia tăng thu nhập thông qua việc xem bệnh vào những ngày bình thường.
Bằng cách này, rất có thể không chỉ không cần phải trả bổng lộc cho bọn họ, ngược lại còn gia tăng thêm thu nhập cho triều đình nữa.
Ngoài ra, y thuật của mỗi y giả là không đồng đều, y quán có thể thông qua khảo thí để khống chế bọn họ. Chỉ khi nào đạt yêu cầu, bọn họ mới có thể hành nghề y.
Những người khác sẽ kiên quyết bị loại bỏ.
Điều cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất, chất lượng dược liệu của Đại Minh cũng rất đáng lo ngại. Thậm chí còn có những người bán dược liệu cũng có thể bị giám thị thông qua y quán này."
"Y đạo nha môn." Hoàng thượng nghe xong cảm thấy có chút quá lớn, nhưng không thể không nói rằng đây là một ý tưởng tốt để phát triển lâu dài.
Sau khi các thái y nghe xong, liếc nhìn lẫn nhau, bọn họ nhất thời cũng không biết ý tưởng này là tốt hay xấu.
Lúc này, Chu Viện Thủ hỏi: "Cứ như vậy, không phải nó sẽ lấn át các cửa hiệu thuốc khác hay sao, có thể gây ra tình trạng náo loạn hay không?"
"Chỉ là tăng thêm một y quán mà thôi, chỉ cần không có ý xấu thì sẽ không bị ảnh hưởng.
Hơn nữa, người làm trong y quán không phải cũng đến từ những đại phu hay sao và những người được tuyển chọn đều là những người giỏi nhất. Như vậy, chuyện này chắc chắn sẽ dẫn tới địa phương sẽ thiếu đi một hai hiệu thuốc."
Chu Viện Thủ nghe xong không hề mở miệng nói thêm gì nữa.
Hoàng thượng thấy vậy, nhìn về phía Cố Thừa Duệ nói: "Cứ như vậy đi. Cố ái khanh, lát nữa ngươi trình lên một chiết tử được trình bày kỹ càng tỉ mỉ, chúng ta thảo luận kỹ càng một chút.
Để quảng bá bệnh đậu mùa năm nay, cứ làm theo lời Chu Viện Thủ là tuyển chọn một vài đại phu ở kinh thành trước. Đồng thời, cũng tuyển chọn một số học đồ ở Thái y viện chuyên môn đi học tập cách chích ngừa và trị liệu bệnh đậu mùa.
Sau khi học xong, trẫm sẽ phái quan binh đưa bọn họ đến các nơi khác nhau, nhanh chóng quảng bá bệnh đậu mùa ra bên ngoài." Hoàng thượng nói tới đây nhìn về phía Chu đại y nói: "Chuyện tuyển người giao cho Chu Viện Thủ phụ trách. Ngươi nhớ kỹ nhân phẩm nhất định phải đạt tiêu chuẩn. Nếu xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ tìm ngươi để hỏi. Về phần giảng dạy thì giao cho Cố Thừa Duệ đi."
"Tuân mệnh." Hai người đồng thời đáp.
Ra khỏi Ngự thư phòng, Chu Viện Thủ hỏi: "Cố đại nhân có phương pháp phòng ngừa bệnh phong sao?"
"Tạm thời còn chưa có, nhưng bệnh đậu mùa có thể phòng ngừa thành công nên ta nghĩ rằng những căn bệnh khác cũng sẽ có biện pháp, chúng ta có thể thử xem." Cố Thừa Duệ đáp.
"Cũng đúng, vẫn là người trẻ tuổi các ngươi dám mạnh dạn dẫn đầu." Chu Viện Thủ như suy tư gì đó gật đầu nói.
Xem ra Thái y viện bọn họ cũng có thể thử xem và không còn hạn chế việc xem bệnh cho những người trong cung nữa.
Cố Thừa Duệ thấy vậy khách sáo nói hai câu rồi cáo từ.
Sau khi quay về nhà, hắn nhìn thấy Quả Quả đã có thể tập tễnh bước đi dưới sự hướng dẫn của Chu Oánh, hắn tiến lên cười nói: "Quả Quả, giỏi quá, mau đến chỗ của cha này."
Nói xong, hắn cúi người vỗ tay với cô bé.
Quả quả nhìn đến hắn cũng cười rồi vỗ tay theo. Sau đó, khuôn mặt nhỏ có vẻ nghiêm túc đi qua chỗ hắn.
Lúc sắp đi tới nơi, cô bé đột nhiên cười bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.