Chương 87: Bị Chặn
Chương 87: Bị Chặn
Chương 87: Bị Chặn
Ở cửa thôn, Diêu thị thấy Cố Thừa Duệ vội vàng chạy xe lừa tới, lập tức đứng dậy nói: "Lão Tam, nhà hai người thật sự mua lừa à?"
"Đúng vậy đó thẩm, đang phơi nắng à." Cố Thừa Duệ khách sáo một câu rồi vội vàng đi về phía trước.
"Ơ, sao lại mua ba cái vò hỏng thế?" Sau khi Diêu thị nhìn thấy cái lỗ ở phần đáy của vại, cố ý tò mò hỏi, đồng thời một tay gắt gao bắt lấy vành xe.
Cố Thừa Duệ nhìn bà ta một cái thật sâu, không hỏi cũng hiểu được ý của bà ta.
Bởi vì buổi sáng đi ra ngoài, Cố Thừa Hỷ cố ý tới nhà một chuyến, cũng nói cho hắn biết chuyện nhà cũ dòm ngó con đường phát tài của bọn họ. Chỉ là thật sự không ngờ, bọn họ lại tự nhiên hành động trước mặt mọi người như vậy.
"Mua cái gì chứ, mỗi ngày Thừa Duệ đều mang theo vại nước ra ra vào vào, mà các người không biết mà?" Lúc này Lục thẩm đứng dậy đi tới, nhìn thấy Diêu thị cầm lấy vành xe, bỗng chốc con mắt híp lại.
Bà ấy đã nói rồi mà, hai phu nhân vẫn luôn áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, làm sao có thể tự dưng muốn học may giày gì đó với bà ấy. Hóa ra học may đế giày là giả, muốn chặn Cố Thừa Duệ lại là thật.
Nhưng mà nói thật, bà ấy cũng rất tò mò muốn biết hiện tại họ đang buôn bán thứ gì, bởi vậy trực tiếp hỏi: "Thừa Duệ, mỗi sáng ngươi đều đi ra ngoài một chuyến là làm cái gì vậy?"
"Đến Hồng Vận Lâu đưa chút giá đỗ, thuận tiện bổ sung một chút dược liệu." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Giá đỗ, cái gì là giá đỗ vậy." Cố Lục thẩm vừa nghe càng thêm tò mò, lớn từng này tuổi mà sao bà ấy chưa từng nghe nói đến giá đỗ.
"Lão Tam, giá đỗ mà ngươi nói, có phải là món giá đỗ mà Hồng Vận Lâu mới ra không. Nghe nói giá đỗ xào giấm giòn giòn sảng khoái còn mang theo chút vị cay ăn rất ngon."
"Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng nhớ ra, hai ngày trước lúc đi ra chợ, nghe người ta nói mới ra món giá đỗ gì đó rất ngon, hơn nữa phải đi xếp hàng từ sớm, chậm sẽ không còn."
"Có thật không vậy? Ăn một món mà còn phải xếp hàng?"
"Ta chỉ là nghe nói, cũng chưa từng ăn."
"Thừa Duệ, cái giá đỗ mà ngươi nói, có phải là giá đỗ mà bọn họ nói không?"Cố Lục thẩm nhìn về phía Cố Thừa Duệ hỏi.
"Đúng, chỉ là một món chay, mùa đông thiếu thức ăn, cho nên mới cảm thấy có chút là lạ." Cố Thừa Duệ trả lời.
"Vậy thì giỏi lắm rồi, chúng ta sống cả đời cũng không có nghĩ đến."
"Lục thẩm đã nói thế thì lát nữa thẩm đến nhà, chúng con mời thẩm ăn giá đỗ."
"Được, được, ta rảnh rỗi thì sẽ đến đó mở mang kiến thức." Cố Lục thẩm mỉm cười liên tục gật đầu nói.
"Thừa Duệ, nghe nói món ăn này bán rất đắt, có thể dạy chúng ta cách trồng không, chúng ta cũng muốn kiếm chút tiền để ăn Tết."
"Đúng đó đúng đó, con đường phát tài tốt như vậy, ngươi cũng không thể giữ khư khư phát tài một mình được."
"Đúng vậy, chúng ta cũng bị nhà các người liên lụy không ít, ngươi cũng không thể che giấu được."... ...
Cố Lục thẩm nghe thấy bọn họ càng lúc càng nói quá đáng, trong lòng bỗng thấy áy náy, sớm biết vừa rồi đã không tò mò rồi.
Bèn vung tay lên nói: "Được rồi, được rồi, các người đang muốn cướp tiền hay gì thế."
"Đúng vậy, các người chỉ nói bị liên lụy, nhưng sao không có nói trước đây các người cũng hưởng không ít ánh sáng từ chúng ta." Lưu thị không cam lòng nói.
"Tẩu cũng bớt nói hai câu đi." Cố Lục thẩm nghe vậy tức giận liếc Lưu thị một cái, đây không phải là thêm dầu vào lửa hay sao, chờ lát nữa nếu đánh nhau thì kẻ chịu thiệt không phải cũng là bà ta.
Sau đó trừng mắt liếc Diêu thị một cái, đẩy xe lừa xuống đường: "Thừa Duệ ngươi về nhà trước đi."
"Cảm ơn Lục thẩm." Cố Thừa Duệ chắp tay nói tiếng cảm ơn, sau đó xoay người đánh xe đi về nhà.