Chương 938: Lễ Hội Đèn Lồng 4
Chương 938: Lễ Hội Đèn Lồng 4
Chương 938: Lễ Hội Đèn Lồng 4
Sau đó vội vàng gọi người, bưng phật nhảy tường cùng rau trộn lên, Chu Oánh cũng tự mình bưng năm cân rượu lên.
Ba đứa nhỏ thấy sắp được ăn liền quay lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực người lớn chờ đồ ăn được bưng ra.
Phật nhảy tường vừa bày lên, mọi người lập tức khen ngợi, nhưng phu thê Chu Oánh chỉ nếm thử, ăn vài cái tai heo.
Thái hậu thấy thế cũng gắp một cái bỏ vào miệng nói: "Ngon, giòn, thơm.
Trước đây có nghe người nói chỗ Chu nha đầu nấu rất ngon, lúc đầu còn không tin, nhưng bây giờ cuối cùng cũng tin rồi."
"Hoàng nãi nãi, lát nữa người thử món lòng già khô này, vô cùng ngon." Hoàng Thượng nói.
"Được."
"Cha, thử món rong biển cắt nhỏ này xem, vừa nhìn đã biết do chính Chu Oánh làm, nhất định rất ngon." Chu Hoài Minh gắp một rong biển cắt nhỏ cho Chu lão tướng quân.
"Làm sao ngươi biết Chu Oánh tự mình làm?" Minh Ngọc tò mò hỏi.
"Cái này khá đơn giản, món này không có trong thực đơn. Nhưng ta kiến nghị có thể thêm vào, món này rất ngon, hơn nữa còn rất hợp ăn cùng cơm."
"Có thể suy xét, xem như món ăn kèm đãi khách, nhất là lúc ăn lẩu." Chu Oánh mỉm cười gật đầu.
"Khụ, ngươi làm món lẩu kia cũng rất ngon, nhưng lại dễ nóng trong người, ta cũng không dám ăn nhiều." Thái hậu nói.
"Chủ yếu là thịt dê hơi khô, nếu kết hợp với trà thảo mộc và canh lê sẽ ngon hơn nhiều." Chu Oánh trả lời.
Chẳng mấy chốc các món ăn lần lượt được dọn ra, đặc biệt là món gà bát bảo đã được cấu tốt.
Bắt đầu khai tiệc, nửa đầu là bình luận nhấm nháp món ăn, nửa sau Thái Hậu cẩn thận giới thiệu Tần Duy Văn, Chu Hoài Minh còn khen ngợi Chu Hoài Du.
Thấy thế, Chu Oánh cuối cùng cũng hiểu ra, bọn họ đã phối hợp dàn dựng một cảnh như vậy, nói trắng ra là để hai người thân cận.
Nhưng khi nghĩ đến Tần Duy Văn từ nơi khác đến, có thể hiểu được lý do tại sao họ lại hẹn hò mù quáng.
Ăn cơm xong, Chu Hoài Minh và Minh Ngọc hia người bao che, bốn người đã xuống lầu đi dạo phố.
Lúc này, bên ngoài cũng trở nên náo nhiệt, đủ loại tiếng rao hàng, tiếng la to, hình thành một khung cảnh.
Quả Quả trèo ra sau cửa sổ nhìn ra ngoài nói: "Nương, đằng kia có một chiếc đèn lồng hình con thỏ rất xinh đẹp, chúng ta đi mua đi."
Nghe cô bé nói vậy, Tráng Tráng lập tức hô lên: "Gia gia, cháu cũng muốn mua một chiếc đèn."
"Đi đi." Dương Dương nhảy nhót đi theo nói.
"Khụ, ta sẽ sắp xếp người mua cho các con, nhưng tốt nhất là các con đừng ra ngoài.
Bên ngoài có nhiều người như vậy, nếu chẳng may lạc đường, các con có thể sẽ không thể tìm thấy cha nương, sẽ thành một đứa trẻ không cha nương." Chu Oánh đứng dậy nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Quả Quả không cam lòng nhìn Cố Thừa Duệ, Cố Thừa Duệ lắc đầu nói: "Cái khác ta có thể hứa với con, nhưng việc này không được, bên ngoài có quá nhiều người, nếu bọn họ làm con ngã, con sẽ bị giẫm thành một chiếc bánh nhân thịt."
"Bánh." Lúc này Dương Dương hô lên.
Hoàng Thượng thấy thế liền đưa cho hắn một miếng bánh trứng nhỏ, bịt miệng nó lại.
Về phần Thái Hậu và Cố Uy Ninh đang bò trước cửa sổ, vô cùng thích thú nhìn người dân và các quầy hàng trên đường phố.
Chủ yếu là náo nhiệt, so với trong cung quạnh quẽ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Chẳng bao lâu sau Chu Oánh tự mình mua ba chiếc đèn lồng, có con thỏ mà Quả Quốc thích, con hổ mà Tráng Tráng thích và con chó mà Dương Dương thích.
Thậm chí còn mua một ít bánh đường chiên.
Có những chiếc đèn lồng, ba đứa trẻ cuối cùng trở nên ngoan ngoãn.
Tại một cái đài cách đó không xa trên đường, cũng bắt đầu hoạt động lớn đoán đố đèn.
Chu Oánh nhìn đám học sinh tụ tập lại với nhau nói: "Ngày mai, e rằng sẽ càng náo nhiệt hơn."