Chương 950: Đi Dạo Phố
Chương 950: Đi Dạo Phố
Chương 950: Đi Dạo Phố
Rửa mặt xong, Chu Oánh đi đến sương phòng nói với Minh Ngọc: "Sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây chơi?"
"Ta cũng muốn chơi, nhưng hôm nay ta tìm tỷ đi cùng ta đi đạo phố, ta phải giúp đại ca chuẩn bị vài bộ trang sức làm sính lễ." Minh Ngọc trả lời.
"Cuối cùng cũng quyết định rồi, là vị Tạ cô nương kia phải không?"
"Vâng, các bên đều hài lòng nên mọi chuyện cũng định xong."
"Vậy là tốt rồi, cô nương đó nhìn không nói nhiều, cô ấy cư xử cũng hào phóng, hai người có thể hòa thuận với nhau."
"Khá tốt, nhưng nghe vậy, sau khi kết hôn họ vẫn phải trở về biên cương, chúng ta cũng sẽ không có nhiều cơ hội để hòa hợp."
"Trở về biên cương, không phải Bắc Liêu đã trở thành nước chư hầu rồi sao, không cần Chu đại ca đi trông coi nữa."
"Có vẻ như sẽ cắt giảm nhân số, nhưng sẽ không thực sự rút đi, ta cũng không biết chi tiết cụ thể."
"cũng đúng, phải nhìn rõ thái độ của Bắc Liêu mới có thể rút lui." Chu Oánh nói xong liền hỏi: "Chúng ta chuẩn bị ăn cơm, cùng nhau ăn chút đi."
"Các tỷ ăn đi, chúng ta ăn rồi mới đến đây, bây giờ không ăn được." Minh Ngọc lắc đầu.
Thấy vậy, Chu Oánh nhìn Quả Quả nói: "Quả Quả đi ăn cơm thôi."
"Nương, con ăn rồi, mọi người ăn đi."
"Được rồi, vậy con dẫn Tráng Tráng đi chơi, ta đi ăn điểm tâm."
Sau khi ăn xong, Cố Thừa Duệ chân trước đi y quán, chân sau Chu Oánh cùng Minh Ngọc liền đi dạo phố.
Về phần Quả Quả và Tráng Tráng, cả hai bị bỏ lại trong phủ cho bà vú trông.
Bên này, hai người Chu Oánh sau khi ra ngoài, trên đường bọn họ đi đến hiệu vải trước, mỗi người đặt mua hai bộ y phục mùa xuân.
Đồng thời Chu Oánh cũng để cho hạ nhân về phủ, đặt mua hai bộ y phục mùa xuân cho mỗi người, sau đó mới đi đến Thúy Vi Lâu.
"Tiểu nhân bái kiến công chúa Minh Ngọc, An Nhạc Hầu phu nhân." Chưởng quỹ thấy các nàng đi vào, lập tức cười chạy tới nghênh đón.
"Chưởng quỹ Miêu khách khí, năm nay trang sức mới nhất ra mắt chưa?" Minh Ngọc trả lời.
"Thật sự có, nhưng hai vị muốn vàng hay là ngọc?"
"Trừ bạc ra đều lấy ra cho chúng ta xem một chút."
"Được, hai vị mời lên lầu cùng tiểu nhân, chúng ta vào nhã gian nói chuyện." Chưởng quỹ nói xong, dẫn bọn họ lên lầu.
Công chúa Giai Nhu đang đi loanh quanh ở bên cạnh, nhìn bóng lưng hai người, nghĩ đến lời nói của Thái hoàng thái hậu, ánh mắt lóe lên, sau khi mua trang sức mình thích, nàng ta cùng thị nữ đi xuống.
Đầu này, Minh Ngọc và Chu Oánh chọn ra một bộ trang sức bằng vàng và một bộ trang sức hồng ngọc từ đây, sau đó hai người đi đến các cửa hàng khác chọn tổng cộng sáu bộ, lúc này mới dừng lại.
Khi hai người đi ngang qua Thiên Vị Cư, họ đi vào bên trong ăn một bữa đơn giản.
Sau đó lại vội vàng trở về.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị hồi phủ, Chu Oánh luôn cảm thấy có người đang đi theo mình, lập tức mở ra thần thức tìm kiếm ở xung quanh.
Quả nhiên phát hiện một người ăn mặc như nông dân nấp ở khúc quanh.
"Có chuyện gì, sao đến cửa phủ đột nhiên dừng lại." Minh Ngọc nhìn nàng hỏi.
"Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hay là ngày khác đi tửu lầu rồi hãy nói." Sau khi Chu Oánh nói xong, các nàng cùng nhau đi vào bên trong phủ.
Tuy nhiên nàng cũng không thu hồi thần thức lại, ngược lại đã nhìn ra một chút chủ ý của người nọ.
Rất nhanh người nọ rời đi, sau đó đến một nơi bên trong tiểu viện thay y phục khác, sau đó vội vã trở về quan dịch.
Chu Oánh nhìn trang phục Tây Hạ trên người hắn, nhất thời có chút không giải thích được, không hiểu tại sao hắn lại đi theo mình.
Nhưng mà nàng rất nhanh có được câu trả lời.
Người đàn ông trực tiếp đi đến chỗ công chúa Giai Nhu và nói: "Hồi bẩm công chúa, các nàng đi dạo hết mấy tiệm trang sức, đi dạo sau đó họ cùng nhau trở về An Nhạc Hầu phủ."
"Nói như vậy, công chúa Minh Ngọc không trực tiếp về phủ, vậy thì bắt đầu hạ thủ từ nàng ta đi."
"Công chúa không thể, ban ngày hành hung căn bản là không trốn thoát được."
Hơn nữa bên cạnh nàng ta nhất định là có hộ vệ, đến lúc đó chúng ta cho dù đắc thủ cũng không trốn thoát được."