Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 14

CHƯƠNG 14: Người ba già hay khóc nhè

Giản Thành Hi hái được không ít quả.

Sau khi quay về mới phát hiện, mấy quả này đều là quả non, vị rất tệ, gần như là chẳng nuốt nổi.

Cũng chỉ có lần đầu tiên họ lên núi hái là có quả ăn ngon. Giản Thành Hi nhìn vào rổ hoa quả mà rơi vào trầm tư, không hiểu sai ở chỗ nào.

Vẫn là Lệ Toái Toái ghé sang nói: "Ba ba ơi, hay là chúng ta đi thêm một lúc nữa đi. Mình đến chỗ mấy cái cây đằng trước rồi hái thử xem xem, có khi quả của mấy cây kia sẽ ngọt đấy ạ."

Hai mắt Giản Thành Hi sáng lên!

Đúng vậy......

Sao anh không nghĩ tới chứ.

Có lẽ quả có ngọt hay không, không phụ thuộc vào thổ nhưỡng, mà là phụ thuộc vào mỗi cây!

Giản Thành Hi là người đã nói là phải làm ngay, lập tức quyết định đi xem mấy cây ăn quả kia. Cũng phải gần nửa tháng rồi, quả bọn họ hái cũng không phải là của cùng một cây, tuy vậy, bây giờ mà muốn hái thì vẫn phải trèo lên cao một chút. Giản Thành Hi thả con xuống, dặn dò: "Các con ngoan ngoãn chờ ở dưới này, ba ba thử hái mấy quả ở mấy cây này nếm thử xem."

Lệ Toái Toái hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nhắc: "Ba ba, ba cẩn thận chút nhé!"

Giản Thành Hi khẽ cười mang chút phần đắc ý: "Con lo gì chứ, ba ba rất đỉnh đấy, chỉ là trèo cây thôi mà!"

"Nhưng nếu ba bị ngã thì sẽ đau lắm đấy." Đôi mắt Lệ Toái Toái ngây thơ vô tội, giọng nói cũng cực kỳ trong trẻo: "Đến lúc đó ba ba lại khóc nhè cho mà xem."

???

Giản Thành Hi cảm thấy hình tượng mình xây dựng bấy lâu bỗng nhiên bị sụp đổ, anh cố đứng lên biện minh: "Con nói bừa, ba khóc nhè khi nào chứ!"

Lúc anh nghĩ mình sắp vớt vát được chút hình tượng bản thân, Lệ Trầm ngồi trên tảng đá bỗng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Tháng trước, ba ba lúc hái quả bị va vào tay có khóc. Chiều hôm đấy lúc đi đặt bẫy thỏ, ba bị bẫy cào xước tay, ba cũng trốn sau bụi cỏ khóc một lúc lâu. Còn có hôm trước,...."

???

Nhóc con, sao trí nhớ con lại tốt thế hả?

Người ba già này của con không cần mặt mũi chắc?

Giản Thành Hi thẹn quá hóa giận, muốn nhỏ giọng biện minh lại: "Gì chứ, đấy không phải là ba ba khóc nhè, đấy là ba bị hạt cát bay vào mắt!"

Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái nhìn nhau.

Lúc Giản Thành Hi nghĩ mình cuối cùng cũng cứu vớt tôn nghiêm thành công, Lệ Toái Toái tóc thắt hai bím như cặp sừng chạy bước nhỏ đến chỗ anh trai, ghé vào tai anh nói nhỏ, giọng nói non nớt trong trẻo: "Thôi anh à, cứ coi như thế đi, không tí nữa ba ba cuống lên là lại trốn sau bụi cây khóc nhè đấy."

???

Hai đứa nhóc các con có dám nói to hơn nữa không?!

Giản Thành Hi nghẹn ngào nuốt câu này xuống. Đều là do cái thể chất của nguyên chủ không biết rèn luyện thôi, bị mất mặt cũng là nguyên chủ mất mặt, đâu liên quan tí gì đến Giản Thành Hi anh đâu!!!

......

Đặt con ở một bên, Giản Thành Hi biến bi thương thành động lực đi hái quả.

Bắt đầu quả đầu tiên, anh nếm thử xong liền bị chua đến nhe răng trợn mắt, không nuốt nổi. Anh tiếp tục nếm thử mấy quả khác, kết quả lại chẳng khác nhau mấy, giống như mấy quả ngọt ngọt hồi trước họ ăn được chỉ là trong giấc mơ thôi vậy. Chẳng lẽ thực sự không còn cách nào khác à?

Trong lòng Giản Thành Hi không khỏi dâng lên chút cảm giác thất bại.

Lúc anh đang muốn từ bỏ——

Hệ thống lại lên tiếng: [ Không phải vẫn còn một cây nữa à, sao anh không thử vận may xem xem ]

"Lần trước tôi tay bị đập ở chính cái cây ăn quả đấy đấy." Giản Thành Hi xoa xoa cánh tay vẫn còn vết ửng đỏ lúc đấy: "Tôi với cái cây ăn quả này có thù oán với nhau, không trèo đâu."

Hệ thống cạn lời.

Đấy cũng là cái cây cuối cùng rồi, Giản Thành Hi muốn quay trở về, nhưng vẫn do dự mấy cái, băn khoăn giữa việc nên mạo hiểm hay không. Nhưng nghĩ đến chuyện tiền trong nhà chỉ còn 50 đồng, vẫn còn 10 ngày nữa mới hết tháng, nếu không nghĩ được cách kiếm tiền, anh cùng các con sẽ phải hít khí trời mà sống qua ngày mất. Vậy nên cho dù có là chút hi vọng mỏng manh, có lẽ anh vẫn nên thử xem sao.

Giản Thành Hi hít một hơi sâu, lại lần nữa bắt đầu leo cây.

Cái cây này thực sự rất khó trèo, anh cẩn thận trèo lên, ở chỗ cành cao cao hái mấy quả nhỏ mới ra, do dự một lúc mới quyết định lau qua vào áo rồi cắn thử, mặt mày nhăn sẵn lại sẵn sàng chờ vị chua ập đến, dừng mấy giây, đôi mắt anh liền sáng rỡ lên.

Ngọt.

Là vị ngọt hồi trước.


Cái cây này có quả ngọt!

Giản Thành Hi kích động xoay người lại, kết quả lại đập tay vào thân cây, anh đau đến run rẩy, quả trong tay cũng suýt đánh rơi. Cái cây này là thích khách à! Đau đớn đánh úp làm anh lập tức ứa nước mắt, cảm giác tê dại nháy mắt truyền khắp cánh tay. Anh cúi đầu một bên chịu đau một bên vội lau nước mắt, khuôn mặt anh khóc như hoa lê đái vũ (*) nhưng miệng lại hùng hổ mắng.

(*)Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Được dùng để miêu tả vẻ đẹp kiều diễm khi khóc.

Cô nhóc ở cách đó không xa nghe thấy tiếng động nên chạy tới.

Lệ Toái Toái bước lại gần, ngẩng mặt lên nghi hoặc hỏi: "Ba ba, sao ba lại khóc nhè rồi."

"Không phải, ba đây là vui mừng." Giản Thành Hi từ trên cây thích khách trèo xuống, mắt rưng rưng nhét quả ngọt vào mồm con gái, nghẹn ngào nói: "Toái Toái, chúng ta cùng cảm ơn món quà thiên nhiên ban tặng nhé."

Lệ Toái Toái: "...."

Trạng thái tinh thần của ba có ổn không đấy ạ?

Sau khi trải nghiệm, có thể kết luận cả khu này chỉ có mỗi cái cây ăn quả này mới cho ra quả ngọt.

Giản Thành Hi không tìm ra được nguyên nhân, anh quan sát chút hoàn cảnh sinh trưởng của cái cây, phát hiện chỗ này có ánh nắng tốt hơn, xoa xoa cánh tay bị thương: "Có khi nào liên quan đến ánh sáng mặt trời hay là độ ấm gì đó không?"

Hệ thống: [ Cây ăn quả trên núi vốn đều nhận được ánh sáng mặt trời ]

"Thế thì vì sao nhở?" Giản Thành Hi nghĩ mãi chẳng ra: "Chẳng lẽ cái cây này được thần linh chăm sóc à?"

Hệ thống bỗng dưng nhỏ giọng nói: [ Nói không chừng có khi là anh chăm sóc đấy ]

Giản Thành Hi nghe không rõ, hỏi lại: "Cậu nói gì cơ?"

Hệ thống im lặng, sợ nói nhiều sai nhiều, liền trực tiếp offline.

Giản Thành Hi tự hỏi nửa ngày, thậm chí cả đất cũng đào lên xem xét, lại vẫn như cũ chẳng thu hoạch được gì.

Anh quyết định đi nhặt hạt của nó, quả ngọt có thể bán với giá tốt, nhưng nếu có thể tự trồng ra cây có quả ngọt thì mới có nguồn thu nhập dồi dào được. Chỉ là, trồng chỗ nào bây giờ? Sau nhà họ là một con sông, không có chỗ trống để trồng cây.

Lúc anh đang phát sầu, bà Lý nhà bên liền xuất hiện.

Hồi trước bà lão này không chấp nhận nổi chuyện anh ngược đãi con cái, thái độ đối với anh cũng không tốt. Thế nhưng dạo gần đây anh hay cùng con ra ngoài, chuyện anh ở ngoài quảng trường vì bảo vệ con mà cãi nhau với người trong thôn cũng được lan truyền, thái độ bà Lý đối với anh cũng tốt hơn trước.


"Sau nhà tôi có mảnh đất trồng rau, anh muốn thì cứ sử dụng." Bà Lý chủ động đề nghị: "Dù sao tôi cũng lớn tuổi rồi, không làm nổi mấy loại chuyện này nữa."

Giản Thành Hi rối rít cảm ơn bà.

Bà Lý nói thêm: "Nhưng là hàng rào mảnh đất trồng rau kia hỏng rồi, anh đến tiệm gỗ mà mua mấy miếng gỗ mới về mà xây lại."

Giản Thành Hi đương nhiên sẽ không từ chối mấy chuyện nhỏ nhặt này. Lập tức chạy ra tiệm gỗ mua chút đồ về chuẩn bị sửa lại hàng rào. Ban đầu anh còn ngập tràn niềm tin, ai ngờ đến nơi thấy mà choáng váng, máy móc hàng rào các loại để lộn xộn, anh cầm dụng cụ rồi nhìn bản vẽ chẳng hiểu cái mô tê gì.

Này phải làm sao giờ....

Giản Thành Hi ngồi nghịch nghịch mấy dụng cụ băn khoăn tự hỏi, đang tính làm bừa.

Lệ Trầm ngồi cạnh bệ cửa thấy vậy liền chủ động nói: "Ba đóng thế nhanh hỏng lắm."

Giản Thành Hi quay đầu nhìn đứa con trai ba tuổi của mình, cậu nhóc người nhỏ nhỏ gầy yếu, do ít cười mà người khác thường quên đi tuổi thật của cậu, anh hỏi lại: "Thế phải làm như nào vậy?"

Lệ Trầm chậm rãi đứng dậy.

Vết thương trên đùi cậu vẫn chưa khỏi, nhịn đau loạng choạng bước đi.

Giản Thành Hi lại trực tiếp bước đến bế cậu nhóc lên, động tác anh quen thuộc, làm Lệ Trầm được anh ôm vào lòng có chút kinh ngạc mở to mắt.

Giản Thành Hi nở một nụ cười xán lạn: "Con không cần tự mình đi, ba ba ôm con là được."

Mặc dù bước chân anh không ổn định cho lắm, nhưng tay ôm con rất cẩn thận, ôm con vào lòng như như ôm báu vật của mình.

Trên mặt đất dụng cụ đóng gỗ vứt lung tung.

Giản Thành Hi cẩn thận đặt con trai xuống, kiên nhẫn hỏi cậu: "Tiểu Trầm có ý tưởng gì không?"

Lệ Trầm nhìn thoáng qua đống đồ kia, vào lại nhìn về phía anh nói: "Con muốn làm thử xem, nhưng nếu con đóng không tốt, phải tháo ra làm lại sẽ không được vững chắc như lần đầu làm, nói không chừng còn phải bỏ phí."

Ngụ ý là

Ba ba có thực sự đồng ý để con làm không?

Giản Thành Hi không chút do dự gật đầu: "Không sao đâu, Tiểu Trầm con muốn thử thì cứ thử đi, ba ba tin tưởng con."

Con ngươi Lệ Trầm lóe qua vài tia sáng. Đây là lần đầu tiên cậu không bị người khác ghét bỏ tính cách kỳ quặc quái gở khiếm khuyết, tự nguyện cho cậu cơ hội thử xem sao, lại còn tin tưởng cậu sẽ làm được, cậu nhóc cũng chưa từng nghĩ đến, người này sẽ là người ba từng mắng chửi đánh đập cậu, ghét bỏ cậu kéo chân sau.

Có khi nào......

Ba ba thực sự thay đổi rồi.

Giản Thành Hi lại kéo kéo tay cậu nhóc, nở nụ cười chân chất ngốc nghếch của mình: "Dù sao ba cũng chẳng làm được, con nói có lẽ con sẽ phải tháo ra lắp lại một lần, ba chắc phải làm thế vài lần ấy chứ, đến lúc đó lại càng lãng phí tiền hơn."

Lệ Trầm: "....."

Chẳng thay đổi gì.

Cậu không nên đặt nhiều niềm tin như thế.

*

Dưới cái nhìn chăm chú của Giản Thành Hi, Lệ Trầm tuy rằng chân không tiện, nhưng có người ở bên cạnh hỗ trợ mấy chuyện đưa dụng cụ hay tấm gỗ cho nên hiệu suất cũng tăng cao. Bản vẽ với cả bộ dụng cụ anh nhìn mãi không hiểu gì, Lệ Trầm lại chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết làm, thân hình nhỏ bận rộn, gần như không do dự liền bắt tay vào lắp ráp.

Cuối cùng.....

Tấm hàng rào Giản Thành Hi tốn hơn tiếng không làm được, con trai ba tuổi làm mười phút là xong.

Nhìn tấm hàng rào hoàn hảo kia mà Giản Thành Hi há hốc mồm.

Nhưng anh còn chưa kịp nở nụ cười lên tiếng khích lệ con trai——

Lệ Toái Toái đang ngủ trưa trong phòng bỗng chạy ra, nhìn tấm hàng rào đã được đóng tốt, đôi mắt ngây thơ của bé lộ ra sự sùng bài nhìn về phía Giản Thành Hi, nói: "Oaaa, tấm hàng rào hoàn chỉnh đẹp chưa kìa! Anh ơi anh xem xem, ba ba đỉnh quá, trước kia ba khẳng định chằng biết lắp mấy cái này đâu, thế mà giờ ba lại làm được kìa!"

Giản Thành Hi: "....."

Ngã quỵ!

Anh không cần mặt mũi à?

Có anh tin hắc hóa luôn không?

Bình Luận (0)
Comment