Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 46

CHƯƠNG 46: Tôi chưa từng hối hận khi cưới em

Giản Thành Hi cả đời này chưa từng nghĩ mình sẽ gặp chuyện nào xấu hổ hơn lúc này.

Nhưng trước mặt một nhóm người đang nhìn mình chằm chằm, anh cũng không dám nói ‘không phải’.

Nhưng Bá Ân phía sau Lệ Lăng Phong bỗng nhiên bước tới. Gã mặc bộ tây trang phẳng phiu, thoạt nhìn cũng ra dáng người. Gã mỉm cười: “Giản phu nhân, ngài kiểm tra thế nào mà lại ngã từ cửa sổ xuống vậy chứ?”

Một câu hỏi đánh đúng vấn đề nan giải.

Mặt Giản Thành Hi lập tức tái mét lại, không còn đường chối cãi.

Anh quay đầu khẽ nhìn thoáng qua Mễ Lạp Kiệt.

Mễ Lạp Kiệt–đồng phạm của anh thế lại không chút tình nghĩa mà ngoảnh mặt đi nơi khác, không chừa chút mặt mũi nào cho anh.

Giản Thành Hi nghẹn lời.

Lúc anh đang vắt óc nghĩ lý do viện cớ cho mình———

Cửa sổ tầng 4 bỗng vọng đến giọng nói: “Ba ba!”

Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lệ Toái Toái đang ngó ra chỗ cửa sổ văn phòng Mễ Lạp Kiệt. Cũng không biết cô nhóc đứng đấy bao lâu, với cả thấy được những gì rồi.

Giản Thành Hi nói vọng lại: “Toái Toái.”

Lệ Toái Toái từ xa nói với anh: “Ba ba lấy được đồ chơi của con mắc ở trên cây chưa ạ?”

Giản Thành Hi cảm thấy mình như vừa được con vớt lại một mạng, vội đáp: “Lấy được rồi, con ở trên tầng ngoan ngoãn chờ ba, lát nữa ba lên.”

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Vấn đề nan giải được giải quyết dễ dàng như thế đấy.

Giản Thành Hi quay đầu lại nhìn Bá Ân, dưới ánh mắt phán xét tìm tòi của gã nở nụ cười: “Khiến ngài chê cười rồi.”

Bá Ân xua tay: “Nào có, chỉ là cảm thấy ngài Giản đối xử với con cái tốt thật đấy.”

Giản Thành Hi cười cười đáp lại: “Nào có nào có, sao tốt bằng ngài được, một người mẹ lo cho Alice vẫn chưa đủ, còn muốn cưới thêm một người nữa về lo cùng.”

Nụ cười trên mặt Bá Ân cứng đờ lại.

Giản Thành Hi ‘a’ một tiếng, khuôn mặt anh xinh đẹp mịn màng trông cực kỳ vô tội, còn dán lại người chồng mình nhỏ giọng hỏi: “Xin lỗi, chuyện này có nói được không?”

Bá Ân tức đến mức tay cũng run lên.

Đã thế mấy vị quan viên khác ở phía sau còn nhấp môi bật cười ra tiếng.

Bá Ân nhịn cơn tức này xuống, nhìn về phía Lệ Lăng Phong, nói: “Lệ nguyên soái, nhà ngài đã có hai cháu nhỏ rồi, hiện tại còn dự định có cháu thứ ba. Tôi thấy ngài cũng không nên để phu nhân mệt quá đâu, cũng nên sớm rước một người nữa về thôi.”

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên gã, thờ ơ đáp: “Không cần.”

Bá Ân có hơi nghi hoặc.

“Dạy dỗ và chăm lo con cái không phải việc của một mình em ấy.” Giọng nói Lệ Lăng Phong trầm ấm vững vàng, thân hình hắn cao lớn đĩnh đạc, nhìn Bá Ân, nói: “Tổng Bí thư nếu rảnh rỗi quan tâm phu nhân nhà tôi như thế, không bằng đến thăm người vợ đang ốm bệnh của ngài thì hơn đấy.”

Nụ cười của Bá Ân cũng suýt nữa không trụ nổi, gã chỉ đành ngượng ngùng nói: “Này thì tất nhiên rồi.”

Nơi đáy mắt gã lại ẩn giấu sự lạnh lẽo.

Tình hình triều chính thường xuyên thay đổi thất thường. Hiện tại Lệ Lăng Phong gần như nắm giữ hơn phân nửa quyền quân sự trong triều, có thể nói là dưới một người trên vạn người.

Gã không thể đối đầu với hắn được.

Nhưng chỉ cần gã kết hôn với con gái lớn nhà Phất Khắc Tư thôi…….

Bao nhiêu tài nguyên tiền tài đều sẽ do hai người bọn họ nắm giữ, đến lúc đó còn cần phải kiêng dè gì hắn nữa.

*

Chiều tối, Giản Thành Hi đến đón các con từ trường về.

Vừa mới ra khỏi cổng trường chưa được bao lâu, lại thấy phó chỉ huy đang đứng phía trước chờ mấy ba con bọn họ.

Phó chỉ huy bước đến, kính cẩn nói: “Phu nhân, nguyên soái bảo ngài ấy tiện đường đến đón anh.”

Giản Thành Hi nhìn tàu chiến chuyên dụng của Lệ Lăng Phong đang đỗ gần đấy, quay sang cười nói với phó chỉ huy: “Được, cảm ơn anh.”

Anh đưa các con ngồi lên tàu chiến.

Giản Thành Hi để các con chơi ở phòng nghỉ bên ngoài, bản thân anh thì vào khoang điều khiển. Ở đó, Lệ Lăng Phong đang ngồi xem bản đồ vệ tinh cùng các loại văn kiện.

Giản Thành Hi bước tới hỏi thăm: “Hôm nay anh đi khám sức khỏe có vấn đề gì không?”

Lệ Lăng Phong đặt văn kiện trong tay xuống, nói: “Vẫn thế mà thôi.”

Giản Thành Hi đi sang bên cạnh rót một cốc một nước đầy, ừng ừng uống một mạch hết hơn nửa cốc, nghe vậy thì xoay đầu nghi hoặc nhìn hắn: “Vẫn thế là sao? Không tốt lắm à?”

Lệ Lăng Phong đáp: “Chỉ là một vài vết thương cũ mà thôi.”

Giản Thành Hi cũng từng nhìn qua thân người hắn, quả đúng là có không ít các loại vết thương thật.

Nhưng anh cũng chỉ nghĩ mấy vết thương đó chỉ là trông có phần đáng sợ thôi. Nhưng nghĩ kĩ lại, ở cái nơi của lũ Trùng tộc chim không thèm đậu kia ba năm ròng, là ai dù ít dù nhiều cũng mang bệnh vào người.

Anh phải nghĩ cách bồi bổ thân thể cho Lệ Lăng Phong thật tốt mới được.

Thế nhưng Lệ Lăng Phong dường như cũng không quan tâm vấn đề này quá, chỉ hỏi: “Hôm nay em đến bệnh viện làm gì?”

Giản Thành Hi ‘khụ’ một tiếng.

Suýt chút nữa là bị sặc nước đến chết rồi.

Lệ Lăng Phong ngồi trên ghế, trên người là bộ quân phục nghiêm cẩn mà trang nhã khiến khiến mặt lạnh lùng của hắn càng thêm phần anh tuấn. Đôi mắt đen láy của người đàn ông dừng lại trên người Giản Thành Hi: “Đừng có nói với tôi em thật sự có đứa thứ ba.”

Giản Thành Hi oan uông kêu to: “Sao em có thể có, em…..em với anh cũng chưa…..cái gì đấy, làm cái đấy đâu.”

Lệ Lăng Phong nhướng mày, trên khuôn mặt người đàn ông không chút biểu cảm, lúc nói chuyện lại tuôn ra mấy lời doạ người giật mình: “Em oán trách tôi chưa đủ nỗ lực?”

Lừa gạt qua mắt mấy tên quan viên kia còn có thể.

Nhưng chuyện sinh hoạt vợ chồng bọn họ cũng chỉ có hai người họ biết.

Mặt mày Giản Thành Hi đỏ bừng, ấp a ấp úng: “Em không có!”

Hoàn toàn không nhận ra lời này cũng đồng nghĩ với việc mình rất vừa lòng.

Lệ Lăng Phong thu lại tầm mắt, nói: “Hôm nay cũng không phải ngày đưa Lệ Trầm đi kiểm tra chân.”

Giản Thành Hi biết không giấu hắn nổi nữa.

Một nhà mấy người cha con chẳng hiểu lấy kiểu này ở đâu ra, sao ai so ra cũng thông minh hơn anh vậy!

…….

Khoang điều khiển chìm vào yên tĩnh.

Lệ Lăng Phong nhìn khuôn mặt nhỏ của Giản Thành Hi. Vợ nhỏ của hắn lúc này tay đang cầm chiếc cốc, một bộ dáng trông vô cùng chột dạ. Có lẽ chưa có ai từng nói cho Giản Thành Hi, rằng em ấy thực sự không hề biết cách nói dối.

Cũng có lẽ chỉ là không tin tưởng mình, nên mới không muốn nói cho mình biết.

Vì sao phải đến tìm Mễ Lạp Kiệt chứ? Chẳng lẽ là đang lên kế hoạch rời khỏi mình à?

Mễ Lạp Kiệt sao lại dám giúp em ấy.

Trong lòng Lệ Lăng Phong xẹt qua vô số suy đoán, các loại ý nghĩ không ngừng tuôn trào. Ánh mắt hắn cũng theo đó ngày càng âm u tăm tối.

Nhưng mà———

Giọng nói mềm mại yếu ớt của Giản Thành Hi từ bên cạnh truyền đến: “Em nói anh đừng giận nhé.”

Bị mình đoán trúng rồi?

Trong giọng nói Lệ Lăng Phong cũng xuất hiện chút sát ý khó phát hiện: “Em nói xem.”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói: “Em đưa Alice đến thăm mẹ cô bé. Em đưa cả Alice lẫn Toái Toái lén lút đi vào, suýt chút nữa còn bị quản gia nhà bọn họ phát hiện.”

“…….”

Khoang điều khiển lại rơi vào im lặng.

Lệ Lăng Phong không chút biểu cảm nhìn anh.

Giản Thành Hi cũng cuống lên: “Sao anh không nói gì đi chứ?”

Lệ Lăng Phong: “Em vì thế nên mới phải trèo cây?”

“Còn không phải à.” Giản Thành Hi cứ như sợ Lệ Lăng Phong không biết mình đã phải trải qua bao nhiêu vất vả vậy: “Anh không biết cái cây kia khó trèo như thế nào đâu. Hơn nữa là trên cây còn có rắn?! Đáng sợ chết đi được! Con rắn kia còn to như vậy nè! Đã thế nó cứ liên tục thè rưỡi ra nữa! Là âm thanh này này anh biết không……”

Lệ Lăng Phong cắt ngang anh: “Cái này không cần học.”

Giản Thành Hi có chút tiếc nuối: “Ồ.”

Lệ Lăng Phong trầm mặc nhìn anh. Người đàn ông cao to anh tuấn bình tĩnh không nói gì, Giản Thành Hi lúc này mới nhận ra có khả năng mình đã tạo ra thêm phiền phức cho hắn rồi.

Nhưng này cũng đâu phải chủ ý của anh đâu. Ai lường trước được mọi chuyện ra diễn ra theo hướng đấy chứ.

Giản Thành Hi nghĩ nghĩ, lúc anh đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Lệ Lăng Phong hỏi: “Có bị rắn cắn không?”

“Không có.” Giản Thành Hi cực kỳ vui vẻ: “Nó chưa kịp cắn em, em đã ngã xuống rồi đấy.”

Lệ Lăng Phong: “……” Này là chuyện đáng để tự hào sao?

Nhưng mà dường như mấy chuyện kì quặc như này gắn lên người Giản Thành Hi lại thành chuyện bình thường.

Giản Thành Hi dường như cũng nhận ra được chuyện này có chút mất mặt, chỉ biết sờ sờ mũi giải thích: “Alice là bạn cùng lớp của Toái Toái. Cô bé nhớ mẹ mình quá, mà tên Bá Ân kia lại nhốt vợ mình lại không cho con gái đến gặp, cô bé cũng vì thế chẳng có mẹ bầu bạn. Bá Ân kia còn chẳng biết sau sẽ cưới loại người gì về làm vợ nữa. Quý phu nhân ấy đã cùng gã đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, kết quả lại đi đến bước đường cùng này.”

Lệ Lăng Phong lại lần nữa cầm văn kiện lên xem, bình tĩnh lại thờ ơ nói: “Đây là số phận cho chính cô ấy chọn thôi.”

Giản Thành Hi khựng lại, bỗng có cái nhìn khác về người đàn ông nhà mình. Anh nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng phải anh cũng cưới em còn gì.”

Lệ Lăng Phong nâng mí mắt lên nhìn anh.

Người đàn ông nói gì, nhưng chính sự im lặng này mới tạo nên cảm giác áp bách khiến người sợ hãi.

Giản Thành Hi bỗng thấy có chút hoảng hốt. Đang định lên tiếng giải thích, lại nghe thấy Lệ Lăng Phong nhỏ giọng nói: “Tôi chưa từng hối hận.”

Giọng hắn ngập tràn ấm áp cùng khí phách.

Giản Thành Hi trợn tròn mắt, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đấy anh còn nghĩ mình nghe lầm rồi.

Lệ Lăng Phong nói lại: “Lựa chọn cưới em, tôi chưa từng hối hận.”

Giản Thành Hi theo bản năng cảm thấy sao mà có khả năng này được, dù sao nguyên chủ cũng làm nhiều chuyện sai trái như vậy. Anh quay đầu nhìn thoáng qua các con, giọng nói có hơi lắp bắp, lại mang theo chút nghẹn ngào cảm động: “Nhưng…….nhưng anh, em…..”

Lệ Lăng Phong lạnh nhạt nói tiếp: “Không giết cái tên Vương Triết kia sớm hơn mới là điều khiến tôi thấy hối hận.”

“…….”

Cảm động quá.

*

Con tàu chiến cuối cùng cũng về đến nhà.

Người một nhà bọn họ vừa mới bước xuống, Vượng Tài đã kích động nhảy nhót khắp nơi.

Giản Thành Hi nhìn bộ dạng mừng rỡ của Vượng Tài, cúi người xoa xoa đầu nó: “Không ngờ tới Vượng Tài còn quấn người thế đấy.”

Lệ Toái Toái thò qua, nói: “Có khi nào vì nó biết ba ba là người cho nó ăn không ạ?”

Giản Thành Hi: “Không thể nào, nó không thông minh như vậy đâu.”

Nhóc rồng con: “…….” Sớm muộn gì nó cũng sẽ cắn chết mấy người họ.

Lệ Lăng Phong từ phía sau đi tới.

Giản Thành Hi liền hỏi hắn: “Anh có muốn xoa đầu Vượng Tài cái không?”

Lệ Lăng Phong thờ ơ đứng một bên. Lúc ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn đến con ma thú sủng nhà mình, trực tiếp dọa Vượng Tài sợ đến mức lủi trốn ra phía sau, rên rỉ mấy tiếng.

Nhưng mà người đàn ông cũng chẳng thèm để ý tới nó.

Từ nhỏ hắn đã chẳng quan tâm hay yêu thích cái gì, đối với loại động vật nhỏ này càng chẳng thiết tha. Nếu không phải vì con trai con gái hắn rất thích con linh thú này, e rằng hắn đã sớm tiễn nó đi rồi.

Vượng Tài cảm nhận được sát ý, càng co rúm người lại, trốn ra phía sau.

Giản Thành Hi thấy nó không thích, cũng không ép buộc gì nữa, chỉ thả nó xuống.

…….

Thời tiết dần dần ngày càng lạnh hơn.

Tụi nhóc vừa vào nhà đã tự giác đến phòng học đi làm bài tập.

Cả ngày hôm nay Giản Thành Hi cũng chẳng ở nhà được bao lâu. Cũng may trong nhà có sẵn không ít các loại nguyên liệu nấu ăn, cho nên anh cũng quyết định chuẩn bị làm chút mì đơn giản mà ăn. Lần trước anh dùng ngũ cốc xay ra thành bột, lúc này lại chuẩn bị xay thêm.

Bỏ chút ngũ cốc nhập khẩu vào máy xay nhuyễn chuẩn bị xay.

Bật công tắc lên mức lớn nhất.

Ngũ cốc dần dần được xay nhỏ ra.

Chỉ là bột này vẫn chưa đủ mịn. Giản Thành Hi nghĩ, nếu có cái gì có thể nghiền ra thì tốt rồi. Chỉ là ngoài thị trường chắc chắn sẽ chẳng có loại máy nghiền này đâu, có lẽ anh nên nghiên cứu xem xem tự mình có thể làm ra một cái không.

Đang ngẩn người nghĩ ngợi, vừa quay đầu lại đã lập tức thấy Lệ Trầm đang yên lặng đứng sau lưng anh.

Giản Thành Hi lập tức bị doạ sợ, vỗ vỗ lồng ngực. Anh bước đến khom lưng xuống hỏi: “Sao Tiểu Trầm lại vào đây rồi?”

Lệ Trầm ngẩng mặt lên, cậu nhóc nhẹ nhàng đáp: “Con khát nước.”

Trải qua hơn một tháng trị liệu này, tuy rằng chân Lệ Trầm vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng có thể miễn cưỡng đi lại một chút, bình thường Giản Thành Hi cũng hay khuyến khích cậu nhóc đi lại.

Giản Thành Hi đứng dậy nói: “Máy lọc nước trong phòng học hỏng mất rồi, con chờ ba, ba rót nước cho con.”

Lệ Trầm đứng bên cạnh nhìn đống bột Giản Thành Hi đang xay, hỏi: “Ba ba muốn xay bột ạ?”

Giản Thành Hi có hơi sửng sốt, nhưng rồi anh vẫn gật đầu: “Ừ, nhưng cái máy này hình như cũng không được tốt cho lắm, không biết ngoài thị trường có loại máy nào tốt hơn hay không nữa.”

Dáng người nhỏ bé của Lệ Trầm đứng sát vào bệ bếp quan sát chiếc máy.

Giản Thành Hi rót cho cậu nhóc một cốc nước: “Được rồi, con về phòng học tiếp đi.”

Lệ Trầm ngoan ngoãn gật đầu.

Giản Thành Hi cũng cho rằng chuyện này đến đây là dừng. Qua một lúc, lúc anh đang tiếp tục sử dụng máy xay xay bột, đột nhiên———

Một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Ba ba.”

Giản Thành Hi thót cả tim, quay đầu lại: “Tiểu Trầm à con?”

Trong tay cậu nhóc cầm một quyển vở, cánh tay bé bé của cậu nâng lên đưa bản vẽ tới trước mặt Giản Thành Hi: “Cái máy này có thể xay tốt hơn hay không ạ?”

Giản Thành Hi nhận lấy vở xem mà cực kỳ kinh ngạc.

Anh có thể đảm bảo chắc chắn rằng con trai anh chưa từng được được thấy qua cái máy nghiền nào. Thế nhưng bản thiết kế có chút non nớt trước mắt lại vẽ được gần như hoàn chỉnh kết cấu của một chiếc máy nghiền.

Giản Thành Hi ngạc nhiên hỏi: “Đây là máy xay bột con tự thiết kế à?”

Hu hu hu.

Hình như con trai anh là thiên tài thì phải.

Người ba già này cảm động muốn khóc luôn rồi.

Lệ Trầm chỉ đứng cạnh bế bếp nhẹ giọng đáp: “Không ạ.”

Giản Thành Hi sửng sốt: “Thế, thế đây là gì?”

“Đây là bản vẽ của bài mô phỏng cuộc sống sinh hoạt bạn hamster. Thầy giáo có hỏi con sau khi đánh bại các bạn hamster khác thì định xử lý thế nào.” Lệ Trầm chỉ vào bản thiết kế, khoa tay múa chân giải thích: “Dùng cái máy này nghiền ra thành bùn là được ạ.”

Tay Giản Thành Hi run run: “Sao phải nghiền ra chứ, con cứ thế chôn xuống đất thôi không được à?”

Đôi mắt đen láy của cậu nhóc cực kỳ thản nhiên: “Nghiền ra cây mới hấp thu tốt được. Trong sân nhà bạn hamster của con có trồng nhiều loại cây ăn quả lắm.”

Giản Thành Hi: “……” Ồ wow, chu đáo quá.

Bây giờ anh cũng chẳng nhìn nổi đống bột mì của mình theo cách bình thường được nữa rồi.

Sao lại thành ra như này chứ???

Sao con cái nhà anh nhóc nào cũng hung bạo như vậy???

Không nên chứ, mấy nhóc ba tuổi khác không phải ai cũng tung hô ‘hamster đáng yêu quá!’ à???

Tay anh cầm bản thiết kế mà không ngừng run rẩy. Đúng lúc này, Lệ Lăng Phong từ trên tầng đi xuống, thấy hai ba con đang đứng trong phòng bếp thì hỏi: “Hai ba con làm gì vậy?”

Giản Thành Hi ngẩng đầu lên nhìn hắn, tựa như thấy được vị cứu tinh của đời mình.

Lệ Lăng Phong bước xuống tầng.

Giản Thành Hi liền nói: “À…..Em đang xem bản thiết kế máy nghiền Tiểu Trầm vẽ cho em.”

Lệ Lăng Phong bước đến cầm lấy bản vẽ xem.

Giản Thành Hi nghe thấy hắn nhìn về phía con trai, hỏi: “Con vẽ?”

Lệ Trầm gật gật đầu.

Lệ Lăng Phong xem xét bản vẽ một hồi, lia mắt sang nhìn Lệ Trầm, hỏi: “Này không phải để nghiền ngũ cốc đâu đúng không?”

Giản Thành Hi tò mò hỏi hắn: “Sao anh biết hay vậy?”

Chẳng lẽ cái máy xử lý thi thể này là do chính hắn dạy con vẽ?!

Lệ Lăng Phong trả lại bản vẽ cho con, ung dung thong thả đáp: “Bởi vì tôi cũng từng thiết kế một cái không khác biệt lắm.”

Giản Thành Hi: “…….” Hai cha con hai người là ma quỷ đúng không?


*

Lệ Trầm trở về phòng học tiếp.

Giản Thành Hi nhịn xuống cảm giác muốn bùng nổ ở trong lòng, tiếp tục nấu ăn.

Bột đã làm xong, anh đổ chút nước vào rồi chuẩn bị trộn bột. Đây là một việc yêu cầu sử dụng chút công sức nha.

Lệ Lăng Phong đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức sắn tay áo lên, nói: “Em nghỉ ngơi đi, để tôi làm.”

Giản Thành Hi có hơi bất ngờ nhìn hắn, dù sao đôi tay ấy gần như toàn là chém giết trên chiến trường. Anh vội nói: “Không, không cần đâu, để em tự làm là được rồi.”

Lệ Lăng Phong cũng đã lấy khay bột qua, nhẹ nhàng đáp: “Đây là bữa cơm cả nhà ta, không phải tôi đã nói sẽ không để em phải một mình chịu vất vả rồi à.”

Giọng hắn trầm trầm, cực kỳ vững vàng.

Giản Thành Hi nghe vào tai, bỗng thấy hơi ngẩn ngơ.

Đây là lời hắn nói dưới tán cây lúc chiều nay, lúc đó anh cũng chỉ cho rằng hắn chỉ thuận miệng nói ra thôi, lại không ngờ hắn lại nghiêm túc đến thế.

Trước khi anh thường được nghe người khác nói, có một người người khi yêu đương, luôn thích được nghe mấy lời đường mật.

Lệ Lăng Phong gần như chưa bao giờ nói mấy lời nói ngọt ngào gì, nhưng mọi điều hắn làm đều là tốt cho anh.

Ánh đèn ấm áp chiếu lên người bọn họ, người đàn ông cao to anh tuấn của mình thì đứng bên cạnh. Giản Thành Hi nhìn hắn vụng về giúp mình nhào bột, không biết vì sao bỗng dưng cong môi bật cười.

Lệ Lăng Phong nhìn anh: “Em cười cái gì?”

Giản Thành Hi sờ sờ mũi, chột dạ tránh né: “Không, không có gì.”

Lệ Lăng Phong từ trên cao nhìn xuống anh, đôi mắt hắn sâu thẳm: “Bột mì dính lên mặt rồi kìa.”

Giản Thành Hi ngạc nhiên: “Thật á?”

Trong phòng khách không có gương, anh vội vàng muốn lau mặt, lại không biết mình có lau được chưa, vì thế ngẩng mặt lên nhìn về phía Lệ Lăng Phong mà hỏi: “Còn dính bột không?”

Anh vừa rồi dùng tay áo lau lung tung lên mặt, kết quả lại khiến mặt dính càng nhiều bột hơn.

Lệ Lăng Phong nhìn anh, cong môi cười.

Giản Thành Hi nhìn nụ cười của hắn mà ngây ngốc, vừa xấu hổ lại có chút giận dỗi: “Chưa hết à?”

Lệ Lăng Phong: “Ừm.”

Giản Thành Hi vốn dĩ cũng thấy chẳng sao, trước kia anh cũng chẳng phải người chú trọng ngoại hình bản thân quá, thế nhưng lúc đối diện với Lệ Lăng Phong, không hiểu sao lại bỗng để ý hơn. Anh vội quay mặt đi: “Trông buồn cười lắm à?”

Lệ Lăng Phong nhỏ giọng nói: “Không đâu, đẹp lắm.”

Giản Thành Hi quay đầu lại nhìn hắn, nghi ngờ hỏi lại: “Thật à?”

Lệ Lăng Phong đặt bột mì đã nhào xong sang một bên, ánh mắt hắn sâu xa, nghiêng mặt nhìn anh, giọng hắn thản nhiên, dường như còn mang theo chút trêu chọc: “Ừ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi thấy em như vậy.”

Giản Thành Hi ngẩn người, đầu tiên là chưa phản ứng được kịp, giây tiếp theo sau khi hiểu ra, cả khuôn mặt lẫn vành tai liền đỏ au như quả cà chua.

Hu hu!

Ai trả lại vị nguyên soái luôn đúng đắn cho anh đi! Sao anh ấy có thể chơi trò lưu manh với mình được cơ chứ?! Ai tới bắt anh ấy lại với!!!!

*

Bột mì đã nhào xong.

Đã lâu rồi Giản Thành Hi chưa làm lại mì sợi, nhưng anh cũng không có quên cách làm.

Đầu tiên là lấy bột ra, dùng tay nặn thành một hình tròn. Bột vừa mới nhào xong vừa mềm vừa dẻo, lúc nặn xuống như đang chơi đất nặn vậy.

Giản Thành Hi tìm được trong ngăn tủ một thanh gỗ có chiều dài khá thích hợp, liền đem nó dùng làm cây cán bột.

Anh dùng sức cán bột ra, chậm rãi cán viên bột to to kia thành một lớp bột mỏng khá to. Đến bước này là có thể cắt thành sợi được rồi.

Gấp miếng bột thành mấy lớp, lại dùng dao cắt cắt thành từng sợi từng sợi bằng nhau.

Lệ Toái Toái từ trên tầng đi xuống, tò mò ghé lại đây hỏi: “Ba ba, này là gì thế ạ?”

Giản Thành Hi giải thích cho con gái: “Đây là mì sợi đấy.”

Cô nhóc ngoan ngoãn đứng bên cạnh quan sát, một bộ dáng trông rất tò mò.

Giản Thành Hi thấy con chăm chú dán lại đây xem anh làm thì nói: “Nếu con muốn sờ thử bột mì thì phải đi rửa tay trước đã.”

Lệ Toái Toái được ba ba cho phép nháy mắt trở nên cao hứng. Cô nhóc chạy đến bên cạnh, nhanh chóng rửa rửa đôi tay nhỏ thật sạch, rồi lại chạy lại nhéo ra một cục bột nhỏ.

Giản Thành Hi thấy con gái thích thú như thế, cười nói: “Con tự mình chơi đi, đừng ném lưng tung là được.”

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ!”

Giản Thành Hi đi sang một bên làm nóng chảo chuẩn bị nấu ăn. Hôm nay anh định nấu mì rau, đổ chút dầu vào trong nồi, chờ dầu nóng liền cho rau vào xào sơ qua, lại cho thêm nước vào nấu, đun một lúc thì bỏ sợi mì vào.

Chưa tới một hồi sợi mì sẽ được nấu chín.

Giản Thành Hi đậy nắp nồi lại, vừa quay đầu lại đã thấy con gái đang nặn bột thành hình một con thỏ, nặn rất đẹp, trông đáng yêu cực kỳ.

Con gái mình khéo tay thật đấy, dù sao vẫn là trẻ con mà.

Trên mặt Giản Thành Hi xuất hiện ý cười, anh bước đến xoa xoa đầu con gái: “Con nặn bạn thỏ nhỏ đúng không?”

Lệ Toái Toái gật đầu, đáp: “Đúng rồi ạ.”

Nụ cười trên môi Giản Thành Hi càng tươi hơn: “Toái Toái thích bạn thỏ không?”

“Thích ạ!” Giọng Lệ Toái Toái trong trẻo giòn tan cực kỳ dễ nghe, cô nhóc ngẩng đầu nhìn Giản Thành Hi: “Ba ơi, ba nấu lên là có thịt thỏ ăn rồi!”

“……” Thì ra đây mới là mong muốn của con à.

Chưa quá bao lâu, sợi mì trong nồi đã nấu chín rồi.

Giản Thành Hi vớt mì sợi ra, mì sau khi được nấu chín còn toả ra hương thơm nhàn nhạt, kết hợp với mùi thơm thanh nhẹ của rau nữa, là cảm giác hoài niệm đã lâu không gặp.

Nếu như có chút dầu mè hay là gia vị gì đó nữa thì tốt rồi.

Tuy trong lòng có hơi tiếc nuối, nhưng thế này Giản Thành Hi cũng đủ thoả mãn rồi.

Anh chia mì ra thành bốn bát. Sau khi rửa sạch chảo, lại tiếp tục đổ dầu làm nóng trước, rồi anh đi qua tủ lạnh lấy bốn quả trứng ra chuẩn bị chiên trứng. Ăn mì sao có thể thiếu trứng chiên được!

Anh vừa đánh trứng vừa quay sang dặn con gái: “Con tránh xa một chút, không bị dầu bắn đến đấy.”

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn lùi về phía sau mấy bước.

Giản Thành Hi đổ trứng vào chào, trứng vừa cho vào dầu liền bắn tung toé.

Trứng trong chảo dầu nóng phát ra tiếng ‘xèo xèo’, rất nhanh liền có mùi thơm của trứng chiên toả ra. Giản Thành Hi chiên trứng đều hai mặt, cuối cùng mới gắp ra cho vào từng bát.

Anh chuẩn bị bưng bát ra bàn.

Nhưng lần này cũng không phải bữa cơm như mọi khi, mì có nước lèo nên cực kỳ nóng.

Giản Thành Hi vừa chạm tay vào bát đã lập tức phải rụt tay lại, ăn chút đau mà vẩy vẩy tay. Thật ra anh đã rất cẩn thận rồi, mới chỉ chạm vào có xíu thôi, nhưng thân thể này nhạy cảm quá, cảm giác đau cũng rõ ràng hơn nhiều.

Anh loay hoay tìm miếng vải định bọc quanh bát.

Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng bước chân. Anh có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn Lệ Lăng Phong.

Lệ Lăng Phong nói với anh: “Để tôi.”

Giản Thành Hi: “Không phải anh đang xử lý công việc à?”

Lệ Lăng Phong: “Xử lý xong rồi.”

“Ồ.” Giản Thành Hi gật đầu, lại nói: “Không sao, em làm được, để em đi lấy khăn, anh đừng cầm, bát nóng lắm đấy.”

Lệ Lăng Phong trước ánh mắt ngỡ ngàng của Giản Thành Hi nhẹ nhàng bưng bát lên.

Giản Thành Hi: “……”

Tay Lệ Lăng Phong cầm vững vàng, thậm chí nước trong bát cũng chẳng thèm dao động. Giọng người đàn ông trầm ấm: “Tôi không cần, em đứng ra xa một chút, cẩn thận bị bỏng.”

Giản Thành Hi xem mà mắt trợn tròn mồm há hốc.

Mãi đến khi Lệ Lăng Phong hai tay hai bát bê ra đặt trước mặt các con rồi quay lại.

Giản Thành Hi vội ghé sát đến, đau lòng nắm tay hắn xem xét: “Sao anh tự nhiên lại cầm tay không thế chứ?! Tay có đau không?”

Lệ Lăng Phong vẫn chẳng có biểu cảm gì, thờ ơ nói: “Thể chất người thú khác với người bình thường, nhiệt độ vậy chưa đủ làm tôi bị thương.”

Trên thực tế, đất đai và khí hậu ở địa bàn lũ Trùng tộc còn nóng bỏng hơn nhiều. Bọn họ đã sớm quen với điều này rồi.

Giản Thành Hi lại nói: “Khác được bao nhiêu chứ? Cũng đều là da là thịt thôi mà! Nóng thế vẫn sẽ bị đau đấy.”

Bàn tay nhỏ có chút lạnh lẽo của anh nắm lấy đôi bàn tay rộng lớn của hắn.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bếp, khuôn mặt mềm mại trắng nõn của anh ghé sát lại, nhẹ nhàng thổi thổi tay cho hắn. Hơi thở thổi ra dịu dàng mềm mại, có chút ngứa.

Giản Thành Hi ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt còn mang theo ý cười: “Có phải đỡ hơn nhiều rồi không? Anh ra bàn ăn trước đi, em đi lấy đũa với thìa. Hôm nay nước lèo em có nấu với trứng đấy, anh nhất định phải nếm thử xem sao.”


Trong lòng Lệ Lăng Phong bỗng thấy thảng thốt.

Từ khi còn nhỏ, sau khi kiểm tra đo lường ra tinh thần lực hắn mạnh hơn nhiều so với người thường, đã bị cả nhà ghét bỏ xua đuổi.

Ở trên bậc thang cao như vậy, hắn bị mẹ mình không chút thương tiếc đẩy xuống, tuy không đủ gây nguy hiểm đến tính mạng cho thú nhân, anh cũng nghĩ mình đã không thấy đau.

Nhưng lúc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chán ghét cùng xa lạ của mẹ mình, nghe mẹ nói: “Sao tao lại sinh ra loại quái vật như mày chứ.”

“Sớm biết vậy lúc vừa sinh mày ra tao đã bóp chết cho rồi.”

“Loại nghiệt chủng như nó chẳng biết đau đâu.”

“Coi như nó đã chết rồi vậy.”

“Con cái nhà ta không thể như vậy được.”

Nằm trên mặt đất lạnh băng, cảm giác đau đớn nơi trái tim dần lan ra khắp cơ thể.

Đó là lần đầu tiên, hắn biết đau là gì. Hoá ra hắn cũng sẽ thấy đau.

Giọng Giản Thành Hi bỗng từ bên cạnh truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, trong giọng nói còn mang theo sự lo lắng: “Tướng quân à!”

Lệ Lăng Phong hoàn hồn.

Giản Thành Hi lo lắng hỏi han: “Anh sao vậy? Tay bị bỏng rồi đúng không? Anh đau chỗ nào đấy?”

Lệ Lăng Phong nhìn khuôn mặt anh, chăm chú nhìn một lúc lâu.

Giản Thành Hi chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn hắn. Từ góc độ hiện giờ của anh chỉ có thể nhìn đến sườn mặt lạnh lùng của hắn, chứ không có thấy rõ được biểu cảm.

Qua nửa ngày Lệ Lăng Phong mới trầm giọng đáp: “Tôi không đau.”

Hiện tại không còn đau nữa rồi.

Giản Thành Hi nhẹ nhàng thở hắt ra. Anh cười nói: “Anh hù em sợ muốn chết.”

Trên bàn ăn bỗng truyền đến giọng con gái.

Giọng Lệ Toái Toái trong trẻo nói vọng vào: “Ba ơi, Toái Toái đói rồi.”

Giản Thành Hi đáp: “Đây đây, để ba ba lấy đũa cho con. Con với anh trai cứ thổi thổi mì trước đi, không tí nữa ăn lại bị bỏng đấy.”

Nói rồi lập tức bận rộn xoay vòng trong bếp.

Sau khi lấy đủ đũa thìa, Giản Thành Hi nhìn Lệ Lăng Phong một cái, nói: “Vậy em ra trước giúp các con ăn mì, tướng quân bưng nốt bát mì còn lại ra rồi cũng mau ngồi vào bàn ăn đi nhé.”

Lệ Lăng Phong đứng sững sờ tại chỗ nhìn bóng lưng anh rời đi, nhìn chăm chú một hồi lâu.

Hai con nhỏ và cả chàng vợ nhỏ của hắn đều đang chờ hắn.

Hắn hiện tại, cuối cùng cũng có gia đình cho riêng mình rồi.

*

Tối

Sau khi chăm lo chuyện cơm nước của các con xong, thường chuyện dọn dẹp bát đũa sẽ do Lệ Lăng Phong xử lý.

Còn Giản Thành Hi sẽ đưa hai đứa nhóc đi đánh răng rửa mặt rồi ru các con ngủ.

Đến lúc anh quay về, TV trong phòng khách đang đưa tin tức, trùng hợp thế nào lại chính là về Bá Ân. Gã người mặc tây trang, chân thì đi giày da, nở nụ cười văn nhã lịch sự với máy quay, nói nói gì đó.

Giản Thành Hi ngồi vào một bên, hỏi hắn: “Gã đang làm gì vậy?”

Lệ Lăng Phong đang ngồi trên sô pha, thấy anh đến thì khẽ ngước lên nhìn một cái: “Gã tham gia ứng cử chức Tổng Bí thư mới.”

Giản Thành Hi nghi hoặc: “Gã không phải đã là Tổng Bí thư rồi còn gì?”

“Tổng Bí thư 5 năm bầu cử một lần. Gã 5 năm trước đã ứng cử thành công, năm nay muốn tái cử tiếp.” Lệ Lăng Phong chậm rãi nói: “Năm nay có không ít ứng cử viên ưu tú, áp lực của gã cũng không nhỏ.”

Giản Thành Hi hỏi: “Thế hắn có ứng cử thành công được không?”

Vấn đề này anh cứ thản nhiên đặt ra cho Lệ Lăng Phong, giống như chắc chắn rằng hắn sẽ biết câu trả lời vậy.

Quả nhiên———

Lệ Lăng Phong khép quyển tạp chí trong tay lại, nhẹ giọng đáp: “Có gia tộc Phất khắc Tư chống lưng, gã sẽ được chọn.”

Giản Thành Hi cũng chợt nhận ra lý do vì sao gã muốn liên hôn.

Nhìn Bá Ân đang tươi cười trên màn hình, tâm tình anh bỗng trở nên hỗn tạp.

Khuôn mặt ưu sầu của mẹ Alice cứ liên tục hiện lên trong tâm trí. Người phụ nữ ấy thật đáng thương, bỗng dưng trở thành vật hi sinh trên con đường tranh giành quyền lợi của Bá Ân.

Lệ Lăng Phong đứng dậy tắt TV: “Đi ngủ thôi.”

Giản Thành Hi gật đầu: “Vâng.”

Về phòng ngủ, Lệ Lăng Phong rất nhanh đã nằm xuống ngủ, còn Giản Thành Hi bên kia tuy nằm trên chiếc giường thoải mái nhưng có làm thế nào vẫn chẳng ngủ được. Trong đầu liên tục nhớ lại lúc sáng mình bắt mạch cho mẹ Alice, mạch cô ấy chắc chắn có vấn đề, gần như khẳng định được cô ấy đã bị trúng độc.

Ai hạ độc cô ấy? Vì sao lại muốn hạ độc?

Giản Thành Hi không giấu nổi tâm sự, lúc nghĩ đến vấn đề nan giải thậm chí còn không kiềm được mà thở dài một tiếng.

Kết quả———

Loay hoay trên giường suốt một tiếng anh vẫn chưa ngủ được.

Giọng Lệ Lăng Phong bỗng truyền đến: “Chuyện Bá Ân ứng tuyển thành công làm em không ngủ được à?”

Giản Thành Hi giật mình, quay sang nhìn hắn: “Tướng quân vẫn chưa ngủ à?”

Lệ Lăng Phong mở đèn ngủ lên, rồi lại xoay người nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: “Nếu em thở dài ít đi hai lần có lẽ tôi sẽ ngủ được.”

Thật ra bình thường hắn cũng chẳng ngủ được.

Bị tinh thần lực tra tấn khiến hắn hằng đêm phải thức trắng, chỉ khi ôm Giản Thành Hi đi ngủ mới có thể hoà hoãn lại.

Thế nhưng dường như hôm nay chàng vợ nhỏ của hắn có chuyện phiền lòng.

Giản Thành Hi có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: “Em xin lỗi.”

Lệ Lăng Phong ngồi dậy, khuôn mặt lạnh lùng vẫn vô cảm như thế. Hắn điềm nhiên nhìn anh: “Nói đi, có chuyện gì?”

Giản Thành Hi cũng không kiềm nén nổi nữa, lập tức kể hết toàn bộ những nghi ngờ việc mẹ Alice bị trúng độc, rồi cả suy đoán Bá Ân muốn giết người diệt khẩu, và đủ các loại suy nghĩ khác nữa.

“Em nghĩ chuyện cô ấy bị trúng độc không tránh khỏi liên quan đến gã.” Giản Thành Hi nói một mạch: “Mà thái độ của Mễ Lạp Kiệt cũng rất kì quặc, anh ta chắc chắn biết chuyện gì đó.”

Lệ Lăng Phong không chút cảm xúc: “Chuyện này có liên quan gì đến em à?”

Giản Thành Hi khựng người lại.

Anh có chút tủi thân mấp máy môi, lại chẳng nói ra được lời phản bác nào.

Có lẽ vì đời trước anh là bác sĩ, mà thiên chức của bác sĩ chính là cứu mạng trị thương. Anh chẳng thể nào nhìn người bệnh ở trước mặt xảy ra chuyện, mà bản thân lại không làm gì.

Anh không thể trách Lệ Lăng Phong máu lạnh, thậm chí cũng chẳng có lập trường gì trách Bá Ân vô tình.

Thế gian này có quá nhiều đau khổ.

Nếu anh giúp vị phu nhân kia, có lẽ anh sẽ lại khiến tướng quân có thêm kẻ thù. Vốn dĩ xung quanh Lệ Lăng Phong đâu đâu cũng là địch rồi, anh không bên tạo thêm phiền phức cho hắn nữa.

Giản Thành Hi mím môi, hàng mi cong trên khuôn mặt trắng nõn của anh khẽ run run, cuối cùng vẫn nói: “Chẳng có liên quan gì đâu, thôi, chúng ta ngủ thôi, em không nghĩ nữa.”

Ai ngờ———

Anh vừa mới rúc vào trong chăn, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói: “Nếu em muốn giúp cô ấy đến thế, vậy để tôi bảo Mễ Lạp Kiệt giúp em.”

Giản Thành Hi thò đầu ra: “Hả?”

“Không phải em muốn cứu cô ấy à.” Lệ Lăng Phong thản nhiên nói tiếp: “Muốn cứu thì cứu thôi.”

Giản Thành Hi vừa mừng vừa sợ: “Thật á?”

Lệ Lăng Phong gật đầu: “Ừ.”

Giản Thành Hi không khống chế nổi sự vui sướng, lập tức chồm lên, nhào vào lòng Lệ Lăng Phong: “Cảm ơn tướng quân, anh là người tốt nhất trên đời này!!!”

Lệ Lăng Phong cúi đầu nhìn đôi con ngươi sáng lấp lánh phủ kín hạnh phúc của anh.

Đối diện với đôi mắt đen láy ấy của hắn, Giản Thành Hi cũng dần bình tĩnh lại. Biết chính mình có phần kích động hơi quá, anh ngượng ngùng muốn lui về chỗ cũ. Nhưng chẳng hiểu vì sao, eo anh như bị người giữ chặt lại, không nhúc ních nổi.

Cũng chẳng còn cách nào khác, anh cứ thế nằm lại trong lòng hắn chờ.

Nhưng lại rất nhanh———

Giản Thành Hi lại ngẩng đầu lên hỏi: “Tướng quân vì sao lại đồng ý để em giúp phu nhân Bá Ân vậy?”

Thật ra Lệ Lăng Phong anh ấy cũng tốt lắm.

Chẳng qua là do anh ấy không giỏi biểu đạt thôi. Đối với hoàn cảnh đáng thương của phu nhân Bá Ân, có lẽ anh ấy cũng sẽ nổi lòng trắc ẩn nhỉ.

Anh đã nói rồi mà, cả cái nhà này sao chỉ có thể có mình anh không phải vai ác chứ.

Lệ Lăng Phong lại đột nhiên trầm giọng bật cười một tiếng: “Tên Bá Ân kia quá vênh váo tự phụ.”

Giản Thành Hi: “Dạ?”

“Vị phu nhân kia ở bên bầu bạn với gã suốt khoảng thời gian gã đi lên từ đôi bàn tay trắng, chắc chắn trong tay cô ấy sẽ nắm được không ít nhược điểm của gã, mới có thể khiến gã sốt sắng muốn nhổ cỏ tận gốc như thế.” Giọng Lệ Lăng Phong cực kỳ thong dong, trong màn đêm càng trở nên rõ ràng: “Bệnh viện canh giữ lỏng lẻo như vậy, cũng vì gã cho rằng vợ gã không có người tiếp tay trợ giúp.”

“Đã vậy……”

Lệ Lăng Phong nghiêng đầu nhìn Giản Thành Hi, ánh mắt hắn đen láy mang theo sát ý vô hình, bên khoé miệng khẽ gợi lên nụ cười: “Sao không thêm dầu vào lửa giúp gã chứ.”

Giản Thành Hi: “…….”

Anh đừng cười như thế. Em sợ.

*

Ngày hôm sau

Hôm nay là ngày các con được nghỉ.

Giản Thành Hi cùng đưa các con đến bệnh viện. Đầu tiên là để Mễ Lạp Kiệt khám chân cho Lệ Trầm, lúc sau mới nói ra mục đích lần này mình đến. Mễ Lạp Kiệt dường như cũng được hắn đánh tiếng trước, lần này đặc biệt tích cực phối hợp với anh.

Chuyện lừa gạt mấy vệ sĩ trên tầng 4 kia đối với anh ta đã trở thành chuyện dễ như trở bàn tay.

Một nhóm người bọn họ đi vào.

Giản Thành Hi cũng được gặp lại vị phu nhân kia.

Trạng thái của cô so với hôm qua trông còn nghiêm trọng hơn, Giản Thành Hi vội hỏi thăm: “Phu nhân, cô có khoẻ không?”

Alice từ dưới xe y tế chui ra, khóc lóc nhào về phía mẹ mình.

Phu nhân xoa xoa đầu con gái, nhìn về phía Giản Thành Hi, đáp: “Cảm ơn anh đã dành thời gian đến thăm tôi, cứ gọi tôi là Phi Vân là được rồi.”

Giản Thành Hi bước đến, giải thích: “Cô Phi Vân, tôi nghi ngờ cô là bị trúng độc, trạng thái của cô sẽ càng ngày càng tệ hơn. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Mễ Lạp Kiệt rồi, anh ta cũng đồng ý giúp cô chữa bệnh.”

Phi Vân ngạc nhiên nhìn về phía Mễ Lạp Kiệt.

Mễ Lạp Kiệt nở nụ cười với cô: “Chào cô, tôi là Mễ Lạp Kiệt.”

Phi Vân kinh ngạc hỏi: “Nhưng…..sao có thể chứ? Sao tôi có thể bị trúng độc được?”

Giản Thành Hi hít sâu một hơi, nói: “Chúng tôi nghi ngờ là do chồng cô hạ độc.”

Phi Vân lập tức phản bác: “Không thể nào!”

Alice ở bên cạnh nghe Giản Thành Hi nói vậy cũng trợn tròn hai mắt, cãi: “Cha cháu không làm thế đâu!”

Giản Thành Hi nhìn hai mẹ con Alice một lượt.

Anh cuối cùng cũng biết, sự lương thiện ngây thơ của Alice là di truyền từ ai rồi.

Giản Thành Hi cùng Mễ Lạp Kiệt nhìn nhau một cái.

Mễ Lạp Kiệt nói với anh: “Anh cho cô ấy xem video đi vậy.”

Lệ Lăng Phong vừa ra tay cái liền biết thực hư thế nào. Gần như chỉ trong một đêm, lúc ấy Giản Thành Hi còn đang mơ ngủ, Lệ Lăng Phong đã nắm được kha khá thông tin và bằng chứng.

Giản Thành Hi từ thiết bị liên lạc tìm rồi phát video.

Trong video, chưa bao lâu đã có xuất hiện hai người, không ai khác chính là Bá Ân và con gái lớn nhà Phất Khắc Tư.

Thiên sứ xinh đẹp có chút mất kiên nhẫn nói: “Cha em nói rồi, em là con gái lớn của ông ấy, tuyệt đối không thể làm vợ bé được! Sao cái ả vợ từ Thành Phố Ngầm kia của anh sao vẫn chưa đi chứ?”

Bá Ân dịu dàng kéo tay nàng ta: “Anh đã cho người nhốt cô ta vào bệnh viện rồi, cô ta không xuất hiện được đâu.”

Con gái lớn nhà Phất Khắc Tư vẫn bực bội tỏ vẻ: “Thế thì có ích gì! Có ả, em không phải vẫn phải làm vợ bé à! Pháp luật Đế Quốc không cho phép cái kiểu hạ vợ cả thành vợ bé đâu.”

Phi Vân ngỡ ngàng không dám tin mà ngồi bật dậy.

Đôi mắt cô trợn trừng nhìn một màn này trong video. Lúc này, chồng cô đang nắm tay người phụ nữ khác, dịu dàng an ủi: “Sao anh có thể để một người phụ nữ ti tiện đến từ Thành Phố Ngầm làm vợ cả của mình được chứ. Hiện tại anh đã đang làm Tổng Bí thư của Đế Quốc này rồi, nếu không phải vì có với cô ta một đứa con gái, anh đã sớm muốn bỏ cô ta rồi. Em yên tâm, chuyện này anh nhất định sẽ xử lý tốt.”

Video đến đây thì dừng lại.

Nước mắt Phi Vân cũng theo đó mà chảy xuống từng giọt từng giọt. Cô khó có thể tiếp nhận nổi bi thương lớn như, cơn đau đầu như búa bổ liên tục truyền đến, người phụ nữ đau khổ ôm đầu còng lưng xuống.

Alice hốt hoảng gọi lớn: “Mẹ ơi!”

Giản Thành Hi lập tức giữ lấy bả vai cô: “Phu nhân!”

Anh vừa tới gần, tinh thần lực đang dần rơi vào trạng thái phát cuồng dường như ở một mức độ nào đó được giảm bớt.

Đôi mắt màu đỏ tươi của Phi Vân cũng dần dần khôi phục lý trí. Cô lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía Giản Thành Hi, nói: “Anh Giản, theo như anh nói thì tôi bị trúng độc, vậy thời gian còn lại của tôi còn bao nhiêu?”

Giản Thành Hi hơi do dự: “Tôi cũng không rõ, nhưng tôi và Mễ Lạp Kiệt chắc chắn sẽ tận lực giúp cô. Anh ta là bác sĩ tốt nhất toàn Đế Quốc, chắc chắn sẽ có biện pháp thôi.”

Mấy lời này dường như cũng an ủi được người phụ nữ.

Phi Vân bình tĩnh lại. Tuy cô trông gầy yếu như vậy, thế nhưng lúc này, cô lại trông càng kiên cường hơn. Cô nói: “Thật ra, Bá Ân vẫn không dám rời khỏi tôi, cũng không phải là bởi vì Alice.”

Mọi người đều có chút kinh ngạc.

Phi Vân nhìn cô con gái đang khóc thút thút của mình, nhỏ giọng kể: “Nhiều năm trước, tôi cứu được anh ấy lúc ở Thành Phố Ngầm. Lúc đó anh ấy đang bị thương nặng, tôi vì cứu anh ấy mà cũng suýt nữa mất đi tính mạng. Sau khi anh ta tỉnh lại rất cảm kích ơn cứu mạng của tôi, chẳng những hứa hẹn sẽ lấy tôi làm vợ, thậm chí còn ở trước tượng thần thiên sứ dùng đá thần lập lời thề. Bảo là nếu có một ngày anh ấy phụ tôi, anh ấy sẽ lập tức mất đi hào quang thiên sứ của mình, vạn kiếp bất phục(*).”

Mễ Lạp Kiệt kinh ngạc: “Gã thế mà dám lập lời thề này?!”

Giản Thành Hi hiếu kỳ hỏi: “Lời thề này nặng lắm à?”

Mễ Lạp Kiệt gật đầu: “Anh không phải thiên sứ nên không biết. Đối với một thiên sứ, ở trước tượng thần dùng đá thần lập lời thề chính là lời thề trang trọng nhất. Đá thần sẽ được chia làm đôi, mỗi người một nửa. Nếu về sau mà vi phạm lời thề, sẽ bị lời thề phản ngược lại, nặng thì mất mạng, nhẹ thì mất đi năng lực của một thiên sứ.”

Phi Vân gật đầu: “Đúng vậy. Cũng nhiều năm rồi, một nửa hòn đá đó tôi vẫn đang giữ.”

Giản Thành Hi lập tức nói: “Tiệc đính hôn của gã và con gái lớn nhà Phất Khắc Tư diễn ra vào cuối tuần sau.”

Phi Vân như nghe được câu chuyện cười nào đó, cô dứt khoát lau nước mắt, nói: “Nếu mạng của anh ta là do tôi vớt, vậy thì tôi đây cũng muốn anh ta phải trả giá đắt!”

Mễ Lạp Kiệt nghi ngờ nói: “Thế nhưng không có nửa kia của gã, lời nguyền không có hiệu lực.”

Bầu không khí lập tức lâm vào xấu hổ.

Giữa bầu không khí này———

Lệ Toái Toái đột nhiên lên tiếng: “Alice có thể cảm nhận được mà.”

Mọi người đều lia mắt nhìn qua.

Bé Alice với mái tóc xanh dương dường như đang trải qua đả kích rất lớn.

Đối với một đứa bé vẫn luôn lương thiện chân thành, cực kỳ ngưỡng mộ cha mình mà nói, loại chuyện này đã vượt qua khỏi khả năng tiếp nhận của cô bé rồi.

Giản Thành Hi hỏi thăm con gái: “Sao Alice cảm nhận được?”

Lệ Toái Toái bước đến bên cạnh bé nhân vật chính, giải thích: “Lúc trước lúc Alice tìm mẹ bạn ấy, chính là dựa vào cảm nhận đấy ạ. Bạn ấy nói bạn ấy có thể thông qua sự dao động của năng lượng mà cảm nhận được sự tồn tại của một vật thể nào đó.”

Nói cách khác, chỉ cần Alice cảm nhận được nửa hòn đá này của Phi Vân, có bé liền có thể cảm nhận được vị trí của nửa hòn đá còn lại!

Mễ Lạp Kiệt vừa ngạc nhiên vừa có phần thưởng thức: “Thế là còn có thần lực hiếm có của tộc Thiên Sứ nha! Cô nhóc này cháu lợi hại thật đấy! Tương lai cháu chắc chắn sẽ rực rỡ lắm đây!”

Giản Thành Hi nghĩ trong lòng, còn không phải à, đây chính là nhân vật chính của tương lai đấy.

Alice lại lui về phía sau một bước, trên khuôn mặt trắng nõn của cô bé vẫn không ngừng rơi nước mắt: “Nhưng mà, trong nhà có nhiều vệ sĩ lắm. Đồ vật của cha lại cất rất sâu rất kỹ. Cho dù Alice có cảm nhận được vị trí cũng không đánh lại vệ sĩ được.”

Đây quả là một vấn đề lớn. Nhưng Giản Thành Hi còn chưa kịp nói gì.

Lệ Trầm đã lạnh nhạt liếc cô bé một cái: “Đồ ngốc.”

Lệ Toái Toái cũng thở dài một hơi. Cô nhóc buộc tóc đuôi ngựa khẽ lắc lắc đầu, liếc cô bé rồi từ trong cặp lấy ra vài ống thuốc: “Nè, gặp ai hắt người đấy.”

Sau đó———

Lệ Trầm cũng từ trong cặp của mình lấy ra một thiết bị cơ giáp nho nhỏ đưa cho cô bé: “Đây là thiết bị tớ làm cho hamster, thuận tiện để cận chiến, gặp ai thì giật điện người đấy.”

Alice: “……” Những thứ này dùng có sao không vậy?

Lệ Toái Toái vỗ vỗ vai cô bé, an ủi: “Cậu yên tâm, mấy ống dược này tớ đã thí nghiệm qua rồi, chuẩn từng ống luôn.”

Alice ngẩng lên nhìn Lệ Toái Toái, hốc mắt ửng hồng, nước mắt tí tách rớt xuống. Bé nhào đến ôm Lệ Toái Toái, vừa khóc vừa nói: “Toái Toái ơi, cậu đỉnh quá! Sau này Alice cũng muốn được làm người xấu!”

Căn phòng ngập tràn sự ấm áp.

Giản Thành Hi: “……”

Ủa? Là sao?

Anh vốn dĩ muốn để con cái nhà mình làm bạn tốt với nhân vật chính.

Bây giờ nhân vật chính sao lại thành đàn em rồi?

Hơn nữa, làm đàn em của ai thì không làm, đi làm đàn em của vai ác trong tương lai??? Thế mà cũng phát triển thành cốt truyện kiểu này được à!!!

(*) Vạn kiếp bất phục: thành ngữ này bắt nguồn từ một câu trong kinh Phật: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là: Một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa. Sinh mệnh trong luân hồi có thể được làm người là vô cùng khó khăn, nếu tạo nghiệp sâu dày khiến mất đi thân người, mất đi cơ hội làm người, thì “vạn kiếp bất phục hữu nhân thân”, phải đợi chờ vạn kiếp mà vẫn không được làm người thêm lần nữa. -Nguồn: mình lấy từ một trang fb có tên là Đại Pháp Hồng Truyền.

Bình Luận (0)
Comment