Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 28


" Tên Hồ Bưu này mới nhốt được có mấy ngày ".

Ngồi ở trên xe ngựa, Sở An Nhan một bên gặm bánh bao, một bên căm giận nói.
Ác bá một phương, không thể giam giữ lâu chút được à?
Chẳng lẽ có chỗ dựa lớn?
" Chuyện cụ thể nô tỳ cũng không biết, chỉ là Hồ Bưu gây sự, tửu lâu khó mà làm ăn, công chúa phải làm sao bây giờ? "
" Xem ra chưa dồn tới đòn hiểm, Hồng Tô ngươi để Hạ chưởng quầy dẫn Hồ Bưu lên lầu hai nhã gian, hôm nay mang người theo cũng không phải hạng xoàng "
Vì để có tính uy hiếp, Sở An Nhan đặc biệt mang theo hai tên hộ vệ, lại vì không muốn dẫn đến chú ý, đều để bọn họ thay thường phục.
Tới Lăng Giang Lâu, xác thực giống lời Hạ Phúc nói, Hồ Bưu dẫn theo tiểu đệ kéo tới.

Sở An Nhan lặng lẽ từ cửa sau đi vào, cửa chính đã bị Hồ Bưu nháo đến không còn khách nhân, thậm chí còn đạp cả bàn, thảm hại cực điểm.

Nàng nhìn túi gấm trong tay, tò mò rốt cuộc Triệu Đình Đình cho hắn chỗ tốt gì, mà hắn mới được thả ra lại muốn tới đây gây sự.
Còn không có tới gần, trong phòng liền truyền đến tiếng chén trà bị đập vỡ, cùng với Hồ Bưu táo bạo kêu to:
" Nhanh đem lão bản các ngươi kêu ra đây cho lão tử! Hôm nay lão tử nếu không gặp được nàng ta, lão tử liền đem tửu lâu này đạp đổ! Về sau thấy các ngươi mở một lần liền đập một lần! "
Sở An Nhan nhìn hai hộ vệ mình mang theo, đáy lòng có cảm giác an toàn, lúc này mới đẩy cửa ra đi vào.
" Ai cho ngươi lá gan ở chỗ này gây sự? Không sợ lại bị bắt vào ngục lần nữa? ".

Sở An Nhan đứng ở cửa, hôm nay đi ra ngoài nàng vẫn như cũ đeo khăn che mặt.
" Nha, tiểu nương tử đã lâu không thấy.


Cũng không sợ nói cho ngươi biết, sau lưng lão tử có người, quan phủ cũng không dám quản lão tử.

Muốn báo quan cũng vô dụng, tửu lâu này lão tử muốn đạp đổ, bất quá, nếu ngươi đáp ứng lão tử một chuyện, lão tử có thể bảo đảm không bao giờ tìm ngươi gây sự nữa "
" Ngươi muốn ta đáp ứng ngươi một chuyện? Ta làm sao có thể tin rằng ngươi có chỗ dựa phía sau? Nếu là ta đáp ứng rồi, ngày sau ngươi lại tìm ta gây sự thì làm sao bây giờ? "
Sở An Nhan hùa theo lời Hồ Bưu, chính là muốn nhìn một chút người sau lưng Hồ Bưu là ai.
Dù sao cũng phải đem Hồ Bưu cùng tên đứng sau lưng kia kéo ra trừng trị, thay trời hành đạo.
" Ngươi dám nghi ngờ lão tử? Ngươi cũng không đi hỏi thử thanh danh của lão tử ở đây? "
" Loại người như ngươi ta đã thấy nhiều, ai biết ngươi có phải thổi phồng hay không? Dưới chân thiên tử, lại dám có người gây sự ".

Sở An Nhan ra vẻ kiêu căng ngạo mạn, làm bộ kinh thường Hồ Bưu.
" Ngươi nữ nhân này, thật không có kiến thức.

Liền tính ngươi không nghe qua thanh danh lão tử, vậy ngươi nghe nói qua Lạc An công chúa, nói thật cho ngươi biết, lão tử chính là người của Lạc An công chúa "
Sở An Nhan khiếp sợ đem Hồ Bưu nhìn từ đầu đến chân một lần.
Cái quái gì vậy?
Hắn là người của nàng?
Có lầm hay không?
Bọn họ từng gặp nhau sao? Cho dù từng gặp, nguyên chủ cũng không có khả năng coi trọng tên điên này đi?
Đã quá muộn để quay đầu rồi.
" Thế nào? Sợ rồi sao? Hiện tại tin tưởng năng lực chưa, những tên quan phủ kia vừa nghe lão tử nói là người của Lạc An công chúa, thái độ cung kính còn không được.

Cho nên a, tiểu nương tử ngươi liền đi theo lão tử, bảo đảm sau này tửu lâu ngươi thuận buồm xuôi gió ".

Hồ Bưu đắc ý từ trên ghế đứng lên, nhất định phải lấy được điều kiện, càng là chuẩn bị đem mỹ nhân trước mặt ôm vào trong lòng.

T????a????g gì ????à ha???? ha???? ????hế # T????U????T ????U????ỆN.???????? #
" Dừng lại! Ta không quen biết ngươi ".

Hoá ra tên Hồ Bưu này ở bên ngoài vẫn luôn lấy thanh danh nàng ra tác oai tác oái, bá tánh nơi này sợ nàng, cũng là do tên Hồ Bưu này góp lực.

" Không sao, chúng ta có thể tiến thêm một bước chậm rãi nhận thức ".

Hồ Bưu không nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở An Nhan, đôi tay dầu mỡ cứ như vậy duỗi ra ngoài.
Nhưng có một thanh kiếm chém ngay trước mặt hai người.

" Nếu ngươi nói ngươi là người của Lạc An công chúa, vậy ngươi sẽ nhận thức được mặt của ta đi? ".


Sở An Nhan đem khăn che mặt cởi ra, lười nói nhảm với tên này.

Ném hắn vào trong nhà lao chỉnh đốn tư cách vặn vẹo vậy.
Thấy rõ dung mạo của An Nhan, Hồ Bưu lộ ra vẻ khiếp sợ, ngay sau đó, hắn lại hưng phấn chà xát tay, " Hảo mỹ nhân, hôm nay thật đúng là nhặt được bảo bối, tiểu mỹ nhân ta tới đây~ "
Hồ Bưu còn không có kịp thò tay qua, đã bị hộ vệ Sở An Nhan mang đến một chân đá văng, bảo hộ công chúa, đem kiếm chĩa vào yết hầu của Hồ Bưu.
Sở An Nhan bội phục nhìn thoáng qua người nọ, trong lòng yên lặng dựng ngón tay cái, nhìn qua thể hình của Hồ Bưu, còn có thể bị hắn đá văng trên mặt đất, quá trâu bò.

Quả nhiên mang theo bảo tiêu bên cạnh, cũng quá hữu dụng.
Bất quá, Hồ Bưu đến người mình còn không biết, còn dám nói là người của nàng, có phải quá khôi hài rồi không?
" Hắc hắc, tiểu mỹ nhân ngươi không dám giết ta, giết người chính phải đền mạng, hai người muốn bao nhiêu tiền, về sau đi theo bảo hộ ta ".

Hồ Bưu nhìn chằm chằm Sở An Nhan, hai mắt đều phát sáng, dù kiếm có kề ở cổ, thần sắc cũng tự nhiên.
" Nực cười, hôm nay ta cho dù giết ngươi quan phủ cũng không dám làm gì ta, cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta chính là Lạc An công chúa, Sở An Nhan "
" Hừ, lão tử cũng không bị dọa ".

Hắn vừa rồi mới nhắc đến Lạc An công chúa, lão bản tửu lâu liền nói thẳng mình là Lạc An công chúa, nói ra ai tin a?
Lạc An công chúa mà đi mở tửu lâu?
Sở An Nhan đỡ trán, nàng sao lại đi nói chuyện với tên ngu này?
Hôm nay nàng phải tìm thứ gì đó chứng minh thân phận công chúa của nàng mới được.

Cứu mạng, nàng chưa giết người bao giờ, nếu đổi thành nguyên chủ, giờ phút này tên ngu này chỉ sợ đầu lìa khỏi cổ rồi.
" Hồng Tô, đi gọi tên quan phủ tới đây "
" Tiểu mỹ nhân, đều nói rồi, liền tính ngươi kêu người đi gọi cũng vô dụng "
" Bịp miệng hắn lại ".


Thật là, lỗ tai không thanh tịnh.
Sở An Nhan tìm một cái ghế ngồi xuống, tức giận vì hôm nay không được ngủ ngon bởi tên Hồ Bưu này.

Người của nàng mà không nhận thức nàng, còn muốn ở bên ngoài bại hoại thanh danh nàng.
Đây là lần cuối cùng.

Người của quan phủ tới thực mau, bởi vì là nghe thấy Lạc An công chúa muốn gặp hắn, tốc độ càng là nhanh hơn không ít.
Người nọ vừa tiến vào mắt nhìn người ngồi trên ghế, lại nhìn Hồ Bưu ở dưới đất, cái trán đều đổ đầy mồ hôi.
" Không biết công chúa điện hạ tìm hạ quan có chuyện gì? "
Thấy phủ nha thái độ đối Sở An Nhan cung kính, Hồ Bưu sợ ngây người, lại bởi vì miệng bịp chặt vô pháp nói, nghẹn đến mức khuôn mặt đều đỏ lên.
" Hồ Bưu nói hắn là người của bổn cung, ngươi liền mặc kệ? Để mặc hắn ở dưới chân thiên tử gây hại tứ phương? Việc này nếu để phụ hoàng biết ".

Sở An Nhan bưng lên chén trà uống một ngụm, " Tên này xử trí như nào không cần ta nói đi? "
" Hạ quan minh bạch, người tới! "
" Từ từ ".

Sở An Nhan đột nhiên nhớ tới túi gấm trong ngực mình.
Lại kêu bọn họ bỏ vải trong miệng Hồ Bưu ra.
" Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng, là tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, những chuyện kia đều là tiểu nhân ngưỡng mộ công chúa mới đi làm, công chúa tạm tha cho tiểu nhân lần này đi, về sau tiểu nhân bằng lòng làm trâu làm ngựa cho công chúa tiêu khiển! ".

Bình Luận (0)
Comment