Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 107

Trên môi đang bị hơi thở ấm áp của hắn phả vào đến hình thành nên một lớp ẩm, Mục Loan Loan không thể nhịn được nữa liền đem con rồng lớn gan này hôn một trần thật thành thục, sau đó nỗ lực làm lơ cái thứ gì đó đang chống chống eo cô, nhỏ giọng th ở dốc.

Đối với anh rồng mà nói, chuyện này thật quá mức k1ch thích, hắn chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng, khi phục hồi tinh thần lại, phu nhân đã trốn mất rồi.

"Loan Loan." Cánh tay bị giữ chặt, bàn tay to của Long tiên sinh lại xoa xoa cái cần cổ yếu ớt của nàng, quần áo hỗn độn, thanh âm khàn khàn, "Ta, ta hình như muốn đột phá."

Mục Loan Loan: "........."

Nàng quay đầu lại nhìn thấy gò má muốn đỏ ửng của hắn, trong khoảng thời gian ngắn thật không biết nói gì.

Anh rồng cũng thật ngượng ngùng, chỉ là lúc tiếp tục thân mật với thần thức của nàng, nhưng nơi u tối bụi bặm trong lòng hắn hình như được lau đi từng chút, từng chút một, hắn chưa bao giờ cảm thấy trong lòng mình lại trong sạch đến như vậy.

Muốn đột phá, muốn mạnh mẽ hơn, muốn cho nàng cuộc sống tốt đẹp hơn.

Mục Loan Loan cười một cái, bắt lấy tay Long tiên sinh, đặt ở bên môi hôn hôn, "Vậy ta ở đây chờ chàng, lát nữa liền đi Ma giới nhá?"

"Ừ." Hàng mi đen dài của Long tiên sinh cuốn lên; hắn giương mắt nhìn nàng, khoé môi cong lên.

Cửa sổ đột ngột mở ra, anh rồng không biết là đang che dấu cái gì, trước mặt Mục Loan Loan bỗng nhiên có một cơn gió loáng lên một cái, nháy mắt tiếp theo, con rồng kia cũng đã không còn ở trong phòng.

Bên tai truyền đến tiếng rồng ngâm xa xa, mây mù dâng lên, trời cũng tối sầm lại.

Mục Loan Loan đưa tay vuốt vuốt mớ tóc đen bị gió thổi lung tung, cố gắng làm giảm bớt nhiệt độ trên hai má của mình, nàng nhắm mắt lại, thần thứ dò ra ngoài ——

Phạm vi hoạt động của thần thức đã mở rộng hơn trước  lần, cung cường đại hơn rất nhiều, thậm chí làm nàng có một cảm giám như sắp đột phá đến ngũ giai. So với lúc trước thần thức chỉ có thể tỏa khắp căn phòng, hiện tại nàng có thể khuếch tán đến

hơn 100 mét.

Mục Loan Loan nhẹ nhàng thở ra, mím mím đôi môi mềm mại, nghĩ đến lời hắn nói mới vừa rồi, tâm thần liền dần dần yên ổn lại.

Nàng cầm lấy ngọc giản đang để một bên, lại cẩn thận nhìn nhìn tóm tắt và bản đồ Y Pháp Thành, trong lòng đại khái có chút hình dung ——

Y Pháp Thành nằm trong Ma giới ở bên cạnh, gần vực sâu, chỗ đó cũng giống như hầu hết các nơi trong Ma giới, tài nguyên vô cùng thiếu thốn, không có thảm thực vật hay khoáng thạch gì, thổ nhưỡng cũng vô cùng cằn cỗi, chỗ tốt duy nhất chính là vì có cửa vào cấm địa của Long tộc ở đó, nên chung quanh có một tầng kết giới, sẽ không bị ma vật ở thành thị khác xâm lấn, sinh hoạt ở bên trong cũng coi như an toàn.

Nhưng mà bản thân Y Pháp thành cũng cằn cỗi, nghèo mạt, cho nên cũng sẽ không có ma vật ở nơi khác đến xâm chiếm. Y Pháp Thành thật sự rất ít ma vật, trên cơ bản là nó, nó giống một cái thành rỗng thì đúng hơn.

Mục Loan Loan xoa xoa đầu, Ngao Khâm cùng Vu tộc liên thủ, bọn họ không có khả năng sẽ buông tha Long tiên sinh dễ dàng như vậy. Chuyến đi lần này tới Y Pháp Thành chỉ sợ toàn gió tanh mưa máu. Y Pháp Thành vắng vẻ như một cái thành trống thì thật ra cũng tốt, ít nhất sẽ không có ai vì một ít tranh đấu làm những ma vật vô tội đó bỏ mạng.

Sau khi xem mấy tin tức kỹ càng, cảm giác áp lực luôn nằm trong lòng càng thêm mãnh liệt, như là thanh kiếm sắc treo trên đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, làm nàng có hơi nôn nóng.

"Pi!" Manh Manh luôn thành thành thật thật ngốc ở ngoài cửa nãy giờ ước chừng là đã nhận ra cảm xúc nôn nóng của nàng, nó tiến vào dùng cái cánh nay đã to hơn rất nhiều chạm chạm vào tay nàng.

Manh Manh sẽ bảo hộ Loan Loan mà ~

Mục Loan Loan xoa xoa đám lông xù xù, nhìn bầu trời âm u mây mưa thét gào bên ngoài cửa sổ, thở dài, đứng lên đóng cửa sổ lại.

Gấp cũng vô ít, không bằng tự hỏi một chút xem mình có thể làm gì.

Sau khi cùng phu quân...... thần thức giao hòa, nàng trở nên cường đại hơn rất nhiều, có lẽ nên thử luyện chế một ít đan dược ngũ giai vượt cấp xem sao?

Mục Loan Loan đột nhiên có chút nhanh trí, lúc nãy khi xem qua bản đồ của Y Pháp Thành, trong thành cũng có Nhàn Tình Các, nếu đan dược của nàng có thể giao dịch mua tin tức, như vậy nếu đan dược cao giai hơn một chút nữa có khi nào còn có thể dùng để chiêu binh mãi mã hay không?

Trên mảnh đại lục này, không chỉ có Long tộc cùng Vu tộc một tay che trời, Yêu tộc hay Nhân tu, thậm chí ma vật, đều cần có đan dược.

Giống như Ngưng Tuyết Đan cùng Ngưng Thần Đan, gần như là loại đan dược mà tất cả các chủng tộc đều cần, làm sao mà lại không có thị trường được?

Con ngươi Mục Loan Loan sáng lên, nàng hiện tại phải làm chính là liều mạng luyện chế đan dược, để đảm bảo cho tương lai của bọn họ.

"Manh Manh, lại đây." Mục Loan Loan ôm con chim béo phì lên, lấy lò luyện đan ra.

Manh Manh ú ú chứ không ngốc, vừa nhìn liền biết bản thân mình sắp bị trưng thu thành lao động trẻ em, buồn bực pi hai tiếng liền nhận mệnh bắt đầu phun lửa.

Bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, trong phòng một người một chim cũng đang cố gắng hết sức luyện chế đan dược.

Ước chừng qua mười mấy giờ, khi tia linh lực cuối cùng trong cơ thể Mục Loan Loan bị ép khô, Ngưng Thần Đan trước mặt sắp ngưng đan, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm sét.

Long tiên sinh có phải đã đột phá hay không?

Trong đầu đột nhiên hiện lên cái ý niệm này, nước thuốc trong đan đỉnh bỗng chấn động.

Mục Loan Loan cắn răng một cái, nỗ lực không nghĩ đến hắn nữa, nín thở ngưng thần, nỗ lực vắt hết linh lực trong đan điền của mình đưa vào vào trong đan đỉnh, kinh mạch dần dần truyền đến từng cơn đau nhức nhối, thần thức cũng giống như bị kim đâm vào.

"Thăng Linh......"

Bên môi tràn ra máu tươi, Mục Loan Loan cố hết toàn lực, đem tất cả linh lực đều trút xuống vào.

"Ong ——"

Bên trong đan đỉnh truyền đến tiếng vang thanh thúy, một đạo ánh sáng tím tận trời, trực tiếp ném nàng lăn ra trên mặt đất.

Từ trong đan lô bay ra ba viên đan dược mang theo đan văn, mùi dược phiêu tán trong không khí, trong nháy mắt tiếp theo liền bay ra bên ngoài.

Đan dược ngũ giai đã có sẵn linh tính, chuyện phản kháng thật sự rất bình thường, chút tia linh lực còn sót lại của Mục Loan Loan không đủ để thu hồi đan dược lại, mắt thấy đan dược sắp bay đi, tim đều run rẩy.

Đan dược có linh tính mạnh mẽ phát ra thanh âm "Khanh khách ~", giống như đang trào phúng, Manh Manh nhảy dựng lên, vừa phun hỏa vừa truy đuổi đan dược, ngay khi ba viên đan dược kia sắp từ cửa sổ trốn thoát, lại giống như đụng phải lá chắn vô hình gì đó, "lạch cạch" rớt xuống dưới, thành thành thật thật bay ngược vào bình ngọc trong tay Mục Loan Loan.

Mục Loan Loan lập tức đóng bình ngọc lại.

Cửa bị đẩy ra, Long tiên sinh đi tới.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nước mưa theo tóc dài của hắn chảy xuống, quần áo nửa khô nửa ướt dính sát vào người, mơ hồ có thể thấy vòng eo thon chắc cùng cơ bụng đang xếp hàng ngay ngắn.

Đại khái là đột phá.

Mắt phượng của Long tiên sinh đảo qua căn nhà có chút hỗn độn, đi đến bên cạnh nàng, lòng bàn tay lau vết máu bên môi nàng, "phu nhân vất vả rồi."

Mục Loan Loan lắc đầu, lấy chai đan dược nhét vào trong tay hắn.

Bọn họ không trì hoãn thời gian nữa, thu thập đơn giản một chút mấy đồ vật trong nhà gỗ, liền dựa theo bản đồ ngọc giản, đi Y Pháp Thành.

Bởi vì lúc nãy luyện đan bị tiêu hao linh lực quá mức nên thân thể có chút nghiêm trọng, Mục Loan Loan chỉ có thể ghé vào lỗ tai lông lông thật lớn của Long tiên sinh để nghỉ ngơi.

Từ nơi này đến Y Pháp Thành, cần phải mấy một ngày đường. Sau khi đến Y Pháp Thành rồi, thì cần thêm nửa ngày nữa mới đến cửa vào cấm địa.

Vậy thời gian nàng ở bên cạnh Long tiên sinh cũng chỉ còn một ngày rưỡi thời gian mà thôi.

—— Trước khi bọn họ lên đường đi Y Pháp Thành không lâu, Ngao Khâm rốt cuộc cũng được như ý, lấy được đoạn sừng gãy còn lại của Long tiên sinh.

Đoạn sừng này bị chôn dấu ở trung tâm lãnh địa Vu tộc, xung quanh còn có mấy trăm cường giả Vu tộc trông giữ.

"Bảo quản thật đúng là chu đáo chặt chẽ." Ngao Khâm nhìn đoạn sừng rồng thật lớn, lại đưa mắt nhìn Vu Nghiêu đang đứng kế bên, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Lên!" Vu Nghiêu khẽ quát một tiếng, Ngao Khâm liền thấy vô số huyết trùng kéo đoạn sừng gãy kia từng chút từng chút bay lên.

Dưới đoạn sừng óng ánh nửa trong suốt là một đám huyết trùng xấu xí, thoạt nhìn quái quái ghê tởm.

Ngao Khâm yên lặng buồn nôn mấy hơi, cùng Vu Nghiêu liếc nhau, thấy hắn ta gật đầu ý bảo đoạn sừng có thể lấy đi rồi, mới vẫy vẫy ống tay áo, từ trong áo gấm b ắn ra một luồng ánh sáng, đánh vào trong đoạn sừng, một lát sau, đoạn sừng kia liền thu nhỏ lại, biến mất vào trong tay áo hắn.

"Đi thôi, ta và ngươi cùng đi lấy bảo bối đi." Vu Nghiêu không chút để ý nói.

Đoạn sừng đã tới tay, nghĩ đến có không ít bảo vật bấy lâu nay đều nằm trong cấm địa không có cách nào lấy ra, thái độ của Ngao Khâm cũng tốt hơn một ít, "Vu Nghiêu, đừng quên ước định của chúng ta."

"Nhớ rõ, đừng nóng vội chứ." Vu Nghiêu lại huýt sáo một cái, những con huyết trùng vố dĩ đang mấp máy liền bắt đầu nhanh chóng cắn nuốt nhau, cuối cùng biến thành mấy con cổ trùng thực lực cường đại, hợp vào trong thân thể hắn, "Xong, cửa vào cấm địa nằm ở chỗ nào của Ma giới?"

Khoé mắt Ngao Khâm nhìn xong cảnh vừa rồi có hơi run rẩy, đáy lòng âm thầm cảnh giác, bị loại huyết trùng này cắn một ngụm thôi đã chịu không nổi rồi, cho dù có là cường giả lục giai như hắn chăng nữa cũng rất khó chống đỡ, nhưng hiện tại hắn đang cần Vu tộc trợ giúp, "Ở Y Pháp Thành."

Vu Nghiêu nhắm mắt lại, cả người run rẩy một lát dưới con mắt tò mò khó hiểu của Ngao Khâm, xong mới lại mở mắt ra, "Đi thôi."

"Tin tức truyền ra xong rồi hả?" Ngao Khâm nói.

"Đương nhiên." Vu Nghiêu cười lạnh trào phúng, "Vu tộc không giống Long tộc các ngươi, còn phải đi xài truyền âm lệnh."

Hắn là thủ lĩnh Vu tộc, ngực có mẫu trùng của tâm trùng trong cơ thể tướng quân Vu tộc, truyền tin tức chỉ cần thông qua mẫu trùng là được, đương nhiên cũng là cách để có thể gi ết chết tử trùng, đây mới là nguyên nhân vì sao Vu tộc nhiều năm như vậy đều không biến động giống như Yêu tộc.

Chỉ là cái này thì không cần trình bày với Long tộc.

Hai người mau chóng tới lối vào cấm địa Long tộc gần nhất kế bên lãnh địa Vu tộc, chỗ đó đang có một đám thị vệ Thanh Long tộc đông đúc tụ lại.

Ngao Khâm trong lòng bừng bừng nhiệt huyết, cùng Vu Nghiêu nhìn nhau, bước vào cấm địa.

Lúc này, hắn rốt cuộc có thể lấy được bảo vật ở trong trung tâm cấm địa của Long tộc rồi.

Đứng trước kết giới, Ngao Khâm nhịn không được phá lên cười, hắn chờ đợi ngày này ước chừng hơn 60 năm rồi.

"Đi thôi." Từ trong túi không gian, hắn lấy hai đoạn sừng ra vứt vào kết giới, liền thấy hai đoạn sừng như được khảm vào trong đó, cái kết giới lúc trước mặc cho hắn công kích như thế nào cũng đều mở không ra, giờ đây chậm rãi nứt ra một cái cửa nhỏ, Ngao Khâm gấp không chờ nổi đi như bay vào, nụ cười dần dần cứng lại trên mặt.

Ở trung tâm của cấm địa, cũng không có hàng núi núi bảo bối đang chồng chất lên nhau như hắn ảo tưởng, chỉ có linh tinh mấy cái bảo vật, còn có tấm bia đá thoạt nhìn vô cùng hoang vắng.

Hắn phải trả giá biết bao nhiêu mới có thể có được cặp sừng này trong tay chứ, vốn tưởng rằng bên trong trung tâm cấm địa của Long tộc là chồng chất bảo vật, kết quả ngay cả mấy thứ như linh thạch này nọ còn không nhiều bằng tầng bên ngoài?

Sao có thể chứ?!

Khoé mắt Ngao Khâm như muốn nứt ra, liều mạng an ủi mình có lẽ khối tấm bia đá này mới là bảo vật, nhanh chóng bay đi về phía tấm bia đá, uổng công cho hắn còn chưa thể chạm vào tấm bia đá, liền bị một lực mạnh mẽ đánh vào ngã trên mặt đất, một luồng sáng vàng từ bia đá thẳng tắp bắ n ra, đánh vào thần thức của Ngao Khâm, thần thức chấn động, bên tai là một thanh âm già nua:

"Người kế nhiệm chưa tới thất giai, không thể nhận được thất giai tâm pháp. Thông tin trong trung tâm cấm địa là tuyệt mật, truyền ra ngoài ắt chết!"

Môi Ngao Khâm run rẩy, thần thức đau đớn nửa ngày, mới gian nan từ trên mặt đất bò lên, hắn nhìn trung tâm cấm địa trống trải, có một loại cảm giác như bị chơi khăm rồi.

Hắn an ủi bản thân không có khả năng tất cả trong cái trung tâm cấm địa này đều là như thế, cố gắng chống đỡ tinh thần muốn đem số lượng bảo vật không nhiều lắm mang ra ngoài, khi sắp chạm vào một món bảo vật thứ ba, lại nghe được cái thanh âm già nua khi nãy:

"Người kế nhiệm chỉ có thể lấy nhiều nhất là hai món bảo vật ở mỗi trung tâm cấm địa, người vi phạm chết!!"

Ngao Khâm nôn muốn chết, giương mắt lên đều là hơi nước, lòng không muốn tin, cố gắng muốn lấy đi món bảo vật thứ ba, thiếu chút nữa không bị ánh sáng trong bia đá b ắn ra chém rớt móng vuốt.

"Mẹ nó!!" Tròng mắt Ngao Khâm đều tức đến đỏ tươi, chọn hai món bảo vật phẩm chất không tồi đem ra.

Vu Nghiêu thấy hắn ra, nhìn hắn cười một cái, "Thế nào? Bên trong có mấy núi bảo bối đó?"

Ngao Khâm vừa định nói hai chữ " trung tâm ", liền cảm thấy trong thần thức truyền đến đau đớn kịch liệt, giống đem đầu chém thành hai nửa, gân xanh trên trán Ngao Khâm nổi lên rõ ràng, ngực như bị đốt cháy.

Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao lúc trước cái con rồng cô nhi kia một chữ cũng không đề cập tới về chuyện trong cấm địa, cũng coi như là đã hiểu vì sao lão phụ thân của mình cũng không đem ra bao nhiêu bảo vật ở bên trong cấm địa.

"Không nói thì không nói." Vu Nghiêu thấy hắn như vậy, còn tưởng rằng hắn không vui, "Thật nhỏ mọn nha quân thượng, thôi trả thù lao cho ta trước đi nhỉ?"

Đối với thái độ trào phúng của Vu Nghiêu, hắn cứng rắn đem ngụm tức khí này nuốt xuống, "Chờ tất cả đều lấy xong, ta sẽ đưa cho ngươi."

Hắn cũng không tin, năm cái cấm địa chẳng lẽ tất cả đều mẹ nó là kiểu này?

"Chậc." Vu Nghiêu gật gật đầu, xem như đáp ứng.

Vì thế khi đám người Cửu Khuynh bận rộn củng cố thực lực của Yêu tộc, hai phu thê Mục Loan Loan gấp rút lên đường, hai tên Ngao Khâm cùng Vu Nghiêu đã quét sạch hết bên trong bốn nơi cấm địa trong lãnh địa của Long tộc.

Chỉ tiếc, đống bảo vật mà Ngao Khâm vọng tưởng đã thất bại, chỗ cấm địa thứ hai vẫn như thế, chỉ là "Tâm pháp" biến thành "Bí kỹ".

Nơi thứ 3 "Bí kỹ" biến thành "Kỹ xảo sử dụng đuôi rồng."

Lại ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng, phát hiện trung tâm chỗ cấm địa thứ tư, có một thứ gọi là " phương pháp tu luyện thần thức", Ngao Khâm rốt cục chịu đựng không được, nghĩ mình đã chờ đợi vài thập niên, ấp ủ trăm phương ngàn kế, trả giá không biết bao nhiêu đại giới, tim đau như đao cắt.

Sai khi hắn ra tới, nhìn Vu Nghiêu đang duỗi tay hỏi mình muốn bảo bối, chỉ cảm thấy trong cổ họng vọt lên một ngụm máu tươi.

"Cấp báo!!" Một tên thị vệ Long tộc căng da đầu quỳ trước mặt hắn, "Ngao Khâm đại nhân, đêm qua Yêu Vương bị ám sát, Phệ Nhật Thử tộc hầu hết vương tộc đều tử vong, sáng nay đám binh lính mà Phệ Nhật Thử tộc đồng ý tiếp ứng cho chúng ta cũng ở giữa đường bị chặn giết. Sau khi xác minh, là liên minh các sinh mệnh đặc thù ra tay, tin tức bọn họ bán cho chúng ta lúc trước đều là giả!"

Nghe đến đây, Ngao Khâm chỉ cảm thấy đáy lòng toát ra một cổ tà hỏa, trong cổ họng cuồn cuộn, rốt cuộc ức chế không được, phun ra một ngụm máu tươi.
Bình Luận (0)
Comment