Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 112

Vốn dĩ cái kết giới bên ngoài cấm địa đó, đối với những thị vệ Long tộc cũng không hề có tác dụng ngăn cản hay cách trở gì.

Ngao Khâm hóa thành hình người, sóng vai cùng đứng với Vu Nghiêu, đứng ở giữa không trung, nhìn từng con rồng thủ hạ nhẹ nhàng xuyên qua kết giới, sớm đã không thèm ngụy trang bằng vẻ mặt nho nhã nữa, trên mặt tràn đầy sát ý không che dấu.

"Đi thôi." Cả đôi mắt Ngao Khâm toàn là màu đỏ tươi, nhìn Vu Nghêu đứng một bên nói.

"......" Vu Nghiêu dừng một chút, vẫn nói, "Ngao Khâm, cái con rồng kia rất có khả năng đã tiến vào nơi truyền thừa rồi."

"Ta biết." Ngao Khâm nắm chặt nắm tay——

Trên đường bọn họ tới đây, Ngao Khâm lúc này cũng đã biết rõ mình bị chơi, không bao giờ tin tưởng tin tức Nhàn Tin Các của liên minh các sinh mệnh đặc thù nữa. Hắn huy động toàn bộ tin tức bên trong Long tộc, điều tra lại thông tin chính xác mấy tháng nay cho rõ ngọn ngành.

Khi hắn phát hiện, hết thảy ngọn nguồn mầm tai hoạ thế nhưng là từ thê tử Nhân tộc mà chính hắn đã cưới cho con rồng phế vật kia, tức giận đến mức Nguyên Hạch chấn động.

Hắn đã điều tra kỹ càng trước đó rồi, rõ ràng con ả đó cũng chỉ là một phế vật, một Nhân tộc nhất giai không có bất luận tác dụng gì,  tính cách cũng rất vụng về, thậm chí khi hắn nhất thời hứng khởi phạt quỳ bảy ngày, thần hồn cũng đã suy yếu, thiên phú gần như chỉ còn hư vô. Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới có thể mặc kệ con rồng phế vật kia và ả ở bên nhau.

Làm sao hắn có thể nghĩ đến được, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn sẽ phát triển trở thành cục diện hôm nay. Mục Loan Loan không chỉ có từ một ả phế sài trưởng thành thành một Đan dược sư thiên tư trác tuyệt, thậm chí còn có được sự ủng hộ của liên minh các sinh mệnh đặc thù cùng cường giả Yêu tộc, hiện tại lại có thể tập kết nhiều như vậy ma vật cùng nhân mã, ả ta muốn bảo hộ cái con rồng phế vật vô cùng có khả năng sẽ chết ở truyền thừa đó sao?

Kế hoạch hắn ta trù tính bao nhiêu năm như vậy, lại liên tục bị đánh vỡ.

Vốn dĩ nghĩ rằng khi tiến được vào cấm địa sẽ lấy được vô số bảo bối, lại bị thực tế hung hăng tát vào mặt. Hắn chưa đến thất giai, những món tâm pháp nhận được đều căn bản vô dụng. Lúc trước hắn hứa hẹn chia bảo bối cho các thế lực giúp đỡ như thế nào, thì bây giờ tự mình cắn răng đào rỗng toàn bộ thân gia đều không đủ để trả hết.

Hắn đã định huyết tế con rồng kia cũng vơ vét được chút ít, nhưng cuối cùng nó lại chạy thoát đến nơi khảo nghiệm truyền thừa này. Mà khả năng để con rồng phế vật đó còn tồn tại bước ra khỏi cấm địa là bằng không, do đó kết hoạch huyết tế của hắn cũng xem như thất bại.

Ngao Khâm cắn chặt răng, tức giận không thể áp xuống.

Nhưng dù như vậy chăng nữa, hắn còn không thể động vào Mục Loan Loan.

Động nàng, chẳng khác nào công khai đối nghịch với liên minh các sinh mệnh đặc thù? Đó là một đám quái vật điên rồ lúc nào cũng thích bênh vực người mình, nếu Mục Loan Loan xảy ra chuyện, Long tộc hoàn toàn mất đi này cái mạng lưới quan hệ là chuyện nhỏ, mà bản thân hắn cả đời đều sẽ sống cùng với ngày tháng cảnh giác bị ám sát mới là lớn.

Hiện tại, hắn đã phẫn nộ đến gần như mất đi lý trí.

Ngao Khâm hóa thành Thanh Long, chui vào trong kết giới, đám mây trùng dưới chân Vu Nghiêu kích động, theo sát sau đó.

......

......

Mục Loan Loan ngồi xếp bằng ở tận cùng bên trong kết giới, cũng là trên đài cao gần với miệng vào nơi khảo nghiệm truyền thừa nhất, trước mặt bãi đan đỉnh cùng linh thực, những đan dược đã luyện được tất cả đều giao cho Hoa thẩm, rốt cuộc có rất nhiều người trúng nguyền rủa không có biện pháp sử dụng linh lực, cần đó đan dược phụ trợ, cho nên áp lực của Mục Loan Loan cũng tăng lên rất nhiều.

Thời gian lúc trước bố trí kết giới cùng trận pháp chính là thời gian nàng nghỉ ngơi.

Hiện tại nhị giai Hồi Linh Đan trong đan đỉnh ngay trước mặt nàng đây chính là thực dụng nhất.

"Pi!"

Manh Manh có hơi hưng phấn, nhìn qua khe hở của lớp lớp dây Ma Đằng dày đặt, thấy bên ngoài là trận chiến đang che trời lấp đất.

Mục Loan Loan kéo ra một mạt thần thức, dò xét thât một đám "người" giống như bộ xương khô xấu xí cùng một đám loằng ngoằng như sâu đang từ trên không trung lao xuống dưới.

Âm thanh bùm bùm cũng với những cơn gió nhất lên bụi đất đầy trời, Ma Đằng đang đứng bên trong kết giới, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, từng tảng lớn dây đằng bị tróc ra rơi xuống, Mục Loan Loan thấy rõ ràng những thứ đang không ngừng công kích Ma Đằng ——

Chính là Long tộc đua nhau đập nào cùng những nọc độc của Vu tộc.

"Tránh ra." Trên trán Ngao Khâm ẩn ẩn hiện ra phiến phiến vảy xanh, "Đội kiến lên đi."

Vu Nghiêu đứng một bên khanh khách cười, phất phất tay, một mảnh trùng vân liền cắn chi chít lên người Ma Đằng.

"Hình như ta có nghe thấy tiếng trùng kêu nhỉ." Cửu Khuynh bay đến bên cạnh Ma Đằng, đối diện với tầm mắt của Ngao Khâm, "Ố, hóa ra là cái sâu xanh này ~"

"Cửu Khuynh," Ngao Khâm cười lạnh một tiếng, vì tin tức của liên minh các sinh mệnh đặc thù sai lệch, lúc hắn biết Cửu Khuynh đoạt quyền thì đã chậm, "Cháu trai của ta đâu?"

"Cái gì?" Cửu Khuynh biết rõ còn cố hỏi, răng nanh chìa ra, nhìn Ngao Khâm tình cảm mãnh liệt mà mắng, "Là cái con sâu xấu xí còn yếu hơn cả ngươi ấy hả?"

Mục Loan Loan nghe được Cửu Khuynh đánh giá chồng trước mình như vậy, có hơi muốn cười, đang tập trung bỗng lơ là một cái, đan dược tranh thủ bay vù ra nện vào người Manh Manh.

"Pi!" Manh Manh bị đập trúng, nhưng cái thân thể nhỏ bé rắn chắc của nó chả thấy đau chút nào, chỉ giúp Mục Loan Loan bắt lấy đan dược rồi đem cất kỹ.

"Đừng có phân tâm." Bả vai bị người chụp một cái, trên trán truyền đến một trận mát lạnh, Hoa thẩm đạm nhiên đem một cây trâm thanh tâm ngọc cắm trên mái tóc dài của Mục Loan Loan, "Giao cho chúng ta."

Mục Loan Loan gật gật đầu, nhìn bà cười cười.

Hoa thẩm thấy đầu ngón tay nàng có hơi hơi phiếm trong suốt, đồng tử bỗng rụt rụt.

Bà vội vàng kéo Trần thúc còn đang đứng chăm chú nhìn lên tình thế trên không trung, thời thời khắc khắc chuẩn bị xông lên khai chiến, nhỏ giọng nói, "Vu ca, nha đầu này hồn thể không hợp."

Trần thúc nhìn bà một cái, "À."

"Ông!!!" Hoa thẩm có hơi tức giận.

"Làm sao vậy?" Trần thúc cười cười, "Nàng ta chẳng lẽ không phải vẫn là Loan Loan chúng ta ngày thường quen biết đó sao, dù có đúng như lời bà nói đi chăng nữa thì có gì cần phải rối rắm chứ?"

"Ta làm gì rối rắm mấy chuyện này." Hoa thẩm sắp bị hắn chọc tức chết rồi, "Thân thể nàng ấy sắp hỏng mất rồi."

Trần thúc nghe cái này xong cười không nổi, tự hỏi một lát, "Thật ra chuyện này cũng không kỳ quái, nha đầu này có linh hồn thiên phú đến như vậy, thân thể nguyên bản không chịu nổi cũng bình thường."

Hoa thẩm thở dài, liếc hắn một cái, "Ta biết, chúng ta đào tạo Mộc Linh......"

Trần thúc nhìn Mục Loan Loan đang chuyên tâm luyện đan, cắn răng một cái, "Cho Loan Loan dùng đi."

"Nhưng mà, thật vất vả mới làm ra được, Lỗi Tử bọn họ..." Hoa Yêu có điểm rối rắm.

Kỳ thật tình huống hồn thể không hợp, nhục thể không chịu nổi linh hồn quá mức cường đại không phải chưa từng phát sinh, cũng không tính đáng sợ, chỉ cần có vật dẫn có thể tiếp tục chịu tải linh hồn là được.

Bà lúc trước dưới cơ duyên xảo hợp mới gặp được một gốc Mộc Linh ngàn năm, vốn tưởng rằng Mộc Linh kia đã chết,nhưng trong lòng ôm tâm lý may mắn thử chăm sóc hai tháng, nào ngờ nó rốt cục vẫn còn sống, vật này hoàn toàn có thể coi như vật dẫn hoàn hảo.

Bà cùng Trần thúc đều không có chấp niệm gì với việc có con nối dõi, nên đã nghĩ sẽ đưa cho vợ chồng Tông thúc, dùng thần hồn hai người ôn dưỡng mấy năm, liền có thể ra đời hài tử thuộc về bọn họ.

Nhưng hiện tại......

"Lỗi Tử sẽ không để ý đâu." Trần thúc nắm lấy tay Hoa thẩm, "Loan Loan càng cần hơn hắn."

Hoa thẩm gật gật đầu, nhìn Mục Loan Loan, hạ quyết tâm.

So với hài tử nói không chừng tương lai sẽ có, Mục Loan Loan trước mặt hiển nhiên càng thêm quan trọng.

Mộc Linh này là được ôn dưỡng trong cơ thể bà, trong vòng mười giây sau khi lấy ra lập tức dùng ngay sẽ mang hiệu quả tốt nhất, cũng dễ dàng nhất thành công nhất, nếu là tùy tiện sử dụng, nguy hiểm quá lớn. Vạn nhất không thể dung hòa với thân thể, sẽ như một trận chiến lấy một địch ba, Loan Loan liền sẽ thần hồn câu diệt.
Bình Luận (0)
Comment