Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 122

Long tiên sinh lôi kéo tay nàng, đẩy cửa lớn ra.

Bên trong thoạt nhìn còn muốn xinh đẹp hơn so với bên ngoài, mỗi một chỗ đều nhìn như thực xa lạ nhưng lại còn lưu dấu vết bọn họ đã từng sinh hoạt ở nơi này.

"Chỗ này là linh điền, ta đã đổ đầy linh thổ."

—— phu nhân có thể trồng trọt một ít linh thực ở chỗ này, không cần mỗi lần đều vất vả đào tạo bằng linh lực như vậy.

"Ừ, chỗ này ánh sáng mặt trời thực tốt."

—— bên trong còn để một cái ghế nằm rất lớn, cái xe lăn hồi trước cũng không bỏ đi mà xếp gọn vào một góc, đến lúc nào đó nếu phu nhân muốn, liền có thể cùng long phơi nắng ở trong sân.

"Chỗ này còn lớn hơn và nhiều phòng hơn hồi trước."

—— Giường ngọc cũng lớn hơn nhiều so với trước kia, màn che đổi thành cái mới, màu đỏ rực tràn ngập không khí vui mừng.

"Đây là thư phòng của ta, đi tới chút nữa là phòng luyện đan."

Anh rồng nhẹ nhàng khẽ liếc nhìn mắt Mục Loan Loan, thấy thần sắc nàng tự nhiên, lặng lẽ cong cong môi. Hắn sẽ không thừa nhận là vì hắn muốn cùng phu nhân tu luyện sau này nên mới thiết kế như vậy nha.

Hắn dời tầm mắt, bước đi sung sướng, giống một thằng nhóc ngượng ngùng lại đắc ý bày ra bảo vật của mình cho cô nhóc mà nó yêu thích.

Mục Loan Loan tùy ý hắn lôi kéo mình, từ cửa trước, cho đến bậc thang làm bằng đá cũng đều đã rửa sạch sạch sẽ, một đường bước chân nhẹ nhàng dạo xong toàn bộ "nhà mới."

Mỗi một chỗ đều rất dụng tâm, ngay cả góc mà tầm mắt ngẫu nhiên đảo qua cũng không quá buồn tẻ, điểm xuyến một ít hoa cỏ cùng thực vật mà cô không biết tên, thậm chí còn có một số chỗ rẽ được thiết kế tinh xảo, điểm xuyến đá quý ánh vàng rực rỡ, sáng lấp lánh.

Là phẩm vị của Long tiên sinh.

Xem lâu rồi, thế nhưng vẫn thấy khá xinh đẹp.

Đây là hắn xây cho nàng, một tòa lâu đài mà bốn phía như một.

" Gian này là phòng của Manh Vũ." Long tiên sinh kéo nàng, từ căn phòng ngủ chính như phòng tân hôn chứa đầy cẩm lụa màu đỏ rực cùng rải rác đá quý đi về phía trong hai bước, đẩy một cánh cửa nhỏ ra.

Mục Loan Loan nhìn căn phòng trang trí toàn một màu hồng nhạt mà lâm vào trầm mặc, nhìn Long tiên sinh đặt Manh Manh vẫn là một quả trứng lên giữa giường, "Ta thiết trí trận pháp, căn phòng này linh lực rất đầy đủ, hơn nữa độ ấm cũng rất thích hợp."

Hắn có chút thẹn thùng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng, bỡn cợt nhìn nàng, "Phu nhân...... bên cạnh còn có một phòng nữa nha."

Đối với anh rồng mà nói, đây đã là ám chỉ phi thường trắng trợn rồi.

Mục Loan Loan cũng nghe hiểu, mặt nàng có hơi hồng, hàm hồ nói, "Ừ......"

"Về sau có thể sử dụng không nhỉ?" Long tiên sinh c ắn môi dưới, kéo tay nàng, nghiêm túc hỏi.

Mục Loan Loan: "...... Ừ, hẳn là phải dùng chứ."

Hắn nghiêng người về phía trước, hôn hôn lên sườn mặt nàng, môi cọ qua bên tai nàng, mang theo cảm xúc tê dại, "Long...... chờ phu nhân."

Tai Mục Loan Loan có hơi nóng, lại ngoài ý muốn thấy hắn khó có khi chủ động như hôm nay, "Ừ......"

Long tiên sinh khẽ cười một tiếng, kéo người vào gọn trong lòng ngực.

Mục Loan Loan cũng không kháng cự, đưa tay ôm lấy eo hắn.

Bọn họ hiện tại đã không có gì phải sợ hãi hay lo lắng.

......

Cùng người mình yêu ở bên nhau, thời gian sẽ trôi qua thực mau, đảo mắt một cái chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày đại hôn.

Mục Loan Loan vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ ở trên đảo nhỏ cử hành nghi thức thành thân, còn đang cảm thấy thật kỳ quái sao bọn Cửu Khuynh nói tới tham dự mà vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, nàng còn muốn Cửu Khuynh giúp nàng chọn xem mấy bộ hỉ phục Long tiên sinh mua về kia bộ nào là đẹp nhất.

Mục Loan Loan đối với thẩm mỹ của anh rồng trong mấy chuyện lựa chọn hỉ phục hay trang trí phòng đều không có tự tin lắm, mà có hỏi hắn, hắn liền nói đều rất đẹp, Mục Loan Loan rối rắm thật lâu, cuối cùng không chống lại nổi cơn buồn ngủ liền ngủ rồi.

Chờ ngày hôm sau tỉnh lại, nàng thật kinh ngạc phát hiện mình đã không còn ở trên đảo nhà mình.

"Tỉnh rồi à?" Long tiên sinh nửa nằm ở trên giường, quần áo hỗn độn, nghiêng đầu nhìn nàng.

Mục Loan Loan sửng sốt, từ khuỷu tay hắn bò dậy, ngoài ý muốn nhìn căn phòng bố trí quen thuộc này, "Nơi này là đô thành?"

"Ừ." Long tiên sinh ngồi dậy, quần áo hơi mỏng không che được đường cong cơ bắp xinh đẹp, "Ngày mai là đại hôn rồi."

Trong đôi mắt mắt toàn bộ là ý cười, không biết có phải khẩn trương quá hay không, lại cứ dán vào nàng nói rất nhiều.

Nghe hắn giải thích, Mục Loan Loan mới phản ứng lại, hoá ra Long tiên sinh vẫn là một con rồng có chút thích khoe khoang nga.

Địa phương này được chọn để làm đô thành mới, quá trình kiến tạo lại có hơi phức tạp, Mục Loan Loan nghe qua đều thấy đầu óc ong ong.

Thật ra sau khi trận đại chiến kết thúc, Long tiên sinh đã thương lượng qua với nàng, nói muốn tạm thời tiếp quản thế lực Long tộc, chờ tất cả ổn định, liền từ bỏ địa vị thủ lĩnh, dắt tay nàng đi phiêu lưu khắp đại lục.

Mục Loan Loan đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, nàng vẫn muốn một cuộc sống giản dị bình đạm, không có áp lực thời thời khắc khắc có thể tử vong, muốn nỗ lực trở nên cường đại một ít, muốn sống lâu lâu một ít, muốn cùng hắn ở nên nhau.

Cò những thứ như quyền thế cùng địa vị, có hay không nàng đều cảm thấy không sao cả.

"Ngày mai chính là ngày đại hôn." Long tiên sinh khó có khi nói nhiều lời như thế này. Kỳ thật hai người đã cùng chung chăn chung gối lâu như vậy rồi, trong mắt người ngoài, cả hai đều không có cái gì là chưa làm →_→

Nhưng trên thực tế là không có, mà hắn cũng chờ mong, "Hôm nay muốn xxx."

Mục Loan Loan gật gật đầu, nàng cũng không phản đối gì, tuy trong lòng thoáng có chút thấp thỏm, nhưng không khác thường như anh rồng kia.

Mục Loan Loan đơn giản mặc quần áo vào, rửa mặt xong đã bị Long tiên sinh lôi đi thay lễ phục nặng nề ——

Một bộ hỉ phục đỏ thẫm thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Nàng vốn dĩ muốn hỏi vì sao không tìm một thị nữ hỗ trợ, nhưng tưởng tượng liền biết tám phần là Long tiên sinh không muốn nàng có tiếp xúc thân cận với người khác, cho dù là thị nữ.

Hắn không biết khi nào học được cách vẽ mi, đứng ở bên cạnh nàng, từng chút một vẽ mi cho nàng.

Mục Loan Loan bị hắn làm cho ngứa, nhưng cũng tùy ý hắn muốn vẽ sao thì vẽ, tay hắn khá vững vàng, hiệu quả cuối cùng thế nhưng cũng không tệ lắm.

Nàng nhìn nhìn bản thân trong gương, hàng mi dài, môi đỏ hồng, vô cùng hài lòng với tay nghề của phu quân mình.

Nhưng mà......

Tầm mắt Mục Loan Loan đảo qua trên bàn phấn, đứng lên, ấn anh rồng trở lại trên ghế, dưới tầm mắt nghi hoặc của hắn, lòng bàn tay bắt lấy một hộp phấn hồng rồi bắt đầu bôi lên gò má hắn.

Long tiên sinh không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên như vậy, hơi có điểm ngốc, lại cong đôi mi dài rậm lại, môi mỏng hồng hồng hơi mím, gò má mới vừa được bơi phấn hồng làm hắn có thần sắc hơn, càng tô điểm thêm cho vẻ tuấn mỹ vô song của hắn.

Nhìn xuống dưới mặt là cái cổ xinh đẹp cùng một thân hỉ phục đổ thẫm của tân lang.

Vậy mà nhìn nhìn hắn càng đẹp hơn cả vị tân nương sắp bái đường là nàng nữa.

Mục Loan Loan có hơi dở khóc dở cười.

Ngón tay Long tiên sinh sáng lên một điểm sáng, lau đi vết phấn hồng trên gò má, cái dấu vết đo đỏ đó liền không còn nữa.

Hắn kéo Mục Loan Loan đang cười vui vẻ, ôm nàng lên, "đám Cửu Khuynh đang chờ ở bên ngoài."

Mục Loan Loan theo bản năng ôm sát cổ hắn, có chút kinh ngạc, "Các nàng đến đây lúc nào?"

Long tiên sinh cọ cọ gương mặt nàng, "Hôm trước."

Mục Loan Loan: "............"

Hôm trước người ta đã tới rồi, cái anh rồng này sao lại không biết xấu hổ để người ta chờ lâu như vậy chứ.

"Không có gì phải ngại, ta nói nàng mệt quá nên nghỉ ngơi." Long tiên sinh nghiêm trang giải thích.

Mục Loan Loan: "............"

Đúng vậy, hôm trước nàng tu luyện có hơi quá sức, xác thật mệt quá nên nghỉ ngơi một chút, nhưng mà Long tiên sinh lại nói như vậy liền rất dễ dàng làm người hiểu lầm a!!

Quả nhiên, khi Mục Loan Loan bị Long tiên sinh ôm ra tới, đối diện ngay lập tức với đôi mắt đầy chế nhạo của Cửu Khuynh đứng trước cửa.

Cửu Khuynh hôm nay mặc váy áo màu tím nhạt, thấy nàng bị ôm ra tới, lập tức liền nhìn nàng vứt một ánh mắt "ta hiểu mà", cái dung nhan chim sa cá lặn của tiểu công chúa làm Mục Loan Loan như bị điện giật tới.

Sau khi luồng điện chạy qua, đó là thập phần quẫn bách.

Nàng có hơi oán trách đưa mắt nhìn Long tiên sinh, lại phát hiện kia anh rồng kia đang dùng ánh mắt càng ủy khuất hơn nhìn nàng.

Hắn tựa hồ không thèm để ý chung quanh có bao nhiêu người đang nhìn nàng, liều dán vào nàng nói, "Ta còn đẹp hơn Cửu Khuynh nữa."

Thanh âm của hắn không lớn nhưng mọi người đều có thể nghe hết sức rõ ràng.

Cửu Khuynh: "......"

Vô Cẩn bộ dạng yêu nghiệt, vất cả lắm mới được tranh thủ được một suất tham gia tiệc cưới từ phía Trần Thúc, đang đứng bên cạnh Cửu Khuynh: "......"

Lúc trước hắn có nghe nói quân thượng Long tộc coi tiểu công chúa là tình địch, còn không tin, hiện tại thật ra tin rồi, nhưng mà hắn thấy Cửu Khuynh cùng Mục Loan Loan vẫn luôn dính bên nhau, cũng có chút không mấy vui vẻ mấy.

Lúc trước Cửu Khuynh khăng khăng muốn đi cứu Mục Loan Loan, hắn đã có chút không cao hứng.

Tuy rằng hắn không biểu hiện ra ngoài.

Cửu Khuynh bất đắc dĩ thở dài, không cãi cọ, vỗ vỗ tay, hai con thất linh mã liền xuất hiện trước mặt hai người.

Đầu tiên là chúng nó vòng tròn lại thành một vòng, tiếp theo liền lấy minh châu ở đáy biển, cuối cùng còn phải tháo xuống một tia sét trong biển mây làm nhẫn, mấy chuyện độc nhất vô nhị phí thể lực lại tốn thời gian này đều là Long tiên sinh tỉ mỉ thiết kế.

Đây đúng là anh rồng đã cho Loan Loan một nghi thức long trọng nhất.

Chờ đến khi Mục Loan Loan bị Long tiên sinh cõng trên lưng đi hái một sợi ánh trăng nghe nói là tinh thuần nhất, lại trở về tới phủ đệ, đã là đêm khuya. Nhưng nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị Cửu Khuynh tinh thần đủ đầy lôi kéo đi gặp Vân thẩm cùng Tông thúc.

Mục Loan Loan thấy Vân thẩm khôi phục khí sắc tốt rồi, tinh thần cũng khoẻ mạnh, vẫn đang cùng Vân thẩm nói vài câu đã bị bọn họ lôi kéo lại, tiến hành nghi thức chải đầu cho tân nương vô cùng phức tạp, hỉ phục lần này càng dày nặng hơn nhiều so với bộ lúc nãy đi dạo phố.

Mục Loan Loan bị lăn lộn suốt bốn năm canh giờ mới hoàn thành nghi thức.

Khi nàng dặm thêm trang điểm, Cửu Khuynh từ bên ngoài tiến vào, mang về tới một tin tức làm Mục Loan Loan trong lòng cân bằng không ít ——

Có lẽ là bởi vì lần này là đại hôn chính thức, sư tôn nàng cũng tới, còn mang theo mấy người bạn tốt tới, tuy nói đều đánh không lại Long tiên sinh, nhưng cũng may anh rồng kia cũng thực cung kính, thành thành thật thật tùy ý bọn họ gõ một buổi tối, đến bây giờ còn chưa có kết thúc.

Mục Loan Loan tưởng tượng thấy bộ dáng Long tiên sinh ngoan ngoãn nghe giáo huấn, mặt mày chỉ có hàm đầy ý cười.

Ngực Cửu Khuynh hơi chua xót, nhưng thực mau chóng liền bị vui sướng tràn đầy m, hôm nay là ngày đại hỉ, nàng hẳn là phải mừng cho Loan Loan.

"Được rồi." Vân thẩm cài cho nàng một viên hải châu lục giai cuối cùng làm trang sức, "Giờ lành sắp đến rồi."

Hoa thẩm đẩy cửa phòng ra, thần thức quét đến anh rồng kia đã ở trong viện đợi hồi lâu.

"Mau đi đi." Cửu Khuynh nhìn nàng cười cười, đem thật miếng linh lụa màu đỏ nhét vào trong tay nàng.

Mục Loan Loan nắm linh lụa, lần đầu tiên có một cảm giác mình thật sự muốn thành thân, lúc trước tuy rằng nàng vẫn luôn xem Long tiên sinh là phu quân, nhưng giống như có cái gì đó hơi vướng mắt, mà giờ khắc này lại trở nên không giống vậy nữa.

Nàng nhìn người trong phòng cười cười, xoay người, tầm mắt đối diện với ánh mắt của Long tiên sinh cách đó không xa, buồn cười nhìn hắn mất tự nhiên nắm chặt hai bàn tay, mắt phượng thỉnh thoảng lại hiện lên ánh sáng, bên cạnh hắn còn có một dải lụa đỏ hơi hơi run rẩy, giống như hắn đang khắc chế tâm tình.

Mục Loan Loan không do dự, nắm một mặt linh lụa, linh lực oánh nhuận nổi tại chung quanh, tơ lụa nâng nàng về phía trước, làn váy đỏ thẫm tung lên như cuộn sóng, trong khi hắn còn hơi giật mình thẩn thờ đã tiến vào trong lòng ngực hắn, cố gắng nhớ lại nghi thức mà Hoa thẩm dặn đi dặn lại.

Long tiên sinh cũng đã quên luôn cái nghi thức được dạy dỗ khi nãy "Phải nắm tay nàng trước, sau đó đưa ra lời hứa hẹn."

Hắn chỉ chặt chẽ tiếp được nàng, ôm người thật chặt vào lòng.

"Tiểu tử này." Thủ lĩnh đang đứng bên cạnh Ma Đằng, thân dùng ảo thuật ngụy trang một chút màu da của mình, đang tức muốn thổi bay râu, "Sao nó không hạ lời hứa hẹn đi chứ?"

Khi giọng nói hắn vừa rơi xuống, liền thấy hai người trẻ tuổi nguyên bản đang ôm nhau bỗng nhiên quanh thân sáng lên ánh sáng vàng rực rỡ có hơi  chói mắt.

Cơ hồ trong nháy mắt, thiên địa biến sắc.

Cửu Khuynh có chút trố mắt nhìn ánh sáng đang rơi xuống thiên hạ, Hoa thẩm mím môi cười cười, Vô Cẩn nhìn về hướng Cửu Khuynh, Trì Yên sau khi đưa hạ lễ đang yên lặng thoải mái chuẩn bị rời đi Trì Yên, nhưng may mắn vẫn còn đang ở trong đô thành Long tộc......

Trái tim mọi người toàn bộ đều truyền đến một giai điệu cổ xưa chầm chậm, tựa như âm thanh của vạn vật.

Không có lời nói nào cụ thể, nhưng lại làm trong lòng mọi người ấm áp ——

Đây chính là lời chúc phúc của địa đạo đối với đôi tân nhân.

Sự yên lặng ngắn ngủi qua đi, mọi người phục hồi tinh thần lại, có chút mờ mịt: Vốn dĩ dựa theo kế hoạch là ở bọn họ chứng kiến hai người này hứa hẹn với nhau là xong rồi, đây một người con rồng lại ư lớn, trực tiếp thề cùng đại đạo, đủ tàn nhẫn.

"Thôi." Thủ lĩnh xua xua tay, trên mặt mang theo ý cười, "Cái con rồng ngốc nghếch này từ giờ cũng sẽ không làm gì có lỗi với đồ nhi của ta được."

Trần thúc đứng kế bên thoáng không có lời gì để nói nhìn hắn, đây cũng không phải là không cần lo lắng, nếu về sau con rồng kia dám có chỗ nào không đúng với Loan Loan, đại đạo là cái đầu tiên không tha cho hắn.

Nhưng mà......

Bọn họ không biết chính là, Mục Loan Loan cũng đối với anh rồng tỉ mỉ lại mẫn cảm kia, ưng thuận và cũng phát ra lời thề tương đồng.

Không rời không bỏ, không bao giờ hối hận, thẳng đến khi linh hồn tan biến.
Bình Luận (0)
Comment