Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 27

Đồng bạc trong lòng bàn tay nóng lên, Mục Loan Loan thật hưng phấn, cô cầm tiền đứng ở bên ven đường, bắt đầu tính toán xem cần mua cái gì ——

Thời tiết đang lạnh dần, chăn khả năng không đủ dày, nệm cũng phải mua thêm hai cái, nếu không mua lỡ như khi nào đó cái đuôi của Long tiên sinh lại bị thối thì đến lúc đó lại không có cái để đổi. Hơn nữa.......

Mục Loan Loan giương mắt nhìn nhìn mây đen mù mịt trên không trung mà trong lòng phát sầu. Không biết sao khoảng thời gian này trời lại hay mưa, cô giặt quần áo sạch thôi cũng không dễ dàng, chẳng lẽ là do trong nhà nuôi rồng sao?

Bởi vì trời lúc nào cũng mưa nên quần áo cũng phải mua thêm một ít, thời tiết càng ngày càng lạnh, không thể lại để Long tiên sinh tiếp tục làm anh rồng tr@n trụi như vậy được. Giường ngọc tuy rằng rất ấm áp, nhưng nhiệt độ trong phòng lại rất lạnh, vả lại cô cũng phải trồng linh thực, nhiệt độ không khí không thể quá thấp, cho nên đá làm ấm là phải mua rồi.

Hơn nữa cô lần này cực cực khổ khổ như vậy kiếm được chút ít tiền lời, đang mua một chút thịt khao chính mình.

Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, cảm thấy tiền trong tay không thể nào tiêu pha linh tinh được.

Cô thở dài, xốc lại cái sọt trên lưng, tìm nơi đông người để bắt đầu bán đồ ăn.

Lần này cô không mang theo nhiều đồ ăn ra bán, vì không thể mang ra lại mang về, trong nhà hạt giống còn không ít, một sọt đồ ăn này cũng có thể bán được không ít tiền đồng.

"Rau xanh này của ngươi bán thế nào?" Mục Loan Loan mới vừa dọn hàng xong không bao lâu, liền có một bà bà cao tuổi vác rổ đến hỏi.

Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, "Hai đồng tiền một cân."

Thức ăn của cô đều là uống linh lực Mộc hệ mà lớn, dựa theo giá cả hiện tại bán hai đồng tiền một cân cũng không phải là mắc chứ?

"Chỉ là rau xanh bình thường mà ngươi bán hai đồng tiền một cân?" Âm thanh có hơi chói tay bỗng chợt vang lên. Là một người phụ nữ trung niên, xương gò má hơi cao, trên mặt đầy son phấn, ăn mặc cũng không tồi, thoạt nhìn không phải là dạng là dạng dễ trêu chọc.

"Rau xanh của tôi tươi ngon, ngài có thể nhìn thử xem, so với rau người khác bán thì mọng nước hơn rất nhiều." Mục Loan Loan không cùng bà ta cãi nhau, chỉ nói đúng trọng tâm.

Bà bà lại rất hòa thuận, "Củ cải này của ngươi nhìn ngon quá, bán thế nào vậy?"

"Củ cải cũng hai đồng tiền l một cân." ngữ khí Mục Loan Loan bằng phẳng.

"Củ cải mà cũng bán mắc như vậy, sao ngươi không đi cướp đi?" Phụ nhân kia bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Mục Loan Loan, "Một đồng tiền một cân, bán không?"

Mục Loan Loan lúc này đúng là cảm nhận được tâm tình của bà chủ tiệm thịt phô lần trước mình đứng trả giá, học bộ dáng bà chủ hôm đó, cười tủm tỉm, "Chắc giá."

"Ngươi thật là muốn tiền đến điên rồi!" Phụ nhân kia giống như rất tức giận, nhưng bước chân lại không dời đi.

Bà ta từ khi Mục Loan Loan bắt đầu bày hàng đã chú ý đến cô, so với các quầy hàng khác thì rau củ của cô lớn hơn không ít. Hơn nữa dù bà ta không phải là tu sĩ, nhưng vì gia đình có điều kiện tốt, ăn không ít thứ tốt, so với phàm nhân bình thường nhạy cảm hơn, có thể cảm giác được một ít linh khí tồn tại.

Nhưng tính tình của bà ta vốn là ham món lợi nhỏ, muốn mua đồ tốt giá rẻ.

Ngay lúc cô đang do dự, bà bà kia lại "tiên hạ thủ vi cường", "Ta lấy hết."

Mục Loan Loan có hơi kinh ngạc cùng sảng khoái, giỏ rau dưa này của cô ít gì cũng lên đến năm sáu cân. Vì không muốn chậm trễ thời gian liền nói, "Tổng cộng một đồng bạc, bà bà ngài xem có được không?"

"Không được!" Phụ nhân kia thấy đồ ăn sắp bán hết, vội vàng lên tiếng, "Ta cũng muốn một nửa, mắc thì mắc thôi."

"A bà, rau dưa này chúng ta cùng nhau thấy, ta cũng muốn mua mà." Phụ nhân kia hướng tới bà bà bày ra mặt cười giả tạo, eo éo nói.

Mục Loan Loan cảm thấy không quá thoải mái, cau mày muốn nói chuyện thì bà bà đã giành nói trước, "Hồng Tỷ Nhi nói đùa, một bà tử như ta thì có thể ăn được bao nhiêu chứ, chia ngươi một nửa đi."

Chính chủ đã nói chia một nửa, Mục Loan Loan cũng không muốn vì việc nhỏ mà cùng người cãi nhau, chậm trễ thời gian về nhà. Thu mỗi người năm đồng tiền, đem sọt rau dưa chia ra một nửa cho bà bà kia, một nửa cho Hồng Tỷ Nhi.

"Rau dưa này của ngươi mà ăn không ngon, mai ta tới tìm ngươi!" Hồng Tỷ Nhi trước khi đi còn quăng lại lời khó nghe, Mục Loan Loan trắng mắt nhìn theo đến khi bóng dáng bà ta đi khuất.

Cô nghĩ rằng có lẽ Hồng Tỷ Nhi này trong nhà l có chút tiền đi, từ thái độ của bà bà kia không chừng còn có chút thế lực. Nhưng thái độ của Hồng Tỷ Nhi này đúng là muốn chiếm lợi của người. Nếu không phải cô hôm nay đi chợ bán đồ ăn mà lại ôm đồ ăn quay về thì chả biết nói sao với Hồng Diệp, thì cô cũng không muốn bán đâu.

Mục Loan Loan nắm mười đồng tiền trong tay, không chậm trễ vội vàng chọn mua mấy đồ vật cần cho mười ngày kế tiếp.

Lúc đi ngang qua một tiệm điểm tâm, Mục Loan Loan nghe thấy được mùi bánh kẹo toả ra khắp nơi, cái hương vị này cô chỉ được ăn trong mấy tiệm bánh kem trước khi xuyên qua, còn sau khi xuyên sách rồi thì đường còn không có ăn chứ đừng nói bánh kẹo.

À hay không bằng mua ít đường đi?

Long tiên sinh cũng thật lâu rồi không được ăn đường.

Mục Loan Loan nghĩ, tìm một cửa tiệm bán đường, "Ông chủ, đường này bán thế nào?"

Ông chủ là một nam tử trung niên, mặt hơi mũm mĩm thoạt nhìn rất hòa ái, "Đường trắng với kẹo mạch nha đều là ba đồng bạc một cân, đường hoa quế năm đồng một khối."

Mục Loan Loan: "........."

Mắc như vậy sao!

Nhưng thật ra nghĩ cũng phải, đường ở thế giới này thuộc về hàng xa xỉ, nhà người bình thường đều ăn không nổi.

"Thế nào? Mua bao nhiêu?" Ông chủ hỏi.

Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, cắn răng một cái, "Cho ta một đồng bạc đường trắng."

"Được." Ông chủ gật gật đầu, không đánh giá cô keo kiệt hay cái gì, Mục Loan Loan đoán là bởi vì người bình thường mua đường chắc cũng chỉ một chút thôi, ông chủ cũng thấy nhiều nên không trách.

Nhận cái túi nhỏ chứa không có bao nhiêu đường trắng, Mục Loan Loan cảm thấy tâm muốn nhỏ máu. Đời trước đi siêu thị mấy đồng tiền một bao đường trắng, ở chỗ này vậy mà mắc hơn đến mười mấy lần. Nhưng dù sao nghĩ đến Long tiên sinh có thể nếm được vị khác trừ cháo trắng, cô vẫn là có chút cao hứng.

"Đúng rồi ông chủ, ông có biết chỗ nào có bán trứng gà không?" Mục Loan Loan nói.

"Xích đằng trước chút xíu có bán đó, còn bán cả gà con với nghé nữa." Lão bản chỉ chỉ hướng, Mục Loan Loan cảm tạ hắn, đi thẳng đến cửa hàng, tiêu hẳn một đồng bạc mua hai cái linh trứng gà cho Long tiên sinh đổi món, còn tiêu thêm năm đồng tiền mua năm cái trứng gà bình thường cho mình.

Đến khi cô đã mua đủ đồ đạc cần thiết và gom lại cẩn thận xong, trời bắt đầu mù mịt, mưa rơi lắc rắc. Mục Loan Loan tìm một góc vắng đem đồ vật bỏ vào túi Càn Khôn, đem sọt sau lưng ra phía trước.

Bên trong sọt trống trơn, chỉ đặt mấy đồ thêu thùa mà cô mua để nguỵ trang một chút. Cô bung cây dù nửa hư nửa lành ra, đi đến bên ngoài tìm Hồng Diệp.

Hồng Diệp đang nắm dây cột bò chờ bên ngoài, trên đầu mang đấu lạp, vừa thấy cô liền cao hứng phất phất tay, "Phu nhân, hôm nay đồ ăn bán được không?"

"Cũng được." Mục Loan Loan hào phóng bày sọt ra cho nàng ta xem đồ vật, "Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, mua mấy đồ thêu thùa về làm, chờ khi nào rảnh rỗi không phải chiếu cố quân thượng thì lôi ra làm cũng tiện."

"Ha ha, vậy là tốt rồi." Hồng Diệp thấy cô thật sự mua mấy đồ để dành thêu thùa liền không hỏi lại, Mục Loan Loan lên xe, hai người liền dẹp đường hồi phủ.

Cô lần này mua không ít đồ vật, mua cho Long tiên sinh hai bộ tiết y, l mình cũng mua một bộ, lại mua một cái bọc nệm, hơn nữa lại thêm ít vải dệt dùng để thêu thùa, mất hết của cô một khối linh thạch hạ phẩm. Sau đó mua một ít thịt cùng mấy hạt giống rau dưa khác, một ít gạo và mì, lại tiêu thêm một khối linh thạch hạ phẩm.

Trừ bao nhiêu đó thì tiêu nhiều nhất là tiền mua đường và trứng gà.

Thật ra Mục Loan Loan còn muốn mua một chút đá sưởi ấm, vì hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, cô sợ độ ấm trong phòng không đủ.

Ở chỗ này, người ta vẫn dùng than sưởi như bình thường, chỉ có một ít nhà có tiền mới có thể mua đá sưởi ấm. Cho nên giá cả của nó cũng không rẻ, nhất giai thôi cũng đã hai đồng bạc một khối, mà để duy trì độ ấm cho một căn nhà cũng cần ít nhất hơn ba mươi khối đá làm ấm.

Suy xét hiện tại tiền xài vẫn còn thiếu, Mục Loan Loan không mua đá làm ấm, chỉ mua một chút than về, cũng cắn răng tính toán lần này nhất định cố gắng dưỡng thật nhiều linh thực, lần sau lại tới mua vậy.

Cô ngồi trên xe bò nghĩ nghĩ, không biết hôm nay mình rời đi lâu như vậy, Long tiên sinh có đói bụng không, không biết có ai khi dễ hắn không?

Cô hơi không yên tâm, muốn nhanh chóng trở về.

Chẳng qua ông trời không chiều lòng người, ngày thường chỉ cần đi không đến một giờ, hôm nay lại lâu hơn nhiều. Xe bò đi được một nửa, mưa liền rơi như trút nước, cái dù sắp gãy gọng sút càng kia làm sao che được mưa lớn như vậy. Mục Loan Loan trong lòng cảm thấy may mắn vì đồ vật hôm nay đã giấu hết vào túi Càn Khôn rồi, bản thân cô thì cố gắng trốn trong dù được miếng nào hay miếng đó.

Nhưng thời tiết thật rất xấu làm mặt đất lầy lội không ngừng, bò cũng đi chậm, đến lúc về tới phủ đệ thì cả người Mục Loan Loan đều ướt đẫm, tóc cũng nhỏ nước long tong, mấy miếng vải vụn và kim chỉ tiêu hơn mười đồng tiền để mua đặt trong sọt cũng ướt đẫm.

Hồng Diệp cũng không tốt hơn cô bao nhiêu, thậm chí bởi vì nàng ta đánh xe bò nên hai tay đưa ra ngoài vừa lạnh vừa đỏ, lại sưng lên như cái củ cải.

"Phu nhân, ta đưa người đến đây thôi." Hồng Diệp đưa Mục Loan Loan đến sân trước, thanh âm còn có hơi run lên vì lạnh.

"Cảm ơn ngươi Hồng Diệp." Mục Loan Loan thực lòng nói cảm tạ. Trong tiếng mưa to tầm tã, cô nói như hét không biết Hồng Diệp có nghe được không.

"Phu nhân, mười ngày sau nếu muốn đi chợ nữa ta lại tới đưa người đi." Hồng Diệp lớn tiếng nói, hướng Mục Loan Loan vẫy vẫy tay, dẫn trâu đi.

Mục Loan Loan nhìn nàng ta rời đi, bung dù chống đỡ gió lạnh đi vào sân, dọc theo đường còn dẫm phải mấy vũng nước. Chờ cô run run tay mở cửa viện, toàn bộ giày đều ướt đẫm, cực kỳ khó chịu.

Trong viện thực an tĩnh, không có gì thay đổi so với thời điểm cô rời đi. Mục Loan Loan nhanh chóng chạy vào phòng đóng cửa lại, đem gió lạnh chắn bên ngoài mới cảm thấy dễ chịu một ít.

"Hô." Cô thở dài, duỗi tay lau mặt, nghĩ thầm lúc này mà đi ra cửa chẳng khác nào đi chịu tội.

Ở bên kia, Long tiên sinh đã sớm tỉnh lại trước lúc cô đẩy cửa tiến vào. Hắn biết cô hôm nay ra cửa đi chợ, trong lòng luôn lo lắng cô bị mắc mưa ướt nhẹp. Lúc bên tai truyền đến tiếng mở cửa, hắn liền gấp không chờ nổi dò ra một tia thần thức, nhìn thấy cô cả người đều ướt đẫm.

Đầu ngón tay Long tiên sinh nắm thật chặt, trong lòng thật hụt hẫng.

Nhà người ta đều là phu quân kiếm tiền nuôi gia đình, còn hắn lại chỉ có thể để phu nhân mình nuôi. Long tiên sinh lại bắt đầu khó chịu, hắn khống chế được thần thức quanh quẩn nơi góc áo của cô, giống như muốn cảm nhận được mức độ lãnh lẽo như băng của nước mưa bên ngoài.

Nhưng Long tiên sinh không miên man suy nghĩ được bao lâu, liền thấy Mục Loan Loan động ——

Hắn phát hiện Mục Loan Loan sau khi vào cửa, chuyện đầu tiên làm không phải là lấy khăn lông lau nước mưa trên mình trước, mà là vội vàng đi đến trước giường, nhìn hắn hồi lâu như xác nhận hắn không có việc gì......

Long tiên sinh cảm thấy trong lòng ngọt ngào một cách phức tạp. Hắn thật sự quá xấu rồi, rõ ràng cô đang lạnh run như vậy mà hắn lại cảm thấy thật cao hứng.

Mục Loan Loan xốc một góc chăn lên, tay vẫn còn mang theo một chút hơi lạnh, Long tiên sinh nghe thấy giọng cô ở bên tai mình nói, "A, còn tốt, cái đuôi không bị hư nữa."

Hắn có chút ngượng ngùng, đầu lỗ tai ửng đỏ. Trong khoảng thời gian này nàng chăm sóc cho hắn thật kỹ lưỡng, chưa từng có ai đối xử với hắn như vậy. Tia thần thức của Long tiên sinh lại như đang phản ứng lại với tâm tình của hắn, lưu luyến dán ở đầu ngón tay nàng không muốn rời đi.

Hắn thấy nàng sau khi xác nhận hắn không có việc gì liền bỏ sọt xuống, cầm một cái làm khăn lông, lau lau mặt. Lại thấy nàng mang giày khó chịu nên đã cởi ra đi chân trần đứng trên mặt đất.

Chân của nàng cũng rất đẹp, ngón chân mượt mà, vì ngâm nước trong thời tiết rét lạnh nên hơi phiếm hồng

Long tiên sinh cảm thấy chính có chút ngượng, nàng vậy mà thản nhiên ở trước mặt hắn đi chân trần, là bởi vì cảm thấy hắn đáng tin cậy sao?

Thần thức Long tiên sinh kích động nhảy lên hai cái, nhưng bỗng chợt thấy động tác kế tiếp của Mục Loan Loan liền lập tức dừng lại ——

Nàng...nàng... sao lại có thể bắt đầu cởi qu@n áo!

Đầu Long tiên sinh lập tức hôn mê, thậm chí còn chưa tới kịp thu hồi thần thức đã chứng kiến luôn nửa bả vai mượt mà trắng nõn của nàng! Cả con rồng giống như đột nhiên bị ném vào chảo dầu, lập tức bị nấu chín.

Một vạt đỏ nhạt lan từ cổ đến tận lỗ tai, nửa khuôn mặt ửng đỏ bất thường. Long tiên sinh kiệt lực thu hồi thần thức, trái tim nhảy thình thịch thình thịch, một tiếng lại một tiếng như pháo hoa bên tai hắn nổ đùng đùng.

Nhưng âm thanh trái tim nhảy lên lại không thể át được tiếng động nàng đang thay quần áo ma. Thật giết người, hắn lần này đúng là không xong! Trong cái đầu rồng của hắn bây giờ chỉ có mỗi hình ảnh bả vai trắng nõn mà lúc nãy không cẩn thận dùng thần thức trông thấy, lại ngay phút này nghe cái tiếng động đó bên tai, chỉ cảm thấy giống như ngàn vạn sấm đánh.

Nàng lại ở trước mặt hắn thay quần áo!

Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm như vậy, lông mi của Long tiên sinh mất tự nhiên run rẩy, à mà không, cả con rồng đều đang run lên ấy chứ.

Mục Loan Loan căn bản không biết mình bị mắc mưa thay đồ trong nhà lại làm Long tiên sinh chấn động lớn đến như vậy. Trong mắt cô Long tiên sinh rốt cục chỉ là một anh rồng thực vật thôi mà.

Cô cả người đều ướt, lại lạnh run, thay quần áo trong nhà cũng rất bình thường. Thật ra cô còn muốn đi tắm rửa nữa, nhưng hiện tại làm sao nấu nước được, cũng không thể cứ mặc quần áo ướt ngồi chờ chỉ có nước sinh bệnh. Hơn nữa cô cũng ngượng ngùng mở nửa ngăn tủ che che chút, mà Long tiên sinh làm gì có ý thức, khẳng định không thấy được.

Mục Loan Loan thay quần áo xong, nhặt quần áo dơ trên mặt đất quăng vào trong chậu. Sau đó vội vàng đến mép giường, muốn đem tin tức tốt đẹp hôm nay mình kiếm được rất nhiều tiền chia sẻ cho anh rồng đang nằm không hay biết gì.

Nhưng vừa liếc mắt một cái liền bị cái gò má ửng đỏ bất thường của Long tiên sinh dọa sợ, "Long tiên sinh, ngươi làm sao vậy?"

Trong đầu lập tức hồi tưởng tới thảm trạng cái đuôi Long tiên sinh lại bị hư thối lúc trước, sợ lần này Long tiên sinh lại ra chuyện gì cô cũng không giúp được.

Giọng cô ôn nhu lại vội vàng, nghe vào lỗ tai Long tiên sinh càng làm hắn thêm ngứa ngáy, hiện tại mãn đầu óc hắn đều là mấy cái ảo tưởng không xong, trốn tránh còn không kịp.

Mục Loan Loan duỗi tay sờ trán Long tiên sinh xem xét, mặt cô có chút ngốc, hẳn là không phải phát sốt đâu. Cô lại không biết hành động đụng chạm trực tiếp, da sờ lên da của mình sẽ làm anh rồng nào đó càng thêm nước sôi lửa bỏng.
Bình Luận (0)
Comment