Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 44

Trong chợ Tinh Linh tộc:

Trời còn rất sớm, xám xịt, nhiệt độ không khí cũng dần dần xuống thấp, thoạt nhìn như muốn đổ tuyết. Tông thúc trong khoảng thời gian này cũng chậm trễ mở cửa hàng, cơ hồ mỗi ngày chỉ mở vào buổi trưa bán tầm hai canh giờ, thời gian còn lại hắn chuyên tâm chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho hội đấu giá.

Nhưng hôm nay, cửa chính của cửa hàng bị gõ vang từ rất sớm.

Hán tử thú nhân không sợ mặc một cái áo da thú đơn bạc, trong lòng ngực ôm phu nhân mấy ngày gần đây tới khôi phục không ít, cau mày, "Ai vậy, sáng sớm như vầy đã gõ cửa."

Trên mặt Vân Nhi đã có thêm chút khí sắc, có lẽ là người đã trải qua thay đổi nhanh chóng bên bờ vực sinh tử, nên cả người càng thêm tiêu sái, "Lỗi ca, hay ta và chàng cùng đi nhìn xem đi."

Tông thúc đành phải nghe lời nàng, bò dậy phủ cho nàng thêm một chiếc áo lông cừu thật dày, đầy mặt không cao hứng mở cửa lớn của cửa hàng.

"Tông thúc." Phong cõng cái bao to tướng, một tay nắm chặt cánh tay Lam Nhi, ăn mặc đơn bạc đứng trước cửa, trên gò má hắn mang theo vết thương xanh xanh tím tím, rất yếu ớt.

Trong mắt hiện lên một mạt kinh ngạc, Tông thúc đẩy cửa ra, "Các ngươi sao lại tới? Mau tiến vào, bên ngoài lạnh lắm."

Phong lắc lắc đầu, tầm mắt chạm đến Vân Thẩm bên cạnh Tông thúc, miệng mỉm cười, "Vân thẩm."

"Vân thẩm." Lam Nhi bị Phong lôi kéo cũng ló ra nửa cái đầu, gò má sưng đỏ, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhỏ giọng nói.

Vân thẩm nhìn đứa nhỏ này mắt mũi đỏ hồng, tuy rằng xấu xấu, nhưng cũng liền đau lòng, "Ai...sao lại khóc chứ, mau tiến vào."

Phong kiên định lắc lắc đầu, "Vân thẩm, Tông thúc, hôm nay chúng ta tới để từ biệt."

Tông thúc lập tức trợn mắt, "Từ biệt? Nói cái gì vậy? Các ngươi còn muốn đi chỗ khác khác?"

Phong cùng Lam Nhi đều chỉ là tinh linh bình thường, trừ bỏ trồng rau tốt cũng không có thiên phú tu luyện gì, điểm tốt hơn nhiều nhất so với người bình thường là tuổi thọ dài hơn một chút, sức lực cũng mạnh hơn chút, nhưng như vậy mà đi ra ngoài lại rất nguy hiểm.......

Bất quá nhìn vết thương trên mặt bọn họ, chẳng lẽ gần đây bị ăn hiếp mà không thành?

Trong lòng lướt qua ý niệm này, Tông thúc lập tức thấy áy náy. Một thời gian trước, bởi vì trạng thái của Vân Nhi rất kém cỏi, đệ đệ hắn lại vẫn luôn tới quậy phá, hắn cơ hồ không có thời gian đi quản hai huynh muội này. Hiện tại xem ra, bọn họ tám phần gặp sự tình gì đó mà không có cách nào tiếp tục sinh tồn ở Tinh Linh tộc.

"Các ngươi có phải bị người ăn hiếp hay không!" Biểu tình của Tông thúc lập tức hung ác lên, thú văn trên trán lại như ẩn như hiện.

Phong lắc lắc đầu, "Không có, chỉ là cảm thấy, tinh linh thanh cao khinh thường chúng ta là không được chúc phúc, chi bằng chúng ta rời khỏi nơi này, đi một địa phương khác ít áp lực một chút để sinh sống. Nếu có người không chê chân ta, nói không chừng còn có thể tìm cho Lam Nhi một tẩu tẩu."

Hắn nói thực nhẹ nhàng, trên mặt thậm chí mang một tia ý cười, nhưng khóe môi xanh tím lại có vẻ châm chọc.

Nước mắt của Lam Nhi càng không nhịn được trực tiếp rơi xuống, "Ca ca thực xin lỗi, ta sai rồi, ta không muốn đi!"

Phong chỉ nắm chặt tay cô bé, môi mím lại, khoé miệng thật vất vả cong l lên lại rớt xuống vài phần, "Đừng náo loạn!"

Lam Nhi bị hắn hung nạt một tiếng, không dám nói tiếp nữa.

Cô bé không nghĩ tới ca ca tức giận như vậy, sau khi cái tên Long tộc hung thần ác sát Long tộc đi rồi, ca ca tỉnh lại, liền đem nó đánh một trận. Phải biết rằng, ca ca chưa từng đánh nó lần nào, cho dù lúc trước có lần nó thèm ăn thịt quá mà trộm tiền trong nhà đi mua bánh bao thịt ăn ca ca cũng không đánh nó.

Lam Nhi trưởng thành sớm, như thế nào lại không biết ca ca vì cái gì mà tức giận, chỉ là nó không nghĩ tới ca ca sẽ tức giận đến như vậy, thậm chí quyết định đi khỏi nhà bọn họ.

Đó chính là nhà của bọn họ gia, dù cho trước kia vì chữa bệnh cho phụ thân mà đã bán cho cửa hàng son phấn, nhưng cũng vẫn là nhà bọn họ, nó đã sống ở chỗ này bảy tám năm, không muốn rời đi một chút nào.

Nhưng nó không dám nói, không dám phản bác, bởi vì nàng đã làm sai rồi.

"Ngươi......"

Tông thúc còn muốn nói cái gì, bị Phong ngắt lời, "Tông thúc, không cần hỏi, thật sự không có gì."

Vân thẩm thấy ánh mắt Phong kiên quyết bèn ngăn cản Tông thúc đang sắp nhịn không được, nhìn hắn lắc lắc đầu.

Tông thúc thở dài một hơi, "Tiền thuê nhà thì sao, trả lại cho các ngươi à?"

"Nói chúng ta muốn đi thì đi, không có trả lại." Lam Nhi nức nở, "Ca ca, chúng ta không đi được không?"

Phong cũng cười không nổi, gắt gao nhéo tay nó, không nói chuyện.

Tông thúc nhìn hài tử mấy năm nay lớn lên bên cạnh mình, rốt cuộc mềm lòng, "Như vậy đi, mấy ngày sau có cái hội đấu giá, ta cần người giúp đỡ, ngươi giúp ta lần này, hội đấu giá kết thúc rồi hả đi."

Phong biết ý tứ hắn, cảm kích nhìn hắn một cái, "Tông thúc, cảm ơn thúc, nhưng ta cảm thấy hôm nay là ngày lành để khởi hành."

Hắn đã nói như vậy, Tông thúc cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ liếc nhau với Vân thẩm, "Ngươi chờ ta một chút."

Hắn xoay người vào phòng, nửa ngày sau mới cầm một cái túi Càn Khôn nhỏ, nhét vào trong túi Phong, "Thúc cũng không có thứ gì tốt, một chút tâm ý, cho ngươi lộ phí dọc đường, nếu về sau ngươi còn nhớ thúc, phải mang theo Lam Nhi tới chợ thăm chúng ta."

Bàn tay to của hắn sờ sờ đầu Lam Nhi, "Lam Nhi, có khi nào quên Tông thúc cùng Vân Nhi thẩm thẩm của ngươi không?"

"Sẽ không, sẽ không quên!" Khuôn mặt Lam Nhi một đã khóc như mưa, nhào vào trong lòng Tông thúc, "Hu hu con không muốn đi."

Phong nhéo nhéo túi Càn Khôn trong tay, muốn cự tuyệt như nói như thế nào cũng không nói nên lời. Hắn cảm thấy mình thật ti tiện đến cực điểm, lần này tới cáo biệt, một phần là muốn nói lời cáo biệt, một phần khác, chưa chắc là không muốn nhận được một ít bảo vật bảo mệnh từ trên người vị thú nhân giống như trưởng bối này.

Đối với hảo ý của Tông thúc, hắn cũng không cảm thấy khuất nhục, chỉ cảm thấy tự trách.

Phong túm lấy Lam Nhi đang khóc lóc, nhìn vợ chồng Tông thúc thật sâu một cái, liền rời đi.

Hắn cõng theo tro cốt của cha mẹ, bên cạnh là muội muội tuổi còn nhỏ, con đường bọn họ đi còn rất dài rất dài.

......

"Người đã đi xa, đừng nhìn." Tông thúc bực bội đóng lại của chính của cửa hàng, kéo Vân Nhi lại, hái được một viên Bách Trân Quả đưa cho nàng, "Ăn trái cây đi."

Vân Nhi trừng hắn một cái, "Chàng đi tra xem chuyện này rốt cục là xảy ra chuyện gì, kêu tên đệ đệ bạch nhãn lang của chàng ở bên ngoài để ý chăm sóc bọn họ một chút."

Tông thúc gãi gãi đầu, "Không cần nàng nói ta cũng sẽ đi, đại ca trước kia đối xử với chúng ta cũng không tệ."

Phụ thân huynh muội Lam Nhi đã từng giúp bọn họ, tuy rằng chỉ là ân huệ rất nhỏ, nhưng mấy năm nay, bọn họ cũng âm thầm trợ giúp Lam Nhi huynh muội. Chỉ là lúc gần đây hắn hơi không chú ý, người đã bị bức đi rồi.

Hắn sao có thể không đi tra xem là chuyện gì xảy ra được chứ.

"Ừ." Tâm tình Vân Nhi vẫn không tốt lắm, ăn một quả trái cây liền lại cảm thấy mệt mỏi, Tông thúc đưa nàng ấy vào trong nghỉ ngơi xong, liền ra cửa.

Huynh muội Lam Nhi rời đi không lâu, liền nghênh đón một đợt khí lạnh tràn xuống. Mưa dầm tầm tã suốt mấy ngày đã kết thúc, trên không trung bắt đầu rơi xuống những vụn tuyết nho nhỏ. Hội đấu giá vẫn diễn ra đúng hạn, Tông thúc xen lẫn trong một đám tu sĩ, cẩn thận thay đổi dung mạo cùng thân hình, thoạt nhìn như là thú nhân Lang tộc.

Thời gian diễn ra hội đấu giá cũng không dài, Tông thúc mang bộ dáng Lang tộc sắc mặt không quá đẹp đi ra, vừa vặn đụng phải Long tộc Kim Cường đang đầy mặt xuân phong đắc ý.

"Xuy, Lang tộc." Kim Cường ôm trong lòng ngực một nô lệ mỹ nữ Hồ tộc vừa mới mua về, lấy lỗ mũi xem người, "Mau xin lỗi lão tử!"

"Chủ nhân, đừng nóng giận."Nữ nô Hồ tộc kia tướng mạo yêu mị, môi anh đào thỏ thẻ nhỏ nhẹ, đôi bàn tay nhẹ nhàng ấn trên ngực Kim Cường, lập tức liền đem lửa giận của hắn ấn đi xuống, kéo dục hỏa lên.

Tông thúc cũng là không cẩn thận, không muốn gây chuyện, "Tiền bối thực xin lỗi, là ta không có mắt."

"Hừ." Kim Cường đạp hắn một cái, "Biến."

Tông thúc lập tức nhanh nhẹn đi, Kim Cường xuân phong đắc ý trên mặt mỹ nữ hôn một ngụm.

Hắn lần này có thể vung tiền như rác mới đem tiểu yêu tinh dụ người này mua về, nhưng cũng không đáng ngại. Kim Viêm đại nhân cũng tham gia hội đấu giá lần này, chờ hắn phát ti3t được ít dục hoả xong, liền đi tìm Kim Viêm đại nhân xin ban thưởng.

Hắn giúp Kim Viêm đại nhân một chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ còn không thể nhận được một ít ban thưởng?

Kim Cường chính là ảo tưởng quá đẹp. Hắn ta chính là không có mối quan hệ gì, cũng không tìm hiểu tin tức, cho nên tất nhiên không biết được cái Kim Viêm đại nhân mà hắn khẳng định sẽ ban ân điển cho mình từ ba ngày trước mới vừa trở lại, cùng Bạch Long tộc Bạch Huyễn trốn thoát từ bí cảnh, còn mang theo một thân ma độc và ma khí của ma vật ở vực sâu.

Trong một phủ đệ cách xa chợ Long tộc, Kim Viêm cả người bị ma khí bao phủ đen kịt, làn da thỉnh thoảng nứt nẻ, lộ ra vảy bên trong máu chảy đầm đìa, nửa rồng nửa người, chật vật vô cùng.

Hắn đau sắp chết rồi, khuôn mặt vốn tự xưng là ngạnh lãng cũng vô cùng dữ tợn, lớn tiếng gầm lên, "Người đâu! Còn chưa trở về?!"

"Đại nhân, người đi tham gia hội đấu giá đã trở lại!" Bên ngoài truyền đến thanh âm vui sướng của tỳ nữ, Kim Viêm căn bản chờ không được, trực tiếp xông ra ngoài, bàn tay đã biến thành móng rồng véo người thuộc hạ đi tham gia hội đấu giá, "Đan dược!"

Cấp dưới Kim Long đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng căn bản không dám nói câu gì oán hận, nhanh nhẹn móc ra thu hoạch lần này, "Đại nhân, Bạch Huyễn đại nhân bên kia cũng phái người đi, chúng ta mang tiền không quá đủ, Tấn Giang thảo bị mua hết một nửa......."

Sắc mặt Kim Viêm vặn vẹo nhận lọ Ngưng Tuyết Đan tứ giai trong tay thuộc hạ, quăng mấy viên vào trong miệng, một lát sau, phun ra một máu đen, sương mù trên người tan đi một ít, hắn mới cảm thấy tinh thần bình tĩnh lại một chút, cười lạnh một tiếng, "A, cái thằng tiểu tử Bạch Huyễn kia......"

Hắn không nói hết câu, chỉ đoạt lấy túi Càn Khôn thượng phẩm trong tay thuộc hạ, phất phất tay, "Biến."

Thuộc hạ trên vai đầy máu, sắc mặt cung kính, lui xuống.

Kim Viêm móc ra mấy khối linh thạch thượng đẳng từ trong túi Càn Khôn, một lát sau, làn da lúc trước vỡ ra dần dần hồi phục, hắn triệu hồi linh vân của mình, thần thức xem xét bảo bối trong túi Càn Khôn một chút, sắc mặt hiện lên một mạt đau mình cùng căm ghét. Hắn triệu hồi linh vân, lướt về hướng vị khách khanh luyện đan sư đức cao vọng trọng của Kim Long tộc.

Ở lãnh địa của Bạch Long tộc, tình huống của Bạch Huyễn cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn thậm chí còn bị thương nghiêm trọng hơn cả Kim Viêm. Lần này đi Yêu tộc vì bí cảnh mà tiền bối lưu lại, không chỉ có không có được pháp môn tu luyện trân quý gì, còn gặp phải đại cường giả lục giai Vu tộc cùng một đám ma vật vực sâu tứ giai, thiếu chút nữa mạng cũng đem bù vào.

"Kim Viêm......" Bên môi Bạch Huyễn tràn ra máu đen, nhéo thuộc hạ lấy đan dược về, trong đôi mắt đều là lửa giận.

Chờ hắn hồi phục, nhất định phải tìm Kim Viêm tính sổ.

Hai con rồng trúng độc chuẩn bị g iết chết đối phương như thế nào tạm thời không đề cập tới, Mục Loan Loan bên này lâm vào một vấn đề khó xử lý ——

Bởi vì Manh Manh cực kỳ thích thừa dịp cô không chú ý, leo lên người Long tiên sinh dẫm tới dẫm lui, hơn nữa dạy mãi không sửa.

Manh Manh rất có linh tính, trong khoảng thời gian này cũng được cho ăn uống thứ tốt, cả bộ lông đều rất mượt mà. Nó cũng béo ra một ít, khăn quàng cổ nhỏ càng sáng màu hơn so với trước kia, mấy ngày nay rất là thần khí.

Mấy cái linh trứng gà mua về rốt cục chỉ nở ra được ba con linh gà con, kỳ tích chính là sau khi nở ra vẫn còn sống đủ ba con tới lúc này, sau mấy ngày được ăn linh quả đã mọc lông ra xúm xít.

Linh gà con có cái đầu lớn hơn so với mấy con gà con trong thời hiện đại một ít, cả người là bộ lông nửa trắng nửa vàng, trông rất là đáng yêu. Càng thêm thần kỳ chính là chúng nó đều nhất trí cho rằng Manh Manh là mẹ chúng nó →_→

Mỗi ngày chúng nó đều đi theo sau lưng Manh Manh học đi đường, xét thấy chúng nó hiện tại còn rất nhỏ, cho nên Mục Loan Loan liền bày một cái bồn lớn đơn giản trong phòng làm cái ổ cho chúng nó.

Linh gà con không tính là dơ, nhưng so ra lại kém con chim lông xù yêu thích ái sạch sẽ, vì chúng nó mỗi ngày đều nhảy loạn trên mặt đất nên luôn sẽ dính một ít dơ bẩn.

Vì thế liền xuất hiện một cục diện xấu hổ như vầy ——

Hôm nay thời tiết không tồi, Mục Loan Loan đem chăn trên người Long tiên sinh lấy đi ra ngoài phơi, sau đó cũng muốn phơi nắng một chút liền ngồi ngay trong sân để thức tĩnh hạt giống.

Chờ cô loay hoay hai ba tiếng đồng hồ sau, lại trở lại trong phòng.

Liền phát hiện Manh Manh đang mang theo ba con gà con nhảy nhót trên người Long tiên sinh.

Trên chân chúng nó đều là bùn, trên cánh thì lại bám bụi, Mục Loan Loan còn thấy một con gà con còn tiêu chảy trên ngực hắn.

Mục Loan Loan: "..........."

"Manh Manh!" Mục Loan Loan tức giận, nhanh chóng bắt mấy con vật đang nhảy nhót loạn xạ lên, tức giận đem bọn chúng cột vào chân giường, người khởi xướng Manh Manh mở to mắt to "Pi pi" bán manh cũng không thể may mắn thoát nạn.

Mục Loan Loan đem nó cùng con gà con tiêu chảy cột vào cùng nhau, cho nó lĩnh hội một chút cái gì gọi là có nạn cùng gánh, có thối cùng chịu:)

Tiếp theo cô vội vàng đi tới mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt của Long tiên sinh..... cùng với dơ bẩn trên người hắn, rơi vào vấn đề làm sao làm sạch sẽ đây.

Cô đã tới đây hơn một tháng, vẫn chưa thật sự cho hắn tắm lần nào. Có vệ sinh cũng chỉ là lau mình, may mắn là hắn cũng không phải thực dơ.

Nhưng lần này, Mục Loan Loan cảm thấy không cho hắn tắm rửa trong lòng mình liền cảm thấy không chịu được, còn chưa kể buổi tối cô còn muốn ngủ ở bên cạnh hắn.

"Long tiên sinh, nếu không ta tắm rửa cho ngươi một cái nha?"

Mục Loan Loan nhìn lỗ tai hắn bị dẫm dơ òm, nhỏ giọng châm chước nói.

Vì thế anh rồng nào đó mới vừa tỉnh lại cố nén không ghét bỏ cái đám lông lông chết tiệt lập tức liền ngốc ——

Loại cục diện xấu hổ này, hắn rốt cuộc nên tỉnh lại rồi tự mình đi tắm, vẫn nên làm bộ hôn mê để phu nhân tắm cho hắn nhỉ? ( ω)
Bình Luận (0)
Comment