Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 50

Khi Long tiên sinh đang bi thương lại đau lòng ảo tưởng về sau phải sống không có Mục Loan Loan, Loan Loan lại đang nôn nóng như lửa đốt ngồi ở tửu lầu.

Cô hiện tại hơi không yên tâm rồi ——

Sau khi cái pháo hôi nữ phụ như cô xuyên thư vào, thay đổi một ít cốt truyện, nhưng hào quang nữ chính của Bạch Thủy Dao nhìn có vẻ không biến mất, tuy rằng không dính với Ngao Khâm, nhưng lại dang díu với Ngao Tuyết.

Tuy rằng Ngao Tuyết không phải đáng sợ bằng Ngao Khâm như vậy, nhưng cũng là một tên Thanh Long trẻ tuổi thiên phú không tồi của Long tộc.

Tuy nói là cô hiện giờ đã tiến giai, thành tu sĩ nhị giai, nhưng không đủ để dùng làm gì cả.

Bạch Thủy Dao cũng sẽ không tự mình tới đây tìm cô gây phiền toái, nàng ta chỉ cần mang mấy thị vệ nhị giai thôi thì cũng đủ có chuyện rồi.

Lần trước cô cùng Bạch Thủy Dao xé rách mặt nhau, hiện tại thân phận của cô cũng còn bày ra đó, chạy trốn thì không được, nói cho cùng còn Long tiên sinh cùng mao pi ở nhà, hơn nữa một mình cô dẫu có chạy được thì có thể chạy đi đâu, thế này không thực tế rồi.

Mục Loan Loan có chút bực bội uống ly nước trà trước mặt, cô cảm giác mình giống như đang chạy tới miệng vực sâu, phía trước không có đường, mặt sau là cả một đám cầm dao đuổi giết.

Nếu Long tiên sinh tỉnh thì tốt rồi.

Mục Loan Loan nghĩ đến anh rồng đang nằm trên giường, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Long tiên sinh hiện tại còn như vậy, năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, cô còn sợ Ngao Khâm lại tìm bọn họ gây sự ấy chứ.

Nếu là Bạch Thủy Dao cùng Ngao Khâm đồng thời tới cửa.......

Mục Loan Loan nghĩ đến cái hình ảnh đó, mặt đều tái lại, cô nắm chặt cái ly trước mặt, căn bản không biết nên làm cái gì mới tốt bây giờ ——

Hỏi Tông thúc?

Nhưng cô đã làm phiền nhà Tông thúc nhiều lắm rồi, hơn nữa Tông thúc cũng không nhất định chống lại được Ngao Tuyết.

Ngay khi trong óc cô nghĩ ngợi rối rắm thành một cục, hai nữ tử ăn mặc giản dị nhưng vẫn có thể nhìn ra tới thực xa hoa đi tới.

Các nàng bới tóc kiểu nha hoàn, khăn che che lại một nửa khuôn mặt lộ ra đôi mắt xinh đẹp, khi nói chuyện lại mang theo ngữ khí cao ngạo cùng khinh thường, "Tiểu nhị đâu, lại đây."

Khẩu khí các nàng rất khó chịu, nhưng tiểu nhị lại không có cái gì bất mãn, bộ dáng của hắn quả thực so với lúc vừa mới thấy Ngao Tuyết còn muốn cung kính hơn, "Nhị vị có gì phân phó."

Người có vẻ tuổi tác nhỉnh hơn l trong số hai nha hoàn mở miệng, giọng nói kiều mị cất lên, "Ngao Tuyết đại nhân nhà các ngươi ở nơi này đúng không?"

Nghe thấy nàng ta nhắc tới tên Ngao Tuyết, Mục Loan Loan đột nhiên hồi thần, dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe.

"Dạ có." Nụ cười trên tiểu nhị hơi hơi cứng đờ, trong lòng phát khổ, mặc kệ là hai vị trước mặt này hay vị chủ nhân của họ ở sau lưng, ngay cả Ngao Tuyết trên nhã gian lầu trên đều phải nhịn một phần.

"A, vậy hắn, ở một mình sao?" Nha hoàn tuổi nhỏ hơn một chút cất giọng nói mềm mại, khiến cho người nghe cảm thấy thực ôn nhu.

Tiểu nhị vừa nghe liền thầm nghĩ, quả nhiên là vấn đề trí mạng này, nụ cười cứng đờ, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Ngươi có nói hay không?" Nha hoàn tuổi nhỏ có chút không kiên nhẫn, duỗi tay bắt lấy cổ áo tiểu nhị, mười phần ngang ngược.

"Đừng có ra oai ở nơi này của ta, buông ra." Một thanh âm hùng hồn vang lên, chưởng quầy nãy giờ vẫn luôn lười biếng ngồi nghỉ ngơi trước quầy đột ngột lên tiếng.

"Tửu lầu chúng ta chỉ chiêu đãi khách nhân có tiền có nhu cầu, ai rảnh đi quản mấy chuyện nữ nhân linh tinh trong viện của các ngươi chứ!" Chưởng quầy mở miệng nói thật tàn nhẫn, không hề cho các nàng ta mặt mũi.

Mục Loan Loan nhìn trong ánh mắt hai nha hoàn kia lóe lửa giận, nhưng rốt cuộc không có phát tác ra, nha hoàn lớn tuổi hơn lại còn cười duyên một tiếng, "Chưởng quầy, ngài vẫn trước sau như một nha, không hề biết thương hương tiếc ngọc ~"

Các nàng ta cũng không làm khó dễ tiểu nhị nữa, ngược lại là vươn tay nhu nhu, sờ sờ theo ngực hắn, thái độ hoàn toàn khác biệt với vừa rồi, "Tiểu nhị, cho tỷ muội chúng ta một bình hồ đào hoa nhưỡng ~"

Tiểu nhị run run rẩy rẩy đáp ứng, cái diễm phúc này làm gì hắn có thể tiêu thụ nổi.

Hai cái nha hoàn xoay người nhìn chưởng quầy đang mắt trợn trắng, chọn một vị trí mà không có đông người qua lại, vừa vặn ngồi ngay phía trước Mục Loan Loan một chút, người như không xương cốt yểu điệu ngồi xuống ghế, tay để lên bàn chờ.

Mục Loan Loan mặt không đổi sắc uống trà, lưu ý động tĩnh của tỷ muội các nàng.

Căn cứ vừa mới nghe được, phỏng chừng chủ tử sau lưng đôi tỷ muội này là rất có thế lực mới có thể làm các nàng bừa bãi như vậy. Hơn nữa, Mục Loan Loan lặng lẽ nhìn chưởng quầy đang ghi sổ, chỉ sợ cái vị chưởng quầy này thực lực cũng không phải yếu, bằng không cũng không có khả năng dám tỏ thái độ cường ngạnh như vậy.

Hai nha hoàn còn nhắc tới tên của Ngao Tuyết, chưởng quầy lại nói, mặc kệ chuyện nữ nhân linh tinh trong viện các nàng......

Trong đầu Mục Loan Loan đột nhiên có linh quang lóe lóe ——

Chẳng lẽ, Ngao Tuyết đã có phu nhân, mà thế lực của phu nhân hắn cũng không nhỏ?

Nếu Ngao Tuyết thật sự có nguyên phối, vậy thật tốt quá.

Xem thủ hạ nha hoàn của nàng ta đều điệu bộ như vậy, nói không chừng là một chủ tử không dễ chọc. Vậy cô còn lo lắng cái gì, Bạch Thủy Dao dám đoạt trượng phu của nàng ta, không bị nàng ta gi ết chết mới lạ.

Mục Loan Loan kiềm chế kích động dâng lên trong lòng, cưỡng bách mình bình tĩnh lại, tính yên tĩnh xem biến động như thế nào.

Cô lần này đợi hơn nửa giờ, cứ ỡm ờ kéo dài thời gian vì che dấu lại không thể không kêu điểm tâm sang quý, mới chờ được hai người Ngao Tuyết xuống lầu.

Chuẩn xác mà nói, là Ngao Tuyết ôm Bạch Thủy Dao xuống lầu.

Sắc mặt nàng ta có hơi tái nhợt, môi cũng bị sưng sưng rách rách thô bạo, trên cổ đều là dấu bàn tay xanh tím, thoạt nhìn không tốt lắm nhưng lại còn nỗ lực nhìn Ngao Tuyết cười.

Mục Loan Loan nhìn hai tỳ nữ ngồi ở bàn cách vách vừa thấy bọn họ, liền cọ một chút đứng lên, mau chóng liền đi tới trước mặt Ngao Tuyết cùng Bạch Thủy Dao.

Mục Loan Loan uống nước trà, mặc nhiên lại có cảm giác như đang ngồi thông thả xem kịch vui.

Ngao Tuyết thấy hai nha hoàn đang đứng chắn đường mình, mày nhíu lại, "Biến."

Nha hoàn lớn tuổi hơn tác cười một tiếng, "Lão gia,  phu nhân chúng ta còn đang chờ ngài ở nhà mà, ngài đây là, lại coi trọng cái thứ......"

Tầm mắt nàng ta dừng trên người Bạch Thủy Dao, lưu chuyển một chút, kiều thanh nói, "Đồ đê tiện lén lút này?"

Hai nha hoàn các nàng lại căn bản không thèm nể mặt mũi Ngao Tuyết, trực tiếp gọi Bạch Thủy Dao là đồ đê tiện, làm nàng ta tức đến sắc mặt khó coi.

Trong lòng Mục Loan Loan hơi sướng một chút, giương mắt xem khách nhân khác, lại phát hiện không biết từ khi nào mà cả đại sảnh thế nhưng chỉ còn lại không tới vài người.

Cô hơi e ngại, nhưng vẫn ngồi ——

Cô đang mang mũ có rèm chứ không phải khăn che mặt, lại tiến giai, không nói lời nào lại ngồi xa, Bạch Thủy Dao hẳn sẽ không phát hiện cô chứ nhỉ?

"Cửu Nhi lại náo loạn cái gì?" Ngao Tuyết nghe hai người trước mặt nhắc tới danh hào nương tử nhà mình, giữa mày xẹt qua một mạt bất đắc dĩ.

"Phu nhân chúng ta không có náo loạn, chỉ phái chúng ta tới truyền lời, nếu lão gia ngài thật sự thích, liền mang về làm tiện thiếp, vậy cũng đường đường chính chính đi ra đường. Bằng không cứ lén lút, không đứng đắn, vẫn chỉ là nô bộc. Không biết làm như thế nào lại quyến rũ lão gia ngài, vạn nhất là làm nghề buôn hương bán phấn, nói ra ngoài thì ném hết mặt mũi phu nhân chúng ta, tốt xấu gì phu nhân cũng là công chúa Cửu Vĩ Hồ tộc." Nha hoàn tuổi nhỏ một chút nhanh mồm dẻo miệng, còn thiếu mỗi chỉ vào mũi Bạch Thủy Dao mắng nàng ta là đồ kỹ nữ bán thân.

Công chúa Cửu Vĩ Hồ tộc?

Trong lòng Mục Loan Loan nhảy dựng, cái danh hào này trong trí nhớ của nguyên thân cũng có một chút ấn tượng.

Tiểu công chúa Cửu Vĩ Hồ tộc cùng với tiểu nhân ngư công chúa của Giao Nhân tộc, còn có tiểu công chúa của Tinh Linh tộc được xưng là tam đại tuyệt thế giai nhân trong lãnh địa của Long tiên sinh.

Khi nguyên thân còn nhỏ đã có nghe nói qua tên tuổi của bọn họ, chỉ là không nghĩ tới, tiểu công chúa của Cửu Vĩ Hồ tộc lại cư nhiên gả cho Ngao Tuyết, hèn gì thủ hạ nha hoàn của nàng ta kiêu ngạo một ít cũng không có gì lạ.

Nhưng mà Cửu Vĩ Hồ tộc không phải am hiểu nhất là mị thuật hay sao, Ngao Tuyết tại sao có thể mặc kệ một tuyệt thế mỹ nhân ở trong nhà mà quan tâm đ ến đoá hoa dại Bạch Thủy Dao này chứ?

Nàng còn chưa nghĩ quá nhiều, liền nghe thấy Ngao Tuyết nói ——

"Vậy các ngươi đem nàng ta mang về đi." Hắn bị hai nha hoàn này phiền toái, hưng phấn trong lòng cũng giảm đi, trực tiếp đem Bạch Thuỷ Dao trong lòng ngực ném lên trên mặt đất, "Nói cho Cửu Nhi, buổi tối ta sẽ trở về dùng cơm."

Hắn nói xong, cũng không thèm bận tâm Bạch Thuỷ Dao đang ngồi trên mặt đất nhỏ giọng khóc nức nở, vảy trên mặt hắn lóe lóe, đi ra ngoài.

"Ngao Tuyết đại nhân!" Bạch Thủy Dao kêu tên nam nhân vừa mới rồi còn thô bạo cùng nàng ôn tồn.

"Ngươi kêu cái gì?" Nha hoàn tuổi nhỏ lôi kéo cổ áo nàng ta, không chút khách khí cho nàng ta một cái tát.

Mục Loan Loan bị chuyển biến quá nhanh này làm cho có điểm ngốc, nhưng đáy lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô cũng không động đậy, chờ hai nha hoàn đưa Bạch Thủy Dao đi rồi, một lát sau mới tính tiền rời đi.

Khi cô tính tiền, chưởng quầy nhìn cô thật sâu một cái, cũng không nói gì.

Mục Loan Loan hơi chút nghĩ mà sợ, cô biết hành động lưu lại của mình đại khái vẫn là quá mạo hiểm, nhưng có thể có được nhiều tin tức như vậy xem ra cũng xứng đáng rồi.

Cô vốn dĩ rất lo lắng, nhưng hiện tại xem ra Bạch Thủy Dao còn chưa làm Ngao Tuyết vì nàng ta mê muội, có Cửu Vĩ Hồ tiểu công chúa nhìn chằm chằm, trong khoảng thời gian ngắn chắc nàng ta vẫn chưa xốc dậy nổi bọt sóng gì. Chỉ là, hiện giờ Mục Loan Loan cũng không định trở về ngay bây giờ.

Lúc này Bạch Thủy Dao quyến rũ được Ngao Tuyết đã nói lên hào quang nữ chủ của nàng ta vẫn tồn tại. Nói không chừng khi nào đó sẽ có thể làm Ngao Khâm mê muội đến thất điên bát đảo, hiện tại cô hơi chút năng lực, không thể giống như lần trước cứ ngồi chờ chết như vậy được.

Hơn nữa cô cũng thật để ý một việc, Cửu Vĩ Hồ là một tộc cũng xem như rất có địa vị ở Yêu tộc, Cửu Nhi làm tiểu công chúa, cho dù lúc trước là bởi vì mắt mù mới bất chấp vì chân ái, coi trọng Ngao Tuyết. Hiện tại sau khi kết hôn, cái dạng cẩu nam nhân này đã lộ rõ bản tính, nàng ta sao có thể không đem người đá bay để tìm một người khác?

Nơi đây lại không phải cổ đại, trên đại lục này chỉ cần có thực lực, muốn bao nhiêu nam nhân mà không được?

Trực giác cho cô biết bên trong còn có nguyên nhân.

Mục Loan Loan đè ren trên mũ có rèm, hướng về Nhàn Tình Các đi.

Nhàn Tình Các là nơi chuyên môn kinh doanh tin tức, có chi nhánh trải rộng toàn bộ đại lục, ngay cả địa phương mà nguyên thân trước kia ở cũng có. Chỉ là chi nhánh ở Tinh Linh tộc này cô chưa tới lần nào, nhưng lúc này thật cần thiết phải đi một lần.

.......

Hơn một canh giờ sau, Mục Loan Loan từ Nhàn Tình Các đi ra, tất nhiên hoàn thành mua bán, chuẩn bị trở về.

Lần này cô tốn khá nhiều thời gian, Hồng Diệp ở bên ngoài đợi thật lâu mới thấy cô bước ra.

"Phu nhân, hôm nay trễ vậy." Hồng Diệp chào hỏi.

"Hôm nay đồ ăn cùng túi tiền bán không được giá lắm." Mục Loan Loan thở dài một hơi, đem cái sọt có bày một ít áo bông rẻ tiền để lên xe trước rồi mới lên xe bò.

Hồng Diệp lại tán đồng, "Hiện tại đúng là buôn bán hơi khó khăn đấy, các tinh linh bây giờ tương đối am hiểu, gì cũng tự làm."

Mục Loan Loan nương theo lời nàng ta nói, "Vậy lần sau chúng ta đi chợ Nhân tộc nhìn thử xem đi."

Hồng Diệp chế nhạo một chút, "Phu nhân à, ngài vừa mới có chút tiền tiêu hàng tháng, đừng tiêu dùng quá nhiều mới tốt nha."

Mục Loan Loan biết nàng ta đang nói tới chuyện lần trước Phất Liễu móc ra trung phẩm linh thạch, cười cười, đưa cho nàng ta mấy đồng bạc, "Về sau còn phải phiền toái Hồng Diệp nhiều."

Hồng Diệp nhận đồng bạc, "Đa tạ phu nhân nha."

Nàng ta chớp chớp mắt, không có cự tuyệt.

Xe bò nhẹ nhàng chạy về hướng long phủ, Mục Loan Loan ngồi trên xe bò, trong đầu đều là tin tức vừa rồi tiêu mất hai khối linh thạch trung phẩm mới mua được ——

Tiểu công chúa Cửu Vĩ Hồ tên là Cửu Khuynh, mười lăm năm trước khi cộng đồng Long tộc cùng Yêu tộc tổ chức trong yến hội, đã cùng Ngao Tuyết nhất kiến chung tình, lúc ấy thực lực hai người đều chỉ mới tam giai. Tất cả mọi người cảm thấy Ngao Tuyết thật đúng là vận số tốt, Cửu Vĩ Hồ tộc không đồng ý, nhưng rốt cuộc không thể chống lại ý muốn của Cửu Khuynh, đành phải theo ý bọn họ.

Ngao Tuyết vẫn luôn là một bộ làm ra vẻ có thái độ khiêm tốn "Ta có tài đức gì", hai người tân hôn một thời gian rất là ngọt ngào.

Nhưng khổ là thiên phú của Cửu Khuynh thật sự cao hơn so với Ngao Tuyết quá nhiều, sau mười năm kết hôn, nàng ta liền nhảy hai giai, thành cường giả ngũ giai trẻ tuổi nhất của Cửu Vĩ Hồ tộc, lúc này Ngao Tuyết cũng chỉ vừa mới ngấp nghé lên đến tứ giai.

Thật ra nếu hai người thật lòng yêu nhau, mấy sự chệnh lệch lẫn nhau đó cũng không tính là cái gì, nhưng Ngao Tuyết thân là Long tộc, vẫn luôn có điểm khinh thường Hồ tộc, cho dù có là Cửu Vĩ Hồ tộc cũng giống như vậy thôi. Bất quá bởi vì Cửu Khuynh mỹ mạo, thiên phú cao cũng như có địa vị trong Cửu Vĩ Hồ tộc, hắn liền vẫn luôn nín nhịn chưa nói gì.

5 năm trước, Cửu Khuynh cùng các tiền bối trong tộc cùng thám hiểm đến một chỗ có tiền bối Yêu tộc lưu lại bí cảnh, kết quả gặp phải nguy hiểm, các tiền bối trong tộc cơ hồ toàn diệt, nàng ta cũng bất hạnh bị trọng thương.

Thế là Cửu Vĩ Hồ tộc cơ hồ mới qua nửa tháng đã chỉ còn cô đơn một mình, hơn nữa bản thân nàng thực lực bị hao tổn, trúng nguyền rủa, hủy dung.

Lúc sau Ngao Tuyết liền lộ ra gương mặt thật của hắn, khi Cửu Khuynh mới vừa bị hủy dung hai ba năm, hắn còn tự kềm chế được mình. Nhưng khi Cửu Khuynh tiêu hết tài sản của bản thân mua Tấn Giang thảo vẫn không thể làm nàng ta khôi phục dung mạo, hắn đã hoàn toàn phiền chán.

Hắn nạp thiếp, có một thì có hai, lúc sau liền càng ngày càng càn rỡ, cái danh tiếng hoa tâm cũng càng ngày càng vang dội.

Long tộc đối với chuyện này không có ý kiến, Long tiên sinh trước nay vốn không biết cũng sẽ không quản loại chuyện này, vì thế liền dần dần biến thành cục diện ngày hôm nay.

Chuyện này cũng không phải là bí mật gò, nhưng sự tình liên quan đến cường giả ngũ giai cho nên mới tốn đến hai khối linh thạch trung phẩm.

Nghe xong toàn bộ sự tình, Mục Loan Loan cũng thực thổn thức, Cửu Khuynh cho rằng mình là gả cho tình yêu đích thực, làm sao nghĩ đến người mà bản thân mình lúc trước coi trọng lại là thứ đàn ông cặn bac như vậy. Hiện giờ nàng ta vẫn chưa hòa ly, phỏng chừng cũng là vì không có cách nào.

Sau khi đã biết sự tình phu nhân của Ngao Tuyết, Mục Loan Loan đồng tình rất nhiều, nhưng cũng vẫn ích kỷ suy xét vì chính mình.

Cửu Khuynh bởi vì trúng nguyền rủa mới hủy dung, mấy năm nay cũng dần dần không còn mua Tấn Giang thảo nữa. Mục Loan Loan suy đoán là bởi vì Tấn Giang thảo giá cả quá mức đắt đỏ lại quá mức ít ỏi. Cho dù có là công chúa Cửu Vĩ Hồ tộc đi nữa cũng không có khả năng vẫn luôn mua được Tấn Giang thảo.

Hiện tại nguyền rủa của nàng ta đã được giải hơn phân nửa, chỉ là dung mạo vẫn không thể hoàn toàn khôi phục, có lẽ sẽ cần đến đan dược trừ nguyền rủa.

Tông thúc đã nói linh thực cô dưỡng ra có công hiệu tiêu trừ nguyền rủa nhất định. Nếu cô có thể luyện ra được đan dược cũng có hiệu quả giống như vậy, có lẽ cô sẽ nghĩ cách dùng đan dược để đạt thành một ít giao dịch với Cửu Khuynh, trước khi Bạch Thủy Dao phát huy hào quang nữ chủ, đem người ấn xuống.

Hơn nữa, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Cửu Khuynh hiện tại sống không thật không tốt, nhưng muốn g iết chết một người còn chưa hoàn toàn chiếm lấy được tình yêu của trượng phu mình như Bạch Thủy Dao, hẳn là vẫn là nhẹ nhàng.

Mục Loan Loan tiêu linh thạch đi mua tin tức của phu nhân Ngao Tuyết cũng xuất phát từ mục đích này.

Hiện tại vấn đề chính là, cô rốt cuộc có thể luyện chế được đan dược có hiệu quả tiêu trừ nguyền rủa hay không.

Mục Loan Loan nắm nắm ống tay áo, nhìn thấy phủ đệ trước mặt đang càng ngày càng gần, trong lòng tràn đầy ý niệm muốn nhanh chóng mạnh mẽ lên.

Nếu cô thật sự thành luyện đan đại sư, có lẽ có thể thoát khỏi cái nơi chốn bó tay bó chân như bây giờ, tìm nơi tự do sinh sống.

......

Khi Mục Loan Loan đang trên đường trở về phủ đệ, Long tiên sinh ở nhà chờ đợi quá lâu đã bắt đầu hoảng thần.

Dựa theo kinh nghiệm trước kia của hắn, phu nhân thường là không đến giữa trưa sẽ trở lại.

Nhưng mà hôm nay đã gần xế chiều, sao nàng còn chưa quay trở về.

Có phải ở bên ngoài gặp nguy hiểm hay không?

Hay là cái tên rồng hư đốn Ngao Khâm tới tìm nàng phiền toái? Không, hẳn là sẽ không. Ngao Khâm gần nhất chắc là vội vàng đàm phán, làm gì rảnh rỗi hơi sức đi quản nàng, rốt cuộc trong mắt Ngao Khâm, phu nhân chính là một công cụ xung hỉ mà thôi, đương nhiên ở trong mắt Long tiên sinh thì không phải.

Trong đầu Long tiên sinh đang rỗi như một cuộn chỉ, hiện lên vô số ý niệm, mỗi một cái đều làm hắn vô cùng lo lắng.

Hắn biến thành nửa hình rồng, nửa ngồi ở trên giường, tầm mắt lạnh thấu xương dừng ở con chim lông xù phía sau cánh cửa, uy áp tản ra làm Manh Manh vẫn còn là con chim non chưa thức tỉnh thần trí căn bản không dám lộn xộn. Nhưng mà lỗ tai lông lông xù xù của Long tiên sinh đã lộ ở bên ngoài thì chớ, còn bởi vì lo lắng mà cứ run run lên, làm Manh Manh rất muốn cọ cọ một cái lấy lại bình tĩnh.

Long tiên sinh đã duy trì tư thế như vậy thật lâu, bởi vì hôm nay hấp thu không ít linh thạch cho nên tạm thời còn có thể bảo trì tinh thần.

Hắn chỉ là nghĩ muốn chờ sau khi nàng trở lại, nhìn xem biểu tình vui vẻ của nàng khi thấy vòng tay thanh ngọc, nhưng nàng mãi đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.

Long tiên sinh hơi chịu không nổi, trong lòng cuồng cuộn đau đớn vô cùng, môi mím lại gắt gao, chờ giây tiếp theo, cửa viện đã bị người đẩy ra.
Bình Luận (0)
Comment