Cái gì?
Ôm, ôm, ôm hắn?
Mục Loan Loan trực tiếp bị Long tiên sinh nói nghe phát ngốc, cô thực sự hoài nghi có phải mình bị ảo giác, nghe lầm hay không, bằng không Long tiên sinh sao lại đòi mình ôm hắn?
Hắn, hắn cho dù gần đây đã tỉnh lại, nhưng cũng không phải đối với mình như vậy chứ, thật sự không có cảm giác khoảng cách sao_(:з" ∠)_
Mục Loan Loan cố gắng thả lỏng bản thân, trong lòng lại có cảm giác kỳ quái xa lạ, nói không rõ là xấu hổ buồn bực hay là thấp thỏm, thậm chí là tận sâu trong đáy lòng là một tia chờ đợi mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Cô đang đợi, cô đang đợi động tác kế tiếp của hắn.
Cô hy vọng vừa mới rồi hết thảy đều là ảo giác của nàng ——
Rốt cuộc, một con rồng mà cô vốn luôn tưởng rằng là rông thực vật, hôn mê bấy lâu đột nhiên tỉnh lại. Trước thì giúp cô vả mặt Phất Liễu, sau lại tặng cô vòng tay và túi Càn Khôn......
Hơn nữa cái túi Càn Khôn kia hôm trước còn không thể nhận chủ, tối hôm qua ngón tay cô bị ướt dầm dề, không biết hắn làm cái gì mà sáng nay cô đã có thể nhận chủ cái túi Càn Khôn rồi.
Đầu óc Mục Loan Loan loạn thành một đống, trong đầu toàn là suy nghĩ vớ vẩn lung tung rối loạn, cùng với một câu nhẹ nhàng "Phu nhân" của hắn.
Nếu là, nếu là...
Thật tình cái con rồng này, tỉnh rồi lại còn làm bộ không tỉnh, đến tối lại lén lén lút lút làm mấy chuyện cô hoàn toàn không biết, chẳng phải như vậy thật là...thật là xấu xa sao?
Cô vẫn từ từ, nếu con rồng hư này chuẩn bị tranh thủ đêm đen dám nói ra mấy lời mạnh mẽ (cấm trẻ em dưới 18 tuổi!+.+), cho dù hắn có là con rồng ph óng đãng tính tình thô bạo nguy hiểm chết người như trong miệng người ngoài đi nữa, cô cũng tuyệt đối kiên quyết phản kháng.
Cô vẫn luôn là là một người rất có mức độ của mình, cho dù Long tiên sinh là phu quân trên danh nghĩa của cô đi nữa, cũng không thể cưỡng bách cô.
Mục Loan Loan miên man suy nghĩ, khẩn trương lại sợ hãi, chỉ cảm thấy bàn tay mình đang bị Long tiên sinh ấn càng thêm nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của hắn từng chút, từng chút một sắp đốt trên cả trong lòng cô.
Cô nhắm mắt lại, thật ra thân thể cũng không phải quá run rẩy, nhìn vẫn như đang yên giấc giống mỗi đêm, nhưng anh rồng nào đó thật vất vả đánh bạo đang muốn tiến gần thêm một bước thì đã xấu hổ đến sắp không thể hô hấp.
Cái con rồng có một không hai ở đại lục, uy chấn tám hướng ngày nào đã biến mất vô tung vô ảnh, toàn bộ thần thức thất giai mà lão rồng độc thân lâu năm hao phí hơn cả trăm năm gian nan tu luyện ra cũng đều xoay vòng vòng trên không trung, giao lộn xộn vào nhau.
Long tiên sinh chỉ nghĩ là chờ tâm tình ổn định chút mà càng chờ càng thấy có vẻ không chịu nổi, th@n dưới bỗng nhiên hơi hơi khác thường, anh rồng nào đó đang trầm mê trong yêu thầm căn bản không phát hiện......
Hắn thậm chí đều còn không dám nhìn mặt nàng, chỉ chậm rãi, chậm rãi hết mực, kéo Mục Loan Loan lại sát người, nhẹ nhàng đem hai cái cánh tay nàng dọn xong tư thế, bày thành kiểu hắn muốn, nằm nghiêng nghiêng vòng hai cánh tay ra trước một chút giống như đang ôm thứ gì.
Sau đó, cẩn thận, thong thả, lại đỏ ửng mặt mũi, nằm sát xuống bên cạnh, đưa cánh tay mình nhét vào trong hai cánh tay của nàng.
Cuối cùng, lại hết sức nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, trong lòng cảm thấy thật mĩ mãn mới mặt đổ tai hồng nằm yên bất động.
Mục Loan Loan đã chuẩn bị xong tâm lý phản kháng cho dù phải mất cả tánh mạng: "..........."
Ủa không phải, Long tiên sinh nói "Ôm hắn" = "Ôm hắn cánh tay" ≠ "Hắn muốn cưỡng bách ôm (x_x) nàng"
Mục Loan Loan suy nghĩ cẩn thận, trong nháy mắt tâm tình quả thực phức tạp, cô cảm thấy mình thật có quá nhiều hiểu lầm với Long tiên sinh. Một tia sợ hãi hắn cưỡng bách mình lúc nãy còn chôn ở đáy lòng cũng dần dần tiêu tán.
Chỉ là cô thực sự không thể hiểu được nguyên nhân tại sao Long tiên sinh tỉnh lại rồi nhưng không nói với cô, hơn nữa đêm nay biểu hiện của hắn thật sự chả có chút gì giống tổng tài bá đạo bi3n thái mới tỉnh lại mà chỉ giống con rồng thanh thuần ấu trĩ ưa thẹn thùng thôi......
Tóm lại, cô cũng chỉ có một câu ——
Hóa ra Long tiên sinh chính là một con rồng như vậy!
Bất quá, Long tiên sinh như vậy, lại làm cô không phản cảm.
Tâm thần lập tức thả lỏng rất nhiều, Mục Loan Loan cảm nhận được độ ấm từ trên người Long tiên sinh truyền đến, sau khi căng thẳng một hồi, rốt cục mi mắt cũng đánh nhau chút rồi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.
.......
Sáng sớm hôm sau, cánh tay của Long tiên sinh đêm qua duỗi đến ổ chăn của mình không biết từ khi nào đã thu lại, hắn quy quy củ củ nằm trong ổ chăn của hắn, tư thế vẫn giống y chang như tối qua trước khi đi ngủ, nếu không phải ký ức đêm qua quá mức rõ ràng, Mục Loan Loan đều cho rằng những cái đó đều là ảo giác của mình.
Mục Loan Loan phảng phất giống như sống trong mộng, cô xoa xoa mặt, đầu lỗ tai có hơi nóng ——
Hắn kêu cô là phu nhân, vậy chứng minh hắn cũng biết mình là thê tử trên danh nghĩa của hắn.
Thê tử......
Mục Loan Loan thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi từ trên giường bò lên.
Rõ ràng hôm nay nhiệt độ xuống còn thấp hơn hôm qua, nhưng cô lại caem thấy sao có vẻ nóng hơn cả ngày thường không ít.
Cô mặc xong quần áo, không nhịn được quay đầu lại nhìn nhìn Long tiên sinh "suy yếu bất lực lại đáng thương", nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má ——
Vậy...vậy về sau này, cô không phải là tiểu tiên nữ độc thân nữa rồi sao?
Cô...cô bắt đầu giống một phu nhân hơn chứ nhỉ.
Lúc rửa mặt cũng như lúc làm việc nhà, cái vòng tay xanh ngọc trên cổ luôn luôn lấp lánh chứng minh sự tồn lại của mình, Mục Loan Loan buồn bực dưỡng linh thực, trên mặt thất thần đến mức Manh Manh còn có thể nhìn ra được.
"Pi ~" Manh Manh theo thường lệ đi qua đi lại tuần tra mấy bồn hoa mà Mục Loan Loan dưỡng ra giống như một thị vệ nhỏ, lại cúi cúi đầu hất hất mấy cái lá non một chút, xong mới chuyển sự chú ý lênngười Mục Loan Loan, pi pi hai tiếng tỏ vẻ quan tâm.
Mục Loan Loan sờ sờ khăn quàng cổ nho nhỏ của nó, muốn nói vài lời tâm tình với Manh Manh, nhưng nghĩ đến cái con rồng kia rất có thể đang tỉnh, nên lời nói cứ nghẹn lại trong họng, không nói ra được chữ nào.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, lượng thông tin mà cô tiếp thu thật sự quá nhiều.
Trong lòng lộn xộn, rốt cuộc một phu quân hoàn toàn hôn mê sẽ không thương tổn cô, cùng một phu quân đã len lén tỉnh lại mà không nói cho mình, nói không chừng còn cất giấu rất nhiều bí mật, hoàn toàn là hai dạng khác biệt.
Mục Loan Loan trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có cách nào tiếp thu, hiểu biết của cô đối với Long tiên sinh quá ít, ngoại trừ một số chuyện khi còn bé hắn đã trải qua, cùng với tình hình thê thảm của hiện tại, cuộc đời còn lại trong quá khứ của hắn cô không biết gì cả.
Cho dù ngày hôm qua xem xét biểu hiện của hắn, cô cũng không thấy có chút nào ác ý hay ghét bỏ, thậm chí chỉ cảm nhận được hắn còn có vẻ tỉ mỉ cẩn thận cùng thương tiếc.
Chỉ là, nếu như theo trong sách, dựa vào nội sung cái cốt truyện cẩu huyết mà cô đã xem qua kia, Long tiên sinh tỉnh lại sẽ đi thích Bạch Thủy Dao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Loan Loan lại càng rối loạn, hỗn loạn một tia chua xót bất đắc dĩ cùng cay đắng.
Cô đã biết, cô đã biết trước rồi mà.
Từ sau khi Manh Manh cho cô biết là Long tiên sinh đã tỉnh, cô cũng ẩn ẩn ý thức được rằng bản thân mình không phải là không có chút xíu tình cảnh nào với Long tiên sinh. Hơn nữa đêm qua, hắn cũng không có cưỡng bách cô. Cẩn thận ngẫm lại, cho dù hắn đã tỉnh lại rất sớm đi, nhưng hắn cũng không có thương tổn cô, thậm chí còn giúp cô xả giận, còn tặng quà cho cô nữa......
Trong lòng dâng lên một cảm xúc nhàn nhạt không biết là cái gì, có một chút ngọt, có một chút chua, lại có một chút đối không biết phải tiếp tục sống vơi hoàn cảnh mới như thế nào, cứ như vậy alfm cô có một chút không muốn bước về phía trước.
Chậm rãi thở dài một hơi, Mục Loan Loan xoa xoa bộ lông xù xù của Manh Manh như muốn phát ti3t ra, làm Manh Manh bị lật cho đảo đi đảo lại,,Manh Manh kháng nghị kêu lên mấy tiếng "Pi pi!", nhưng lại bị bác bỏ tàn nhẫn, bị Loan Loan xoa tới xoa đi.
Đã là đầu mùa đông, nhưng hôm nay thời tiết thật tốt.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào trong viện, chiếu vào trên người cả đám lông vũ chật vật trong sân, đám linh gà con cách đó không xa cũng ríu ra ríu rít kêu, láo nháo đứng thành một đống lông tơ vàng vàng trắng trắng.
Cây Ngưng Tuyết ngày hôm qua trồng ra, thế mà hôm nay đã nở hoa rồi.
Cánh hoa trắng tinh lại trong suốt xoè ra thật xinh xắn làm buồn bực trong lòng Mục Loan Loan cũng chậm rãi tràn ra theo đoá hoa rơi xuống đâu mất.
Mục Loan Loan nhìn bộ dáng Manh Manh chật vật trốn tránh, cô đột nhiên bật cười lên tiếng, lập tức cảm thấy bình thường trở lại ——
Thôi, nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì?
Long tiên sinh tỉnh thì tỉnh, chẳng lẽ cô còn có thể đem con rồng này đánh thành rồng thực vật trở lại sao, chỉ là thời gian hắn tỉnh lại hơi sớm một chút mà thôi.
Lại nói, cho dù cô thật sự thích Long tiên sinh thì như thế nào, cũng không thể vài vì trong sách viết rằng Long tiên sinh sẽ thích Bạch Thủy Dao mà mang thành kiến với hắn được........
Nghĩ đến đêm hôm qua bộ dáng thật cẩn thận của Long tiên sinh, Mục Loan Loan cong cong khóe môi, không biết anh rồng này có khi nào có thể khóc thành tiếng không nha?
Mục Loan Loan đỏ mặt, cô không muốn vạch trần Long tiên sinh, cô càng nguyện ý tin tưởng, dù cho có lớn lên nhưng hắn cũng thật sự thiện lương như bé Long tiên sinh khi còn nhỏ, hắn hẳn là không phải cố ý không nói. Hơn nữa nếu vạch trần, bốn mắt nhìn nhau chẳng phải quá xấu hổ hay sao. Cái viện nhỏ này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, còn ngủ cùng một cái giường.
Ai biết cái con rồng này khi hoàn toàn "Tỉnh lại" không biết có khi nào là hai dạng khác biệt như hiện tại hay không, lỡ như hắn tính tình rất kém cỏi nửa ngày không nói một câu......
Cô cứ ngẫm đi ngẫm lại, càng nghĩ lại cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông.......
Nhưng mà, không vạch trần là một chuyện, còn cô không giả bộ ngủ nữa thì lại là một chuyện khác.
Long tiên sinh trước đây là một cường giả đứng đầu đại lục này, cho dù hiện tại bị thương, nhưng đã tỉnh lại được thì ắt hẳn sẽ không thể thảm hại hơn cả khi cô lần đầu gặp hắn. Long tiên sinh mà khôi phục một ít thực lực nhất định có thể phát hiện cô giả bộ ngủ.
Mục Loan Loan nhẹ nhàng cười cười, cô đột nhiên cảm thấy mình cũng có chút hư quá đi ——
Cô nha, làm như vậy, chẳng khác nào đem quyền lựa chọn quan hệ giữa hai người giao cho Long tiên sinh.
Nếu Long tiên sinh phát hiện cô giả bộ ngủ, hắn sẽ làm như thế nào nhỉ?
Đột nhiên nghĩ thông suốt, những bận tâm hay áp lực về Long tiên sinh tỉnh lại bị Mục Loan Loan ném ra sau đầu, cô rốt cuộc cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, liền buông Manh Manh bị xoa đến lung tung rối loạn ra, vô cùng nhiệt tình bắt tay vào dưỡng linh thực.
Hôm nay dựa theo kế hoạch, cô muốn đào tạo ra đủ nguyên liệu để luyện chế hai lò Hồi Linh Đan mới được.
Tâm sự đã nghĩ thông suốt, hiệu suất Mục Loan Loan liền cao lên, trình độ nắm chắc linh lực trong cơ thể cũng càng thêm tinh chuẩn, cô cầm cầm hai hạt giống Trản Linh thảo, chỉ hơi cảm thụ một chút liền lập tức phán đoán hai hạt giống này tỉ lệ thành công ít, không đáng giá bỏ sức thức tỉnh.
Mục Loan Loan thậm chí chưa chú ý tới, cô đã hoàn toàn đắm chìm trong một cảnh giới huyền diệu, phán đoán của cô đối với sinh mệnh lực vi diệu và giá trị của những hạt giống kia đạt tới thập phần chính xác, thậm chí, không cần tiêu hao một tia linh lực của bản thân đều sẽ có linh lực dũng mãnh của thiên xông vào thân thể của cô, giúp cô bổ khuyết những thiếu sót.
Mà cô cũng không dừng việc thức tỉnh linh thực lại, đầu ngón tay chợt bùng lên một ít ánh sáng xanh lục xoay xoay lởn vởn ở xung quanh rót vào hạt giống linh thực, làm cây non trồi lên.
Manh Manh mới đầu xem cực kỳ hăng hái, nhưng thực mau chóng liền mệt mỏi, nhưng nó không quấy rầy Mục Loan Loan, chỉ là nhảy tới ổ của nó ở một bên đầu giường nằm ngủ.
Nhưng mãi cho đến khi nó tỉnh lại, trong phòng đã bắt đầu tối sầm lại nhưng Mục Loan Loan vẫn còn duy trì tư thế như cũ, Manh Manh có chút tủi thân.
Manh Manh đói bụng nha.
Ngay khi sóng âm của Manh Manh phát ra "Pi pi" chuẩn bị vang lên, một bàn tay tái nhợt chợt đưa lại, nắm chặt lấy cái mỏ nhỏ xíu của nó.
Long tiên sinh nửa ngồi nằm ở trên giường, mái tóc đen dài xoã tuỳ tiện trên vai, hoa văn nguyền rủa đen đỏ trên mặt đều đang kích động, hắn mở phân nửa mí mắt, lông mi đen như lông quạ rất dài. Một tay hắn bốc Manh Manh lên, đem nó tới trước mặt mình, một tay dựng thẳng lên ngón trỏ, nhẹ nhàng ấn trên môi, giống như đang nói:
"Suỵt ——"
"Đừng lên tiếng."
Manh Manh ngây thơ gật gật đầu, nhưng vẫn là có chút đau đau, nó hôm nay thật là quá xui xẻo, hết bị người xoa còn bị rồng doạ.
Long tiên sinh giờ phút này thật ra không hề lo lắng Mục Loan Loan sẽ phát hiện hắn tỉnh lại, hắn dùng thần thức cùng linh lực kéo mấy khối linh thạch trung phẩm mà nàng đã đặt sẵn bên gối mình lúc trước, chậm rãi đưa đến bên người nàng.
Phu nhân hắn, ngộ đạo. Nhưng nếu chỉ có một chút linh lực của thiên địa kia vẫn là hữu hạn, loại thời điểm này cần phải hấp thụ thêm nhiều linh thạch một ít mới có thể duy trì thời gian ngộ đạo càng dài.
Long tiên sinh đối với những cái này thật ra rất có kinh nghiệm, đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Long tiên sinh nhìn về hướng nàng, khóe môi hơi hơi cong cong lên, lại có chút buồn bã mất mát.
Phu nhân quả nhiên là thiên tư trác tuyệt, lúc này đây, nàng chỉ sợ không chừng sắp tiến giai thành tu sĩ tam giai Mộc hệ.
Từ khi lần đầu tiên hắn thấy nàng, đến bây giờ, ngắn ngủn không đến hai tháng.
Cho dù cũng có một phần nhờ vào giọt máu đầu tim của mình, nhưng như vậy cũng đã rất lợi hại rồi.
Nàng tốt như vậy, lại lợi hại như vậy.
Hắn càng thêm không thể níu chân nàng.
Kinh mạch trong cơ thể đã hồi phục một chút, nhưng Long tiên sinh lại không cao hứng nổi.
Chờ đến khi miếng Nguyên Hạch thứ năm đã liên kết lại xong, hắn nhất định phải biến thành một con rồng khốn khiếp.
Cánh môi mím lại, đáy lòng Long tiên yếu ớt, hắn còn có thể có được hạnh phúc như vậy bao lâu nữa đây? Mấy ngày? Hơn mười ngày?
Trước khi phu nhân còn chưa phát hiện hắn tỉnh lại, hắn sẽ không mang đến cho phu nhân bất cứ ảnh hưởng gì, cũng như bất cứ thương tổn gì.
Hãy cho phép hắn, hãy dung túng hắn quá phận một ít đi.
Gò má hắn chợt nóng dần lên.
Nắm tay cũng nắm rồi, ôm cũng ôm rồi, tiếp theo, hắn thật sự thật sự muốn hôn nàng một cái.
Có phải...thật quá đáng hay không.