Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 4

Chuông tan học vừa vang lên, hàng cuối không ít học sinh vây quay dùng ánh mắt tò mò đáng giá mấy học sinh mới chuyển tới.

Hà Ưng Hoan cô gái duy nhất trong đó bổ nhào lên lưng Tiền Ý Ý lắc lắc làm nũng:” Tiểu Ý Ý, tớ nhớ chết cậu mất rồi.” 

Người con trai có chút vô lại trực tiếp nói với Lương Quyết Thành ngồi bên cạnh Tiền Ý Ý: "Bạn học, nhường chỗ một chút đi."

Lương Quyết Thành khó có được một tiết không ngủ, tay chống cằm. Nghe nam sinh gọi mình, Lương Quyết Thành ngước mắt lên, ánh mắt hơi lạnh lùng, thản nhiên đảo qua khuôn mặt anh tuấn của chàng trai kia, thu lại tầm mắt không có phản ứng.

Ánh mắt này vừa giống xem nhẹ lại giống khinh thường, Tào Khung nhíu mày tiến về phía trước một bước: “Này...” 

“Khung Khung” Tiền Ý Ý vỗ vai Hà Ưng Hoan, đứng dậy chắn Tào Khung, “Ra đi” 

Để Lương Quyết Thành nhường chỗ, lời này Tiền Ý Ý vừa nghe thôi đã đau đầu. Lương Quyết Thành là Boss phản diện đó đại ca, cậu ta sẽ nhường chỗ cho cậu sao? 

Tào Khung lại là con cưng của trời, lúc trước học ở trường cũ ngang ngược bá đạo quen rồi cũng không thể thu lại một chút, nếu để hai người họ đối đầu chắc chắn sẽ có chuyện. 

Tiền Ý Ý cùng với bạn ra ngoài trò chuyện, cô vừa đi chỗ bên cạnh trống trãi hẳn. 

Lương Quyết Thành ngồi ngốc một lát, lúc thu tầm mắt về nhìn qua cửa kính thấy Tiền Ý Ý và bốn người bạn mới đến bên bồn hoa dưới lầu. 

Bốn người mới đến khoác trên người đồng phục trường quý tộc làm không ít người chỉ dám đứng nhìn nhưng không dám đến gần, vừa hay tạo thành một khu vực riêng cho họ trò chuyện. 

Cả bốn người cực kì dính người, cô gái kia luôn khoác lên người Tiền Ý Ý. Ba người con trai còn lại khoa tay múa chân nói gì đó, không lâu sau lại một người nữa bước đến. 

Mày Lương Quyết Thành hơi nhíu lại, cô gái tóc ngắn kia có chút quen mắt. 

Bồn hoa dưới lầu, Tiền Ý Ý có chút đau đầu. Cô nói đám Tào Khung sao lại chuyển trường qua đây học, hoá ra đã biết chuyện cô bị ăn hiếp vào hôm thứ bảy. 

Tào Khung và Hà Ưng Hoan thuộc người có tính khí nóng nảy, nhờ quan hệ mà biết tin của Tiền Ý Ý, trực tiếp để người nhà giúp chuyển sang đây học. 

Chuyện của Tiền gia bọn họ không biết cũng đúng nhưng mơ hồ cũng đoán ra được. Không phải nhà nào cũng đùng một cái xuất hiện thêm một người con gái, từ con gái rượu trở thành sinh đôi. 

Tào Khung tiếp tục giận, giận vì Tiền Ý Ý bị ăn hiếp cũng chẳng nói một lời. 

Tiền Ý Ý cười nhạt mặc cho Tào Khung lải nhải buộc tội cô “Bạc tình”. 

“Ý Ý.” 

Tiếng gọi sau làm lưng nụ cười trên môi Tiền Ý Ý biến mất, cô vô cảm quay đầu lại.

Là Tiền Mân Văn. 

Tiền Mân Văn nắm tay một bạn nữ, là bạn nữ lớp 1 mới kết bạn.

"Ý Ý, đây là bạn của em à."

Tiền Mân Văn cười ôn hòa nói.

Trong lòng Tiền Ý Ý cười khinh một tiếng. 

Cô biết rõ trong hồ lô cô ta bán thuốc gì*

Trong nguyên tác Tiền Mân Văn nghĩ tất cả vốn dĩ đều thuộc về cô ta, sau này từ từ lôi hết những người bạn của cô. 

Tiền Ý Ý tuỳ tiện đáp: “Ừ.” 

Tiền Ý Ý không định giới thiệu với Tiền Mân Văn. 

Tiền Mân Văn muốn lén lút thiết lập quan hệ đó là chuyện của cô ta, nhưng bạn của Tiền Ý Ý cô ta không thể động vào. 

Ánh mắt Tiền Mân Văn dao động, nụ cười cáng dịu dàng hơn chút. 

“Chào các bạn, tớ là chị sinh đôi của Tiền Ý Ý, tớ tên Tiền Mân Văn.” 

Cô ta chìa tay hảo hữu lại khách khí. 

Hà Ưng Hoan nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra của Tiền Mân Văn, nhìn mắt cô ta gật đầu nói: “Xin chào.” 

Tiền Mân Văn treo nụ cười bên môi nửa ngày cũng chẳng ai đáp trả, vào lúc ngượng ngùng cô ta muốn chủ động nhưng hồi chuông chuẩn bị vào học vang lên. 

"Ý Ý người chị này của cậu rất có ý tưởng đó."

Tiết này là môn Ngữ Văn, Tiền Ý Ý dựng cuốn sách lên xem tin nhắn Wechat trong hộc bàn.

Hà Ưng Hoan, Tào Khung, Đinh Quận Nghiêm và Dương Hựu kéo cô vào nhóm chat trên Wechat, các tin nhắn gần như đều hỏi về mối quan hệ của Tiền Ý Ý và Tiền Mân Văn.  

Tiền Ý Ý trả lời một câu: “ Nước giếng và nước sông.” 

Đây cũng là mối quan hệ giữa cô và Tiền Mân Văn. 

Bên kia hiểu rồi nhanh chóng đổi chủ đề tan học đi đâu bung lụa. 

Lương Quyết Thành không ngủ được, anh nhìn Tiền Ý Ý mấy cái, cô ôm điện thoại nhấn nhanh như bay, đầu cũng chẳng ngẩng lên. 

Có ánh mắt nhìn chằm chằm anh.Lương Quyết Thành thuận mắt nhìn sang, là học sinh mới chuyển đến tên là Tào Khung nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt không tốt.

Ánh mắt Lương Quyết Thành lạnh lùng nhìn thẳng cậu ta, sau ba giây Tào Khung xoay đầu. 

“Có phải bạn cùng bạn thích cậu không?” Tiền Ý Ý cuối đầu xem tin nhắn Wechat, mém chút bị sặc nước bọt của bản thân. 

Ai thích cô? Tim Tiền Ý Ý nhảy dựng lên cuốn họng, tin nhắn thứ hai gấp gáp gửi đến của Tào Khung. 

“Ánh mắt cậu ta nhìn cậu mấy lần rồi.” Tào Khung do dự cố tình qua loa thêm một câu: “Còn Cậu?”  

Tiền Ý Ý nhận được tin thứ hai đã không biết nên khóc hay nên cười, lại thở ra một hơi. 

Lương Quyết Thành nhìn cô? Đáp án chỉ có một, cô dùng điện thoại ảnh hưởng đến giấc ngủ của vị lão đại nào đó. 

Tiền Ý Ý trả lời thêm một câu rồi dẹp điện thoại. 

“Không có chuyện đó, không nói nữa, tớ nghe giảng bài đây.” Đại lão nhìn cô mấy lần, không phải muốn cô yên lặng sao, ojbk* cô nghe lời. 

*ojbk xuất phát từ câu "tôi cảm thấy ổn", có nghĩa là ok. Nếu thêm từ vào ở giữa có nghĩa là bất lực, cứng đầu.

Sau khi dẹp điện thoại Tiền Ý Ý chăm chú nghe giảng, Wechat của Lương Quyết Thành gửi tin nhắn đến. 

Anh tuỳ tiện mở xem, là Vu Tiếu. 

“Lương ca, em cảm thấy có chuyện này nên báo với anh. Người anh em ngồi kế em hình như gửi tin nhắn Wechat cho Tiền Ý Ý nói là anh thích cô ấy.” 

Lương Quyết Thành giữ chặt điện thoại. 

Thích? Lương Quyết Thành vứt điện thoại đi ngủ, cái gì chứ. 

Tin nhắn thứ hai gửi đến. 

“Câu trả lời của bạn học Tiền Ý Ý nói…” 

Lương Quyết Thành nhìn chằm chằm tin nhắn cả nửa buổi, tin thứ ba cuối cùng cũng vẫn chưa gửi đến. 

Anhcất điện thoại muốn ngủ nhưng không ngủ được, đành ngồi thẳng dậy xoay đầu ánh mắt nhìn thẳng Vu Tiếu. 

Vu Tiếu luôn chờ nhịn không được cười, vội vàng cuối đầu gửi tin thứ ba. 

“Nói cái gì thì em nhìn không rõ vị anh em kia tắt điện thoại rồi.” 

Lương Quyết Thành: “…” 

Tin thứ tư Vu Tiếu cực kỳ vô tội: “ Lương Ca nếu anh tò mò em sẽ nghĩ cách lén lút xem trộm.” 

Lương Quyết Thành không biểu cảm ném điện thoại vào ngăn bàn. 

Thần kinh. 

Buổi trưa tan học, Tiền Ý Ý dẫn bốn người bạn tốt đến nhà ăn. Căn tin trường công lập với trường quý tộc khác biệt có chút lớn, bốn người vừa vào nhà ăn, không khí náo nhiệt hẳn. 

Họ lấy khay xếp hàng chọn món, căn tin chật kín người, học sinh đông đúc. 

“Ý Ý cậu không có tiền sao, nếu không có tớ đưa cậu tiền học phí, cậu quay lại đây đi, đây là chỗ quái quỷ gì thế không biết.” Hà Ưng Hoan chen mấy lần cuối cùng cũng sụp đổ, khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngồi, đại tiểu thư xuất thân tốt nhìn Tiền Ý Ý đến độ tim đau đến hư mất rồi. 

“Cũng không có gì đáng lo, tớ ở trường này học đến lúc tốt nghiệp.” 

Tiền Ý Ý nói xong gắp một cà tím băm. 

“Có liên quan đến người chị kia.” Đinh Quận Nghiêm đẩy đẩy kính. 

“Không tính, tớ thấy chỗ này cũng rất tốt.” Tào Khung muốn nói gì đó. 

“Trùng hợp ghê các cậu cũng đến căn tin.” Tiền Mân Văn bê khay cơm ngồi chỗ Tiền Ý Ý, nhiệt tình nói: “Đồ ăn căn tin không tệ, để tớ giới thiệu cho các cậu.”  

Lời vừa tới miệng liền bị đánh gãy, Tào Khung trừng Tiền Mân Văn không chút khách khí nói: “ Liên quan gì đến cô, làm phiền cô tự giác chút chúng tôi đang nói chuyện.” 

Tào Khung không chút lưu tình làm mặt Tề Mân Văn trắng bệch, cô ta mím chặt môi. 

Mấy người này cô đã nhắn tin hỏi mẹ Tiền rồi, đều là phú nhị trong nhà có tiền, bạn học nhiều năm với Tiền Ý Ý, quan hệ cực kỳ tốt. 

“Các cậu là bạn Ý Ý…” 

“Cô cũng biết chúng tôi là bạn Ý Ý chứ không phải bạn cô.” Hà Ưng Hoan chậm rãi: “ Cô cũng chỉ là chị của bạn chúng tôi đừng tự nhiên đến thế được không.” 

Tiền Mân Văn ngồi không nổi, bị sỉ nhục đến nổi nước mắt lẩn quẩn trong mắt. 

“…Các cậu cứ nói, tớ đi trước đây.” Cô ta bưng khay cơm đi cùng với hai người bạn sau lưng nhanh chóng rời khỏi. 

Tào Khung nổi nóng với Tiền Mân Văn cũng chẳng muốn nói đến chuyện lúc nãy nghĩ đến, nói chuyện khác.

“Mẹ ơi con không làm bạn nổi với mấy người đó,, họ ăn hiếp người quá đáng.” 

Tiền Mân Văn trốn một góc trên sân thượng gọi về cho mẹ Tiền khóc đến không thể thở nổi. 

“…Sao thế con?”  

“Mân Văn con đừng khóc nữa, mấy đứa bạn Ý Ý đều bị chiều hư tính khí không được tốt lắm, con phải làm quen với bọn nó chắc chắn sẽ tủi thân một chút. Nhưng một chút thì có sao, sau này họ còn giúp đỡ con nhiều hơn thế.” 

Tiền mẹ an ủi: “Ý Ý có một người bạn tên Tào Khung là con của Phó Bộ Trường Tào con phải bắt nối với nó thật tốt.” 

Tiền Mân Văn cực kỳ tủi thân. 

“Bạn học, sao bạn khóc vậy?” Một nam sinh ngần ngại đầy lo lắng tiếp cận. 

Tiền Mân Văn mím môi: “Em gái mình…bỏ đi không nói nữa.”  

Mẹ Tiền sau khi cúp điện thoại nhanh chóng gọi cho chủ nhiệm giáo vụ về vấn đề đổi giáo viên chủ nhiệm. 

Hai tuần nhanh chóng trôi qua, lại không đổi giáo viên lại phải nghỉ thêm mười một ngày. 

Thầy hiệu phó nghĩ đến hói cả đầu mất vài ngày cuối cùng cũng chọn được chủ nhiệm lớp mới, lấy lý do lão Trương có việc bận trực tiếp đổi giáo viên chủ nhiệm lớp 11

Cô chủ nhiệm tốt nghiệp chưa đến mấy năm dạy anh văn tên Lưu Nhã. Người nơi khác, bởi vì cô ta là bạn gái bí mật của phó hiệu trưởng một tháng trước được đưa vào trường. Về nội dung mẹ Tiền giao phó, thầy chủ nhiệm không nói hết chỉ dám nói bên ngoài nhưng không dám nói bên trong, chỉ nói sơ về Tiền Ý Ý một chút. 

Thầy cô khác cần phải ăn cơm nhưng người này có hậu thuẫn đằng sau lớn như thế. 

Lưu Nhã vừa nghe hai cô con gái đều mang họ Tiền là chị em, một người được người nhà yêu thương hết mực người kia bị đối xử bất công như thế chắc chắn là con riêng đây mà!

Vậy cô phải chủ nhằm vào đứa con riêng này làm hài lòng Tiền gia 

Lưu Nhã tự có tính toán riêng. 

Chuông vào học vang lên lớp vẫn còn ồn. 

Nam sinh hàng cuối vẫn còn đập bóng rổ chuẩn bị cho tiết thể dục giờ sau chơi cho đã. 

Lão Trương vào phòng học trước, Lưu Nhã đi theo sau. 

“Mọi người yên lặng chút. "

Không ít học sinh trực tiếp cười, 

"Không phải lại có học sinh mới chuyển trường đó chứ. "

"Im lặng!” 

Lưu Nhã nhanh chóng bước dưới bục nhìn cả lớp vỗ bàn: “ Tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp 11 họ Lưu, dạy Anh Văn sau này tôi quản lớp các em.” 

Lão Trương dạy mấy chục năm, để cho người mới một chút mặt mũi, ít nhiều cũng gượng gạo.

Tiền Ý Ý ngầng đầu từ trong đống bài tập Vật Lý. 

Tiền Ý Ý sớm đã nghe được đoạn đối thoại của Mẹ Tiền và Tiền Mân Văn từ trong phòng y tế trường, cô cũng sớm biết có ngày này nhưng… 

Bọn họ tìm người lại quá… tuỳ tiện rồi? 

Lưu Nhã trên bục cũng chừng hai mươi tuổi, cô ta vi phạm quy tắc giáo viên, còn trang điểm có chút đậm, cho dù cô ta trang điểm đậm cỡ nào cũng không thể giấu được sự chán ghét khinh bỉ đối với lớp 11 này. 

Tiền Ý Ý nhìn một cái lại tiếp tục cuối đầu làm bài. 

Chẳng thà xem đề nhiều một chút thì hơn. 

Tiền Ý Ý rời xa cấp ba nhiều năm như vậy, cho dù là thiên tài như cô muốn đạt điểm cao cũng khó mà được.

Lương Quyết Thành quay đầu nhìn vở bài tập Tiền Ý Ý giải cay cả mắt. 

“Tôi biết lớp 11 học không tốt, bướng bỉnh những thứ này đối với tôi thu lại hết đi, đừng để tôi nổi giận.” Lưu Nha không khách khí trách móc: “Các em phải áy náy với tôi, vốn dĩ tôi dạy lớp 1 vì thầy Trương có việc không ai dẫn lớp, không ai nhận các em tôi chỉ có thể nhận mớ hỗn độn này thôi, tôi ném luôn cả tiền thưởng để chủ nhiệm lớp các em hiểu chưa?” 

Sắc mặt học sinh lớp 11 đều đen lại. 

Vu Tiếu cười trên bàn không vui: “Có bản lĩnh như thế thì cô đừng đến, đến rồi lại ôm phiền muộn của chúng tôi, cô có bệnh hả?” 

“Thầy Trương ông xem học sinh lớp ông có thái độ như thế với giáo viên sao?” 

Lưu Nha châm biếm Thầy Trương: “Khó trách tiền thưởng hai năm của ông cũng chẳng có.”  

“Bà là ai vậy đến lớp chúng tôi mắng chúng tôi thì thôi còn mắng Lão Trương Chủ Nhiệm chúng tôi, cô cút đi được chưa?” 

Sắc mặt học sinh lớp 11 đều cực kỳ phản cảm. 

Lưu Nhã hung ác đập bàn: “Làm cho rõ  tôi mới là giáo viên chủ nhiệm của lớp các em, các em phải nghe theo lời tôi, thái độ như vậy với giáo viện chủ nhiệm, có phải mấy người muốn mời phụ huynh?”  

Nhắc đến phụ huynh không ít học sinh nhẫn nhịn câm phẫn. 

Lão Trương đứng có chút ngại ông chỉ có thể nói: “Hôm nay phát phiếu điểm thi hàng tháng, còn mấy chỗ trống.” 

“Được tôi biết rồi thấy Trương ông bận việc ông đi ở đây tôi lo được.” 

Lưu Nhã cũng chẳng xuống bục. 

Thầy Trương sờ sờ mũi rời khỏi. 

Lúc ra đến cửa ông nghĩ có nên đến phòng Chủ Nhiệm uống trà hay không, vì sao chuyện kỳ diệu này lại rơi vào đầu ông chứ? 

Lưu Nha phát phiếu điểm hàng tháng cho lớp 11. 

“Triệu Lệ 26, Tôn Hiểu Duy 49, Đàm Thần 66 điểm, điểm số lớp các em không đủ tiêu chuẩn, thành tích này ở lớp khác cũng chỉ là đuôi người ta xem các em khác biệt bao nhiêu.” 

Phiếu điểm phát ra hơn nửa lớp không đạt tiêu chuẩn, nửa lớp còn lại đạt tiêu chuẩn cũng 60 điểm.  

“Còn hai người nữa” Lưu Nha nhìn bài thi cuối cùng chớp mắt cũng chẳng hề chớp mắt “Lương Quyết Thành 0 điểm giấy trắng lợi hại, Tiền Ý Ý 0 điểm bài thi cũng để giấy trắng.” 

“Lương Quyết Thành, Tiền Ý Ý hai người đứng lên cho tôi.” 

Lưu Nha tức giận hét lên: “Hai người nhìn hai người đi giấy trắng các người đến học cái gì? Chẳng thà ở nhà trồng trọt đi học làm gì phí tiền cha mẹ” 

( Cảm giác muốn tửng bà cô này mấy cú đọc mà tức.) 

Tiền Ý Ý không đứng lên, Lương Quyết Thành đừng nói đứng lên, vừa bị ồn ào làm cho tỉnh giấc mặt cực kỳ âm trầm.  

“Thưa cô.” 

Tiền Ý Ý giơ tay: “Em không tham gia kỳ thi, cô làm sao đào ra được bài thi giấy trắng vậy ạ?” 

Bầu không khí lớp đình trệ sau đó cười lớn. 

Xém chút quên thiên tài Tiền Ý Ý vừa chuyển đến cũng là lúc diễn ra kỳ thi, bài thi còn không có ở đâu đòi kết quả. 

“…Cái này em tự hỏi bản thân mình” Lưu Nhã thêm câu “Tiền Mân Văn lớp 1 là chị em đúng không? Người ta thi được 92 điểm, em thì được bao nhiêu? Người ta ưu tú như thế, còn em chỉ là nền, tự xem bản thân mình đi cùng là chị em cách biệt như trời và đất.” 

Tiền Ý Ý mặt không biểu cảm âm thầm dõi theo miệng của Lưu Nhã, dây thần kinh cô dần căng thẳng. 

Tào Khung khuôn mặt hung ác: “Mẹ cô nói lại…” 

“Ầm” một tiếng, cái ghế văng mạnh vào tường. Cả lớp lập tức im lặng 

Lương Quyết Thành đứng dậy, ánh mắt đó làm Lưu Nha có rúm lại. 

Trong mắt chẳng để thầy cô vào mắt! 

“Em làm gì? Tôn trọng giáo viên một chút cũng chẳng có?” Lưu Nhã hổn hển 

Ánh mắt Lương Quyết Thành âm trầm, yên lặng nhìn Lưu Nha vài giây, giọng nói tàn nhẫn: “…CÚT!” 
Bình Luận (0)
Comment