Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 18

Trong phòng khách.

Dư Niên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh cậu là công thụ chính.

Công chính lấy ra một hộp tám quả óc chó, anh ta cắm ống hút đưa cho Dư Niên: "Đáng thương ghê, uống cho bổ não nào."

Còn thụ chính cầm iPad, cậu ấy nhíu mày nghiên cứu bệnh án của Dư Niên.

"Chấn thương do tai nạn."

"Ký ức bệnh nhân dừng ở năm 16 tuổi."

"Tạm thời không có phương án trị liệu, đợi bệnh nhân hồi phục."

"16 tuổi à?" Phó Nguyên Châu tính thử: "Lớp 10 sao?"

Tay Dư Niên cầm hộp sữa, cậu gật đầu.

Hạ Hành Khuyết nói thêm: "Cụ thể là kỳ nghỉ năm lớp 10 chuẩn bị lên 11."

"Bảo sao không biết tôi." Phó Nguyên Châu nhìn Dư Niên với vẻ mặt phức tạp: "Năm lớp 11 tôi mới chuyển trường, đến năm 11 cậu ấy mới quen tôi."

Bùi Ngọc Thành cũng nhìn Dư Niên: "Cậu nhớ tôi chứ?"

Dư Niên lắc đầu.

Bùi Ngọc Thành có hơi ủ rũ: "Không biết tôi luôn à. Cũng đúng, dù sao đến năm lớp 11 chúng ta mới quen nhau."

Hạ Hành Khuyết bình tĩnh nói: "Không có nhiều người biết chuyện này đâu, lúc đầu tôi còn không định nói cho các cậu."

Phó Nguyên Châu nhíu mày: "Nói gì đấy? Sao có thể không nói cho bọn tôi chứ?"

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: "Dư Niên không quen các cậu, tôi sợ sẽ dọa em ấy."

Phó Nguyên Châu bỗng nhận ra điều gì đó, anh ta nhìn Hạ Hành Khuyết: "Có gì đó sai sai, đến năm lớp 11 cậu mới chuyển trường và quen Tiểu Ngư cơ mà, Tiểu Ngư mất trí nhớ xong cũng có biết cậu đâu, sao cậu không dọa cậu ấy?"

Hạ Hành Khuyết bình tĩnh nói: "Em ấy biết tôi."

"Vì sao?"

Mặt Hạ Hành Khuyết không hề thay đổi: "Vì tình yêu."

Dư Niên:?

Nói linh tinh, trùm phản diện, tôi vừa thấy anh đã sợ tới mức hồn bay phách lạc, anh còn nói vì tình yêu.

Diễn hay đấy.

Lúc này Hạ Tiểu Hạc cũng cầm sữa, nhóc chui vào lòng Dư Niên: "Ba nhỏ cũng biết cháu."

"Vì sao?"

"Vì huyết thống nha."

Dư Niên:???

Con cũng nói điêu, phản diện nhỏ, hồn ba suýt bay thêm lần nữa khi thấy con đấy, còn vì huyết thống cái gì.

Con và ba lớn của con giả vờ y hệt nhau.

Công thụ chính đành phải giới thiệu lại cho Dư Niên.

Công chính chỉ bản thân: "Tiểu Ngư, tôi là Phó Nguyên Châu, đại ca tốt của cậu."

Dư Niên vừa uống sữa vừa giơ tay: "Vui lòng không xen việc riêng vào đây."

"..." Phó Nguyên Châu nghẹn lời: "Sao bảo mất trí nhớ cơ mà? Nhìn vẫn thông minh lắm."

Dư Niên trịnh trọng giải thích: "Tôi nói lại lần nữa, tôi mất trí nhớ chứ không biến thành đồ ngốc."

Phó Nguyên Châu đành sửa lời: "Thì anh em tốt, chúng ta chơi game và chơi bóng rổ với nhau. Năm đó trường tổ chức cuộc thi mười ca sĩ xuất sắc nhất, cậu muốn giải thưởng máy nghe nhạc cá nhân nên chạy đi đăng ký, còn nhờ tôi đệm đàn piano cho cậu nữa."

Dư Niên gãi đầu: "Không thể nào? Tôi không phân biệt được nốt nhạc, hát còn lệch tông cơ mà?"

"Đúng rồi, vì thế mà cậu đứng cuối không được chọn đấy."

"..."

"Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa." Thụ chính ấn đầu Phó Nguyên Châu, cậu ấy nói với Dư Niên: "Tiểu Ngư, tôi tên Bùi Ngọc Thành, là bạn học hồi cấp 3 của cậu, trường đại học cũng chỉ cách một con phố, chúng ta là bạn tốt của nhau."

Dư Niên cực kỳ vui mừng: "Thật hả?"

Thụ chính nói cậu ấy là bạn tốt của mình kìa!

Bùi Ngọc Thành gật đầu: "Thật đấy."

"Tốt quá!" Dư Niên nghiêm túc nhìn cậu ấy: "Chúng ta quen nhau như thế nào?"

Bùi Ngọc Thành nói: "Kỳ thi khảo sát đầu năm lớp 11, sau khi có kết quả và công bố bảng điểm thì tên của chúng ta xếp cạnh nhau. Sau này lên lớp bồi dưỡng cũng học chung một lớp.”

Dư Niên:!

Nếu cậu nhớ không nhầm thì năm nào thụ chính cũng ở hạng nhất đầu bảng, vậy là...

Dư Niên kinh ngạc che miệng: "Không ngờ tôi là hạng hai toàn khối! Tôi là thiên tài nhỏ!"

Bùi Ngọc Thành nhàn nhạt nói: "Cậu đứng thứ 51."

Dư Niên: "…"

Số phận của bia đỡ đạn là bị thụ chính vả mặt.

Hạ Hành Khuyết nói: "Hạng 51 giỏi nhất."

Dư Niên cảm kích đưa tay hai ra với anh: "Hạ tổng, tôi thích anh nhất luôn."

Phó Nguyên Châu lơ đễnh nói: "Bài kiểm tra của cậu ta đứng hạng 500 mà bay vọt lên cưới vợ hạng 51, kiểu gì chẳng thấy vợ mình giỏi nhất. Tôi còn nghi cậu ta theo dõi Tiểu Ngư từ trước rồi, mưu tính đã lâu."

"…" Hạ Hành Khuyết và Dư Niên nhìn nhau.

Trùm phản diện ngốc nghếch và bia đỡ đạn bé nhỏ.

*

Còn một chút nữa là đến giờ ăn tối.

Hạ Tiểu Hạc lấy album của ba nhỏ và ba lớn hồi cấp ba ra.

Dư Niên khoanh chân ngồi trên ghế sofa mở album.

Đúng như cậu đoán, tấm ảnh đầu tiên có cậu, Hạ Hành Khuyết với công thụ chính, bức ảnh của bốn người họ chụp chung.

Cạnh một cây bạch quả tại cổng trường trung học số 13, bốn cậu thiếu niên khoảng mười mấy tuổi mặc đồng phục học sinh cấp ba, áo sơ mi trắng và quần xanh đậm.

Du Niên tạo dáng 'Yeah' trước ống kính, cười tươi hở hàm răng trắng bóc.

Gió thổi qua đầu cậu, khiến đầu cậu dựng đứng lên một sợi tóc ngốc.

Đáng yêu quá.

Hạ Hành Khuyết đứng cạnh Dư Niên, lúc đó anh đã cao hơn Dư Niên nửa cái đầu, Dư Niên nắm tay anh bắt anh giơ tay hình chữ V, anh miễn cưỡng làm theo nhưng mắt lại nhìn Dư Niên với vẻ bất lực.

Công thụ chính đứng hai bên trông không khác gì kẻ thù.

Công chính ôm tay, thụ chính chắp hai tay sau lưng, toàn bộ quá trình không nhìn nhau một cái.

Lật qua tờ khác là ảnh chụp các hoạt động họ tham gia.

— Dư Niên hé to miệng hăng say hát trong cuộc thi, gần như có thể nhìn thấy cuống họng, công chính ngồi cạnh đệm đàn piano với vẻ mặt chán nản.

— Hiếm lắm mới có lần thụ chính thi được hạng hai khối, bị một đám người kéo đi chụp ảnh trước bảng vàng, mặt cậu ấy cũng chán nản không kém.

— Mọi người tổ chức sinh nhật cho Dư Niên trong phòng, cậu ngồi ngay chính giữa, vừa quay đầu đã được Hạ Hành Khuyết đội mũ sinh nhật cho, có lẽ người chụp ảnh là công thụ chính.

Phó Nguyên Châu chỉ vào ảnh chụp: "Coi đi Tiểu Ngư, anh em tốt đệm đàn cho cậu hát đấy, đến chuyện này mà cậu cũng quên được à?"

Dư Niên gãi đầu: “Tôi không nhớ được mà."

Nhìn qua thì quan hệ giữa cậu và công thụ chính khá tốt.

Bọn họ không phải người mê chụp ảnh nên không có nhiều ảnh chung, về sau toàn là ảnh của một mình Dư Niên.

Ảnh cậu ngủ trên bàn học.

Ảnh cậu phồng má hút trà sữa.

Ảnh cậu cắn bút làm bài tập.

Dư Niên tò mò hỏi: “Sao toàn là ảnh của tôi vậy?"

Còn công thụ chính đã nhận ra ngay, họ quay đầu nhìn Hạ Hành Khuyết.

Cậu nói xem tại sao nào.

Hạ Hành Khuyết không để ý lấy lại album: "Mấy tấm sau không cho người ngoài xem được."

Công chính tức giận trách mách: "Hạ Hành Khuyết, cậu là đồ bi3n thái à? Cứ nhìn chằm chằm Tiểu Ngư cả ngày, mắt cậu biến thành camera nên chỉ cần ấn vào huyệt thái dương là chụp hình lại ngay sao?"

Dư Niên:?!

Thụ chính cực kỳ tri kỷ che lỗ tai Dư Niên lại: "Mấy chuyện bi3n thái này Tiểu Ngư đừng nghe."

Dư Niên khó hiểu quay đầu nhìn thụ chính.

Bùi Ngọc Thành nói: "Nếu có gì muốn biết về chuyện của chúng ta thì cứ hỏi thẳng tôi."

Mắt Dư Niên sáng rực: "Hỏi gì cũng được sao?"

"Ừm. "Bùi Ngọc Thành bật cười, cậu ấy gật đầu: "Muốn hỏi gì cũng được."

Dư Niên suy nghĩ, nắm một bàn tay thành microphone đưa đến trước mặt Bùi Ngọc Thành: "Xin hỏi năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Bùi Ngọc Thành nói thật: "Năm nay tôi 27, lớn hơn cậu một tuổi."

Dư Niên hỏi: "Vậy cậu đã lên chức giáo sư chưa?"

Bùi Ngọc Thành gật đầu: "Rồi."

"Woa." Không hổ danh là thụ chính, sự nghiệp mạnh mẽ là cường thụ trong mơ của cậu đó.

Dư Niên vỗ tay, cậu hỏi tiếp: "Ờm... Tôi có thể hỏi vài chuyện riêng của cậu không?"

Bùi Ngọc Thành bật cười: "Được mà."

"Cậu với Phó Nguyên Châu quen nhau lúc nào á?"

"Các cậu yêu nhau như nào? Trước khi Phó Nguyên Châu tỏ tình thì cậu có nhận ra không?"

"Các cậu kết hôn chưa? Có con chưa? Tên bé là gì vậy? Phó Tiểu Ngọc hay Bùi Tiểu Nguyên?"

Dư Niên chớp mắt mong chờ nhìn cậu ấy.

Dư Niên chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tận mắt thấy CP mình thích, thậm chí còn trở thành người dẫn chương trình cho《100 câu hỏi về độ hợp nhau của các cặp đôi》nổi tiếng một thời.

Cậu sắp được lặn ụp trong biển thức ăn rồi!

Nhưng không hiểu vì sao Bùi Ngọc Thành lại nhíu mày, giống như không biết nên trả lời thế nào.

Dư Niên đặt tay trước ngực, mắt lấp lánh ánh sáng hỏi: "Sao vậy?"

Cậu ấy nói mình muốn hỏi gì cũng được mà? Vấn đề này cũng không phải quá riêng tư.

Bùi Ngọc Thành im lặng một lúc: "Tiểu Ngư, cậu có... hiểu nhầm gì đó rồi không?"

"Hả?" Mặt nhỏ của Dư Niên nhăn lại.

Không nhầm đâu, công chính của [Tình yêu học đường] là Phó Nguyên Châu, thụ chính Bùi Ngọc Thành mà.

Cậu hiểu nhầm gì chứ?

"Tôi với Phó Nguyên Châu không ở bên nhau, bọn tôi không yêu đương, càng không có con."

“Cái gì?!”

Một tia sét đánh giữa trời quang.

Tin tốt: Công thụ chính không có con, Hạ Tiểu Hạc không bị con của hai người vả mặt.

Tin xấu: Cốt truyện sập rồi, cp của cậu không ở bên nhau!

A! Dư Niên nằm vật ra sofa đá chân thật mạnh, cậu không làm nữa!

Bát cơm thơm ngon của cậu biến mất rồi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Niên Niên, cậu và Hạ tổng thơm lắm rồi mà, sao phải đi hít của người khác nữa, hít của mình đi.

Truyện gốc: Bia đỡ đạn và trùm phản diện choáng váng vì tình yêu của công thụ chính!

Hạ tổng: OK, tôi với Niên Niên sẽ làm cho công thụ chính choáng váng.

Đôi lời edit: Trong raw là 8 óc chó nhưng Nguyên Châu lại cắm đóng hút, xuống dưới thì Niên Niên cầm sữa bò nên tui cũng không phân biệt được nó là gì luôn :(

Bình Luận (0)
Comment