Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Chương 36

Cá Gia Gia không phục, cậu thấy mình diễn tốt lắm cơ mà!

Bia đỡ đạn trong nguyên tác tham lam, ham danh, thích bám víu người khác, cậu cũng vậy, không làm trái thiết lập nhân vật, càng không ooc!

Tham lam— Luôn đòi tiền Hạ Hành Khuyết, lúc nào ra ngoài cũng để Hạ Hành Khuyết trả tiền.

Ham danh— Mỗi lần chơi với Hạ Tiểu Hạc đều chiếm chiếc xe vặn vặn đẹp nhất.

Thích bám víu— Bám chặt lấy chân của tổng tài số một thế giới Hạ Hành Khuyết!

Cậu nhập vai bia đỡ đạn vô cùng xuất sắc, sao lại bị Hạ Hành Khuyết phát hiện ngay từ đầu được?

Điều quan trọng nhất là, Dư Niên tin tưởng—

Cậu đang nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn! Giọng nói tiêu chuẩn chính thống!

Sao có thể bị lộ bởi một chi tiết nhỏ như giọng nói?

Tuyệt đối không thể!

Chắc chắn là Hạ Hành Khuyết đang lừa cậu.

Trong phòng, chiếc đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp.

Dư Niên dựa vào vai Hạ Hành Khuyết: “Thế nên anh đã phát hiện ra ngay từ đầu rồi?”

Hạ Hành Khuyết rũ mắt nhìn động tác lộn xộn của cậu, anh nhíu mày như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó: “Ừm.”

Dư Niên không tin được, cậu hỏi lại lần nữa: “Từ hồi cấp ba, lần đầu tiên gặp mặt, anh đã phát hiện ra?”

“Ừ.” Yết hầu của Hạ Hành Khuyết khẽ động, giọng nói trầm thấp có hơi ngắt quãng: “Giọng của Niên Niên lẫn trong đám người đó rõ lắm.”

“A!” Dư Niên tức muốn chết, cũng bị một số thứ làm cho tức chết.

Cậu đẩy Hạ Hành Khuyết ra, dường như không còn sức lực ngã sang một bên: “Tôi hết sức rồi.”

Cậu cầm điện thoại lên xem thử.

Tốt, tốt lắm, lại thêm nửa tiếng trôi qua.

Nửa tiếng này cậu chưa làm gì cả, suýt chút nữa bị xước da tay.

Cậu chỉ đọc truyện gà bông thôi, hồi trung học vô tình lạc vào mấy trang web lạ, vừa thấy câu hỏi “Bạn có đủ 18 tuổi không?” cậu thật thà trả lời “Không” rồi bị đá ra ngoài.

Sau đó lại lén lút lẻn vào xem, chỉ chăm chăm tìm ‘rau’ trong ‘thịt’, hoàn toàn quên mất chuyện cũ.

Kết quả bây giờ cậu mất trí nhớ, đến con cũng có nhưng hoàn toàn không biết phải làm sao.

Dư Niên mệt mỏi nằm trên giường như một vũng mèo, thật sự quá mệt.

Hạ Hành Khuyết cúi đầu nhìn mình rồi lặng lẽ giơ tay chạm vào tay áo cậu: “Niên Niên, em cứ mặc kệ anh như vậy sao?”

“Tôi không làm nữa đâu.” Dư Niên lật người như lật bánh xèo: “Hay là anh…”

Cậu chưa nói hết câu đã bị Hạ Hành Khuyết nắm chặt cổ chân cậu kéo lại.

“Để anh làm.”

“Ê?!”

Thân hình cao lớn của Hạ Hành Khuyết tạo thành một vùng tối phủ lên người cậu, như một con hổ dữ đè chặt con mồi.

Dư Niên bị dọa cho giật mình, cả người run rẩy, hai tay đặt lên vai Hạ Hành Khuyết cố gắng đẩy anh ra.

Im lặng một lúc, Dư Niên bỗng nhận ra.

Òm, việc này là do cậu đề nghị, Hạ Hành Khuyết do cậu dựng lên, cậu phải chịu trách nhiệm với Hạ Hành Khuyết.

Thôi được rồi.

Bàn tay của Dư Niên đặt trên vai anh, đổi động tác ôm lấy cổ Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết cười nhẹ xoa đầu cậu, anh đưa tay kéo ngăn kéo trên tủ đầu giường.

Dư Niên có hơi lo lắng nhìn những thứ anh lấy ra, cậu ôm chặt cổ, cả cơ thể nằm gọn trong lòng anh.

Cậu nhỏ giọng nói: “Hạ tổng, tôi không nhớ mà.”

Rõ ràng vừa rồi còn hung hăng như cọp.

“Anh biết, anh làm nhẹ thôi.” Hạ Hành Khuyết đỡ lấy đầu cậu, anh hôn lên tóc cậu.

Ban đầu Dư Niên còn có tâm trạng để nghĩ đến chuyện khác.

Trong lòng đếm xem đã qua bao lâu, có phải sinh nhật của Hạ Hành Khuyết sắp qua rồi không.

Chú ý đến động tác của Hạ Hành Khuyết, so sánh với những gì đã đọc, xem tiểu thuyết và thực tế có gì khác nhau.

Thỉnh thoảng lại hắng giọng giữ giọng ở mức phổ thông tiêu chuẩn, không để lộ giọng địa phương của mình.

Nhưng không lâu sau…

Dư Niên không thể suy nghĩ gì nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Dư Niên ôm chặt Hạ Hành Khuyết, móng tay được cắt ngọn của cậu lướt qua tấm lưng rộng lớn của anh để lại những vết cào mờ.

Dư Niên nằm sấp trên giường ôm gối, không còn nhớ gì đến giọng nói địa phương.

“Hạ Hành Khuyết, đã bao lâu rồi? Anh muốn làm như tiểu thuyết à? Nhanh lên coi.”

“Ừm.” Hạ Hành Khuyết thành thạo nói: “Niên Niên vừa nói anh ‘không được’, trước đó còn nói anh không bằng tổng tài trong tiểu thuyết, giờ anh đã bằng mấy nhân vật trong giấy đó chưa?”

“Anh thù dai ghê, tôi quên hết rồi mà anh vẫn nhớ.” Dư Niên vỗ nhẹ vào người anh: “Nói cho đúng thì anh cũng được coi là nhân vật trong giấy, nhanh lên nào, anh giỏi lắm.”

Ngay giây sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông trầm thấp khiến Dư Niên giật mình.

Dư Niên tỉnh lại, mắt sáng lên quay sang nhìn anh: “Đánh chuông nửa đêm rồi, Hạ Hành Khuyết, anh đã 28 tuổi rồi! Yay yay yay!”

An toàn rồi! Họ đã an toàn vượt qua cốt truyện chết chóc!

Hạ Hành Khuyết khựng lại một chút, anh lấy lại tinh thần cúi đầu nhìn Dư Niên đang mỉm cười ngọt ngào với mình.

Chỉ một giây sau Dư Niên đã bị Hạ Hành Khuyết kéo lại, anh nâng cằm cậu lên và chiếm lấy môi cậu trong tiếng chuông vang vọng.

Khi tiếng chuông kết thúc, Dư Niên và Hạ Hành Khuyết cũng từ từ kết thúc nụ hôn sâu này.

Dư Niên vẫn không học được cách thở nên gò má đỏ bừng, cậu thở phào: “Hạ tổng, đúng lúc thật đó, có thể yên tâm đi ngủ rồi.”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh véo má cậu: “Niên Niên, ai nói với em là đúng lúc vậy?”

Nụ cười trên mặt Dư Niên cứng dờ: “Hả... hả? Vẫn chưa được ngủ sao?”

Không lẽ? Không lẽ là ý mà cậu đang nghĩ tới?

Hạ Hành Khuyết muốn bắt chước mấy tổng tài trong truyện, cả đêm □□ mấy lần sao?

Hạ Hành Khuyết nhận ra sự do dự của cậu, anh hỏi nhỏ: “Lúc nãy Niên Niên có nghe được giọng của mình không?”

“Hả?” Dư Niên im lặng một chút: “Không có.”

“Vậy thì nghe lại lần nữa đi.”

“Không phải…” Dư Niên lại bị kéo về.

Cảm giác có gì đó không đúng.

Lại qua một lúc lâu, trời sắp sáng, Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước.

Dư Niên mơ màng ôm cổ anh, đầu dựa vào vai anh.

Ga trải giường đã được thay cái mới sạch sẽ, Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên nằm trên giường, anh đắp chăn, tắt đèn đầu giường.

Hạ Hành Khuyết ôm Dư Niên, hôn lên tóc cậu và nói nhỏ: “Niên Niên, anh nhận ra linh hồn của em."

Dư Niên “hừ hừ” hai tiếng vặn vẹo trong lòng anh, rồi một cái móng vuốt đập vào mặt anh một cái.

Không nói nữa, cậu sắp mệt đến chết rồi mới nói.

*

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hạ Tiểu Hạc dụi mắt lật người, nhóc sờ bên cạnh: “Ba ơi, mấy giờ rồi ạ?”

Nhóc muốn sờ bàn tay ấm áp của ba, nhưng chỉ sờ được cái lan can lạnh ngắt.

Hạ Tiểu Hạc “vù” một cái bật dậy trên giường: “Ba ơi?!”

Ba nhóc đâu mất rồi?

Lúc này ông quản gia đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Hạ tổng dậy rồi sao? Thay đồ xong thì xuống ăn sáng nhé.”

“Ba cháu đâu ạ?”

“Tối qua cậu ấy đã giao Tiểu Hạ tổng cho ông, cậu ấy muốn ở với Hạ tổng, tốt nhất cháu không nên…”

“Ơ?” Hạ Tiểu Hạc nhanh chóng trèo xuống giường, đeo đồng hồ cho trẻ em, thậm chí không kịp thay đồ ngủ đã chạy ra khỏi phòng.

Ghét ba nhỏ! Sao ba có thể lợi dụng lúc nhóc ngủ say để bỏ nhóc lại, chạy sang ngủ với ba lớn chứ?

Sao có thể?!

Hạ Tiểu Hạc chạy ra khỏi phòng của ông quản gia, ông quản gia đuổi theo sau.

Đến trước cửa phòng ngủ, Hạ Tiểu Hạc nhón chân gõ gõ cửa: “Ba ơi?”

*

Tấm rèm trong phòng ngủ vẫn chưa mở, ánh sáng có chút mờ mịt.

Dư Niên mệt mỏi ngủ say cả đêm, đang nằm trong lòng Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, anh che tai Dư Niên rồi với tay lấy điện thoại trên đầu giường, gửi tin nhắn cho ông quản gia.

【Lôi thằng bé đi】

Anh không cần hỏi cũng biết người bên ngoài là Hạ Tiểu Hạc.

Nhưng công việc đưa đứa trẻ đi của ông quản gia không tiến triển thuận lợi, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ.

“Cậu Dư và Hạ tổng vẫn chưa dậy, đợi chút nữa hãy đến.”

“Chưa dậy sao? Tối qua ba nhỏ và ba lớn lén lút ra ngoài chơi ạ?”

“Không phải…”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày định ra ngoài xem.

Đúng lúc này Dư Niên trong lòng anh lật người, cậu vùi mặt vào lòng anh “hừ hừ” hai tiếng.

Sao ngoài kia lại ồn thế?

Dư Niên ôm chặt Hạ Hành Khuyết, trong cơn mơ màng khi vừa tỉnh giấc, vô số hình ảnh đồng thời xâm nhập vào tâm trí cậu.

【Trong đêm diễn mười ca sĩ xuất sắc của trường trung học, cậu đứng hát trên sân khấu, công chính bên cạnh chơi piano đệm nhạc, Hạ Hành Khuyết ngồi dưới nhìn cậu chằm chằm, tay bẻ gãy chân ghế khiến cậu sợ đến mức lạc giọng.】

【Cậu ợ một tiếng bước ra khỏi quán bún dê, quay sang nhìn Hạ Hành Khuyết và nói: "Cục Dân chính ở ngay trên đường luôn này, hay tiện đường đi đăng ký kết hôn luôn nhé?"】

【Ra khỏi bệnh viện, cậu điên cuồng đấm Hạ Hành Khuyết: “Tên họ Hạ này, tất cả là tại anh! Ai bảo tháng trước anh nằng nặc đòi làm ở văn phòng… hoặc lần ở vườn hoa, lần ở phòng tắm! Tóm lại là tại anh!”

Hạ Hành Khuyết cầm “giấy kiểm tra mang thai” của Dư Niên, anh đứng thẳng cho cậu đánh, thành khẩn nhận lỗi: “Niên Niên, anh sai rồi.”】

【Cậu nằm bên giường trẻ em nhìn đứa bé nhăn nhúm, ủ rũ thì thầm: “Gọi là gì mới được đây?”

Hạ Hành Khuyết cười nhẹ, ghim một miếng trái cây đưa lên môi cậu.

Dư Niên không ăn trái cây mà kinh ngạc nhìn anh: “Anh cười lại lần nữa đi.”

Hạ Hành Khuyết không hiểu: “Niên Niên?”

“Cười lại lần nữa.”

“Ha hả.”

“Cười đẹp đó, đặt cho con tên ‘Hà Hạc’ nha.”】

【……】

Vô số hình ảnh cùng lúc hiện ra trong đầu Dư Niên.

Dư Niên ôm đầu, nhớ đến đến câu mình đã viết ở trang đầu của cuốn “Nhật ký xuyên sách”.

【Tôi tên Dư Niên, năm nay 16 tuổi, ngủ một giấc đã thấy mình xuyên vào trong sách.】

【Tên sách: Tình yêu học đường: Từ đồng phục đến âu phục】

【Tag: Học đường, truyện ngọt, gia đình quyền quý.】

【Vai chính công: xxx, vai chính thụ: yyy, trùm phản diện: Hạ Hành Khuyết, tay sai của trùm phản diện: Tôi.】

【Trùm phản diện Hạ Hành Khuyết nắm giữ đế chế thương nghiệp nhưng lại có tính cách âm u với thủ đoạn độc ác, là chướng ngại vật trên con đường thành công của công thụ chính, cuối cùng bị công thụ chính hợp tác đánh bại, công ty phá sản, dùng một phát súng bắn chết tay sai Dư Niên (chính là tôi) sau đó tự sát.】

【Tránh xa Hạ Hành Khuyết! Tránh xa Hạ Hành Khuyết! Tránh xa Hạ Hành Khuyết!】

Điều quan trọng phải nói ba lần!

Trong tiếng hô hoán "tránh xa Hạ Hành Khuyết", Dư Niên choàng tỉnh mở choàng mắt.

Ngay giây sau, cánh tay ôm eo cậu trong chăn siết chặt lại, Hạ Hành Khuyết hôn lên trán cậu: “Niên Niên, em không muốn ngủ thêm chút nữa sao?”

Dư Niên: ???

Giây tiếp theo, Hạ Tiểu Hạc nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào: “Ba nhỏ, ba dậy rồi ạ? Con có thể ngủ chung với hai người không?”

Hạ Hành Khuyết lạnh lùng trả lời: “Không được, con tự ngủ đi.”

Dư Niên tỉnh táo khẽ kéo một góc chăn lên, cậu cúi đầu nhìn vào trong.

Dư Niên: !!!

Thấy Hạ Tiểu Hạc đứng ở cửa chuẩn bị chạy đến chỗ họ, Dư Niên vội vàng chỉnh chăn, nhanh chóng ra hiệu: “Không được! Không được! Ra ngoài!”

Giọng Dư Niên còn hơi khàn, không nói to được.

Hạ Tiểu Hạc dừng bước: “Ba ơi?”

“Ra ngoài.” Dư Niên điên cuồng xua tay: “Để ông quản gia lấy phô mai que cho con ăn, con không được vào đây! Nếu con dám vào, ba sẽ cắt đứt quan hệ cha con với con!”

“A? Được ạ.”

Hạ Tiểu Hạc bị ba dọa sợ, chỉ có thể rời khỏi phòng.

Hạ Tiểu Hạc đóng cửa lại, Dư Niên mới thở phào một hơi.

Dọa chết cậu rồi, cậu và Hạ Hành Khuyết… chính là…… như vậy.

Sao có thể để Hạ Tiểu Hạc vào chứ?

Dư Niên nằm trên giường lặng lẽ nhìn trần nhà.

Đây là đâu? Hình như mình không ở nhà nhỉ?

Ký ức trong thời gian này cũng từ từ xuất hiện trong đầu cậu.

【Cậu bị gặp tai nạn xe cộ】

【Cậu bị Hạ Hành Khuyết mặc áo vest hồi kết hôn quyến rũ trong bệnh viện】

【Hạ Hành Khuyết lừa cậu về nhà, giấu chứng minh thư của cậu, còn dùng một đĩa bánh tráng nướng mua chuộc cậu】

Còn…

【Cậu sợ Hạ Hành Khuyết gặp chuyện nên kéo anh đi du lịch】

【Thậm chí tối qua cậu còn tự ôm gối sang tìm Hạ Hành Khuyết, lại còn dùng chuyện giọng địa phương quyến rũ anh, ai ngờ thất bại thảm hại.】

Đầu óc mơ hồ, tất cả ký ức lần lượt trở lại.

Dư Niên nắm lấy mép chăn, lặng lẽ kéo chăn lên cao rồi rúc sâu vào trong đó.

Cậu không muốn sống nữa!

Sao cậu lại có thể làm nhiều chuyện ngớ ngẩn như vậy sau khi mất trí nhớ chứ?

Ngay lúc Dư Niên sắp rúc vào chăn, Hạ Hành Khuyết đã nắm tay cậu và kéo chăn xuống.

“Niên Niên, sao vậy?”

Dư Niên ngẩng đầu, nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự: “Hạ tổng.”

Hạ Hành Khuyết im lặng một lúc: “Ơi?”

“Anh có thể quên chuyện hôm qua đi không.” Dư Niên giơ tay lắc lắc trước mặt anh, cậu bắt đầu niệm chú: “Quên đi, quên đi, cả những chuyện gần đây cũng quên đi, quên hết đi—biubiubiu—”

Hạ Hành Khuyết nắm chặt tay cậu, anh nghiêng đầu: “Niên Niên nhớ ra chuyện gì rồi à?”

Dư Niên lắc đầu tiếp tục giả vờ: “Không, không nhớ gì cả, quên hết những chuyện ngốc nghếch tôi đã làm, quên đi——”

Hạ Hành Khuyết lại hỏi: “Niên Niên, ký ức khôi phục rồi sao?”

“…”

Sao anh nhìn một cái đã nhận ra ngay vậy? Khó lừa thế.

Dư Niên kêu một tiếng, cậu nằm sấp trên giường vùi mặt vào gối: “Sao em lại ngốc vậy chứ? Em không muốn ra ngoài gặp người ta nữa.”

Hạ Hành Khuyết cười nhẹ, anh xoa đầu cậu: “Khi Niên Niên mất trí nhớ và bây giờ không khác gì nhau mà.”

Dư Niên ngẩng đầu: “Ý anh là lúc nào em cũng ngốc à?”

“Anh không có.”

“Đánh chết anh giờ.” Dư Niên đánh anh hai cái, cậu càng nghĩ càng thấy kỳ lạ: “Tối qua em mới… anh, sáng nay em đã khôi phục trí nhớ, chắc chắn là vì anh.”

“Hạ Hành Khuyết, anh mang độc trên người à, cái tên thích khách mang độc này, lúc nào cũng hại em. Mỗi lần em với anh làm gì là em lại nóng bừng lên, giờ còn làm em nhớ lại hết mọi chuyện nữa! Tối qua đã kêu anh nhẹ thôi mà anh có nghe đâu, giờ anh làm em ra nông nỗi này đây!”

Dư Niên dùng móng vuốt vỗ Hạ Hành Khuyết như một chú mèo.

Hạ Hành Khuyết ôm lấy cậu, anh hôn lên má Dư Niên: “Giờ Niên Niên có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Dư Niên bĩu môi: “Không, em chẳng cần đi bệnh viện đâu, chỉ cần anh làm một chút là ổn. Đi bệnh viện kiểm tra bao nhiêu lần mà chỉ cần làm với anh một cái đã khôi phục trí nhớ, kỳ lạ ghê.”

Hạ Hành Khuyết đồng tình với cậu: “Đúng là có chút kỳ lạ.”

“…” Nghe anh nói vậy, Dư Niên có hơi ngại ngùng.

“Vậy em muốn thử lại không?”

Dư Niên: ???

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: “Làm lại lần nữa, có khi Niên Niên sẽ mất trí nhớ đấy.”

Dư Niên nhíu mày: “Thế làm lại lại lần nữa thì khôi phục à? Em là công tắc sao? Bấm một cái thì mất trí nhớ, bấm một cái thì khôi phục?”

Bình Luận (0)
Comment