Cả gia đình ba người có một giấc ngủ trưa yên tĩnh.
Hạ Hành Khuyết và Hạ Tiểu Hạc có thói quen sinh hoạt giống nhau, chỉ ngủ nửa tiếng đã tỉnh.
Hai người nằm bên cạnh Dư Niên, không ai chịu nhúc nhích, nằm bên cạnh Dư Niên xem tài liệu và sách tranh.
Đến chiều bốn giờ, ông quản gia đứng ngoài gõ cửa, nhẹ nhàng nói: “Hạ tổng, cậu Dư, cậu Bùi đến rồi, cậu ấy đang đỗ xe bên ngoài.”
Hạ Hành Khuyết xuống giường, mở cửa đáp: “Tôi và Tiểu Hạc đi trước, Niên Niên—”
Hạ Hành Khuyết quay lại nhìn Dư Niên, anh thấy Dư Niên vẫn còn nằm trên giường ngủ say, không hề bị ảnh hưởng.
“Để em ấy ngủ thêm mười phút, lát nữa tôi qua gọi em ấy.”
“Vâng.”
Hạ Tiểu Hạc chạy lên trước, ra phòng khách với Hạ Hành Khuyết đi gặp khách.
Họ còn chưa đi xa, Dư Niên đã tỉnh dậy.
Dư Niên dụi mắt phát hiện trong phòng chỉ có mình cậu, nhìn lại đồng hồ, ôi trời, cậu đã ngủ đến bốn giờ chiều.
Dư Niên xuống giường rửa mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đột nhiên Dư Niên như nhớ ra điều gì, chạy đến góc phòng ngủ, mở két sắt lấy cuốn "Nhật ký xuyên sách" ra.
Hạ Hành Khuyết đã hai mươi tám tuổi, an toàn rồi, vậy cuốn "Nhật ký xuyên sách" này không còn tác dụng gì nữa.
Vẫn nên xé nó đi thì hơn.
Dù sao cũng không có ích gì, nếu sau này bị người khác phát hiện thì cậu cũng chẳng biết phải giải thích sao.
Dư Niên nghĩ vậy nên ôm sách, ngồi xuống thảm mở trang đầu tiên.
Những nét chữ và câu nói quen thuộc hiện ra trước mắt, hồi mới xuyên sách, gần như ngày nào Dư Niên cũng lấy sách ra xem một lần, giờ cậu vẫn còn nhớ như in.
Trên đó còn viết một số câu cảm thán ngẫu hứng của Dư Niên.
Chẳng hạn như—
[Hôm nay công thụ chính đối đầu với nhau, ngọt chết tui rồi ngọt chết tui rồi, mlem mlem.]
[Học thần cao lãnh thụ là tình yêu của tui! Trùm trường công còn không nhanh hôn môi cậu ấy đi! Tôi ra lệnh cho các cậu yêu sớm ngay lập tức!]
Còn một số điều về Hạ Hành Khuyết—
[Trùm phản diện, đừng đến đây mà!]
[Sổ ghi chép (sẽ trả lại cho cậu ấy sau): trà sữa x52, đồ nướng x100, kẹo nổ x3, máy nghe nhạc x1……]
[Sao cậu ấy cứ mời tui hoài vậy? Chết rồi, trả không nổi]
Dư Niên còn định xé sách nhưng nhìn những chữ trên đó, cậu lại không thể dừng đọc.
Cũng khá thú vị.
Thời điểm đó cậu vừa muốn tránh xa công thụ chính, vừa không nhịn được hít CP của họ.
Vừa muốn tránh xa Hạ Hành Khuyết, vừa không kiềm chế được muốn làm bạn với anh.
Rối rắm quá đi mất.
Cậu viết cuốn sách này như một cuốn nhật ký, đầy rẫy những nỗi lo âu rối rắm của mình và tình bạn giữa họ.
Vào lúc này, Hạ Hành Khuyết từ ngoài vào khẽ mở cửa phòng ngủ, không thấy Dư Niên đâu mới rón rén bước vào phòng trong.
Vừa bước vào Hạ Hành Khuyết đã thấy Dư Niên quay lưng ra phía mình, cậu ngồi trên thảm, có vẻ đang xem cái gì đó.
Hạ Hành Khuyết tiến lại gần, anh cúi xuống nhìn qua.
Đúng lúc đó, Dư Niên lật một trang khác.
[A! Trùm trường công là tình yêu của tui! Tui mãi mãi yêu trùm trường công!]
[Phó Nguyên Châu, sao anh không yêu sớm? Người khác hôn hít trên sân còn anh lại nằm trên sân ngắm ốc sên? Tại sao? Anh có phải là đàn ông không vậy?]
Thị lực của Hạ Hành Khuyết rất tốt, ngay lập tức nhìn thấy mấy dòng chữ này.
Anh nhíu mày một chút, hai tay nhét vào túi quần.
Đây là những gì Niên Niên viết lúc học trung học? Vậy Niên Niên…
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, là ông quản gia.
“Hạ tổng, cậu Phó cũng đến rồi.”
Âm thanh bất ngờ khiến Dư Niên giật mình, cậu vội gập sách, quay phắt người thấy Hạ Hành Khuyết đứng ngay sau lưng khiến cậu giật mình.
“A! Hạ Hành Khuyết!” Dư Niên ôm sách nhảy dựng lên.
Hạ Hành Khuyết đỡ cậu: “Niên Niên, anh dọa em rồi sao?”
Dư Niên vẫn chưa hoàn hồn: “Anh đến từ lúc nào thế? Sao lại im lặng đứng sau lưng em?”
Sắc mặt Hạ Hành Khuyết không hề thay đổi: “Anh vừa mới đến, đang định gọi Niên Niên.”
“Thật à?” Dư Niên không nghi ngờ, cậu cất sách vào két sắt, vô tình hỏi: “Vừa nãy ông quản gia nói Phó Nguyên đến rồi đúng không? Chúng ta sang đó luôn nhé?”
“Ừ.”
“Vậy đi nào.” Dư Niên chỉnh lại tóc, đi dép lê ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Hành Khuyết theo sau, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tại sao Niên Niên không nắm tay anh?
Tại sao vừa nghe thấy Phó Nguyên Châu đến, Niên Niên đã phản ứng ngay trong vòng năm giây?
Dư Niên quay lại phát hiện Hạ Hành Khuyết tụt ở phía sau, cậu chạy tới kéo tay anh lên: “Đi thôi.”
Sắc mặt Hạ Hành Khuyết dịu xuống đôi chút, ừm, Niên Niên không bao giờ sai, vậy người sai là Phó Nguyên Châu.
Nói thật, đến giờ Phó Nguyên Châu vẫn còn độc thân, Niên Niên gặp người người thích, không thể đảm bảo anh ta không động lòng.
Phó Nguyên Châu, cậu xong rồi.
Trong phòng khách, Bùi Ngọc Thành đến trước đang được Hạ Tiểu Hạc lịch sự tiếp đón.
“Mời chú Bùi uống nước ạ, đây là nước trái cây và kẹo dẻo do ba cháu và cháu mang từ đảo Hoa mang về, ngon lắm, cho chú ăn.”
“Cảm ơn Tiểu Hạc.”
Chẳng bao lâu sau, Phó Nguyên Châu cũng đến: “Tiểu Ngư và Hạ tổng đâu? Chỉ có các cậu…”
Ngay giây sau một tiếng “bụp” lớn vang lên, Phó Nguyên Châu lảo đảo lùi lại, vội vàng đưa tay chạm vào lưng.
Hạ Hành Khuyết nắm tay Dư Niên, mặt không cảm xúc đi ra từ phía sau.
Phó Nguyên Châu quay lại: “Dư Niên, đau lắm đấy, cậu chạy đi tập quyền anh à, đau chết tôi rồi.”
Dư Niên lắc đầu: “Không phải tôi mà.”
Phó Nguyên Châu nhíu mày, ánh mắt rơi xuống người Hạ Hành Khuyết: “Sao cậu đánh tôi?”
Hạ Hành Khuyết khẽ gật đầu, anh nói giọng điệu bình thản: “Lâu không gặp, chào một cái.”
Anh làm đấy.
Vì đã thấy tên anh ta trong cuốn sổ của Niên Niên, tức quá không nhịn được đánh anh ta một cái.
“A…” Phó Nguyên Châu sờ lưng mình.
Bùi Ngọc Thành cũng bước tới vỗ vai anh ta: “Đau đến vậy à?”
“Cậu thử xem, đau chết đi được…”
Dư Niên đột nhiên kêu lên: “Chờ đã!”
Tất cả mọi người dừng lại quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Dư Niên giơ tay lên cao: “Tôi có một phát hiện lớn!”
Cậu lao lên phía trước nắm lấy tay Phó Nguyên Châu.
Lông mày của Hạ Hành Khuyết nhíu sâu hơn, xong rồi, Phó Nguyên Châu, lần này cậu thật sự xong rồi.
Sau đó Dư Niên nắm tay Bùi Ngọc Thành, như một trọng tài giơ tay họ lên cao.
Ánh mắt Hạ Hành Khuyết càng thêm u ám, được, Bùi Ngọc Thành, cậu cũng xong rồi.
Tất cả những người có mặt, ai bị Niên Niên nắm tay đều xong hết.
Phó Nguyên Châu và Bùi Ngọc Thành cũng phối hợp với Dư Niên.
“Tiểu Ngư, sao vậy? Nói thẳng ra đi, giơ tay mãi cũng mỏi đấy.”
Dư Niên lớn tiếng: “Xin hãy xem đây, nhẫn trên tay cậu Phó và cậu Bùi! Là một cặp!”
Công thụ chính đồng thời rụt tay lại: “Tiểu Ngư!”
Dư Niên mong chờ nhìn họ: “Khi nào? Khi nào thế? Sao không nói cho tôi biết? Ở bên nhau rồi đúng không?”
Bùi Ngọc Thành bất đắc dĩ trả lời: “Lúc cậu đi du lịch nước ngoài, hôm nay tôi đến đây định nói cho cậu biết.”
Dư Niên “Ồ” một tiếng: “Không có tôi hỗ trợ, các cậu lại có thể…”
Phó Nguyên Châu lạnh nhạt nói: “Nhờ không có cậu nên mới thành công đấy, giờ tôi mới nhận ra mấy cái ý tưởng trước kia cậu bày ra cho tôi đều là ý tưởng tệ hại, gì mà đổi tên công ty, gì mà đi xăm mình.”
“Tôi không trợ giúp sai được!”
“Tiểu Ngư đừng ăn nói linh tinh nữa, tôi mà nghe lời cậu thì theo đuổi đến tám mươi tuổi cũng chẳng đến nơi.”
“…”
Kệ đi! CP của cậu đã thành sự thật rồi!
Dư Niên biến thành một con khỉ nhỏ, bắt đầu đu dây trong phòng khách.
Hạ Hành Khuyết khựng lại, ánh mắt lướt qua cặp nhẫn đôi giống hệt nhau của công thụ chính, rồi dừng trên người Phó Nguyên Châu.
Xin lỗi, đánh hơi sớm.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Một người chuyên phá hoại chuyện tình cảm của công thụ chính, người thẳng tay đánh công chính, bé con của bọn họ đào tiền mừng tuổi từ công thụ chính, một gia đình phản diện vô địch!