Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai He Rồi

Chương 43


Làm xong một bài kiểm tra cuối cùng, Chử Duyên dẹp bút và cục gôm vào túi sồ hơ nhựa.

Cậu lấy về cặp sách của mình ở trên bục giảng rồi quải lên vai, đi theo đám người ra khỏi phòng thi.

Lần này phòng thi của Chử Duyên nằm tại phía tây tầng 3 của trường thi thứ nhất, còn đại bộ phận lớp năm khối 11 thì ở phía đông tầng 3.

Trên hành lang có rất nhiều học sinh, bốn phía tràn ngập bầu không khí ầm ĩ đặc trưng trong trường học.

Chử Duyên quải cặp đi lên phía trước cùng với đám người.

Vào lúc gần đến phòng học lớp năm, cậu vừa ngẩng đầu đã vừa lúc nhìn thấy Hoắc Kiệu đang đi đến từ một hướng khác.

Xung quanh có rất nhiều người, nhưng Chử Duyên vẫn liếc mắt một cái là thấy được ngay Hoắc Kiệu.

Vóc dáng của Hoắc Kiệu rất cao, khí chất quanh thân không giống với người khác chút nào.

Nghĩ như vậy, Chử Duyên cười.

Cậu nhịn không được mà nhanh chân hơn.

Hoắc Kiệu đang nghe Lục Khải Thanh bên cạnh nói chuyện.

Hắn không để ý chút nào mà giương mắt lên, liền nhìn thấy được Chử Duyên đang chen chúc trong đám người.

Hắn liền nói với Lục Khải Thanh một tiếng, rồi sau đó chờ ở cửa phòng học, nhìn Chử Duyên càng lúc càng đến gần.

Thấy Hoắc Kiệu đang đợi mình, Chử Duyên không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Cậu bước nhanh đi đến trước mặt Hoắc Kiệu, hỏi Hoắc Kiệu làm bài được không.

Hoắc Kiệu hời hợt nói câu “Cũng được”.

Hai người cùng nhau đi vào phòng học.

Đây là ngày cuối cùng ở trường của năm học lớp 11.

Trong phòng học, mọi người đều đang nói chuyện.

Là không khí nhẹ nhàng sau khi trôi qua khoảng thời gian khẩn trương, rồi bỗng nhiên được thả lỏng.

Thẳng đến khi lớp trưởng đứng ở trên bục giảng bắt đầu chủ trì trật tự lớp học, các bạn học mới an tĩnh hơn.

Lát sau, các lớp phó đại biểu ôm về một xấp bài tập về nhà thật lớn từ văn phòng của giáo viên.

Các giáo viên bộ môn bắt đầu giành giật từng giây mà tới lớp giao bài tập cho kỳ nghỉ hè.

Dù trước đó các giáo viên đều đã giao một bộ phận rồi, các bạn học cũng đều sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng chờ đến khi bài tập được phát xuống mãi cũng không xong, bọn họ đều cảm thấy thực há hốc mồm.

Đặc biệt là có giáo viên còn đang nói, đột nhiên liền quay đầu lại, viết thêm một bài tập mới lên bảng đen.

Các bạn học đều dùng đôi mắt vô hồn mà nhìn chằm chằm ông ấy.

Lúc này thầy giáo mới cảm thấy hình như mình hơi quá mức.

Ông ấy cười, “Được rồi, chỉ có nhiêu đây thôi, nhớ phải hoàn thành hết đấy nhé.”
...
“Bài tập về nhà nhiều quá, sao mà cảm giác như còn không bằng không nghỉ nữa!” Tần Mạc thở dài một hơi.

Lão Lỗ vừa lúc đi vào từ cửa sau nghe thế liền nói: “Vậy em không cần nghỉ.”
Tần Mạc hoảng sợ, “Lão Lỗ, sao thầy đi mà không phát ra tiếng động nào thế!”

“Không thể tưởng tượng được đúng không?” Lão Lỗ cười, “Cố ý doạ mấy tên nhóc như em đấy.”
Lão Lỗ vừa cười vừa đi lên bục giảng.

Ông ấy vỗ tay, “Được rồi, biết bài tập về nhà của các em nhiều, thế nên thầy liền không giao.”
Trong lớp lập tức vang lên một trận hoan hô, liền nghe lão Lỗ nói: “Làm xong sách luyện tập nâng cao môn vật lí được phát xuống là được.”
“...”
Các bạn học còn chưa hoan hô xong đã bị nghẹn ở cổ họng.

Họ nhìn quyển luyện tập nâng cao môn vật lí thật dày kia mà sôi nổi cứng họng, không còn lời gì để nói.

“Lão Lỗ, thầy không phúc hậu.” Mọi người chỉ trích ông ấy.

Lão Lỗ cười ha ha, “Mới có nhiêu đây đã là không phúc hậu rồi hả? Vậy hay là thầy lại thêm cho các em một chút?”
Các bạn học: “Dạ thôi.”
“Vậy được,” lão Lỗ nói: “Lúc đi nhớ dọn dẹp sạch sẽ ngăn bàn của mình, đừng để quên đồ.

Khai giảng liền phải chuyển đến tầng 5 rồi, muốn nhìn phòng học thì nhanh nhìn đi ha.”
Ông ấy dặn dò lớp phó lao động nhớ đóng hết cửa lúc đi về, rồi sau đó cười với mọi người, vung tay lên, “Nghỉ!”
...!
Chử Duyên tạm biệt Tiêu Trình Trình trong tiếng “Nhớ thường liên lạc đó” lưu luyến không thôi của cậu chàng.

Cậu nhìn Tiêu Trình Trình xách theo hành lý đi lên xe tới đón cậu chàng.

Cậu xoay người nhìn về phía Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu đang hơi nhíu mày mà trả lời tin nhắn của người nào đó.

Chú ý đến ánh mắt của cậu, Hoắc Kiệu nhìn cậu một cái, “Có chuyện gì sao?”
Chử Duyên suy nghĩ một chút, hỏi hắn, “Hoắc Kiệu, khi nào thì cậu bay?”
Hoắc Kiệu nói: “3 giờ chiều mai.”
“Sớm vậy sao?” Chử Duyên giật mình.

Cậu vốn cho rằng vẫn còn đủ thời gian chứ.

Trong lòng Chử Duyên không khỏi có hơi hốt hoảng.

Cậu hỏi Hoắc Kiệu: “Vậy là chiều một chút cậu đã phải xuất phát đến sân bay rồi sao?”
“Cũng cỡ đó.” Hoắc Kiệu nói.

Hắn hỏi Chử Duyên: “Sao vậy?”
Chử Duyên do dự một chút, vẫn hỏi hắn rằng, “Ngày mai cậu vẫn ở Ngự Lan Hoa Đình hả?”
Bàn tay đang trả lời tin nhắn của Hoắc Kiệu ngừng lại một lúc.

Hắn nhìn Chử Duyên, nhẹ nhàng nhướng mày, “Muốn tìm tôi à?”
Hắn cho rằng Chử Duyên muốn tiễn hắn đến sân bây, liền nói thêm một câu, “Có người đến đón tôi rồi.”
Chử Duyên vội vàng xua tay, “Không phải muốn tiễn cậu đến sân bay, mà là...”
Cậu nghĩ một chút, lo lắng rằng ngày mai giày thể thao chưa được gửi đến, liền nuốt câu “Muốn tặng quà cho cậu” xuống, “Nếu ngày mai cậu ở Ngự Lan Hoa Đình thì có thể nói với tớ không? Hoặc là ở chỗ khác cũng được...”
Chử Duyên không biết nên giải thích thế nào, vậy nên những lời nói ra trông có vẻ nói năng lộn xộn.

Hoắc Kiệu nhìn cậu, ngón tay gõ hai chữ trên màn hình rồi gửi đi.

Đó là tin nhắn Hoắc Vị Bình kêu hắn đêm nay về nhà một chuyến, ngày mai xuất phát từ nhà họ Hoắc.

Mà Hoắc Kiệu vừa trả lời ông ta hai chữ, “Không về.”
Hắn cắt ngang lời Chử Duyên, “Ngày mai tôi ở Ngự Lan Hoa Đình.”
Hoắc Kiệu nhìn đôi mắt của Chử Duyên, “Trước khi xuất phát tôi đều ở đó.”
Chử Duyên giật mình, rồi sau đó cậu trịnh trọng gật đầu, “Ừm!”

Đêm nay Chử Duyên liên tục đổi mới thông báo vận chuyển, nhìn thấy giao diện hiển thị thông báo “Đã chuyển đơn hàng sang trung tâm vận chuyển Giang Châu, dự kiến ngày mai hàng sẽ đến”, cậu mới thở phào một hơi, đồng thời cậu cũng thực khẩn trương, lo rằng lúc nhận được sẽ không kịp giờ xuất phát của Hoắc Kiệu.

Chuyện này dẫn đến đêm nay Chử Duyên ngủ không ngon.

Mới lim dim ngủ trong chốc lát, cậu đã tỉnh lại rồi nhìn điện thoại rồi.


Chờ đến gần 5 giờ rạng sáng, cậu mới mơ màng ngủ mất.

7 giờ sáng, cậu bỗng nhiên bừng tỉnh.

Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy là xem điện thoại.

Nhìn thấy trên điện thoại hiển thị thông báo đã chuyển đến đơn vị vận chuyển của khu bọn họ, Chử Duyên lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cậu lục đục ngồi dậy từ trên giường, trong lòng hi vọng có thể mau mau nhận được.

Hôm nay Vương Mai làm bữa sánh cho Chử Duyên, là bánh nướng áp chảo và cháo.

Bà nhìn thấy Chử Duyên đã rửa mặt xong xuôi thì không khỏi nói: “Ngày đầu tiên được nghỉ mà, sao lại thức sớm như vậy.”
Chử Duyên lắc đầu, “Đã thức trễ hơn bình thường rồi.”
Bình thường đi học 6 giờ cậu đã thức rồi.

Vương Mai gắp một miếng bánh cho cậu, “Vất vả lắm mới được nghỉ, con có thể ngủ thêm chút nữa mà.”
Bà nhìn Chử Duyên, “Mẹ thấy con có quầng thâm mắt rồi, có phải hôm qua nhủ không ngon không?”
Chử Duyên lập tức chột dạ.

Cậu vùi đầu húp cháo, “Đêm qua con không buồn ngủ lắm.”
“Vậy cũng không được đâu,” Vương Mai không đồng tình, nói: “Buổi tối nên ngủ thì phải ngủ đi chứ, vậy thì sáng mới có tinh thần được.”
Bà thúc giục Chử Duyên, “Lát nữa con ăn xong thì về phòng ngủ bù đi, biết không?”
Chử Duyên vội vàng gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, Vương Mai liền đi ra ngoài.

Hôm nay bà còn phải tiếp tục đi chọn cửa hàng với Khuất Hướng Dân.

Trong khoảng thời gian này bọn họ nhìn được mấy chỗ, nhưng chưa tìm được nơi thật sự thích hợp.

Chử Duyên dọn dẹp chén đũa trước, sau đó cậu lại cập nhật thông báo vận chuyển.

“Sao lại không động đậy tí nào vậy!”
Nhìn thấy thông báo vận chuyển vẫn giống như hồi nãy, cậu lập tức khẩn trương lên, âm thầm cầu cho nó nhanh động đậy một chút.

Chử Duyên cảm thấy trước khi nhận được giày cậu sẽ ngủ không được.

Vì thế cậu liền lấy bài tập hè ra vừa làm vừa chờ.

Một buổi sáng trôi qua thật mau.

Lúc gần đến buổi trưa cậu có gọi hỏi Vương Mai, biết bà không về ăn cơm trưa thì cậu cũng lười nấu cơm cho mình ăn.

Chử Duyên tính hâm nóng lại bánh nướng áp chảo còn dư hồi sáng rồi coi nó như bữa cơm trưa.

Thời gian thoáng chốc đã gần đến 12 giờ rồi, Chử Duyên càng lúc càng khẩn trương.

Cậu nhanh chóng cầm tờ giấy bắt đầu lên kế hoạch, nếu trước 12 giờ mà không có thông báo vận chuyển mới thì cậu sẽ đi đến trung tâm thương mại ở gần đây để mua quà khác cho Hoắc Kiệu.

Trước đó cậu đã đi xem qua rồi, tuy không tốt bằng đôi giày thể thao này, nhưng cũng miễn cưỡng có thể tặng cho Hoắc Kiệu.

Sau khi chuẩn bị phương án dự phòng, Chử Duyên cảm thấy chính mình đã an tâm hơn một chút.

Cậu thậm chí còn không ôm hi vọng gì mà lại click mở thông báo vận chuyển, sau đó cậu liền nhìn thấy thông báo nhắc nhở đã đưa vào khu của bọn họ, đang chờ đợi người nhận đơn giao.


Chử Duyên không khỏi mở to hai mắt.

Cậu nhanh chóng quyết định, trực tiếp gọi đến số điện thoại của công ti vận chuyển.

Chử Duyên nói tin tức về đơn hàng chuyển phát nhanh của mình trước, sau khi đối phương xác nhận có thông tin đơn hàng, Chử Duyên liền nói bây giờ mình đang cần gấp, hỏi có thể đi đến công ti bọn họ tự nhận được không.

Sau khi được đồng ý, Chử Duyên nhập địa chỉ của công ti vận chuyển vào hướng dẫn đường đi.

Cậu còn không kịp ăn cơm mà liền leo lên xe đạp đi đến công ti vận chuyển.

...
Khi nhận được giày thể thao thì đã 12 giờ 40 rồi.

Chử Duyên lo không kịp giờ xuất phát của Hoắc Kiệu, liền lại leo lên xe đi.

Cậu dừng xe ở trạm tàu điện ngầm, rồi cậu ngồi trên tàu điện ngầm đi tìm Hoắc Kiệu.

Cả sáng nay Hoắc Kiệu vẫn luôn không gửi tin nhắn cho Chử Duyên, nhưng Hoắc Kiệu nói hắn sẽ ở Ngự Lan Hoa Đình chờ cậu.

Trên tàu điện ngầm, Chử Duyên có do dự vài lần.

Cậu muốn gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệu, nhưng lại lo nếu cậu không đến kịp thì sẽ làm trễ giờ Hoắc Kiệu đăng ký, thêz nên cậu vẫn kiềm chế lại.

Lúc dẹp điện thoại đi, cậu bỗng nhiên nghĩ đến một câu cậu đã từng xem qua.

“Tất thảy đều là sự an bài của vận mệnh.”
Chử Duyên nghĩ, rốt cuộc có thể tặng được hay không, liền giao cho vận mệnh đi.


Bởi vì Chử Duyên nói nên cả buổi sáng này Hoắc Kiệu đều ở trong Ngự Lan Hoa Đình.

Hắn chiến thắng trò chơi mới mua, rồi sau đó ném máy chơi game cầm tay xuống, liếc nhìn điện thoại.

Trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn, là của Hoắc Vị Bình và đám người Trần Tinh Dã.

Trợ lý của Hoắc Vị Bình gửi tin tức của chuyến bay, còn có tài xế gửi tin nhắn bắt đầu xuất phát đi đến Ngự Lan Hoa Đình này.

Nhưng mà không có Chử Duyên.

Hoắc Kiệu hơi bực bội mà nhíu mày.

Hắn chọn mấy cái tin nhắn rồi trả lời, chính mình cũng không nói rõ rốt cuộc đang chờ mong điều gì.

Hắn lấy một lon Coca lạnh trong tủ lạnh ra, uống hai ba ngụm.

Lon Coca bị hắn bóp bẹp lại, Hoắc Kiệu ném nó vào thùng rác một cách chính xác.

Hắn cười một tiếng, tìm rương hành lý rồi bắt đầu nhét đồ vào bên trong.

Thật ra hắn không muốn mang theo cái gì.

Mấy năm nay hắn thường đi đến chỗ ông bà nội, đồ cần dùng bên kia đều có.

Hoắc Kiệu chủ yếu là mang theo quà tặng cho hai ông bà.

Chờ đến khi lên xe, phỏng chừng chỗ tài xế còn có một đống đồ Hoắc Vị Bình muốn hắn mang sang cho hai ông bà.

Sau khi nhìn thấy một đống bài tập về nhà được giao ở trường, Hoắc Kiệu do dự một chút.

Hắn “Chậc” một tiếng, tùy tay nhét vài quyển sách luyện tập vào.

Hắn vừa mới dọn hành lý xong xuôi thì điện thoại liền vang lên.

Tài xế gọi điện thoại tới nói bác ấy sắp tới Ngự Lan Hoa Đình rồi.

Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng, kêu tài xế đừng vào chung cư.

Hắn thay quần áo và giày, đẩy rương hành lý ra khỏi cửa.



Chử Duyên xuống tàu điện ngầm.

Cậu nhanh chóng quét một cái xe đạp công cộng, bắt đầu chạy như điên đến Ngự Lan hoa Đình.

Thật vất vả mới nhìn thấy cổng chính của khu chung cư, Chử Duyên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nhìn thấy đối diện chung cư có một chiếc xe đang đậu.

Một nam sinh đang để hành lý vào cốp xe —— không phải Hoắc Kiệu thì còn là ai nữa.

Chử Duyên trợn to mắt.

Cậu không chút suy nghĩ, cách một khoảng đường mà hô lên một tiếng “Hoắc Kiệu!”
Hoắc Kiệu hơi khựng lại, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn.

Hắn liền nhìn thấy Chử Duyên đang thở hổn hển mà chạy đến chỗ hắn.

Tròng mắt cậu sáng quắc, trên mặt mang theo ý cười trong sáng đến cùng cực.

“Rốt cuộc cũng kịp rồi!” Chử Duyên thở phì phò nói.

Cậu đưa hộp cho Hoắc Kiệu, “Tặng cậu này!”
Không đợi Hoắc Kiệu lên tiếng, cậu lại giải thích rằng: “Lúc nhận được hơi gấp, còn chưa kịp đóng gói.

Hoắc Kiệu, cậu đừng để ý nha.”
Nhắc đến chuyện này, Chử Duyên liền cảm thấy thật ngượng ngùng.

Hoắc Kiệu yên lặng nhìn cậu.

Vào lúc Chử Duyên bất an mà nghĩ rằng chẳng lẽ là Hoắc Kiệu không thích, Hoắc Kiệu bỗng cong môi cười.

Hắn nói: “Cảm ơn.”
Chử Duyên liền nhẹ nhàng thở ra.

Cậu cũng cười rộ lên, “Tớ mua dựa theo mã số giày lần trước cậu cho tớ mượn, chắc là cũng vừa ấy.”
Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.

Chử Duyên nhìn xe đang dừng ở bên cạnh, bỗng nhiên lại cảm thấy có hơi khó chịu.

“Cậu phải đi rồi à?”
Hoắc Kiệu nói: “Ừm.”
Chử Duyên “Ò” một tiếng, cậu nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chúc cậu có một kỳ nghỉ hè vui vẻ nhé.”
Hoắc Kiệu nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Muốn tiễn tôi đi không?”
Chử Duyên chớp mắt.

Thật ea cậu cũng có ý đó, nhưng nhìn tài xế vẫn đang chờ ở bên kia, nếu cậu muốn tiễn hắn thì còn phải làm phiền tài xế đưa cậu về nữa.

Bởi vậy cuối cùng cậu quyết định thôi không đi.

“Tớ không tiễn cậu đâu.” Chử Duyên nói: “Khai giảng gặp lại nhé!”
Cậu cười, “Học kỳ sau chúng ta đã lên lớp 12 rồi.”
Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng, xoa đầu của Chử Duyên, “Được, vậy tôi đi đây.”
Chử Duyên nói: “Ừm.”
Hoắc Kiệu liền ngồi lên bên xe mà tài xế đã mở cửa sẵn.

Rất mau xe đã xuất phát, chỉ chừa lại cho Chử Duyên bóng dáng của đuôi xe.

Chử Duyên chớp mắt.

Khoé miệng đang cong lên lặng lẽ hạ xuống.

Cậu đi đến trạm tàu điện ngầm.

Nghĩ một lúc, cậu vẫn gửi cho Hoắc Kiệu một tin nhắn.

[ Yan: Thực xin lỗi, hôm nay tớ tới muộn quá ]
Rồi sau đó cậu nhìn thấy Hoắc Kiệu trả lời.

[ H: Cậu tới vừa lúc ]
Đôi lời từ editor:
Hầy, tui chợt nhận ra là tui đánh giá năng lực của mình hơi cao rồi:< Tình hình là tui làm hong kịp 4 chương/1 tuần, mà tui cũng không có chương dự trữ nữa chứ, thế nên chắc là tui đổi lịch thành 2 chương/1 tuần, đăng vào thứ sáu luôn he^^..

Bình Luận (0)
Comment