Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 11

Thẩm Thụy nín thở chờ đợi câu trả lời của Tô Nguyên.

Hắn hy vọng Tô Nguyên có thể ngủ một mình, điều đó chứng tỏ cậu đã bình tĩnh trở lại.

Nhưng sâu tận đáy lòng hắn muốn tiến lại gần cậu hơn, chỉ cần cúi đầu là nghe thấy hơi thở của cậu, tưởng chừng như hắn đã chiếm được cậu rồi.

Tô Nguyên không nói gì mà chỉ ôm đối phương. Bây giờ cậu rất cần Thẩm Thụy bầu bạn, nếu hắn rời đi có khi cậu lại khóc một trận nữa.

Thẩm Thụy yên lặng thở dài: “Được, vậy chúng ta rửa mặt rồi đi ngủ nhé.”

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau khi thức dậy, tâm trạng của Tô Nguyên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vì vậy cậu quyết định đến lớp.

“Đây là đồ ăn nhẹ lúc giải lao, cậu mang đi nhé.”

Thẩm Thụy nhét một túi hạt và bánh mì vào cặp sách của Tô Nguyên, còn có thêm một chiếc bình giữ nhiệt màu vàng nhạt.

Tô Nguyên nhận lấy: “Ừm, cảm ơn cậu, tớ đi trước đây. Buổi trưa gặp lại.”

“Hẹn gặp lại vào buổi trưa.”

Môn học hôm nay vẫn là lịch sử, bốn tiết liên tục. Tô Nguyên ngồi ở hàng đầu tiên như mọi khi.

Cậu luôn ra về muộn nên không cần chọn vị trí làm gì, có chỗ ngồi là được rồi.

“Tô Nguyên, cơ thể cậu đỡ hơn chút nào chưa? Lúc nào tôi cũng thấy ông xin nghỉ bệnh, lại đây ăn miếng kẹo cho thơm miệng.”

Vu Gia Tường từ hàng sau vỗ vai Tô Nguyên. Cậu ta lại dậy muộn, may sao không phải ngồi hàng thứ nhất.

Tô Nguyên nhận lấy: “Cảm ơn, tớ đỡ hơn nhiều rồi.”

“Ừm vậy thì tốt. Mọi người lo cho ông lắm, ông nên giữ gìn sức khỏe nha. Hôm nay tôi mang nhiều đồ ăn ngon lắm, ông có muốn ăn khoai tây chiên và bánh phồng tôm không?”

Tô Nguyên lấy túi đồ ăn vặt mà Thẩm Thụy đã chuẩn bị cho cậu ra, nói: “.. Không cần đâu, tớ cũng mang mà.”

Vu Gia Tường im lặng.

Các cô gái ngồi ở hàng sau thấy cảnh này thì dừng lại cười toe toét.

“Phụt, cười chết tớ, Vu Gia Tường muốn đáp lễ nhưng xem ra bản thân cậu ta còn không đủ đồ ăn cho chính mình.”

“Tớ cá là cậu ấy chỉ kiếm cớ đi xem lương thực dự trữ của Tô Nguyên mà thôi.”

“Lần nào Tô Nguyên cũng mang theo nhưng tớ chưa bao giờ thấy cậu ấy ăn cả.”

“Chắc do cậu ấy không khỏe nên mới không thèm ăn nhỉ. Cậu nhìn mặt cậu ấy đi, trắng bệch không còn giọt máu.”

“Tớ thấy ý, cái nhan sắc này của Tô Nguyên đang giết tớ á aaa.”

“Chụp ảnh chưa, mấy đứa trên Weibo đang nháo nhào than đói kìa.”

“Lúc cậu ấy vừa vào tớ đã tách tách chụp mấy tấm rồi. Hì hì, sau giờ học sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

“Cậu ấy, ba cái đồ quỷ à kkk.”



Bên ngoài lớp học.

Bình Khương, người săn tìm ngôi sao đang dựa vào tường đợi Tô Nguyên tan học.

Sau khi chờ đợi mấy ngày liền, anh không ngờ rằng Tô Nguyên thực sự không gọi cho anh dù chỉ một cuộc.

Vì không muốn để mất một hạt giống tốt như vậy, thế là anh kiểm tra thời khóa biểu lần nữa rồi chuẩn bị tấn công.

Reng reng reng…

Chuông tan học vang lên, Bình Khương nhìn chằm chằm từng sinh viên rời khỏi lớp nhưng mãi không thấy Tô Nguyên đâu cả.

Chẳng lẽ cậu ấy trốn học?

Sinh viên đại học Thanh Bắc không làm chuyện này đâu nhỉ?

Đang do dự thì anh chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện từ cửa trước.

“Tô Nguyên.” Bình Khương kêu lên rồi lập tức đuổi theo: “Cậu còn nhớ tôi không? Bình Khương, người săn tìm ngôi sao của công ty giải trí Phong Hoa. Lần trước chúng ta từng gặp nhau rồi đó. Tôi còn đưa danh thiếp của mình cho cậu, sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?”

Tô Nguyên vẫn thong dong bước đi xuống cầu thang.

“Cảm ơn, nhưng tôi thực sự không có hứng thú. Tôi không thích cuộc sống sinh hoạt công khai trước mặt mọi người.”

Bình Khương bị từ chối ba lần liên tiếp nhưng anh không tức giận chút nào. Anh vẫn đi theo sau Tô Nguyên giữa đám đông, không ngừng thuyết phục cậu.

Các nữ sinh trong lớp đang thảo luận về Tô Nguyên cũng đi theo sau, nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt.

Các cô nghe nói rằng có người săn tìm ngôi sao đã tiếp cận Tô Nguyên để mời cậu debut nhưng bị từ chối, không nghĩ tới anh ta còn là một người rất kiên trì.

“Nhường đường, nhường đường một chút…”

Đột nhiên có tiếng hét vang lên từ phía sau.

Ngay lập tức, Bình Khương nghiêng người tránh sang một bên.

Tô Nguyên cũng nghe thấy, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đập trúng ngã xuống cầu thang.

Bình Khương giơ tay muốn kéo lại nhưng không kịp giữ chặt thì đã thấy người ở trước mặt ngã về phía trước, đập vào bậc thang, trán tóe máu.

“Tô Nguyên!”

“Á! Tô Nguyên.”

Vài tiếng hét kinh hoàng vang lên, Bình Khương và mấy cô gái nhanh chóng chạy tới bên cạnh cậu.

Cậu sinh viên đụng phải người khác cũng choáng váng, lúc này vội chạy tới.

“Mau gọi 120.”

*

Thẩm Thụy nhanh chóng nhận được tin nhắn từ cố vấn báo rằng Tô Nguyên đã được đưa đến bệnh viện nhân dân.

Lúc này hắn lập tức tắt bếp, cầm chìa khóa xe chạy đến bệnh viện.

Lúc đến nơi Tô Nguyên vẫn còn hôn mê. Cậu vừa được chụp CT* và MRI* não, đầu quấn băng gạc, mờ mờ có vết máu chảy ra.

(*)

Trong phòng bệnh có ba người, cố vấn học tập, người gây ra tai họa, Bình Khương và cả bác sĩ đều có mặt.

Sau khi nghe bọn họ nói tiền căn hậu quả xong xuôi, bác sĩ mới trừng mắt nâng kính.

“Thì ra có người kéo lại nên mới không bị đập gáy xuống, nếu không chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng. Bây giờ thì không có gì đáng ngại, chỉ là não bị chấn động nhẹ, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn hơn.”

Cố vấn học tập thở phào nhẹ nhõm. Lúc nhận được điện thoại từ bạn học trong lớp, anh trực tiếp phun nước từ trong miệng ra ngoài.

Tô Nguyên bị một bạn học ở cầu thang đụng ngã, còn bị đập đầu, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Anh vội vã chạy đến giảng đường, sau đó cùng với vài người lên xe cứu thương. Anh cũng báo cáo sự việc này với lãnh đạo nhà trường.

Nhà trường rất coi trọng phương diện này, yêu cầu anh dù tốn tiền cũng phải cứu người. Cho đến khi nghe lời bác sĩ nói xong thì anh mới yên tâm.

Nghe xong đầu đuôi việc này, sắc mặt của Thẩm Thụy trở nên khó coi, hắn lạnh lùng liếc nhìn người gây họa và Bình Khương, rồi nhìn lướt qua toàn bộ phòng bệnh, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại.

“Lăng Chính, em đang ở bệnh viện nhân dân, Tô Nguyên ngã đập đầu đang nằm viện. Bác sĩ nói là não bị chấn động, giúp em sắp xếp một phòng bệnh yên tĩnh, sau đó mời bác sĩ Lý đến một chuyến. Tô Nguyên không tiện di chuyển.”

“Gì cơ? Cậu ấy lại nhập viện à? OK, anh hiểu rồi, cúp máy đây.”

Sau khi bác sĩ rời đi, cố vấn học tập đau đầu nói chuyện với Thẩm Thụy: “Việc này thầy đã báo cho nhà trường, tiền thuốc men sẽ do trường chịu trách nhiệm. Khai giảng chưa bao lâu mà em ấy đã thường xuyên xảy ra chuyện rồi sinh bệnh liên tục. Em nhớ dặn em ấy nghỉ ngơi dưỡng bệnh, thích lên lớp thì lên lớp. Bình thường các môn cũng đạt điểm tối đa, chỉ cần em ấy hồi phục sức khỏe là được.”

Nói xong, anh nhìn gương mặt trắng bệch của Tô Nguyên: “Cũng đừng lo về kỳ thi cuối kỳ, chắc chắn là có thể qua thôi. Khụ khụ, mỗi lần đều là em chăm sóc cho Tô Nguyên, suýt chút nữa thì tôi quên mất, chuyện này còn chưa thông báo cho bố mẹ của Tô Nguyên.”

Thẩm Thụy đè lại bàn tay đang ấn số của anh, nói: “Em sẽ nói chuyện với bố mẹ cậu ấy sau.”

Cố vấn học tập hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý: “Vậy cũng được, chuyện này em xử lý thì tôi yên tâm rồi. Về phần giải quyết như thế nào, bên trường học còn đang nghiên cứu, tối nay tôi sẽ cho Tô Nguyên một câu trả lời hợp lý.”

“Được ạ, ở đây thì cứ giao cho em. Phòng bệnh không thể quá ồn ào, mọi người trở về đi.” Thẩm Thụy trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Sau khi bọn họ rời đi, phòng bệnh do Lăng Chính sắp xếp cũng đã sẵn sàng.

Hai y tá đi đến, cả người cả giường cùng được chuyển đến phòng bệnh VIP.

Tiêu chuẩn của Bệnh viện nhân dân cũng tốt, không kém hơn so với bệnh viện tư nhân, phòng đều giống nhau.

Thẩm Thụy bỗng nhớ tới hôm nay Tô Nguyên chưa uống thuốc, liền gọi điện thoại cho Lăng Chính.

“Thuốc tôi để chỗ anh ấy cho người mang qua đây đi.”

“Rồi rồi, để tôi bảo người qua đưa cho.”

Bác sĩ Lý tới rất nhanh, nghe thấy Tô Nguyên vô tình đập đầu liền lập tức chạy tới.

Ông nhìn báo cáo chẩn đoán của bác sĩ, sau đó bắt mạch, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Bác sĩ Lý nhét tay Tô Nguyên vào trong chăn, nói: “Hơi hao tổn nhưng vẫn có thể bổ sung lại được, cậu ấy uống thuốc của hôm nay chưa?”

Thẩm Thụy nghe đến đây thì yên tâm hơn rất nhiều, đôi lông mày đang nhíu chặt lại cũng giãn ra.

“Còn chưa kịp uống, cháu đã kêu người mang thuốc tới, có cần tăng liều lượng lên không ạ?”

Đối phương lắc đầu: “Không, bác muốn điều chỉnh đơn thuốc, thêm đan sâm. Vấn đề của thằng bé không nằm ở đầu mà là ở tim. Có phải mấy ngày trước cậu ấy vừa mới khóc đúng không, khóc dữ dội, là cái kiểu vô cùng thương tâm?”

Thẩm Thụy mím chặt môi gật đầu nói: “Dạ, cháu cũng không biết tại sao, cậu ấy khóc hai ngày.”

Bác sĩ Lý trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tim của cậu ấy không tốt lắm, ở lại bệnh viện để chụp chiếu kiểm tra lại. Cháu cũng có thể tâm sự khuyên nhủ cậu ấy. Nhất định phải để đầu óc thoải mái, nếu không dù cậu ấy có uống thuốc tiên cũng không đỡ hơn được.”

“Được ạ, cháu đã ghi lại rồi.”

Thẩm Thụy đồng ý, cầm đơn thuốc gọi điện cho Lăng Chính, nhờ anh ta đến nhà kho lấy thêm đan sâm mang đến đây.

Khi bác sĩ Lý rời đi, một vị bác sĩ già đức cao vọng trọng của bệnh viện nhân dân cũng tới. Họ khá khó hiểu khi thấy ông đến đây chỉ vì một ca bị chấn động não.

“Là bạn bè nhờ giúp đỡ, còn nhờ mọi người để ý hơn.”

Các bác sĩ luôn miệng đồng ý. Trong những ngày tiếp theo, mỗi lần kiểm tra phòng của Tô Nguyên đều rất sôi nổi tấp nập.

Có nhiều người như thể cuộc hội chẩn của các chuyên gia, sự chú ý còn nhiều hơn so với phòng chăm sóc đặc biệt.

Lúc Lăng Chính tới thì Tô Nguyên vẫn chưa tỉnh lại: “Đây thật sự là tai họa bất ngờ. Hay là đợi Tô Nguyên bình phục thì dẫn cậu ấy đi cúng bái một chút? Tôi nghe nói hương khói của miếu Thiên Chiếu rất linh nghiệm.”

Nói xong, anh nhìn người đẹp ốm yếu. Băng gạc chỉ càng làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu, màu môi cũng vì mất máu và đau đớn mà lộ ra sự mỏng manh yếu ớt, nhìn thôi cũng khiến người xót xa.

“Đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi, mấy ngày này đúng là khoảng thời gian khó khăn đối với cậu ấy.”

Lòng Thẩm Thụy cũng khẽ động, có lẽ khi con người ta bất lực, đều muốn giao phó cho thần linh.

Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Thụy đứng bất động bên giường canh chừng, mãi đến tận trời tối Tô Nguyên mới tỉnh lại.

“Ừm…”

Tô Nguyên mới nhúc nhích đầu một chút thôi đã cảm thấy đau nhói.

“Đừng động, cậu bị đụng đầu, bác sĩ bảo chấn động não nhẹ. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao.”

Thẩm Thụy vươn tay giữ lấy đầu của Tô Nguyên, để cậu không nhúc nhích linh tinh nữa.

Ngay cả sức lực nhíu mày Tô Nguyên cũng không có, trên mặt tràn đầy vẻ yếu ớt.

“Nếu cậu vẫn mệt thì ngủ tiếp đi…” Lời chưa hết Thẩm Thụy đã cảm thấy quen quen.

Hắn cười khổ nhìn Tô Nguyên nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, sau đó đứng dậy chuẩn bị cơm tối và thuốc men, để lát nữa Tô Nguyên tỉnh dậy còn ăn.

Mặc dù hắn đã hứa với cố vấn học tập sẽ chăm sóc Tô Nguyên nhưng hắn cũng không định thông báo cho bố mẹ Tô Nguyên biết. Việc này còn phụ thuộc vào cậu.

Ngày hôm sau, tình trạng của Tô Nguyên có dấu hiệu khởi sắc, ít nhất lúc ăn cơm cậu không còn kêu đau nữa.

Trong lúc kiểm tra phòng, trán của Thẩm Thụy khẽ giật nảy, hai mươi ba mươi bác sĩ tóc bạc nối đuôi nhau đi vào, các bác sĩ trẻ hơn đều không vào được.

Bọn họ chỉ thiếu điều cầm kính lúp kiểm tra Tô Nguyên nhưng cuối cùng cũng không phát hiện có gì nghiêm trọng.

“Thằng bé này đẹp trai đấy, may mà chỉ đụng trán chứ chưa xước mặt.”

“Đúng đúng, cũng không có gì to tát, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe ngay, ngày mai chúng ta lại tới xem.”

“Nghỉ ngơi cho tốt, bác đi trước.”

Chờ họ rời đi, bác sĩ phụ trách mặt đầy dấu chấm hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Các y tá tranh nhau kể chuyện.

“Anh không biết chứ hôm qua có một vị bác sĩ tới đây, hơn tám mươi tuổi.”

“Hình như viện trưởng biết ông ấy, là cao thủ, cho nên dẫn theo người đến xem rốt cuộc đây là bệnh gì.”

“Sau khi bác sĩ già đi rồi, mấy trụ cột của khoa trung y cũng đi tới bắt mạch. Nhưng cuối cùng vẫn không nhìn ra cái gì.”

“Bọn họ đều nói rằng vị bác sĩ già đó phải bệnh nặng lắm thì mới ra tay cứu giúp. Nhưng kỹ năng của họ chưa tốt nên không nhìn ra được vấn đề.”

“Dù sao chúng ta vẫn phải cẩn thận chăm sóc, bình thường khi đi kiểm tra thì hãy để ý hơn một chút.”

“Hy vọng lời bác sĩ nói là thật, đứa nhỏ đó đẹp lắm, đẹp hơn cả ngôi sao.”

“Tớ còn lén chụp ảnh đăng Weibo hỏi có phải là người nổi tiếng không kkk.”

“Cậu điên à tiết lộ thông tin cá nhân của bệnh nhân, bị phát hiện là xác định ăn mắng, mau xóa đi.”

“Aaa đúng là nên xóa… Hả? Sao tớ lên hotsearch rồi?”

*

Nhà họ Lâu.

Lâu Thời Tần nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên Weibo không nhúc nhích.

“Tô Nguyên?”
Bình Luận (0)
Comment