Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 19

“Thật sự có lễ hội thả diều hả?”

Tô Nguyên sửng sốt một lúc nhưng rốt cuộc cũng phản ứng lại.

[Cũng đúng thôi, mấy ngày hội bình thường như ngày hội thả diều thế này thì nơi tổ chức không chỉ có một, chỉ có ngày hội thả diệu huyền ảo như kia mới ít thấy thôi.]

Thẩm Thụy cười chắc nịch: “Đương nhiên, mùa thu là thời điểm thích hợp để thả diều, tháng sau có một cái được tổ chức ở ngoại ô Bắc Kinh, tôi sẽ nhờ người giữ hai vé nhé.”

Vừa nói hắn vừa bóc một quả quýt rồi bỏ vào trong cái bình giữ nhiệt màu vàng nhạt.

“Tôi có một người bạn thích thả diều từ nhỏ, trong nhà sưu tầm rất nhiều loại hiếm thấy trên thị trường. Lúc về tôi sẽ nhờ cậu ta chụp ảnh cho, cậu thích con nào thì đến lúc đó để cậu ta thả cho cậu xem.”

Tô Nguyên ngạc nhiên nhìn Thẩm Thụy: “Tốt quá, có bạn như vậy thật là tốt.” [Ừm, mình có bạn cùng phòng, như vậy cũng rất tốt.]

Thẩm Thụy lắc lắc chiếc bình giữ nhiệt, xác định quýt đã ngâm nước nóng rồi mới đặt vào tay Tô Nguyên.

Buổi chiều trên bãi cỏ, gió thổi hiu hiu, rất nhiều người đều đánh một giấc trong lều.

Nhóm yêu thích xe đạp thì đơn giản hơn, bọn họ trải một tấm thảm picnic rồi bắt đầu chơi đánh bài.

“Tớ bảo mà, cặp đôi chạy xe đạp kia đến đây đâu phải để đạp xe.”

“Người ta đã chọn xe đạp hai người rồi cậu còn tưởng họ tới đây để đua à?”

“Thế mà dựng cả một cái lều ngắm sao. Tớ đến đây mấy lần rồi, đúng là mở mang tầm mắt.”

“Trong group bảo là mới chuyển tới hôm qua, thợ mất cả buổi mới dựng xong.”

“Đúng vậy, trước kia nơi này không có nhà vệ sinh, hai ngày trước mới bắt đầu xây một dãy, tuyệt hơn nữa là thanh tra thành phố sẽ đến bảo trì.”

“Hừm, chắc là trả tiền, người ta đến một chuyến cũng có thể kiếm chút tiền, biết là đôi bên cùng có lợi nhưng chỗ này hơi xa, tốn kém quá.”

“Dù sao cũng là tụi mình hưởng lợi, đặc biệt là khi đi chung với vợ con, có nhà vệ sinh di động thì tiện biết bao.”



Tô Nguyên đã ngủ say, trên người đắp một tấm chăn trắng tinh, thế này càng làm nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc của cậu.

Thẩm Thụy điên cuồng nhắn tin Wechat cho trợ lý: “Tháng sau tổ chức lễ hội thả diều ở ngoại ô Bắc Kinh cho tôi, chắc chắn chỉ những ai sở hữu diều lớn thuộc chủ đề mộng ảo mới được tham gia. Trong hai ngày đưa bản thảo thiết kế cho tôi, chỉ cần được duyệt thì ngân sách do tôi tài trợ, thi đấu thắng cuộc sẽ được tiền thưởng. Nhớ phải tuyên truyền, quy mô hoành tráng, tiền không thành vấn đề.”

“Vâng thưa cậu chủ.” 

Nhận được nhiệm vụ gấp gáp như vậy, trợ lý Chu không hoảng chút nào, chỉ cần cậu chủ chịu đập tiền thì không có việc gì khó cả.

Tháng sau ở ngoại ô vốn tổ chức một lễ hội thả diều quy mô nhỏ, người tham gia hầu hết là đều là người đam mê trong giới. 

Vậy không phải quá đúng lúc à?

Trực tiếp gọi điện cho người sáng lập Đào Minh Viễn để giải quyết.

Nhóm Wechat Những người theo đuổi diều mộng mơ…

Đào Minh Viễn: (Mọi người nghe tôi nói, tin tốt, tin tốt!!!)

Đào Minh Viễn: (Có nhà tài trợ gọi đến muốn tài trợ cho sự kiện của chúng ta, chủ đề lần này là mộng ảo, yêu cầu là diều cỡ lớn, càng khổng lồ càng tốt. Nếu có hứng thú xin gửi bản thiết kế tác phẩm cho tôi trong hai ngày, được chọn sẽ được trả toàn bộ chi phí, gấp đôi! Thắng giải còn được nhận thưởng từ hai mươi vạn cho đến trăm vạn. Nhanh thôi, giữa tháng tới là bắt đầu, thời gian gấp rút nhiệm vụ nặng nề, mọi người cố lên!!!)

Một hơi ăn ba con diều: (Thật không vậy??? Cụ Đào, ông không bị hack nick đúng không? Giàu dữ.)

Diều nguyên bản: (Tui mặc kệ, dù sao tui cũng sẽ gửi toàn bộ bản vẽ mà tui ấp ủ đã lâu nhưng chưa có tiền để thực hiện.)

Diều nấm-chan: (Liều một phen, xe đạp biến thành mô tơ, danh tiếng cụ Đào vẫn rất tốt, tui cũng xông pha đây.)

Đào Minh Viễn: (… Là thật, tôi nhận được tiền vốn hai trăm vạn rồi. Hình ảnh.jpg]

Lại tặng một con diều nữa: (Cụ Đào, tôi gửi cho ông trước, nhớ đưa cho nhà tài trợ xem nha! Tôi rất muốn nhìn thấy con tôi chào đời năm nay.)

Diều dạo này không định hát: (Tui cũng tới, cụ Đào nhận hàng.)



Lúc mặt trời lặn, Tô Nguyên cũng tỉnh lại.

Bên ngoài lều ngắm sao là những đám mây đầy màu sắc trôi bồng bềnh, phủ lên cả bầu trời.

Tô Nguyên chăm chú nhìn ánh mặt trời giống như một ngọn lửa sắp tắt đang nói lời tạm biệt.

[Mỗi lần ngắm hoàng hôn mình luôn nhớ tới một câu nói, nhân gian đáng giá. Nhưng mình vẫn càng thích ngắm bầu trời đầy sao vô tận và những ngôi nhà sáng đèn hơn.]

Tô Nguyên dựa vào sofa, tóc mái vểnh lên, không nhịn được thở dài nói: “Hoàng hôn hôm nay thật là đẹp.”

Thẩm Thụy nhìn ánh mắt sáng ngời của Tô Nguyên, gật đầu đồng ý: “Ừm đẹp lắm.”

“Tháng sau chúng ta tới đây còn có thể nhìn hoàng hôn và bầu trời sao đẹp hơn nữa. Chẳng qua hôm nay bạn Tô Nguyên cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Thế giới động vật đang chờ chúng ta trở về đó, vì thế dậy được chưa nào?”

Tô Nguyên ngáp nhẹ, không đứng dậy nổi: “Cậu kéo tớ dậy với.”

Thẩm Thụy nắm lấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại của Tô Nguyên, hoàn toàn trái ngược với bàn tay thon dài chắc chắn của hắn.

Với một cú kéo nhẹ, cậu bị hắn nhấc khỏi sofa rồi sà vào lòng hắn.

“Đừng nhúc nhích, tóc cậu hơi rối.” Thẩm Thụy cẩn thận vuốt tóc Tô Nguyên, thế nhưng mấy sợi tóc cuối vô cùng cứng đầu, cho nên hắn đành từ bỏ.

Mặc dù vậy nó vẫn không làm hỏng vẻ đẹp của Tô Nguyên chút nào.

Ngoài lều, nhiếp ảnh gia và anh vệ sĩ trò chuyện vô cùng thoải mái.

“Hôm nay công tác nhẹ nhõm thật, cậu chủ hào phóng, anh em các anh đúng là may mắn.”

“Không sai, cậu chủ của chúng tôi vẫn luôn hào phóng như thế. Anh chụp nhiều tấm hai cậu ấy vào, nếu chụp đẹp thì lần sau sẽ thuê anh tiếp. Nhưng lưu ý một điều, vui lòng nhớ ký hợp đồng bảo mật giữa chúng ta.”

“Cái này tôi hiểu, anh cứ yên tâm, bọn tôi là dân chuyên nghiệp, đạo đức nghề nghiệp thể hiện hết ở chỗ này.”

“Ừm, lúc về nhờ anh gửi ảnh và video, chọn xong tôi phải in ngay lập tức.”



Ký túc xá nghiên cứu sinh, phòng 1212.

Tối đến vẫn là thế giới động vật.

Khác biệt chính là hôm nay Thẩm Thụy cho cậu xem rất nhiều ảnh thả diều.

“Con khủng long nhỏ này rất đẹp, đôi mắt của con rồng này buồn cười ghê.”

“Á, tàu sân bay??? Quá sáng tạo.”

“Bạch tuộc hồng tím siêu khổng lồ, thật là đáng yêu.”

“Hả? Tại sao lại có cả dàn anh em hồ lô ha ha ha ha.”

“Đây là gì? Rết dài trăm mét, quá choáng ngợp.”

“Cá đuối cam, tôm xanh, wow…”



Thẩm Thụy nghe tiếng cảm thán, còn trợ lý Chu cũng bắt đầu điên cuồng đặt hàng.

Thẩm Thụy: “Sáng mai tôi ra ngoài mua nốt mẻ vàng cuối cùng. Tôi sẽ nấu cơm trưa sẵn, nếu trước mười một giờ cậu chưa thấy tôi trở về thì đừng chờ tôi, cứ hâm nóng đồ ăn rồi ăn trước nhé.”

[Vàng đó… Dù vàng có quý đến cỡ nào cũng không cứu được tớ, thà cậu ở bên cạnh làm bạn với tớ thì hơn.]

Tô Nguyên cụp mắt xuống, hàng mi mỏng tạo thành cái bóng chiếu lên khuôn mặt.

“Tớ… tớ không muốn đúc lại tượng vàng, Thần Phật không độ được phàm nhân, chuỗi hạt này là đủ với tớ rồi.”

Thẩm Thụy cầm tay Tô Nguyên, nhẹ nhàng mân mê từng hạt châu, ánh mắt nghiêm túc.

Hắn nhớ tới lời của đại sư Pháp Ninh: “Đại kiếp của tiểu hữu vừa qua, sau này cần phải thận trọng hơn nữa.”

Cho dù nhà hắn giàu có đến đâu cũng không thể chống lại số phận.

“Tô Nguyên…”

“Tớ biết cậu đã phát thệ, tớ xin lỗi…” Tô Nguyên khẽ nhíu mày cúi đầu xuống, thoạt nhìn rất uể oải.

[Quên đi, mình không còn sự lựa chọn nào khác.]

Thẩm Thụy bật cười: “Đối với tôi mà nói, số vàng này dễ như trở bàn tay, giống như Nguyên Nguyên mua robot hút bụi và máy rửa bát cho tôi vậy, cậu không hề đau lòng chút nào mà. Chờ buổi lễ kết thúc là cậu có thể đi ngắm những con diều to bự mà cậu thích rồi. À, hôm nay tôi có nhờ thợ chụp vài tấm ảnh, ngoại trừ mấy tấm con cò do tôi chụp ra, cậu xem thử nếu thích tấm nào tôi và cậu cùng nhau đi rửa rồi treo nó lên bức tường phía sau.”

Thẩm Thụy chỉ chỉ bức tường sạch sẽ phía sau sofa, mở album ảnh cho Tô Nguyên chọn.

“Hở?” Quả nhiên sự chú ý của Tô Nguyên bị chuyển hướng, cậu lướt xem từng tấm một: “Cái nào cũng đẹp hết.”

“Thì ra lúc đạp xe cậu còn giúp tớ chống chân ư? Bảo sao tớ không thấy mệt, chân có đau không?”

Cánh tay rũ xuống cạnh sofa của Tô Nguyên khẽ động đậy, hướng lên chạm vào chân Thẩm Thụy. Hắn lanh tay lẹ mắt kéo lại.

“Không đau chút nào.” Cũng may Tô Nguyên tựa vào người hắn nên không phát hiện ra gương mặt hắn đang nóng hổi.

Suýt nữa là gọi tổ tông rồi.

Thẩm Thụy khẽ hạ người xuống, uống một hớp nước lạnh thì nhiệt độ trên mặt mới giảm đi mấy phần.

“Còn tấm chụp lều ngắm sao, hừm… cậu không buồn ngủ à? Chỉ có mình tớ ngủ.” [Vậy mà mình có thể ngủ ngon như thế kia.]

Thẩm Thụy cười đầy ẩn ý: “Tôi không buồn ngủ.”

Có cậu bên cạnh, tôi ngắm còn chưa đủ thì sao mà buồn ngủ được?

Tô Nguyên bấm tay tính toán, lải nhải: “Mỗi ngày cậu ngủ ít như vậy tức là sống nhiều hơn tớ ba tiếng, cho nên cậu sẽ sống lâu hơn tớ một phần tám quãng đời, cậu đang lời đó.” [Ngẫm lại thì bạn cùng phòng cũng khá mệt mỏi.]

“Ừm, tôi lời rồi, chọn thêm tấm nào nữa?” Thẩm Thụy cầm điện thoại lên, ân cần đưa cho Tô Nguyên xem, phải chắc chắn để cậu quên đi vụ vàng bạc.

Tô Nguyên tìm một tư thế thoải mái buông lỏng hai tay, hài lòng gật đầu, cuối cùng không biết chọn bao nhiêu bức.

Ngày hôm sau, sáng sớm Thẩm Thụy đã chuẩn bị xong bữa trưa cho Tô Nguyên.

Canh gà nấu xong vẫn để trong nồi, trong một cái nồi khác là thịt xào. Rau quả không để được lâu có thể dùng nước lê đun sôi thay thế.

Hắn phải canh Tô Nguyên uống thuốc nên quyết định để tối.

Lúc này.

Ôn Dĩ Đồng an ủi Hướng Chi Nhu: “Thôi được rồi, nếu em thích Tô Nguyên thật lòng thì chủ động đi, không thử làm sao biết thành công hay không? Không thì để chị nói với Lâu Thời Tấn…”

Hướng Chi Nhu vội vàng cắt ngang lời của chị họ, sau đó trừng mắt nhìn cô: “Chị nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“OK, OK, OK, chị không dám nghĩ nữa. Vậy từ buổi xem mắt tới giờ hai người không liên lạc gì à?” Ôn Dĩ Đồng tò mò chớp mắt, ra vẻ hóng hớt.

“Không có… Ngay cả Wechat còn chưa add, chị nói xem nếu em xin Tô Trạch nick Wechat của em trai anh ấy thì ảnh có chịu không?”

“Chắc chắn là có, làm quen với nhiều người trong giới vô cùng có lợi đối với Tô Nguyên. Thực tế nếu không được, em có thể nói với bố mẹ em thích cậu ấy, nhờ hai người giúp.” Ôn Dĩ Đồng nhìn bộ móng tay mới làm hôm qua, hài lòng gật đầu.

“Vậy cũng được.” Hướng Chi Nhu ôm đầu lắc vài cái, cố chữa ngựa chết thành ngựa sống: “Cứ thử xem!”

“Vậy nhé, nói chuyện với em xong chị quên mất thời gian.” Ôn Dĩ Đồng xem tin nhắn mới, đứng dậy xách túi: “Chị về đây.”

“Tạm biệt.”

Ôn Dĩ Đồng mỉm cười ra cửa.

Nghiêm Như Tuyết nhìn thấy bóng người lướt qua, không khỏi ngơ ngác.

Hình như cô vừa nhìn thấy bồ nhí của Lâu Thời Tấn.

Năm đó Lâu Thời Tấn lừa dối Tô Nguyên, bây giờ lại không hề trân trọng một chút nào.

Sớm biết như thế lúc ấy cô nên xé bỏ mặt nạ của gã!
Bình Luận (0)
Comment