Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 23

Ánh mắt của Tô Nguyên không nhúc nhích, chăm chú đến mức tạo cảm giác trong mắt cậu chỉ có mỗi Thẩm Thụy, tuy vậy lại không ẩn chứa thứ cảm xúc mãnh liệt kia.

“Cậu đúc lại tượng vàng vì tớ, hy vọng tớ sống lâu trăm tuổi có phải bởi vì cậu thích tớ không?”

“Ừm.” Trái tim Thẩm Thụy hẫng một nhịp, hắn quay đầu nhìn cậu, thản nhiên thừa nhận: “Từ lần đầu tiên gặp cậu tôi đã thích cậu rồi.”

Hắn vô cùng rõ ràng, tình cảm mà Tô Nguyên dành cho hắn không phải là điều mà hắn hằng mong.

Nhưng chỉ cần Tô Nguyên hỏi hắn câu hỏi này, hắn sẽ luôn trung thành với trái tim của mình.

Thích.

Chỉ thích Tô Nguyên, thích Tô Nguyên nhất, mất Tô Nguyên hắn sẽ chết.

Tô Nguyên thoáng chốc quên mất cách thở, mê man đối diện với ánh mắt của Thẩm Thụy, cậu lẩm bẩm: “… Xin lỗi, tớ không thể nhận lời được.”

[Mình không thể bên cạnh ai cả, mình không muốn những người yêu thương mình sẽ rơi vào sầu não uất ức mỗi khi nghĩ tới mình trong những năm tháng dài đằng đẵng mà mình không còn nữa.]

Thẩm Thụy siết chặt bàn tay của mình, hắn đã bình tĩnh kiềm chế lâu như vậy rồi, không thể để nỗ lực của mình thất bại trong gang tấc.

Hắn bình tĩnh nói: “Ừm, tôi hiểu rồi, đây chỉ là tình cảm đơn phương của tôi thôi, cậu đừng áp lực. Tôi chỉ là một trong số đông những người thích cậu. Chúng ta vẫn sẽ giống như trước, không có bất kỳ thay đổi nào.”

Kiên nhẫn chút.

Không thể dọa cậu ấy được.

Tô Nguyên hít sâu một hơi, gian nan mở miệng: “Không, cậu không được thích tớ. Tớ sẽ… chết bất cứ lúc nào.”

[Xin lỗi cậu, mong muốn tớ sống lâu trăm tuổi chắc không thể thực hiện được, tớ không thể cùng cậu già đi, tớ không dám thích cậu.]

“Tôi mặc kệ.” Thẩm Thụy tiến lên trước một bước, hiên ngang nhìn cậu chăm chú.

“Tôi không quan tâm khi nào cậu sẽ đi, cậu muốn xem thế giới động vật, muốn sờ bồ câu, muốn thả diều, cậu muốn gì tôi sẽ làm điều đó với cậu. Chỉ cần chúng ta bên nhau thì mỗi ngày đều là khoảng thời gian bình an và hạnh phúc nhất, vậy là sẽ không có gì phải tiếc nuối.”

“Tô Nguyên à, đây là lần đầu tiên tôi thích ai đó nên không biết phải làm gì cả. Nhưng nếu bây giờ tôi từ bỏ, sau này nghĩ lại tôi chỉ thấy đau thấu tim gan, khó mà quên được, hận tại sao ngày ấy không chịu đứng lên đấu tranh.”

Tô Nguyên lo lắng về căn bệnh của mình, Thẩm Thụy đã cảm nhận được điều này trong những tháng ngày sinh hoạt với nhau.

Hắn hiểu Tô Nguyên đang nghĩ cho hắn, bởi lẽ không phải ai cũng có thể chịu đựng được nỗi đau mất đi người thương.

Điều này đặc biệt đúng với người nhà họ Thẩm.

Nếu đổi thành người khác nói với Tô Nguyên những lời này, thì chắc chắn cậu sẽ không đổi sắc mặt và từ chối thêm lần nữa. Nhưng Thẩm Thụy là người bạn thân thiết nhất của cậu, trong phút chốc Tô Nguyên không biết nên làm như thế nào mới tốt.

“Cảm ơn cậu vì đã cùng tớ xem Thế giới động vật, còn chụp ảnh chim bồ câu, tớ…” Nói đến đây Tô Nguyên ngừng lại, giống như đột ngột hiểu ra cái gì: “Cho nên… Cậu vì tớ mà đặc biệt tổ chức lễ hội thả diều sao?”

Thẩm Thụy im lặng một chút rồi gật đầu.

Tô Nguyên nở một nụ cười, nói: “Cảm ơn cậu, tớ rất thích.” [Mình… cảm thấy hơi rung động.]

Đôi mắt của Thẩm Thụy bỗng nhiên sáng lên, giống như người chết đuối vớ được phao cứu sinh: “Cậu thích là được rồi. Lễ hội thả diều năm sau sẽ hoành tráng hơn rất nhiều, tôi sẽ cùng cậu đi ngắm mấy con diều mộng ảo mà cậu muốn tận mắt thấy.”

“Cậu như này…” Tô Nguyên nghiêng đầu, hiền lành an tĩnh nhìn hắn: “Như cậu ấm ăn chơi hoang phí vậy.” [Thực ra giống hôn quân hơn.]

“Yên tâm đi, tôi sẽ không ném hết tiền đâu. Lễ hội thả diều lần này đã làm marketing rất tốt. Tiền vé và tiền quảng cáo nhận vào coi như là hoàn vốn. Hay nói cách khác năm nay làm một hội thả diều miễn phí, còn năm sau là có thể bắt đầu chờ lợi nhuận rồi. Thậm chí còn có thể cân nhắc làm thành hạng mục đầu tư lâu dài nữa đó. Vì vậy cậu phải khen tôi… biết cách làm giàu nha.”

Thẩm Thụy khẽ mỉm cười, cuối câu nói lộ ra sự vui vẻ, như thể không nghe được câu hôn quân kia.

*

Trong giờ học ngày hôm sau.

Tô Nguyên nghe thấy có người đang nói về Lễ hội thả diều ở trong lớp, có vẻ như đang rủ nhau đi đến đó.

“Trời ơi, ảnh quảng cáo trên weibo là thật sao? Đừng nói là thế giới ở đáy biển, vậy mà còn có cả Ultraman cỡ lớn.”

“Dù tổ chức ở ngoại ô Bắc Kinh nhưng cũng không xa lắm đâu. Hay là chuyến du lịch mùa thu của lớp chúng ta là đến đó nhỉ?”

“Được đấy, vé vào cửa chỉ có 50 tệ thôi. Cả lớp thuê một xe, đi chơi một ngày, tuyệt vời.”

“Vậy chúng ta đi nói với lớp trưởng đi, mọi người bỏ phiếu vào trong nhóm lớp nhé. Tôi nghĩ vé ngày hôm đấy sẽ bán hết nhanh đấy.”

“Cái gì? Vẫn còn hạn mua? Ở một nơi lớn như vậy thì có cần kiểm soát lượng người đến tham gia không?”

“Không biết nữa, đi hay không thì tính sau, giờ tôi đi mua trước đã.”

“Đây là một triển lãm siêu lớn, tôi cũng phải đi đoạt vé đã rồi nói sau.”



Vu Gia Tường vỗ vai Tô Nguyên tại vị trí cũ: “Tô Nguyên, cả lớp đang bỏ phiếu, cậu có đi Lễ hội thả diều không? Tôi sẽ bỏ phiếu giúp cậu.”

Tại sao mọi người trong lớp của họ lại khó chịu như vậy nhỉ, cả đám không ai dám đến hỏi Tô Nguyên.

Bị bệnh gì vậy trời?

Nhớ tới những túi đồ ăn vặt bị cậu ta ăn hết, dù Tô Nguyên có hơi đẹp quá mức một chút nhưng tính tình thì không thể chê. Cậu cũng không phải kiểu người cao không với tới như những người khác nói.

Tô Nguyên dừng một chút, đặt giáo trình đang cầm trên tay xuống bàn, quay đầu nhìn cậu ta rồi trả lời: “Đi chứ.”

Thẩm Thụy đã sắp xếp đến mức này, sao cậu có thể không đi?

Mặc dù đầu tư cho Lễ hội thả diều còn kém rất rất xa so với việc đúc lại tượng vàng nhưng nó thực sự đã chạm vào trái tim cậu.

Cậu muốn nhìn, rất muốn rất muốn.

“OK.” Vu Gia Tường cười sang sảng, vèo một cái quay đầu nhìn lớp trưởng, hô thật to: “Lớp trưởng, Tô Nguyên đi, cậu ấy sẽ tham gia Lễ hội thả diều.”

Trong phút chốc, toàn bộ phòng học lặng thinh, vô số cặp mắt nhìn về phía cậu ta.

Vu Gia Tường ngây như phỗng, cẩn thận từng li từng tí quay người lại.

Đang giờ giải lao, tôi gào một tí thì làm sao, có vấn đề gì hả?

Bây giờ đứa nhóc này có hơi hoảng.

May mắn thay, chuông vào lớp vang lên đúng lúc.

Tin tức Tô Nguyên sẽ đi Lễ hội thả diều nhanh chóng lan truyền khắp trường và cả trên weibo, rất nhiều vé tham quan đã được bán ra chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

*

Lúc này.

Tô Trạch nhận được tin rằng hôm qua ở chùa Thiên Chiếu, có người vì Phật Tổ đúc lại tượng vàng chỉ để cầu nguyện Tô Nguyên sống lâu trăm tuổi.

Những người trong giới đang đoán rằng Tô Nguyên là con trai thứ hai của nhà họ Tô.

Lần trước khi cậu lộ mặt ở bữa tiệc từ thiện thì danh tiếng của cậu đã lan khắp Bắc Kinh.

Nhưng bình thường Tô Nguyên chỉ đi học và trọ ở trường, thỉnh thoảng về nhà, không giao thiệp với bất kỳ ai trong giới, nếu muốn làm quen với cậu cũng không có cơ hội.

Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Tô Trạch, có không ít người đã bí mật hỏi hắn xin thiệp mời, muốn nhân cơ hội này được chiêm ngưỡng người đẹp vạn kim khó cầu.

Tô Trạch chỉ cúp máy đối với vài cuộc gọi muốn thiệp mời, nhưng các đối tác kinh doanh của anh đề nghị đến chúc mừng sinh nhật thì Tô Trạch lại không tiện từ chối.

Anh hơi đau đầu xoa xoa mắt, nghĩ nghĩ một lúc thì gọi điện thoại cho em trai: “Nguyên, ba ngày nữa là sinh nhật anh, em về nhà ở sớm một chút, anh cả có chuyện muốn nói với em.”

Tô Nguyên cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp: “Vâng, em biết rồi.”

Sau khi Thẩm Thụy tỏ tình ngày hôm qua, có lẽ bởi vì quá mê luyến đối với cuộc sống bình yên và êm đềm ấy nên hôm nay cậu vẫn cư xử như bình thường.

Nhưng dường như trong cõi u minh có một lực lượng nào đó đang lôi kéo cậu. Cậu đang lảo đảo đứng trên vách núi, chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua là cân bằng sẽ bị phá vỡ.

Cậu nên về nhà ở hai ngày để tỉnh táo suy nghĩ về những gì mà cậu nên làm.

Tô Nguyên quyết định về nhà, trước khi rời đi cũng uống hết thuốc của ngày hôm đó.

“Cậu về nhà thì nhớ uống thuốc đều mỗi ngày, tôi sẽ bảo anh cậu trông nom cậu đấy.”

Trong lòng Thẩm Thụy không nỡ nhưng hắn chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ, sau đó nhìn cậu lên xe của Tô Trạch.

Qua cửa sổ xe, Tô Nguyên cười với hắn rồi vẫy tay chào tạm biệt.

Thẩm Thụy đứng tại chỗ thật lâu, mãi đến khi không còn nhìn rõ chiếc xe nữa.

“Tô Nguyên, cậu thích tôi, chỉ là cậu không dám thừa nhận mà thôi. Nhưng không sao, dù cậu có lựa chọn như thế nào, tôi đều sẽ chạy đến bên cạnh cậu, cho đến khi nào cậu trở thành người yêu của tôi.”

Trong xe.

Tô Trạch thấy em trai mình luôn nhìn vào gương chiếu hậu còn luôn không rời mắt, cho tới tận khi anh rẽ thì cậu mới rời mắt đi.

“Nguyên, có phải em có người mình thích rồi không?”

Bộ dáng này có khác gì đang yêu đương đâu cơ chứ.

Nhưng người này không thể là Thẩm Thụy.

Nhà họ Thẩm làm sao có thể chấp nhận được gia chủ tương lai sẽ ở bên một người đàn ông.

Tô Nguyên ngồi im không nhúc nhích, ngoài cửa sổ có rất nhiều ánh đèn nê ông xẹt qua trước mắt của cậu. Thế giới trở nên không chân thực, giống như ảo ảnh.

“Em không biết…”

Cậu thích Thẩm Thụy à?

Tình yêu ở trần gian luôn giày vò con người ta.

Nếu cậu thực sự yêu đối phương, đó có thể là khởi đầu của một cơn ác mộng, lo được lo mất là trạng thái bình thường của tình yêu, nhưng nó sẽ chỉ khiến căn bệnh của cậu thêm trầm trọng.

Tô Trạch không hiểu lắm, hỏi tiếp: “Lần trước bạn Hướng rất thích em, bố mẹ của em ấy còn hỏi anh nick wechat của em, thế nào rồi? Hai người trò chuyện như thế nào?”

Nhà họ Hướng là một lựa chọn tốt, gia phong vô cùng ổn.

Cô gái ấy trông cũng hoạt bát và đáng yêu, rất hợp với tính cách trầm lặng của em trai anh.

“Cô ấy không thêm wechat của em.”

“Hả, đây…” Suy nghĩ của Tô Trạch xoay chuyển thật nhanh, anh lúng túng muốn đổi chủ đề: “Nhân lúc mấy ngày nay em ở nhà, anh cả giới thiệu cho em những cô gái xinh đẹp hơn được không.”

Chuyện gì xảy ra với nhà họ Hướng vậy?

Lúc hỏi anh wechat của Tô Nguyên, rõ ràng rất chủ động và nhiệt tình mà. Còn nhất quyết muốn mời anh uống trà nói chuyện phiếm, tất nhiên là phải dẫn theo em trai nữa.

Tô Nguyên không nói gì, cậu đang phát rầu vì chuyện của Thẩm Thụy, cậu không muốn dính dáng đến người khác.

Thấy em trai không nói chuyện với mình, Tô Trạch lại thay đổi chủ đề, như thể anh chỉ đang tìm bừa một chuyện để nói: “Hôm qua có người vì Phật đúc lại tượng vàng ở chùa Thiên Chiếu, tin tức lớn như vậy em có nghe nói đến không?”

“Em có.” Tô Nguyên nhẹ giọng đáp.

Hôm qua cậu đã chứng kiến thủ đoạn ép hotsearch của Thẩm Thụy, nhưng đông người ở đó như vậy thì không có khả năng che giấu được, và việc gia đình cậu biết là điều khó tránh khỏi.

“… Anh còn nghe nói, tên của người nọ giống y hệt tên của em.”

“Vâng, là em.”

Tô Trạch đã có dự cảm từ sớm, lúc này anh nhận được câu trả lời khẳng định của cậu, trong nhất thời cũng khó hiểu.

“Anh cả biết rồi, anh sẽ gửi một khoản tiền vào quỹ từ thiện của nhà họ Thẩm. Mặc dù nhà chúng ta tạm thời không có đủ khả năng thanh toán số tiền lớn như vậy, nhưng sau này anh cả sẽ gửi tiền cho nhà cậu ta hàng năm, coi như trả góp, em không cần cảm thấy thiếu nợ Thẩm Thụy, hiểu không?”

Ngay cả khi số tiền cần phải trả trong mấy chục năm, anh cũng không muốn em trai mình thua kém.

“Từ xưa đến nay người sống đến bảy mươi tuổi đã ít, sống lâu trăm tuổi lại càng là yêu cầu xa vời. Nếu em không sống đến trăm tuổi, dù có phúc khí cũng sẽ tự động mà rơi xuống trên người Thẩm Thụy. Nên anh cả không cần phải lo lắng về những thứ này đâu.”

Tô Nguyên dịu dàng đáp lại, không cảm thấy rằng cậu đang tự nguyền rủa chính mình.

Bởi vì đây là thực tế.

Bỏ qua về bệnh thiếu hụt gen của cậu, kiếp trước bị trầm cảm khiến cậu biết rõ, trước mặt cậu là vực thẳm như thế nào.

Cậu cũng đã từng thử nắm lấy một bàn tay cứu mạng.

Cuối cùng kết quả lại là chôn vùi dưới biển.
Bình Luận (0)
Comment