Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 45

Hai chiếc xe địa hình đi một vòng lớn và dừng lại ở phía đối diện của khu vực hàng rào thép gai.

Tô Nguyên: “… Không phải là kẻ săn trộm chứ?” [Thật quá can đảm.]

Thẩm Thụy chỉnh lại mũ của cho cậu, không để ánh mặt trời chiếu thẳng vào: “Yên tâm, bọn chúng đánh không lại chúng ta.”

Họ có ba chiếc xe, hơn cả về số lượng và chất lượng, có thể đè bẹp đối phương.

Tô Nguyên gật đầu.

[Mong là vậy.]

Một vài người xuống xe đều mặc áo khoác dày và đội mũ chống nắng, giống như những du khách bình thường.

“Mấy người anh em, các chú tới đây làm gì?” Một người đàn ông mặc áo khoác màu lam hô lên như thể quen thuộc với phía bên này.

“Mày mù à, nhìn không thấy hả.” Tiêu Vệ sốt ruột liếc nhìn đối phương, tiếp tục dọn sạch dây thép gai.

Những người này rất quen mặt, ai lại suốt ngày quanh quẩn ở xứ không người này chứ, xác suất không phải người tốt lành gì rất cao.

Người đàn ông mặc áo khoác đỏ nổi giận: “Này, chúng tôi hảo tâm tới hỏi có thể giúp được gì, thái độ của anh như thế à?”

Vu Gia Tường cười khẽ: “Vậy cảm ơn nhé, anh nhìn xem, cũng không biết là thằng cháu nào làm. Giết hại cừu Bacha mà cũng không sợ giảm thọ, anh nói xem có đúng không?”

“Mày…” Lông mày của áo khoác đỏ dựng lên, còn chưa kịp mở miệng đã bị áo khoác lam kéo lại.

Áo khoác lam: “Ha ha, cậu nói đúng nhưng như này cũng nhiều quá, phải dọn đến bao giờ? Không bằng ngày mai gọi thêm người tới hỗ trợ.”

Tiểu Vệ: “Ồ, cảm ơn, chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi, cục lâm nghiệp sẽ tới xử lý ngay lập tức. Ngày mai anh sẽ không còn nhìn thấy dù chỉ là một mảnh sắt vụn nào đâu.”

Sắc mặt áo khoác đỏ biến đổi, thấp giọng nói: “Anh, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Sợ cái gì? Đâu phải chỉ có một đoạn dây thép gai này, khu vực không người lớn như vậy, tụi nó có thể thu dọn bao nhiêu?” Áo khoác lam vẫn không thay đổi sắc mặt.

“Anh nói đúng.”

Mặc dù không nghe được mấy tên mặc áo khoác nói chuyện nhưng biểu cảm của đối phương từ lo lắng biến thành bình tĩnh, rõ ràng là chúng không sợ.

Tô Nguyên: “Thụy Thụy, bọn họ đang có ý đồ xấu phải không?” [Thoạt nhìn giống như nhân vật phản diện.]

Thẩm Thụy liếc nhìn Chung Lãng.

“Cậu chủ, bọn họ nói những nơi khác cũng có hàng rào dây thép gai, nhưng chúng ta tìm không thấy.” Chung Lãng nhìn chằm chằm động tác môi lưỡi của đối phương.

Sắc mặt Thẩm Thụy không thay đổi: “Điều một máy bay trực thăng tới đây rà quét khu vực này, dùng radar ghi lại vị trí rồi giao cho cảnh sát.”

Tô Nguyên:!!!

[Ừ nhỉ, chúng ta có máy bay trực thăng mà.]

Ngô Văn Hàn cũng nghe thấy, nói: “Nhưng vấn đề là ngay cả khi chúng ta cố gắng thu dọn nó, chúng vẫn có thể bị chôn vùi một lần nữa và vị trí sẽ ngày càng trở nên hẻo lánh hơn. Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngày ngày phòng trộm được.”

“Cậu chủ, bọn chúng có súng.” Chung Lãng nhắc nhở.

Mặc dù nhìn bên ngoài chiếc áo khoác rất bằng phẳng nhưng y đã được huấn luyện để nhìn ra vấn đề trong nháy mắt.

Ngô Văn Hàn ngậm miệng ngay lập tức, họ đến để tham gia hoạt động xã hội thực tế. Việc chống lại tội phạm chẳng ích gì, không đáng để liều mạng như vậy.

Tô Nguyên nắm chặt tay Thẩm Thụy, gấp gáp nói: “Thụy Thụy, đừng xảy ra xung đột với bọn chúng.” [Cừu Bacha có đáng yêu cỡ nào cũng không quan trọng bằng anh.]

Thẩm Thụy thở dài trong lòng, dĩ nhiên là hắn làm như vậy.

Không phải bất đắc dĩ thì hắn sẽ không để Tô Nguyên phải mạo hiểm.

Chung Lãng: “Cậu chủ, cảnh sát và người ở cục lâm nghiệp đã tới nửa tiếng trước, người của trạm bảo hộ đang đưa bọn họ tới, phỏng chừng trực thăng của chúng ta sẽ tới sớm hơn bọn họ một chút.”

“Mời bạn học của cậu lên xe đi.” Thẩm Thụy nói với Ngô Văn Hàn, sau đó kéo Tô Nguyên lên xe: “Nguyên Nguyên, em cũng lên đi.”

Tô Nguyên: “Vâng, chúng ta cùng đi.” [Đánh nhau sao? Xe này có chống đạn không?]

Xe có khả năng chống đạn, nhưng Thẩm Thụy không thể nói.

Không nhận được câu trả lời của đối phương, Tô Nguyên đứng tại chỗ không nhúc nhích, nói: “Cùng nhau lên xe đi.” [Nếu không mình sẽ không đi.]

Vu Gia Tường đang làm việc hăng say thì không hiểu sao lại bị Ngô Văn Hàn lôi đi.

“Này, cậu đang làm gì vậy? Còn nhiều việc chưa làm xong lắm.”

Ngô Văn Hàn: “Nghỉ ngơi và uống miếng nước đã, nhân tiện hít một ngụm không khí trong lành. Tôi sợ cậu làm việc quá sức, tí nữa lại không thở được.”

Vu Gia Tường chợt hiểu ra: “Đúng nhỉ, suýt chút nữa quên mất, cảm ơn cậu nhé.”

Áo khoác đỏ vui vẻ, giọng nói của Vu Gia Tường rất lớn, họ có thể nghe rõ ràng. Sau một thời gian dài, nhóm người này vẫn bị say độ cao ở cao nguyên.

“Anh, nhìn qua trông bọn họ không bình thường đâu. Em xem trên mạng thấy hai chiếc xe việt dã kia, phải hơn trăm vạn một chiếc đấy.”

“Còn tên nhóc quấn kín như mùa đông kia kìa, chỉ có nó không động tay vào, không phải là công tử nhà giàu tới chơi sao?”

Áo khoác lam liếc gã, nói: “Mày muốn làm gì? Chúng ta là săn trộm, không phải bọn bắt cóc, động vào với người không nên đắc tội thì không bằng bị cảnh sát nhốt mấy năm.”

Tên đàn em xấu hổ ngậm miệng lại.

Đột nhiên, có một tiếng be be vang lên trong xe.

Tô Nguyên:???

Tiểu Vệ đứng thẳng dậy ngay lập tức và sải bước về phía bên kia.

“Giao ra ngay!!”

Áo khoác đỏ thầm chửi tục, con cừu tỉnh lại, thuốc mê còn chưa đủ nhưng gã vẫn là không chịu thừa nhận: “Giao ra? Mày muốn cướp à, tao nói cho mày biết bọn tao không sợ.”

“Mày…” Hai mắt của Tiểu Vệ bốc hỏa, siết chặt nắm đấm.

Thấy sắp đánh nhau, Tô Nguyên hét lên: “Vậy anh có bán hay không? Chúng tôi sẽ trả tiền, ra giá đi.” [Dù sao cảnh sát cũng sắp tới, kéo dài thời gian trước đã, may ra họ có thể cứu được con cừu.]

Áo khoác lam lắc đầu: “Không bán, chúng tôi là dân du mục, tự mình mua để chuẩn bị ăn.”

“Vậy tao đổi hai con với mày!” Tiểu Vệ cười nhạo nói.

Tô Nguyên lại hô lên: “Anh có thể ra giá tùy ý, không có người trung gian kiếm tiền từ chênh lệch giá, anh nên suy nghĩ về điều đó.” [Bọn chúng không phải ham tiền hay sao?]

Áo khoác đỏ động tâm: “Anh, thằng đó nói rất đúng, cái tên chó hoang trung gian kiếm lời từ chúng ta bao nhiêu tiền, chúng ta mệt gần chết cũng không bằng nó…”

“Câm miệng, muốn ăn cơm tù miễn phí à?”

“Đại ca, em… đương nhiên là em không muốn, nhưng anh nhìn xem chúng là dê béo đó, làm sao có thể thật sự trà trộn vào trong nhóm người ở trạm bảo hộ được. Nước ta không phải có rất nhiều người giàu có thích nói kiểu như vậy hay sao?”

“Quá mạo hiểm.” Áo khoác lam vẫn lắc đầu: “Người trung gian kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẫn là người cùng thuyền với chúng ta, ai biết người ở đối diện là thuộc thuyền nào?”

Thẩm Thụy: “Hai mươi vạn, bán hay không?”

Bỗng áo khoác đỏ quay đầu lại: “Anh… Anh? Hai mươi vạn đấy.” Bọn chúng chỉ bán cho người trung gian năm vạn một con.

Những người khác cũng trở nên bồn chồn.

Áo khoác lam nheo mắt lại, không nói gì.

Thấy đối phương không còn lắc đầu, Tô Nguyên nói: “Ba mươi vạn!! Đi ngang qua đừng bỏ lỡ.” [Mua cừu sao khó như vậy.]

Áo khoác đỏ đã hoàn toàn choáng váng rồi.

Những người khác cũng ngừng nói chuyện, yên lặng nhìn tên cầm đầu.

Áo khoác lam thở ra một hơi, nói: “Mày nói không sai, thật đúng là một con dê béo, không làm thịt thì phí.”

Người bên cạnh vui mừng hớn hở ngay lập tức.

Tô Nguyên cũng cười: “Bọn chúng đã đồng ý.” [Người chết vì tiền quả thực không sai.]

Áo khoác lam đang định đưa số tài khoản cho đối phương thì đột nhiên một tiếng loa vang trời truyền đến từ phía xa.

Quay đầu lại nhìn, sắc mặt gã thay đổi trong nháy mắt: “Không thể nào. Cái cục cảnh sát nghèo như vậy, làm sao có thể điều động máy bay trực thăng? Tụi nó là ai?”

Thẩm Thụy bế Tô Nguyên lên nhét cậu vào trong xe.

Chung Lãng đứng ở trước mặt Thẩm Thụy: “Cậu chủ, nơi này giao cho tôi, cậu chủ cũng đi vào đi.”

Thẩm Thụy bị Tô Nguyên túm chặt lấy vạt áo, nửa người bị kéo vào trong xe: “Được, mọi người chú ý an toàn, đừng liều mạng.”

Tô Nguyên kéo Thẩm Thụy ngồi xổm giữa hai hàng ghế, nói: “Thụy Thụy cúi đầu xuống một chút, nhỡ đâu kính bị vỡ…” [Đầu cũng sẽ bị nát mất…]

“… Xe này chống đạn mà.” Thẩm Thụy bật cười, bế cậu lên.

“Chống đạn? Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Tô Nguyên mạnh dạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bọn họ muốn chạy trốn thì phải? Để mấy người Chung Lãng trở về đi.”

[Mấy người Chung Lãng cũng có người nhà, cừu Bacha không quan trọng bằng bọn họ.]

“Chung Lãng có chừng mực, sẽ không có chuyện gì đâu.” Thẩm Thụy hoàn toàn tin tưởng đội trưởng đội cận vệ của mình.

Tô Nguyên: “Thụy Thụy, em xin lỗi, em không ngờ hoạt động thực tế này lại nguy hiểm như vậy. Đáng lẽ em nên chọn làm trợ giảng hay gì đó…” [Em đã khiến anh gặp rắc rối rồi…]

“Nguyên Nguyên, vậy anh cũng chịu một nửa trách nhiệm, anh đã đồng ý với em chọn hạng mục trạm bảo hộ này.” Thẩm Thụy nghiêng người ôm mặt Tô Nguyên để đối phương nhìn mình, nói tiếp: “Chúng ta không sai, đám săn trộm kia mới là người sai, bọn chúng mới là người phải chịu trách nhiệm.”

Hàng lông mi dài của Tô Nguyên run lên, trong mắt lóe lên một ánh sáng nhỏ bé giống như sao mai đột nhiên mọc lên trong bầu trời đêm đen kịt, dẫn đường cho hắn đi theo.

“Ừm, Thụy Thụy nói đúng, em… không nên tự trách mình. Xin lỗi anh, em không thể kiềm chế được…” [Không biết đây là tự trách của người bình thường, hay là đặc thù của trầm cảm…]

Thẩm Thụy hôn lên môi đối phương: “Nguyên Nguyên đã làm rất tốt, chúng ta từ từ sẽ thành, được không? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Vâng.”

Những kẻ săn trộm muốn chạy trốn nhưng máy bay trực thăng đã đuổi theo chúng suốt chặng đường. Bọn chúng chưa chạy được bao xa đã bị cảnh sát và cục lâm nghiệp tóm gọn.

Trong xe có một con cừu Bacha bị thương, có thể nói là lấy luôn được bằng chứng.

Chung Lãng nói với cảnh sát rằng bọn chúng không chỉ bố trí cạm bẫy ở một chỗ này, nếu như bên kia không chịu thành thật khai báo thì bọn họ có thể cử trực thăng đi tìm.

Lời vừa nói ra, nhóm thợ săn trộm đều ủ rũ.

Người giàu thực sự có thể gian lận, bọn chúng chỉ là một nhóm những kẻ săn trộm nghèo, không chơi lại là không chơi lại. Chúng giải thích mọi thứ rồi sau đó như dự đoán sẽ được một cặp vòng tay màu bạch kim cùng với thức ăn và chỗ ở miễn phí trong vài năm tới.

Không vội thu dọn cạm bẫy, cục lâm nghiệp đã gọi điện thoại để bố trí nhân lực khẩn cấp, ngày mai sẽ có một lực lượng lớn đến thu dọn.

Khi quay trở lại trạm bảo hộ, mặt trời đã bắt đầu xuống núi.

Tô Nguyên chỉ vào tháp canh, Thẩm Thụy hiểu ý, hai người cùng nhau đi ngắm hoàng hôn.

“Thụy Thụy, nơi này thật sự không giống với nội địa, giống như là một thế giới khác vậy, vừa yên tĩnh vừa tự do hơn.”

[Không có nhiều người xung quanh, chỉ có Thụy Thụy ở bên cạnh mình. Nếu tiếp tục như vậy thì cũng không tệ.]

[Nhưng Thụy Thụy còn rất nhiều việc phải làm, không thể theo mình rời xa đám đông.]

[Bây giờ bọn mình sống trong ký túc xá thì không sao, nhưng không biết phải làm gì sau khi tốt nghiệp?]

[Mình đã không nghĩ về tương lai rất lâu rồi. Mình luôn sống được ngày nào thì hay ngày ấy, vậy mà giờ mình lại bắt đầu suy nghĩ về chuyện xa xôi như vậy.]

Gió trên tháp canh rất mạnh, Thẩm Thụy kéo lại chiếc mũ bị thổi xiêu vẹo của Tô Nguyên.

“Ở đây rất đẹp. Nguyên Nguyên không muốn nhìn thấy sư tử trên thảo nguyên, cá voi xanh dưới biển, gấu bắc cực và chim cánh cụt béo ú ở Nam Cực sao?”

Tô Nguyên điên cuồng gật đầu: “Có chứ.” [Bỗng chốc sự quyến rũ của sa mạc trở nên nhỏ hơn rất nhiều rồi.]

Thẩm Thụy mỉm cười, che giấu công lao của mình.

***

Thụy Thụy: Nếu như anh có một vé tàu đi đến Nam Cực, em sẽ đi cùng anh chứ?

Nguyên Nguyên: Đi đi đi!
Bình Luận (0)
Comment