Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 47

“… Được, anh sẽ đợi em trở lại.”

Thẩm Thụy nhìn đăm đăm người bên cạnh, hệt như muốn vĩnh viễn khắc ghi Tô Nguyên trong lòng mình. Dù cho trời đất đổi thay, thế sự xoay vòng cũng không thể nào xóa nhòa.

“Leo lên đi em.” Thẩm Thụy sải bước, vừa rồi leo dốc quá tốn thể lực nên lúc này chân hắn vẫn còn đang hơi run.

Tô Nguyên cắn chặt môi, giẫm lên đùi Thẩm Thụy mà nước mắt lã chã rơi. Sau đó, cậu giẫm lên vai Thẩm Thụy, hai tay bám vào tảng đá bị nước mưa rửa sạch không có một chút độ ấm nào.

Thẩm Thụy chậm rãi đứng lên, con đường phía trên chỉ cách ngực Tô Nguyên một chút.

Tô Nguyên không thể leo lên độ cao này, Thẩm Thụy nắm mắt cá chân của Tô Nguyên và nâng lên, thở hổn hà hổn hển.

“Nguyên Nguyên…”

“Trèo lên trên…”

Tô Nguyên hít một hơi thật sâu, dưới chân là Thẩm Thụy đang đốc hết sức lực giúp cậu thoát khỏi khốn khó, cậu nhất định phải trèo ra ngoài.

Nước mưa cọ rửa mặt đất, nước mưa trên đường hòa lẫn với đất vàng chảy xuống từ những dãy núi bên kia không ngừng chảy về phía hai người họ.

Hai tay dính đầy đất vàng, trên tay Tô Nguyên nổi gân xanh, cố gắng bám vào mặt đất, xoay người một cái, cuối cùng cũng nằm trên đường cái rộng lớn.

“Thụy Thụy…” Tô Nguyên ló đầu ra nhìn xuống phía dưới.

Thẩm Thụy kiệt sức ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên rồi nở một nụ cười như ý nguyện.

“Anh đợi em trở về…” Tô Nguyên dùng hết sức kêu lên, cởi áo mưa màu da cam ném cho đối phương.

Màu cam là màu sắc tươi sáng nhất, khi cậu mang theo người quay lại, có thể nhìn thấy Thẩm Thụy đang ở đâu.

“Chạy mau, đừng quay đầu lại, đi tìm người cứu anh…” Thẩm Thụy gần như không mở nổi mắt, tiếng mưa rơi ào ào bên tai.

Tô Nguyên gật đầu thật mạnh, quay đầu chạy về hướng bọn họ đi tới.

Cậu có thể bò lên, Chung Lãng và những người khác chắc chắn không sao.

Chỉ cần tìm được Chung Lãng thì có thể cứu được Thẩm Thụy.

Lúc này, Chung Lãng và ba vệ sĩ khác cũng đang tập hợp lại một chỗ.

Con đường núi bị chìm trong nước, bọn họ cũng lựa chọn giống Thẩm Thụy, đồng loạt trèo lên nơi cao hơn, sau đó tập trung tại đỉnh đồi.

Nhưng điều khác biệt với Thẩm Thụy là các vệ sĩ đông người và mạnh mẽ hơn, họ đưa Chung Lãng lên trước, sau đó trèo lên từng người một nhờ mượn lực từ thân cây đã gãy.

Chung Lãng lo lắng nhìn tình hình xung quanh: “Nhanh lên, địa thế nơi này chênh lệch quá lớn, chắc chắn cậu chủ và Tô Nguyên sẽ không leo lên nổi.”

“Chúng ta tìm kiếm dọc theo con đường phía trước, động tác nhanh lên. Mưa to quá, lỡ núi lở…”

Các vệ sĩ trầm mặc nhìn dòng nước đục ngầu đang cuồn cuộn chảy xuống từ trên núi cao, trong lòng căng thẳng, một từ kinh khủng lóe lên trong tâm trí.

… Lở đất.

Nhưng không có ai lùi bước.

Cũng không có ai bỏ chạy.

Nhà họ Thẩm đã nói trước rằng nếu bọn họ hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, nhà họ Thẩm sẽ lo hết cho bố mẹ, vợ con của bọn họ đến hết quãng đời còn lại.

Tuy nhiên, nếu có người bỏ chạy trong khi thực hiện nhiệm vụ, nhận một mức lương vượt xa nhiều người nhưng bỏ lại gia chủ thì nhà họ Thẩm nhất định sẽ truy cứu đến cùng.

Khi ký vào hợp đồng, tất cả mọi người đều đồng ý.

Và giờ là lúc bọn họ thực hiện lời hứa của mình.

Mấy người tách ra cách nhau mấy chục mét, cẩn thận tìm kiếm dọc theo ven đường, sợ hai người leo lên quá chậm sẽ bỏ sót mất.

Một tiếng nổ lại vang lên ầm trời, tia chớp lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Đồng tử Chung Lãng co rút lại, chuyện y lo lắng nhất đã xảy ra.

Cách đó không xa có một ngọn núi đang sụp xuống, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn ngăn chặn con đường phía trước.

“Đội trưởng, đây là… sập sao?” Lâm giật mình, hai chân tách ra, giữa cơn chấn động kịch liệt giữ vững thân thể.

“Có người…” A Dung nhìn thấy một bóng người đang chạy về phía mình từ trong bóng tối.

Bóng người đó lảo đảo, chạy rất không ổn, như thể sẽ ngã xuống đất ngay sau đó.

Chung Lãng cẩn thận xác định.

… Là Tô Nguyên.

Y nhanh chóng chạy lên trước, đưa người trở lại khu vực an toàn tương đối rộng này.

“Tô Nguyên, cậu chủ đang ở đâu?” Vừa rồi Chung Lãng không nhìn thấy người, bỗng trong lòng trầm xuống.

Tô Nguyên khom người không ngừng thở hổn hển: “Mau đi cứu anh ấy, nền đường này quá cao, Thụy Thụy không lên nổi…”

Chung Lãng bất động.

Tô Nguyên nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của y, chỉ thấy con đường cậu vừa đi đã bị chặn hoàn toàn, ngay cả đoạn đường dốc bên dưới cũng đã bị chôn vùi.

Bùn đất sỏi đá không ngừng trượt xuống từ trên núi, không có cách nào trèo lên được. Nếu không cẩn thận sẽ bị trượt xuống đáy, rơi xuống dòng sông cuồn cuộn, cuối cùng không bao giờ lên bờ nữa.

Tô Nguyên cứng đờ đứng im tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Tại sao có thể như vậy?

Cậu tìm được Chung Lãng rồi mà.

Chỉ còn một bước nữa là cậu đã có thể cứu được Thẩm Thụy.

“Chung Lãng… Làm sao bây giờ…” Sắc mặt của Tô Nguyên tái nhợt khiến người ta sợ hãi.

Chung Lãng đứng đó một lúc, cắn răng nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước, sau đó tìm người tới cứu viện…”

Đây hoàn toàn không phải là chuyện bọn họ có thể giải quyết, bọn họ nhìn không thấy lở đất bao phủ bao nhiêu diện tích. Nhân lực không thể mở đường trong thời gian ngắn, nhất định phải dùng loại máy móc cỡ lớn như máy xúc.

Chỉ cần liên lạc được với bên ngoài, nhà họ Thẩm sẽ cử người tới ngay lập tức.

Bỗng Tô Nguyên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Chung Lãng: “Không thể đợi lâu như vậy, nếu như mở rộng vùng bị lở đất, Thụy Thụy không còn con đường sống! Các anh không đi cứu, tự tôi sẽ đi…”

Nói xong, cậu đi lên phía trước, hoàn toàn không để ý tới sức mạnh đáng sợ của tự nhiên ở trước mắt mình, hạt mưa to lớn đập vào người gây đau rát.

Nếu như Thẩm Thụy chết thì cậu cũng phải chôn cùng một chỗ với đối phương.

Trên đường hoàng tuyền, hai người cùng đi, Thụy Thụy sẽ không thấy sợ hãi.

Tô Nguyên không quay đầu lại, không còn cách nào khác Chung Lãng đành đánh đối phương ngất xỉu. Y cõng cậu lên lưng rồi bắt đầu rút lui.

“A Lâm và A Dung tiện đường đi cứu những người khác, tôi và Nguyên đi ra ngoài cầu cứu trước, chú ý an toàn.”

Các vệ sĩ gật đầu và chia nhau ra, bắt đầu hành động.

*

Tô Nguyên cảm thấy mình đang chạy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vị đắng chát chảy xuống cổ họng như chảy thẳng vào trong lòng của cậu.

“Tô Nguyên sao rồi?”

“Cậu ấy không sao, chỉ là hơi sốt vì dầm mưa lâu quá. Tôi cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt nên giờ cũng đỡ một chút.”

“Làm phiền bác sĩ La rồi, thuốc bổ của Tô Nguyên không thể ngừng dù chỉ một ngày, nếu không khi cậu chủ trở về sẽ khiển trách chúng tôi.”

“Được, cậu cứ yên tâm. Hiện tại tình hình như thế nào, con đường được đào thông chưa? Có cần đánh thức Tô Nguyên để hỏi vị trí cụ thể của cậu Thẩm không?”

“Trước tiên cứ chờ đã, trên người cậu chủ có gắn thiết bị định vị, vệ tinh của tập đoàn đã nhắm ngay nơi này, cũng đã điều động rất nhiều nhân lực, một khi thông đường là có thể lập tức tìm kiếm cứu nạn.”



Tìm kiếm cứu nạn gì?

Cứu ai?

Hình như mình đã quên cái gì đó?

Tô Nguyên tỉnh lại trong phút chốc, khó khăn mở đôi mắt đang hơi sưng lên của mình.

Đó là Chung Lãng, bác sĩ La và hai người bạn học của cậu đang đứng ở cửa.

Chung Lãng lập tức nhận ra người trên giường đang nhúc nhích, thế là nhanh chân đi tới bên giường: “Tô Nguyên, em không thoải mái chỗ nào hả?”

Cổ họng Tô Nguyên đau xót: “… Thụy Thụy đâu?”

“… Đường vẫn chưa thông.” Chung Lãng nhắm mắt lại, miễn cưỡng bình tĩnh lên tiếng: “Nhưng em đừng lo lắng, tụi anh đã gấp rút huy động nhân lực và máy móc, một lát nữa mưa tạnh là có thể giải cứu cậu chủ rồi.”

“Em ngủ bao lâu rồi?”

“… Gần ba ngày.” Yết hầu Chung Lãng khẽ nhúc nhích.

Tô Nguyên ho dữ dội.

Đã ba ngày rồi ư?

Trời rét như vậy thì liệu Thẩm Thủy có vượt qua được không.

Cậu sai rồi.

Cậu không nên để Thẩm Thụy ở đó một mình, cậu không dám nghĩ tới ba ngày qua Thẩm Thụy đơn độc trải qua thế nào…

Không được, bây giờ cậu muốn đi tìm hắn ngay lập tức.

Một giây thôi cũng không kịp mất.

Tô Nguyên không hề quan tâm đ ến những gì y nói, giãy giụa muốn đứng lên.

Đúng là cậu đã hạ sốt, chỉ còn hơi sốt nhẹ và chân đi hơi run thôi.

Chung Lãng giật mình: “Cậu đừng vội, bố của cậu chủ đã tới, đang trực tiếp chỉ huy ở hiện trường.”

Vốn dĩ trận mưa này sẽ không tạnh nhanh như vậy, nhưng nhà họ Thẩm đã bất chấp giá cả sử dụng bom đẩy mây khiến thời gian mưa rút ngắn một ngày.

“Đưa tôi đi, tôi chỉ đường cho các anh.” Tô Nguyên mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài phòng.

Mặc dù Chung Lãng lo lắng nhưng anh quan tâm đ ến sự an toàn của cậu chủ hơn, thế là đồng ý ngay tức khắc.

Vu Gia Tường và Ngô Văn Hàn cũng đi theo, bọn họ thoát một kiếp nhưng Thẩm Thụy vẫn còn đang mắc kẹt.

*

Khu thắng cảnh thác Ba Lăng.

Hai chiếc máy xúc hạng nặng liên tục hoạt động nhưng chỉ mới đào được một đoạn, nước mưa bồi lấp không ngừng nên khó mà đẩy nhanh tiến độ.

Bố Thẩm ngồi trong xe nhìn chấm đỏ nhỏ trên màn hình biểu thị dấu hiệu thể chất của con trai mình, đã yếu hơn rất nhiều.

Ba ngày trôi qua, thời gian con trai ông rời khỏi người định mệnh đã vượt quá giới hạn.

Nếu không cứu ra, ông sợ hắn sẽ phát điên.

Bố Thẩm nhắm mắt để bình tĩnh lại, ông không được hoảng.

“Tô Nguyên, cậu không thể đi tới đó, bây giờ vẫn đang quá nguy hiểm.” Chung Lãng chắn trước mặt Tô Nguyên, cảm thấy nhức đầu không thôi.

Trước đó y đã đánh ngất xỉu Tô Nguyên nhưng bây giờ y không thể làm điều tương tự một lần nữa.

Máy định vị xuyên qua tầng mây nên cũng không quá chính xác, vị trí của cậu chủ còn cần Tô Nguyên đến dẫn đường.

“Tô Nguyên, chào cháu, chú là bố của Thẩm Thụy.”

Tô Nguyên dừng lại, chậm rãi quay đầu, áy náy nhìn đối phương, đôi môi khẽ run nói: “… Chú ơi, cháu xin lỗi, đều là lỗi của cháu…”

Hai mắt bố Thẩm ửng đỏ, lắc đầu nói: “Không, không phải lỗi của cháu. Trận mưa này đột ngột kéo đến, thời tiết ở cao nguyên là như vậy, so với trên núi thay đổi còn nhanh chóng hơn, chỉ có thể nói là vận mệnh thôi.” 

“Nhưng chú ơi, đã ba ngày rồi, chờ đợi thêm nữa cháu chỉ sợ Thẩm Thụy sẽ…”

“Trên người nó có gắn thiết bị định vị và máy dò sinh học.” Bố Thẩm lật máy tính bảng lại: “Chấm đỏ vẫn còn chứng tỏ Thẩm Thụy không sao, không thì sao chú ngồi yên được chứ? Chút nữa là mưa tạnh rồi, cứ chờ tiếp thôi.”

Tô Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Mau tạnh đi…”

Cậu không thể nào chịu đựng được nữa.

Một tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu lên đầu Tô Nguyên.

Cuối cùng mưa cũng tạnh.

Niềm vui hiện rõ trên gương mặt mọi người.

*

Hôm đó lúc Tô Nguyên tai qua nạn khỏi.

Thẩm Thụy dõi theo bóng người đi xa dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Hắn nhặt chiếc áo mưa màu cam lên rồi buộc chặt vào một gốc cây gần nhất, sau đó núp vào trong một cái hang.

Xung quanh rộng mênh mông, mưa như thác chảy, chỉ có nơi này miễn cưỡng che mưa gió và duy trì thân nhiệt.

Thẩm Thụy lấy đồ ăn vặt đã chuẩn bị cho Tô Nguyên ra rồi đặt ba lô xuống đất, cố gắng không cho khí lạnh truyền đến, sau đó chỉnh lại áo mưa trắng đang mặc trên người.

Hắn muốn kiên trì đợi Tô Nguyên trở lại.

Bọn họ vẫn còn những năm tháng thật dài, hắn không nỡ chết đi.

“Nguyên Nguyên, trở về sớm một chút em nhé.” Thẩm Thụy nói nhỏ: “Nếu như quá lâu… Anh sẽ phát điên mất.”

Mưa vẫn cứ rơi.

Bên ngoài hang động giống như là tận thế, thỉnh thoảng sấm chớp lại chiếu sáng cả bầu trời, cơn mưa vẫn liên miên không thấy nhỏ đi.

Cảnh tượng này lặp đi lặp lại, Thẩm Thụy cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đồ ăn vặt bên người dù có tiết kiệm đến đâu cũng đã ăn hết sạch.

Lý trí của hắn đang trên bờ vực của sự sụp đổ, trong tâm trí hắn ngập tràn bóng dáng của Tô Nguyên.

“Nguyên Nguyên, sao em còn chưa tới… Anh, anh rất muốn gặp em, muốn ôm em vào lòng…”

Thẩm Thụy lấy ra bức ảnh được giấu trong ốp điện thoại mà hắn đã đặc biệt nhờ Lâm Tĩnh in ra. Tô Nguyên trong bức ảnh đang mỉm cười nhìn hắn.

Hắn có thể kiên trì thêm một chút nữa.

Nguyên Nguyên chắc chắn sẽ trở lại.

Nếu hắn chết, Nguyên Nguyên sẽ không còn thuộc về hắn.

Thẩm Thụy mê man ngủ thiếp đi, mơ thấy Nguyên Nguyên đến đón hắn về nhà. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện trời vẫn đang mưa, còn hắn vẫn đang ở chỗ cũ, không có bất kỳ thay đổi nào.

Dần dần, bức ảnh cũng không thể xoa dịu sự khủng hoảng và cố chấp trong lòng hắn, nỗi đau xé lòng giống như trái tim hắn đã bị khoét đi một lỗ vì đánh mất đi người mình yêu.

“Nguyên Nguyên… Tô Nguyên…”

Hai mắt Thẩm Thụy đỏ hoe, bờ môi khép rồi lại mở trong im lặng, bức ảnh suýt chút nữa đã bị hắn bóp nát.

“Tại sao… sao em còn chưa tới? Anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi…”

Cho đến khi một thời gian dài trôi qua.

Thẩm Thụy nghe thấy bên tai có người gọi tên mình.

… Thụy Thụy.

Hắn lại nằm mơ sao?

Thẩm Thụy mở mí mắt nặng trĩu ra, bàn tay ấm áp đang vuốt v e đầu của hắn.

“Thụy Thụy, anh cố lên, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay thôi.”

Thẩm Thụy im lặng mấp máy đôi môi trắng bệch, nhưng không thể phát ra âm thanh nào: “Nguyên… Nguyên…”

Nhưng Tô Nguyên hiểu được điều hắn muốn nói: “Là em, Thụy Thụy, em đến tìm anh rồi đây. Đừng sợ, anh sẽ không sao đâu, kiên trì thêm một chút nữa nhé, chúng ta còn phải đi thảo nguyên xem sư tử nữa mà…”

Không phải là mơ.

Cuối cùng hắn cũng đợi được Nguyên Nguyên của hắn rồi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thụy Thụy: Ngày đầu tiên Nguyên Nguyên không có ở đây, nhớ em ấy.

Thụy Thụy: Ngày thứ hai Nguyên Nguyên không có ở đây, nhớ em ấy.

Thụy Thụy (nụ cười dần dần biến mất): Ngày thứ ba Nguyên Nguyên không có ở đây, mình muốn xây một tòa kim ốc để giấu Nguyên Nguyên đi.
Bình Luận (0)
Comment