Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!

Chương 16

Sự việc Kỷ Tâm Phi bị thương khiêu khích đến tất cả mọi người, người trong đội cổ động viên đều nói lúc đó Kỷ Ức đứng ở bên cạnh Kỷ Tâm Phi, rất nhiều người chắc hẳn đều đẩy tội danh lên đầu Kỷ Ức.

WC không có camera theo dõi, không thể nhìn lại quá trình Kỷ Tâm Phi bị thương.

Kỷ Ức khó lòng giải thích.

Nhớ lại lúc rửa tay trên mặt đất có vết nước, ngoài ý muốn cũng có thể té ngã. Nhưng vì muốn cho mình yên tâm một chút, cô vẫn nên đi xem lại trong phòng WC.

WC bên cạnh phòng vũ đạo sẽ không ai tới, lúc này mọi người đều ở sân thể dục, xung quanh phòng vũ đạo đều rất yên tĩnh.

Kỷ Ức đi lên trên lầu, đi về hướng phòng WC.

Cùng lúc đó, một bên cầu thang lên lầu khác cũng đi lên một người.

Hai người không hẹn mà cùng quay đầu, thấy được đối phương.

"Hứa Việt?"

"..."

Hứa Việt lẳng lặng mà nhìn cô một cái, dưới chân tiến lên đi về phía cô.

Hình bóng quen thuộc dần dần tới gần, Kỷ Ức từ từ cong khóe môi, mở miệng hỏi: "Sao cậu ở chỗ này nha?"

"Tìm manh mối." Hứa Việt cố ý liếc mắt về phía phòng WC nữ.

Kỷ Ức thông minh luôn có thể đoán được điểm quan trọng trong câu nói ngắn gọn của Hứa Việt: "Cậu muốn vào WC nữ? Là bởi vì chuyện Kỷ Tâm Phi bị ngã sao?"

Hứa Việt nghe lời nói của cô khẽ nhíu nhíu mày, "Không phải bởi vì cô ta."

"..."

Nữ hài theo bản năng trả lời, dùng con ngươi to tròn, đen nhánh nhìn cậu.

Trong lòng Hứa Việt hoảng hốt, giả vờ mở mắt nhìn sang chỗ khác: "Vừa rồi đến phòng y tế, nghe cô ta nói lúc té ngã, cảm giác dưới chân dẫm phải thứ gì."

"Kỷ Tâm Phi nói sao?"

"Đúng vậy."

Hai người cùng đi đến trước phòng WC.

Tưởng tượng đến vai ác lão đại muốn cùng cô vào phòng WC nữ để tìm manh mối, trong lòng Kỷ Ức còn có chút sợ: "Nếu không cậu ở bên ngoài chờ tớ?"

Hứa Việt liếc mắt nhìn cô một cái: "Cậu đi vào bên trong nhìn xem có người không?"

"Được, được."

Kỷ Ức nhanh chóng chạy vào nhìn một lần, cửa phòng WC đều mở ra, bên trong không có ai.

Cô chuyển đạt tình huống này cho Hứa Việt, cuối cùng lại cẩn thận lặp lại một lần: "Cậu thật sự muốn vào WC nữ sao?"

"Thu hồi suy nghĩ lung tung trong đầu của cậu đi." Hứa Việt thật ra co được dãn được, dùng hành động bước vào WC để trả lời cô.

Xem bộ dáng lão đại nghiêm túc như vậy, trong lòng cô ngược lại hồi hộp, giống như chuyện này thật sự thành một âm mưu.

Hai người nhìn kỹ xung quanh bồn rửa tay ở ngoài phòng WC. Vết nước không có gì đặc biệt, bụi đất vẫn còn nằm trên mặt sàn.

Kỷ Ức cúi đầu nhìn phía dưới bồn nước: "Giống như không có gì đặc biệt."

"Từ từ." Hứa Việt ngồi xổm xuống bồn nước, nhìn vào bên trong, ở chỗ sâu nhất sờ đến một hạt châu màu trắng.

Hạt châu mượt mà bóng loáng nằm trên mặt đất, nếu là trong lúc không để ý dẫm phải..

Hứa Việt nhặt hạt châu lên là viên trân châu màu trắng, Kỷ Ức xoay tròn ở trong lòng bàn tay, phát hiện một mặt còn dính keo.

"Tớ nhớ đã từng gặp qua." Ánh mắt cô nhìn chằm chằm viên trân châu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hai cái hình ảnh.

Chợt nhớ đến cái gì: "Tớ biết là của ai rồi!"

Khi đó đứng ở bên cạnh Kỷ Tâm Phi không chỉ có cô, còn có Lý An Kỳ.

Bởi vì những người đó trước tiên nhận định tội danh này là do cô làm, lại xem nhẹ khi đó còn có một người đáng nghi.

Hai người nhặt lấy trân châu rời khỏi phòng WC.

Lúc họ đi xuống cầu thang gần đó, cầu thang bên kia đi lên tới một nữ sinh đang lén lút, đúng là Lý An Kỳ.

"Nếu vật này thật là của Lý An Kỳ, vì sao cô ta lại hại Kỷ Tâm Phi?" Kỷ Ức nhớ lại mọi chuyện ở đội cổ động viên.

Lý An Kỳ tính tình không hoạt bát cũng không trầm tính, bình bình thường thường không có cản giác tồn tại gì. Nhưng lúc Lý An Kỳ chủ động cùng cô nói chuyện, mười phần sẽ có tám chín phần đều nhắc đến Kỷ Tâm Phi, đa số đều nói là tin tưởng cô giỏi hơn Kỷ Tâm Phi.

Nghe cô ta nói hoàn toàn đứng về phía bên cô.

Hiện tại nghĩ đến, Lý An Kỳ có lẽ không phải muốn cổ vũ cô, mà là muốn thông qua cô nhằm vào Kỷ Tâm Phi!

"Tớ nhớ rõ hai ngày nay Lý An Kỳ có đeo qua cây kẹp có gắn quả trân châu, cho nên vừa rồi cảm thấy quen thuộc. Hơn nữa cậu xem ở trên mặt trân châu còn có một chút dấu keo, chỉ cần chúng ta có thể tìm được cái kẹp kia, liền biết được sự thật.

Kỷ Ức suy nghĩ thực rõ ràng, nhưng cũng quá mức đơn giản.

Hứa Việt đánh đổ logic ngây thơ của cô:" Cậu có nghĩ tới vì sao Kỷ Tâm Phi không chịu thẳng thắn nói cô ta dẫm lên đồ vật mới trượt chân, mà tùy ý cho cậu chịu tội thay? "

Cô không cảm thấy Kỷ Tâm Phi có bao nhiêu thiện lương, nhưng theo bản năng cô cho rằng nữ chính trong sách hẳn là không xấu.

Nhưng giống như rất nhiều chuyện phát triển đã thoát khỏi quỹ đạo trong sách.

Là bởi vì cô làm nữ phụ nhưng không có ác độc, cho nên phát triển ra nữ phụ mới ác độc?

Còn có, không biết lần trước chuyện đội trưởng có liên quan đến Kỷ Tâm Phi hay không, mà hiện giờ Kỷ Quốc Thịnh vẫn như cũ khóa phí sinh hoạt của cô.

Từng chuyện từng chuyện làm người cảm thấy đau đầu, đây đều là cuộc sống đen tối trước kia cô chưa từng trải qua.

" Tớ giúp cậu giải quyết. "

Thấy đầu nhỏ của Kỷ Ức giống như không còn sức lực cúi xuống, Hứa Việt không tự giác nói ra những lời này, đem" Chuyện phiền toái "ôm vào người.

Ánh mắt Kỷ Ức sáng lên:" Thật sao? "

Không đành lòng thấy cô thất vọng, Hứa Việt gật gật đầu.

Cậu gọi cho Trác Nhất Hàng, thực nhanh nghe được một chút chuyện ở trường học của Lý An Kỳ.

Lý An Kỳ thành tích các môn đều bình thường, chỉ có tiếng Anh đặc biệt giỏi, ngày thường làm người cũng khiêm tốn, dường như rất bình thường.

Trọng điểm ở chỗ cô ta thích Tống Ngôn Đình.

" Nghe nói trước kia trường học tổ chức thi tiếng Anh. "

Trong cuộc thi, bài tiếng Anh của cô ta được chọn, vốn có cơ hội cùng Tống Ngôn Đình lên sân khấu, sau đó đổi thành Kỷ Tâm Phi."

Chuyện này là chuyện có ấn tượng sâu nhất làm các bạn học nhớ đến Lý An Kỳ.

Nhưng sau sự kiện đó Lý An Kỳ vẫn im lặng như cũ, theo thời gian mọi người cũng liền dần dần quên chuyện này, có lẽ bọn họ vốn dĩ không nhớ nổi Lý An Kỳ.

Kỷ Ức đi đến trước phòng y tế thấy Kỷ Tâm Phi.

Triệu Tâm Nhiên vừa thấy cô liền xúc động tức giận muốn xông lên, Kỷ Ức lười phản ứng, trực tiếp đẩy cô ta qua một bên.

Kỷ Tâm Phi tìm lý do cho Triệu Tâm Nhiên đi chỗ khác, chỉ để lại Kỷ Ức.

Kỷ Ức trực tiếp làm rõ mọi chuyện: "Chuyện này không liên quan đến tôi."

"Tiểu Ức, chị tin tưởng em." Kỷ Tâm Phi cười hiền hòa.

"Tôi muốn hỏi một chút, lúc chị té ngã có cảm giác gì đặc biệt không? Ví dụ có người không cẩn thận đụng vào chị? Hay là chính mình không cẩn thận trượt chân?"

Không nghĩ tới Kỷ Ức sẽ hỏi cái này, Kỷ Tâm Phi hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó lắc đầu: "Lúc ấy chị cũng không nhớ nổi."

Trong lòng Kỷ Ức lạnh đi vài phần.

Xem ra Kỷ Tâm Phi thật sự muốn giấu chuyện mình dẫm lên đồ vật trượt chân.

"Chị nghĩ không ra, liền tùy ý để những người khác vu oan cho tôi sao?"

"Thực xin lỗi, chị cũng không biết những người đó vì sao muốn nhằm vào em, chị đã giải thích qua, nhưng bọn họ.."

"Không ai tin tưởng đúng không?"

"Ừ."

"A.." Kỷ Ức hơi hơi nhếch môi cười khẽ

"Được rồi!"

Cô không hề có tâm tình dặn dò "chị gái" nghỉ ngơi cho tốt, cũng không quay đầu lại đi ra phòng y tế.

Trước cửa đứng một chàng trai thân hình cao cao.

Cậu dựa vào khung cửa, nửa người hướng về hướng mặt trời, trên mặt đất in lên một bóng dáng nghiêng nghiêng.

Làm như biết cô tới, chàng trai hơi xoay người, quay đầu nhìn qua.

Khi đến gần, Kỷ Ức dường như sắp bị ánh mắt sâu thẳm kia hút vào, cô cố ý không nhìn, thoáng chuyển tầm mắt, lại bị nốt ruồi son trên khóe mắt của chàng trai mê hoặc đến tim đập chậm nửa nhịp.

Chưa bao giờ biết mình lại hoa si mạnh như vậy!

(hoa si: Chính là mê trai đó ạ. Hihi)

Đời trước cũng gặp qua nhiều anh chàng có ngoại hình khác nhau, nhưng đều không hợp mắt bằng vai ác lão đại, vừa vặn chọc vào trái tim nhỏ bé của cô.

Cái này cũng khó trách, trước kia cô đã rớt thật nhiều nước mắt vì Hứa Việt nha.

"Kỷ An An, cậu còn đứng ngốc cái gì? Còn không đi?"

"Được, đi đi."

Tiếp theo bọn họ muốn đi tìm Lý An Kỳ.

Trác Nhất Hàng làm việc quá mức ổn thỏa, nghe nói bọn họ muốn tìm Lý An Kỳ, trực tiếp bắt người tới phía sau rừng cây nhỏ.

Rừng cây nhỏ trong trường xây một cái đình hóng gió, ngẫu nhiên sẽ có người đi qua.

Mà Lý An Kỳ phát hiện mình bị học sinh xấu theo dõi, đã sợ tới mức không nhẹ: "Cậu muốn làm gì?"

"Đừng nóng vội nha bạn học, anh em tôi lát nữa sẽ tới hỏi cậu mấy câu hỏi."

Lúc Hứa Việt và Kỷ Ức xuất hiện, Lý An Kỳ liền coi Kỷ Ức như cọng rơm cứu mạng, chạy tới ôm lấy cánh tay cô.

Bàn tay Kỷ Ức vừa chuyển, lấy ra trân châu đặt ở trước mặt Lý An Kỳ hỏi: "Cậu biết thứ này không?"

Sắc mặt Lý An Kỳ căng thẳng, sau đó đột nhiên lắc đầu.

Kỷ Ức: "Tôi nhớ rõ hai ngày trước cậu có đeo một cái kẹp chân trâu thật xinh đẹp, cho nên khi tôi nhặt được viên trân châu này, còn tưởng rằng là của cậu nha."

"Không phải không phải." Lý An Kỳ vẫn phủ nhận.

Hứa Việt lạnh lùng hỏi như lưỡi dao nghe chói tai: "Đừng giả ngu, viên trân châu này là của cô dùng để tính kế Kỷ Tâm Phi?"

"Cậu không cần nói bậy bạ!" Lý An Kỳ phản ứng gay gắt.

Hứa Việt lộ ra một giọng cười lạnh, nói chắc chắn: "Nếu ở trường học đeo kẹp này, như vậy xem camera giám sát sẽ biết, có phải đồ của cô không?"

Lý An Kỳ không nghĩ tới chuyện này bại lộ nhanh như vậy, vẻ mặt hoảng sợ xin mấy người không cần đem chuyện này nói ra.

Kỷ Ức chớp mắt một cái: "Lý An Kỳ, chính cô tự đi nhận sai đi."

Đôi tay Lý An Kỳ ôm đầu không ngừng lui về phía sau: "Không, không được, tôi sẽ bị bọn họ chán ghét chết."

Kỷ Ức dần dần tới gần: "Như vậy tôi liền xứng đáng thay cậu lãnh tội sao?"

"Dù sao tất cả mọi người biết Kỷ Ức chán ghét Kỷ Tâm Phi, những lời này đối với cậu mà nói không có ảnh hưởng gì." Lý An Kỳ không biết xấu hổ xin cô ôm lấy trách nhiệm này: "Kỷ Ức cậu có lòng lương thiện buông tha tôi một lần đi?"

"Tôi không có lý do thay cậu nhận tội, chính cậu phạm sai lầm nên phải nhận trừng phạt."

Khuyên can mãi, thấy Kỷ Ức không chịu bỏ qua, Lý An Kỳ dứt khoát lật mặt: "Các người vừa rồi hợp nhau lừa tôi sao? Liền tính camera thấy được tôi đeo kẹp tóc lại như thế nào? Tôi chỉ cần ném kẹp đi, ai cũng không có chứng cứ."

Lý An Kỳ duỗi tay chỉ vào cô mắng:

"Kỷ Ức, cô cũng đừng trách tôi, tôi cho tới bây giờ không có cố ý vu oan cho cô, là trước kia cô làm chuyện xấu quá nhiều, người khác mới có thể cho rằng cô là người gây tội. Nói đến cùng cô cũng bị trừng phạt đúng tội!"

Thân hình Hứa Việt thoáng di chuyển.

"Bang.."

Không đợi Hứa Việt ra tay, Kỷ Ức dương tay tát Lý An Kỳ một cái: "Làm sai không tư cách nghi ngờ tôi!"

Hứa Việt thu chân về, ấn nút lưu lại ghi âm trên di động, bên trong là đoạn ghi âm từ khi bọn họ gặp mặt tới bây giờ.

Hứa Việt khinh thường liếc mắt người bị tát đang đứng ngốc ở một bên: "Suy nghĩ của cô không tệ, nhưng cô quá ngu ngốc, phản ứng quá chậm."

Tác giả có lời muốn nói: Hai đứa ngốc không biết đến tình yêu.. Để ý nhau mà không tự biết..

Tử Ni: Chương sau Kỷ Ức bị tát.. Hứa Việt đau lòng! Thật sự là chương sau nha. Ahihi
Bình Luận (0)
Comment