Sáng sớm hôm sau, khi Thẩm Nhất Lan tỉnh dậy, Thư Cẩn vẫn còn ngủ say. Cô không vội vã đứng dậy, mà chỉ thả lỏng nằm bên Thư Cẩn.
Tối qua sau khi kết thúc, cô đã ôm Thư Cẩn đi tắm. Bây giờ, khi ôm em ấy vào lòng cũng vẫn cảm nhận được sự sạch sẽ và hương thơm ngọt ngào từ nàng.
Quan trọng nhất là, hiện tại trên người Thư Cẩn tràn ngập hương vị tin tức tố của cô, sự kết hợp giữa mùi hoa hồng và bách hợp khiến người ta không khỏi say mê. Thẩm Nhất Lan dịu dàng hôn nàng.
Bị nụ hôn này làm tỉnh giấc, Thư Cẩn mở mắt trong cơn buồn ngủ mơ màng, khẽ gọi, "...Thẩm Nhất Lan?"
"Ừ. Em tỉnh rồi à?"
Thư Cẩn gật đầu, theo bản năng rúc vào lòng cô. Nhưng đột nhiên, nàng nhận ra điều gì đó, liền ngẩng đầu lên...
Tối qua, hình như nàng và Thẩm Nhất Lan đã cùng nhau đánh dấu hoàn toàn?!
"Ha ha ha."
Thư Cẩn đột nhiên cười khúc khích trong lòng cô khiến Thẩm Nhất Lan cảm thấy bất đắc dĩ, cô hôn lên trán em ấy rồi nói: "Dậy thôi nào."
...
Sau khi rời giường và ăn sáng, Thư Cẩn chuẩn bị ngồi trên ghế sofa thì thấy Vệ Vân Đồng từ trên lầu đi xuống.
Thư Cẩn:
?Hai người chạm mặt, Vệ Vân Đồng hỏi nàng: "Ngạc nhiên gì vậy?"
"Cô tối qua ngủ ở đây sao?"
"Không chỉ mình tôi, Khương Mạn cũng vậy." Vệ Vân Đồng đi tới chỗ nàng. Mùi hương Alpha từ Thư Cẩn khiến cô hơi khó chịu, nhưng điều đó không ngăn được Vệ Vân Đồng chọc ghẹo nàng ấy, "Oa, cắn đến thật tàn nhẫn đấy."
Thư Cẩn có chút ngượng ngùng trong giây lát, nhưng nhanh chóng hừ nhẹ: "Ấn ký ái tình, cô không hiểu đâu."
Vệ tiểu thư bị nghẹn, lườm nàng một cái.
"Vòng loại hải tuyến đã kết thúc, vòng loại tiếp theo sẽ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn. Khương Mạn nói rằng cô ấy rảnh trong thời gian tới."
Thư Cẩn nghĩ ngợi, "Vậy cũng được."
"Địa điểm thì sao?" Vệ Vân Đồng hỏi, "Tới văn phòng của cô nhé?"
"Ở Thẩm gia là được rồi, có một phòng làm việc có thể cho các em sử dụng." Từ xa, Thẩm Nhất Lan cùng Khương Mạn bước tới.
Thư Cẩn nghe vậy nhíu mày, "Nhưng đó là phòng làm việc của chị..."
Nơi đó chứa đầy những đồ vật thuộc về Thẩm Nhất Lan.
"Không sao đâu, chị đã bảo Jason dọn dẹp rồi." Thẩm Nhất Lan cúi xuống, vuốt nhẹ tóc nàng, "Em cứ ở lại Thẩm gia, mấy ngày sau khi đánh dấu hoàn toàn đừng xa chị quá."
Khi Thẩm Nhất Lan dịu dàng, Thư Cẩn không thể cưỡng lại được, nàng làm nũng: "Dạ~"
Không khí giữa hai người trở nên quá ngọt ngào, khiến Vệ Vân Đồng vô thức lùi lại một bước.
Kết quả là cô đụng phải Khương Mạn phía sau.
"...Xin lỗi, dẫm vào cô rồi."
Khương Mạn lắc đầu mỉm cười: "Không sao đâu."
Vệ Vân Đồng: "...Ừm."
Mỗi lần nói chuyện với Khương Mạn, nàng ấy luôn mỉm cười. Nhưng Vệ Vân Đồng biết rằng, nụ cười không phải lúc nào cũng biểu thị niềm vui, mà có thể chỉ là phép lịch sự.
Dĩ nhiên, cô cũng không muốn nghĩ quá nhiều về điều này.
...
Sau đó, Thư Cẩn dẫn Vệ Vân Đồng và Khương Mạn vào phòng làm việc.
"Nơi này ổn đấy."
Một phòng làm việc rất rộng lớn. Nó chứa tất cả các máy móc cần thiết cho việc chế tác trang sức. Trên một số quầy lớn còn có nhiều công cụ nhỏ, một số thậm chí rất tiên tiến mà Vệ Vân Đồng chưa từng sử dụng qua.
Cô cảm thấy kinh ngạc, "Biệt thự này lại có cả một phòng làm việc như thế này, Thẩm Tổng thật tốt với cô đấy."
Mặc dù đã ăn không ít cẩu lương nhưng vào thời điểm này, Vệ Vân Đồng mới kinh ngạc nhận ra rằng, Thẩm Nhất Lan thật sự rất yêu thương Thư Cẩn. Phòng làm việc này với tất cả thiết bị, chắc chắn giá trị rất xa xỉ.
"Không phải, đây là phòng làm việc của Thẩm Nhất Lan." Nhưng bây giờ đã trở thành nơi họ sử dụng chung.
"Phòng làm việc của cô ấy? Cô ấy có tác phẩm nào không?" Vệ Vân Đồng hỏi.
Thư Cẩn lắc đầu, "Chắc là Jason đã thu dọn hết rồi."
"Vậy... trước đó cô nói rằng cô ấy là sư phụ của cô, điều này là thật sao?" Vệ Vân Đồng do dự hỏi.
Thư Cẩn mỉm cười, "Đương nhiên là thật. Thẩm lão sư đã dạy tôi rất nhiều về chế tác trang sức. Thật khó tin đúng không, cô ấy rõ ràng là một chủ tịch công ty."
Khi nói những lời này, mắt Thư Cẩn như sáng lên.
Vệ Vân Đồng:
...Cô không muốn ăn cẩu lương, nhưng lại muốn bái sư.
Không biết Thẩm Nhất Lan có sẵn lòng nhận cô làm đồ đệ không.
Vệ Vân Đồng hơi nhíu mày, Thẩm Nhất Lan không thiếu tiền, có lẽ điều đó phụ thuộc vào tâm trạng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vệ Vân Đồng dừng lại trên người Khương Mạn, người vẫn mỉm cười không nói.
Tại sao gần đây cô toàn gặp những người coi tiền tài như cặn bã?
Khương Mạn:
?"Cô Khương, cô có thể tham quan tự do, nếu cảm thấy không thoải mái trong phòng làm việc, cô có thể ra ngoài dạo một chút." Thư Cẩn quan tâm nói.
Khương Mạn lắc đầu: "Không cần đâu, tôi thật sự rất hứng thú với ngành sản xuất trang sức, nếu có thể, xin hãy cho phép tôi tham quan ở đây."
Thế là họ không còn bận tâm tới Khương Mạn nữa.
Đến buổi chiều, Thư Cẩn và Vệ Vân Đồng đều nhận được thư thông báo từ tập đoàn EA về việc vòng loại sắp diễn ra.
Vòng loại sẽ được tổ chức tại Đài truyền hình W ở thành phố.
Lần này, vòng loại sẽ được phát trực tiếp trên internet. Ban giám khảo gồm các chuyên gia thiết kế từ tập đoàn EA, và còn có 100 khán giả được chọn ngẫu nhiên từ những người xem trực tiếp để bỏ phiếu.
Các người mẫu sẽ trình diễn các tác phẩm được thiết kế ẩn danh của các nhà thiết kế theo trình tự.
Cuối cùng, điểm số sẽ được quyết định dưới ống kính của các camera phát trực tiếp.
"Phát trực tiếp trên internet? Thật kỳ lạ." Vệ Vân Đồng tỏ ra khinh thường.
Khương Mạn thì lại có quan điểm khác, "EA làm như vậy, chắc chắn không phải vô cớ."
Các cuộc thi được tổ chức trên sóng truyền hình có thể là cách mà ban tổ chức muốn mở rộng ảnh hưởng, đạt được hiệu quả tuyên truyền. Nội dung tuyên truyền... có lẽ vẫn còn cần được thảo luận.
Thư Cẩn gật đầu, không nói gì thêm.
Nàng nghĩ tới một khả năng, nhưng không chắc liệu có đúng như vậy hay không.
"Nhưng lần thi đấu này chỉ còn một tuần, chỉ với một tuần thì có thể làm ra được sản phẩm gì?" Điều Thư Cẩn lo lắng chính là điều này.
Tốc độ của nàng vốn rất nhanh, nhưng chỉ còn một tuần thi thì những tuyển thủ khác sẽ phải làm sao đây?
"Cô quên là chúng ta đã có bản thảo thiết kế rồi sao." Vệ Vân Đồng nhắc nhở.
Mỗi tuyển thủ khi tham gia vòng tuyển chọn đều đã vẽ một bản thảo thiết kế. Nếu thời gian thực sự không đủ, mọi người thường chọn sử dụng bản thảo đó rồi tiến hành làm ra sản phẩm hoàn chỉnh.
"Nhưng như vậy thì liệu có công bằng với những nhà thiết kế có chủ đề ít người biết đến không?" Thư Cẩn nhẹ giọng nói.
"Rất khó nói, có khi 100 khán giả được chọn ngẫu nhiên kia lại thích những chủ đề ít người biết đến cũng không chừng." Vệ Vân Đồng đáp. "Cô định làm thế nào? Tôi nhớ là cô bốc trúng một chủ đề không phổ biến."
Thư Cẩn mỉm cười: "Tôi đã có kế hoạch."
Nàng dự định sẽ thiết kế một tác phẩm mới.
Chủ đề thú cưng quá ít người quan tâm, dù có làm tinh xảo đến đâu cũng có thể không gây ấn tượng mạnh cho ban giám khảo. Nàng biết rõ trình độ của mình chưa đến mức xuất sắc như đôi hoa tai hình nhện nhỏ của
EL.
Nhìn thấy vẻ tự tin của Thư Cẩn, trong lòng Vệ Vân Đồng cũng không khỏi dâng lên một chút lo lắng.
Đối thủ của cô, thật không thể xem thường.
...
Mãi bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, Thư Cẩn không biết rằng buổi tiệc đính hôn hôm qua thực sự mang ý nghĩa gì.
Đêm đó, nhiều người đã chụp được hình ảnh Thẩm Nhất Lan và Thư Cẩn khoác tay nhau đứng bên nhau, và ai nấy đều đã đăng lên mạng xã hội chúc mừng.
Việc một phú hào ở thành phố W đăng tin này lên không có gì đáng nói.
Nhưng trong giới thượng lưu ở thành phố W, hầu như không ai là không biết đến việc Boss của EA là Thẩm Nhất Lan đã đính hôn.
Đây chính là dụng ý của Thẩm Nhất Lan.
Thứ nhất là để cắt đứt những Alpha khác đang nhăm nhe đến Thư Cẩn, thứ hai là công khai mối quan hệ của cô với Thư Cẩn. Với thân phận "vị hôn thê của Thẩm Nhất Lan" này, ở thành phố W dù không thể đi ngang, thì cũng không nhiều người dám đắc tội.
Những người có thân phận và địa vị ở thành phố W từ sau buổi tiệc đính hôn hôm qua, cơ bản đều đã quen mặt Thư Cẩn.
Chu Hướng Dương cũng đã đăng một bài chúc mừng trên mạng xã hội.
Lập tức có rất nhiều người vào bình luận:
----Boss EA? Chu thiếu thật lợi hại, nghe nói người trong giới kinh doanh được mời dự tiệc đính hôn này không nhiều lắm.----Thật là một cặp đôi hoàn hảo.----Cô gái kia cũng thật xinh đẹp.Những bình luận rất bình thường.
Chu Hướng Dương chỉ liếc qua, không định trả lời.
Nhưng hắn không ngờ rằng, ngày hôm sau hắn sẽ nhận được cuộc gọi từ mẹ hắn:
"Hướng Dương, bức ảnh trên mạng xã hội của con là chuyện gì vậy?"
Chu Hướng Dương cười nói: "Là Thẩm Tổng của EA mời con tham gia tiệc đính hôn của cô ấy." Nói xong, Chu Hướng Dương cảm thấy kỳ lạ, tại sao mẹ hắn lại gọi điện vì một chuyện như vậy?
"Mẹ, có gì không ổn sao?"
"Không có gì. Con có biết cô gái bên cạnh Thẩm Tổng là ai không?"
Chu Hướng Dương:
?Chu Hướng Dương tuy không rõ nguyên do, nhưng hắn nghe ra giọng điệu nghiêm trọng của mẹ.
"Cô ấy tên là Thư Cẩn, là vị hôn thê của Thẩm tổng. Cô ấy... có vấn đề gì sao?"
"... Không có gì."
Đến khi cúp máy, Chu Hướng Dương vẫn không hiểu tại sao mẹ hắn lại gọi chỉ để hỏi về Thư Cẩn.
...
Không ai biết, sau khi cúp điện thoại, mẹ Chu ngồi trong biệt thự, vội vã lên lầu, nhanh chóng mở một cuốn album.
Bà lật đến cuối cuốn album và tìm ra một tấm ảnh chụp hơn hai mươi năm trước.
Tấm ảnh đã cũ kỹ, nhưng người trong ảnh vẫn rõ ràng.
Đây là tấm ảnh gia đình duy nhất của nhà họ Chu. Trong ảnh là cả gia đình bà cùng với đại tỷ Chu Hồng và gia đình của bà ấy.
Mọi người đều biết, tập đoàn YEM là một gia tộc doanh nghiệp, nhưng dòng họ Chu lại không có nhiều con cháu.
Trong thế hệ này, nhà họ Chu chỉ có hai người là Alpha, đó là đại ca Chu Tĩnh và em gái Chu Hồng. Hai anh em đều là Alpha, mối quan hệ giữa họ rất tốt.
Chu Tĩnh lập gia đình sớm hơn, và chẳng bao lâu sau, đứa con đầu tiên của nhà họ Chu, tức là Chu Hướng Dương, chào đời.
Không lâu sau đó, Omega của em gái Chu Hồng cũng sinh hạ đứa con gái nhỏ của mình.
Khi đó, tập đoàn YEM chưa có tầm ảnh hưởng như bây giờ, khi ấy Chu Tĩnh phụ trách kinh doanh trong nước, còn Chu Hồng thì ra nước ngoài lập nghiệp.
Nhưng thật không may, một tai nạn đã cướp đi người bạn đời Omega của Chu Hồng cùng với đứa con gái nhỏ của họ khi còn trong tã lót.
Hay tin này, Chu Hồng đã chịu đả kích nặng nề và không bao giờ kết hôn nữa.
Mẹ Chu nhìn vào người Omega đứng bên cạnh Chu Hồng trong tấm ảnh, rồi nhìn lại bức ảnh mà con trai bà đã đăng lên mạng xã hội, chụp một cô gái mặc lễ phục với nụ cười ngọt ngào...
Hai người có dung mạo giống nhau, chỉ khác nhau ở trang phục và lớp trang điểm.
Khuôn mặt giống nhau đến bảy, tám phần, ngay cả má lúm đồng tiền khi cười cũng giống nhau như đúc.
Mẹ Chu cố kiềm chế cảm xúc, trong lòng đã xác định một điều:
Trên đời này không thể có hai người giống nhau như thế này được!
Nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này là thế nào!