Sau khi Quách Phương nói xong, Lâm Yên Nhiên rõ ràng cảm nhận được sự phấn khích trong ánh mắt của những nhân viên công tác đi ngang qua.
Anh không nói gì, sau khi cùng Cố Tư Nghiệp về nhà mới hỏi đối phương.
"Quách Phương kêu chúng ta chuẩn bị cái gì?"
"Diễn viên tự xây dựng tâm lý, trau dồi hiểu biết lẫn nhau, và......" Cố Tư Nghiệp cởi áo khoác, tùy tiện cầm một chai rượu vang đỏ, "Một số đạo cụ."
Hắn cúi đầu rót rượu đỏ vào hai cái ly, đưa một ly cho Lâm Yên Nhiên.
Cố Tư Nghiệp cong môi, "Dù sao đây cũng là một cảnh thân mật."
Mặc dù bộ phim không được viết công khai những cảnh như giường chiếu, nhưng cũng có rất nhiều tiếp xúc thân mật.
Lâm Yên Nhiên cầm lấy ly rượu, tửu lượng không nhiều lắm, chỉ nhấp một ngụm.
Khi hương vị của rượu lan tràn trên môi, anh nhớ trước đây có một số diễn viên được phỏng vấn về những cảnh thân mật, nhiều người trong số họ nói sẽ uống một chút rượu để gây tê chính mình trước khi quay, có thể nhập diễn nhanh hơn.
Nghĩ đến đây, Lâm Yên Nhiên lại nhấp một ngụm.
"Vậy thì Cố lão sư, chúng ta luyện tập trước sao."
Cố Tư Nghiệp nghe vậy mắt đào hoa hơi ngạc nhiên, xoay ly rượu vang đỏ trong tay.
Lâm Yên Nhiên lại tiếp tục những gì mình vừa nói "Em chưa bao giờ quay những cảnh diễn thân mật thế này cũng không có kình nghiệm gì."
Rượu vào người gan, nói xong anh chỉ vào cảnh thân mật của Thịnh Chiêu và Thịnh Dịch trong kịch bản và tiếp tục hỏi Cố Tư Nghiệp, "Cho nên, đêm nay chúng ta diễn tập tìm cảm giác trước, có thể ngày mai khi quay...... Sẽ tốt hơn?"
Trước khi nhận được kịch bản này, Lâm Yên Nhiên còn cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng vào lúc này, anh lại vô cùng may mắn khi người đến làm bạn diễn giúp anh là Cố Tư Nghiệp.
Đối phương sẽ dạy anh những gì anh chưa rõ, đồng thời cũng bồi anh diễn tập trước.
Ngay cả trong cảnh thân mật thế này, anh và đối phương cũng không đến mức xấu hổ như vậy.
Cố Tư Nghiệp nhìn thoáng qua đoạn diễn mà Lâm Yên Nhiên đề cập đến, thấp giọng nói, "Được."
Giây tiếp theo, ly rượu trong Lâm Yên Nhiên bị đối phương lấy đi.
Anh dừng tầm mắt trên người Cố Tư Nghiệp.
Khi đối phương xoay người lại nhìn anh, sự lạnh lẽo trong mắt lập tức khiến Lâm Yên Nhiên nhớ đến Thịnh Dịch trong kịch bản.
Nhân vật Thịnh Dịch này, giai đoạn đầu vì báo thù mà ngủ đông, đã biểu hiện một mặt ôn ôn nhu nhu.
Kỹ năng diễn của hắn đã lừa gạt mọi người, mọi người đều cho rằng hắn nho nhã thân sĩ.
Nhưng mà, trên thực tế, hắn vẫn luôn là một người tâm cơ sâu nặng, hết sức điên rồ.
Đặc biệt là khi nắm quyền và trở thành hoàng đế trên vạn người, hắn không che giấu bản chất của mình nữa.
Thô bạo quái đản, âm ngoan độc ác, sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Vì vậy, khi Thịnh Chiêu biết mình bị người người mình yêu lừa dối, y đã cắt bào thề vĩnh viễn bất tương kiến.
Không muốn buông tay, hắn trực tiếp giam cầm y trong tẩm điện của hắn.
Hắn tự tay buộc một sợi xích vào chân đối phương, đồng thời bẽ gãy đôi cánh của y để ngăn y bay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Cố Tư Nghiệp rõ ràng đã thiết lập tính cách của nhân vật rất tốt.
Trên người hắn không mặc đồ diễn, xung quanh cũng không có bất kỳ dựng cảnh của đoàn phim.
Chỉ với một ánh mắt, Lâm Yên Nhiên ngay lập tức cảm thấy người đứng trước mặt mình chính là Thịnh Dịch sau khi hắc hóa.
Cố Tư Nghiệp bước đến gần Lâm Yên Nhiên, nắm lấy cổ tay anh, đỡ eo và ấn anh xuống sô pha.
"Yên Nhiên lão sư, chúng ta bắt đầu được chưa?"
Những lời hắn nói không phải lời thoại, nhưng Lâm Yên Nhiên cảm nhận rõ ràng được cảm giác áp bách mà Thịnh Dịch dành cho Thịnh Chiêu vì khát vọng mãnh liệt mà sinh ra.
Lâm Yên Nhiên biết Cố Tư Nghiệp đang đưa mình nhập diễn, lập tức gật đầu.
Anh chưa bao giờ thấy một Cố Tư Nghiệp hung hãn như thế, vì vậy gần như ánh mắt đầu tiên anh đã nhập diễn theo.
"Tiểu Chiêu, ngươi không phải vẫn luôn làm hài lòng trẫm sao......"
Khi nói chuyện, Cố Tư Nghiệp đè tay Lâm Yên Nhiên lại, sau đó dần dần dùng sức đè nó trên sô pha.
"Như thế nào, hiện tại lại không chịu nhìn trẫm?"
Khi nói, giọng Cố Tư Nghiệp rất khác với bình thường, cực kỳ giống hoa anh túc có độc.
Cám dỗ sâu sắc mỗi bước của cạm bẫy.
Đoạn này giữa hai người để thể hiện sự căm ghét của Thịnh Chiêu đối với Thịnh Dịch, nên Lâm Yên Nhiên không có lời thoại.
Nhưng không có thoại không có nghĩa là dễ.
So với những lời thoại mở đóng cảm xúc, nội dung không có thoại này thực khó diễn giải hơn.
Đã không có lời thoại phụ trợ, anh chỉ có thể dựa vào động tác, nét mặt và ánh mắt để truyền đạt cảm xúc của mình.
Nếu một trong hai thể hiện không tốt, nó sẽ rất rõ ràng trong màn ảnh.
Anh ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt lưu luyến và phẫn uất của Cố Tư Nghiệp, anh đem mình đắm chìm trong cảm xúc của Thịnh Chiêu.
Rõ ràng đã phản bội và lừa dối, rồi lại bày ra chuyện cũ trước mặt y.
Vẫn là về quá khứ đáng xấu hổ và ngu xuẩn của y.
Người trước mặt tính tình ác liệt, lòng dạ ác độc như vậy.
Lâm Yên Nhiên nhắm mắt lại, muốn duy trì phần tôn nghiêm cuối cùng trong lòng mình.
Nhưng mà, Cố Tư Nghiệp lại hôn lên đầu ngón tay anh.
Đầu tiên chỉ là sự đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước, nhưng dần dần lại giống như vũ bão mà dùng sức mút vào.
Hơi thở nặng nề phả vào lòng bàn tay, những ngón tay vốn trắng nõn của Lâm Yên Nhiên sau khi bị hôn để lại những vệt đỏ mờ.
Lâm Yên Nhiên cảm thấy mỗi tấc da thịt bị đối phương hôn đều nóng như lửa đốt.
Anh thoáng có chút thất thần, lại nghe thấy Cố Tư Nghiệp nói với mình.
"Tiểu Chiêu...... Nói chuyện với trẫm đi, mở mắt ra nhìn trẫm."
Nam nhân trong miệng nói những lời ôn nhu nhất, trong mắt lại không có một tia ấm nào.
Đợi một lúc vẫn không nhận được câu trả lời, Cố Tư Nghiệp bắt đầu dùng ngón tay v.ốt ve đôi mắt xinh đẹp Lâm Yên Nhiên.
Hắn mê luyến nhìn một lần lại một lần, sau đó dùng một tay che lại.
"Trẫm biết ngươi hận trẫm, nhưng...... Trẫm cũng có khổ tâm."
Lần đầu tiên, kẻ điên cuồng chịu đựng sự cô đơn nói ra sự thật trước mặt người mình yêu.
Đôi mắt Lâm Yên Nhiên vẫn tối đen như mực, mặc dù anh nhắm mắt nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay Cố Tư Nghiệp đang che mắt mình.
Hành động mang theo ý cưỡng bách này của đối phương khiến anh hô hấp có chút nhanh hơn.
lông mi trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, khiến lòng bàn tay Cố Tư Nghiệp ngứa ngáy.
Không biết từ khi nào, hắn nhận thấy được mình đã thoát khỏi cảm xúc diễn.
Nhưng bởi vì đối phương nhắm mắt lại nhìn không thấy, cho nên hắn cuối đầu, dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi hồng nhuận của Lâm Yên Nhiên, tùy ý xâm lấn.
3
Xúc cảm đầu lưỡi quen thuộc đã lâu không gặp, còn có chút hương vị rượu vang đỏ.
Nụ hôn này của Cố Tư Nghiệp thô bạo và làm càn hơn bình thường.
Lâm Yên Nhiên bị đối phương đè dưới người, buộc phải ngửa đầu nhận nụ hôn cuồng nhiệt lại mãnh liệt này.
Trong kịch bản Thịnh Chiêu kháng cự, nên anh thử giãy giụa tránh né một chút.
Nhưng kết quả đổi lấy đối phương càng dùng sức mút cắn.
Cố Tư Nghiệp quấn lấy đầu lưỡi Lâm Yên Nhiên dây dưa, rồi lại cắn môi anh, khiến quanh môi anh đỏ bừng.
Tim Lâm Yên Nhiên đập nhanh, trong sự quấn quýt nóng bỏng như vậy, trong một lúc anh không thể phân biệt được người trước mặt là Cố Tư Nghiệp hay Thịnh Dịch.
Cảm giác tê dại khiến cơ thể anh mềm nhũn.
Anh theo bản năng muốn ôm lấy cổ đối phương, lại phát hiện hai tay bị nắm chặt không thể động đậy.
Lâm Yên Nhiên độn.g tình rồi, tai đỏ bừng.
Anh khẽ mở môi, trên môi nước lấp lánh.
Sau đó, anh nhẹ giọng kêu một tiếng, "Tư Nghiệp......"
6
*
Lâm Yên Nhiên cảm thấy mình có thể sẽ không thể trở thành một diễn viên giỏi được.
Vì đêm qua anh và Cố Tư Nghiệp đã diễn cảnh tình cảm cuồng nhiệt đó nhiều lần, và cuối cùng lần nào anh cũng đều bị đánh bại.
4
Sau khi thương lượng với Cố Tư Nghiệp, hôm sau khi đến phim trường, anh đã hỏi Quách Phương liệu có thể xóa cảnh hôn không.
Bản thân Quách Phương khi quay phim cũng không thích quay những tình tiết lộ liễu như vậy, điều cậu ta luôn thích là xây dựng hàm súc tối nghĩa.
Ngoài những cảnh thân mật này, cậu ta cũng phải tôn trọng mong muốn của diễn viên.
Vì vậy, khi nghe đề nghị này, nghĩ đến hôn nhau như thế sẽ rất xấu hổ cho hai diễn viên nam, vì vậy cậu ta trực tiếp vung tay xóa đoạn【 Thịnh Dịch cưỡng bách đối phương kịch liệt hôn môi 】 được viết trong kịch bản của Tôn Hàng Nhất.
Sau khi Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp quay xong cảnh quyết liệt vào buổi sáng, buổi chiều anh vội vàng thay đổi tạo hình.
Bối cảnh hiện trường cũng được bố trí lại, Quách Phương sợ hai người không thể diễn đoạn bị giam cầm này đúng cách, còn chu đáo thu dọn hiện trường cho hai người.
Lâm Yên Nhiên cởi bỏ bộ quần áo sang trọng thay một bộ đồ trắng rộng thùng thình.
Vì bị giam cầm và tình trạng thân thể càng thêm tệ, cả người Thịnh Chiêu rất gầy.
Để làm cho cảm giác này rõ ràng hơn, nhà tạo mẫu đã mở quần áo của Lâm Yên Nhiên ra một chút, để lộ một chút xương quai xanh của anh.
Lâm Yên Nhiên vóc người vốn đã mảnh khảnh, khi anh đi chân trần với mái tóc đen buông xõa, và chỉ có một chút làn da trắng ngần lộ ra dưới chiếc cổ, khi lộ diện, ngay lập tức có cảm giác yếu ớt của một mỹ nhân bệnh.
Đạo cụ đeo một sợi dây xích vào mắt cá chân phải mảnh khảnh của anh.
Đám đông còn chưa tản đi hoàn toàn, quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Yên Nhiên, bọn họ thậm chí quên cả hô hấp.
Đừng nói cái tên điên Thịnh Dịch này, nếu đổi thành chính họ, hàng ngày đối mặt với một người xinh đẹp ốm yếu như vậy, cũng sẽ nhịn không được muốn giam cầm anh biến anh thành của riêng.
Những sợi xích phát sáng lạnh lẽo dưới ánh nến.
Thịnh Dịch ngồi xổm xuống một tay nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của Thịnh Chiêu.
Hắn ái muội dùng lòng bàn tay vuốt ve làn da chỗ xiềng xích, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
"Sao dạo này không uống thuốc."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Chiêu không còn chút huyết sắc, y giống như một con rối mất hồn, phớt lờ lời nói của Thịnh Dịch, đứng đó không đáp lại.
Thịnh Dịch một mình đùa bỡn mắt cá chân mảnh khảnh một lúc cũng thấy nhàm chán, vì vậy hắn buông tay không trêu chọc đối phương nữa.
Hắn đứng dậy nắm lấy tay Thịnh Chiêu, nhẹ nhàng kể cho y nghe những chuyện thú vị bên ngoài cung điện, kể cho y nghe những bí mật trong cung.
Hắn đối xử với Thịnh Chiêu như khi họ còn làm bạn.
Nhưng mà, hắn đã sớm phát hiện dù hắn có dỗ dành như thế nào, cũng không nhận được bất kỳ sự phản hồi nào.
Thịnh Dịch vốn không phải là một người tốt tính như vậy, diễn một hồi lâu như vậy, cũng dần dần mất đi nhẫn nại.
Hắn ném chiếc quạt xếp mà Thịnh Chiêu tự làm, tức giận nắm lấy tay đối phương, ôm eo y vad đẩy vào góc tường.
"Ngươi quyết định mãi như vậy với trẫm phải không?"
Mỹ nhân ốm yếu như một tờ giấy xinh đẹp rồi lại dễ rách, trước mặt Thịnh Dịch đang tức giận, y hoàn toàn không có khả phản kháng, chỉ có thể mặc cho đối phương đùa giỡn.
Thịnh Dịch nhốt Thịnh Chiêu không phải một ngày hai ngày, tự nhiên cũng không phải lần đầu tiên vấp trắc trở như vậy.
Thấy đối phương không phản ứng, liền đổi cách.
Hắn bước tới, áp sát đối phương, đưa bàn tay mơ.n trớn eo nhỏ của y.
Thong thả lại ái muội vuốt ve một lúc, Thịnh Dịch lại chậm rãi giơ tay hướng lên trên sờ.
Cho đến khi tay hắn dừng trên vạt áo của Thịnh Chiêu.
Vốn dĩ Thịnh Chiêu như con rối không quan tâm mọi thứ, thân hình nháy mắt cứng đờ lại.
Thịnh Dịch một bên tham lam đưa tay vào trong, một bên quan sát biểu tình của Thịnh Chiêu.
Sau đó hắn cúi đầu dán vào tai Thịnh Chiêu nói, "Xem trẫm đã tìm được gì này."
Ngữ khí của hắn ôn nhu, thậm chí còn mang theo vài phần vui đùa.
Nhưng vẻ mặt lại lạnh băng, ánh mắt sắc bén như muốn nuốt chửng người trước mặt.
Những ngón tay thon dài của Thịnh Dịch kẹp một tờ giấy, trên đó dày đặc những nét chữ nhỏ đẹp.
Là bút tích của Thịnh Chiêu.
"Tiểu Chiêu, ngươi ở sau lưng trẫm làm gì đây?"
Sắc mặt mỹ nhân càng tái nhợt, y vội vàng vươn tay giật lại tờ giấy.
Một người nam nhân mưu mô như Thịnh Dịch có thể đưa nó cho y.
Hắn một tay siết chặt cổ tay đối phương, làm bộ muốn mở tờ giấy ra.
Thấy sự tình bại lộ, Thịnh Chiêu lần đầu tiên ngước mắt nhìn thẳng vào người trước mặt.
"Ta không làm gì cả......" Ngữ khí của y có chút khẩn trương và thận trọng.
"Ta chỉ là nhớ người nhà, muốn hỏi một chút mẫu phi có khỏe không."
Tái nhợt biện giải xong, y sốt sắng nhìn đối phương, "Hoàng......"
Thịnh Chiêu hơi sửng sốt, sau đó lại nói, "Hôm nay ta mới viết, chưa truyền nó đi."
Thịnh Dịch cười khẩy, mỗi khi nghe y phản bác lại một lời, tâm liền lạnh một phân.
Hắn có thể bất động thanh sắc trực tiếp tìm chứng cứ trước mặt Thịnh Chiêu, sao có thể không biết trước đó đối phương đã làm những gì.
Nhưng hắn lại không vạch trần, từ lần đầu tiên đối phương liên hệ với bên ngoài hắn đã biết.
Nếu không phải hôm nay quá sinh khí, y sẽ còn không coi hắn ra gì.
Thịnh Dịch không muốn nhắc tới chuyện này, mà là cẩn thận đánh giá người trước mặt, "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với trẫm?"
Thịnh Chiêu rũ mắt.
Không khí lại trở lại như trước đây.
Thịnh Dịch nhìn chằm chằm Thịnh Chiêu một lúc lâu, thần sắc trong mắt càng thêm lạnh.
Sau khi mất đi kiên nhẫn, hắn trò cũ ra uy hiếp nói, "Có biết âm mưu sau lưng ta sẽ bị xử tử không."
Thịnh Chiêu không cãi lại, chỉ nói, "Ngươi giết ta đi......"
Thái độ này của Thịnh Chiêu trực tiếp chọc giận Thịnh Dịch.
Hắn tức giận trực tiếp nắm cằm đối phương bắt y nhìn mình.
"Chỉ giết ngươi thôi còn chưa đủ, liên minh âm mưu tạo phản còn phải tru di cửu tộc."
1
Thịnh Dịch lấy tính mạng người nhà y ra, ánh mắt Thịnh Chiêu đã chuyển động.
Màn ảnh di chuyển về phía trước, cận cảnh khuôn mặt Lâm Yên Nhiên lúc này thật sự rất đẹp.
Cổ trắng như tuyết của y ngẩng lên cao ngạo, nhưng biểu tình trên mặt vì kích động mà có vài phần huyết sắc.
Trong lúc hai huynh đệ giằng co, Thịnh Chiêu mặc áo mỏng đi chân trần đạp trên mặt đất, không khỏi ho khan vài tiếng.
Thịnh Dịch nghiến răng nghiến lợi, "Lại lấy khổ nhục kế lừa gạt trẫm?"
Hắn vừa dứt lời, lại phát hiện khóe miệng đối phương chảy ra vài dòng máu.
Thịnh Dịch nhất thời hoảng hốt, vội vàng muốn ôm y lên giường.
Nhưng Thịnh Chiêu lại cự tuyệt hắn, gắt gao nắm lấy khung cửa.
"Để trẫm đưa ngươi đi nghỉ ngơi trước, được không?"
Thịnh Chiêu rũ mắt.
"Ngươi lo lắng phong mật tin này sao? Chỉ cần ngươi khuất phục trẫm, trẫm sẽ bảo toàn tính mạng gia tộc ngươi."
Thịnh Dịch dịu giọng hơn bắt đầu dỗ dành đệ đệ mình.
Nhưng đối phương vẫn trầm mặc như cũ.
Thịnh Dịch bất đắc dĩ, chung quy vẫn là luyến tiếc.
Hắn xoay người trực tiếp đốt cháy mật thư dưới ánh nến.
Giây nháy mắt, phong thư đầy chữ nhỏ trực tiếp biến thành tro tàn.
Thịnh Dịch lại đi đến bên cạnh Thịnh Chiêu, "Bây giờ không còn chứng cứ nữa rồi."
Lửa giận trong mắt hắn đã dịu đi, chỉ còn lại sự thương tiếc vô hạn dành cho Thịnh Chiêu.
Hắn nhớ tới đối phương đã từng làm nũng với mình, không muốn uống thuốc, giấu đi sự cô đơn trong mắt, dùng giọng điệu như trước khuyên nhủ, "Đệ đệ, đi nghỉ ngơi đã."
Thịnh Chiêu ngước mắt, hơi hoảng thần.
Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, Thịnh Dịch đã trực tiếp ôm lấy y, đi đến giường.
Thịnh Dịch lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng đệ đệ.
Vừa lau, vài sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay hắn.
Hắn nhìn Thịnh Chiêu, thương tiếc lại ẩn nhẫn.
"Ngươi xem, ngay cả bọn họ ai ngươi cũng luyến tiếc mà ta......"
Không phải "Trẫm" cao cao tại thượng, mà là "Ta" ca ca của Thịnh Chiêu.
Lời nói của đối phương như từng nhát dao cứa vào tim Thịnh Chiêu, y đau đớn tột cùng nhưng lại không thể đẩy người ra được, chỉ có thể quay mặt đi không nhìn đối phương.
Thịnh Dịch mê luyến quấn lấy sợi tóc y, nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Chiêu, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?"
Trong máy quay cận cảnh, trong đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Chiêu, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống hoàn toàn thấm vào ga giường.