Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng

Chương 147

Sau khi tỉnh lại Lâm Yên Nhiên ôm Cố Tư Nghiệp vài phút, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển của y tá.

"Cố tiên sinh, sao anh lại chạy đến đây??"

Sau khi nghe xong, hai người buông nhau ra xoay người nhìn về phía y tá.

Y tá lo lắng chạy tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống kiểm tra chân hắn, "Chân và xương sườn của anh đều bị thương cần phải nằm trên giường tịnh dưỡng, nếu tùy ý rời khỏi giường như vậy xương sẽ lại nức ra!"

Lâm Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Cố Tư Nghiệp.

Trước đó đối phương ngồi bên cạnh anh nên anh nghĩ Cố Tư Nghiệp chỉ bị thương ở tay.

Không ngờ trên người hắn lại có nhiều vết thương như vậy.

Tầm mắt Lâm Yên Nhiên nhìn xuống, thấy một chân của Cố Tư Nghiệp cũng được băng bó.

Cho nên bởi vì lo lắng cho mình còn chưa tỉnh lại nên Cố Tư Nghiệp mang theo thương tích, khó nhọc đến thăm anh......

Lâm Yên Nhiên nhìn Cố Tư Nghiệp, và anh hiểu rằng trước khi anh tỉnh lại, đối phương sẽ không thể an tâm nghĩ vì hồi phục vết thương được.

Cố Tư Nghiệp nhẹ nhàng chạm vào tóc anh ý bảo anh không cần lo lắng, sau đó mỉm cười xin lỗi y tá, "Thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Tại Trung Quốc, sau khi vụ tai nạn xe bị lộ, dù Tư Vũ đã đưa ra thông báo hai người không sao nhưng rất nhiều tay săn ảnh vẫn đuổi theo và muốn lấy được thông tin độc nhất vô nhị.

Những bức ảnh chụp lén của paparazzi sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, vì thế sau khi xác nhận sức khỏe của Cố Tư Nghiệp vẫn ổn vào hôm sau, Lâm gia đã thu xếp máy bay riêng lặng lẽ đưa hai người trực tiếp về nước, để tránh bị làm phiền.

Ngoại trừ hôn mê mấy ngày, trên người Lâm Yên Nhiên hầu như không có vết thương nào, chỉ cần quan sát một thời gian rồi kiểm tra lại phần đầu, còn lại chỉ là một số vết thương ngoài da, không nghiêm trọng.

Tuy nhiên, Cố Tư Nghiệp cần phải nằm trên giường một thời gian để hồi phục.

Vì vậy, sau khi trở về nước, Lâm Yên Nhiên đã xuất viện về cơ bản hàng ngày đều chạy đến khu VIP.

Tin tức lần này được giữ bí mật, về cơ bản không ai biết Cố Tư Nghiệp ở đâu nên trong phòng rất yên tĩnh.

Lâm Yên Nhiên ngồi cạnh giường bệnh, cúi đầu nghiêm túc lột vỏ cam cho Cố Tư Nghiệp.

Hầu hết mọi người ăn cam đều sẽ dùng dao cắt chúng thành từng phần, nhưng Lâm Yên Nhiên lại cảm thấy ăn như vậy không ngọt.

Anh thích bóc hết vỏ cam rồi ăn từ từ, từng miếng một.

Ở thế giới trước, Cố Tư Nghiệp cũng thường xuyên bóc thế này cho anh ăn.

Các bạn cùng lớp mỗi lần nhìn thấy đều sẽ trêu đùa Cố Tư Nghiệp quá kiên nhẫn và chỉ có thể đối đãi với em yêu mình như vậy.

Một quả cam lột vỏ không quá lâu, nhưng Lâm Yên Nhiên phát hiện mình làm quá trung bình còn không tốt bằng của Cố Tư Nghiệp.

Anh đi rửa tay, ra rồi mới phát hiện Cố Tư Nghiệp đã tỉnh.

"Uống nước không?"

Lâm Yên Nhiên lấy khăn giấy lau tay, chuẩn bị rót cho Cố Tư Nghiệp một ít nước.

Nhưng đối phương lại lắc đầu liếc nhìn quả cam trong bát trái cây bên cạnh.

"Em bóc cho anh sao?"

"Ừm."

Lâm Yên Nhiên xé quả cam đưa một miếng cho Cố Tư Nghiệp, "Cố lão sư nếm thử xem ngọt không."

Cố Tư Nghiệp không mở miệng mà cười nhìn Lâm Yên Nhiên, "Anh bị thương rồi, không tiện, em đút anh đi."

Lâm Yên Nhiên nghi hoặc nhìn miếng cam mình đặt bên môi đối phương, "Không phải em đang đút anh sao?"

Cố Tư Nghiệp không hề mở miệng ăn, khi đôi mắt đào hoa nhìn về phía môi anh, ánh mắt cháy bỏng, đa tình lại quyến rũ.

1

"Yên Nhiên lão sư, đút à?"

Cố Tư Nghiệp nhẹ giọng hỏi anh.

Lâm Yên Nhiên không nói gì đặt miếng cam vào giữa môi.

Anh rũ mắt, nhẹ nhàng ngậm một góc miếng cam cúi người tựa vào ngực Cố Tư Nghiệp.

Bên dưới vẻ mặt lạnh lùng là hành động quyến rũ nhất.

Đôi mắt Cố Tư Nghiệp tối sầm lại, hắn ôm đầu Lâm Yên Nhiên, ái muội sắc tình liếm môi anh, rồi thong thả để Lâm Yên Nhiên đút cam vào miệng.

Nước cam tan chảy trên đầu lưỡi, ngọt ngào đến mức tưởng chừng như lấy đi tâm hồn của người ta.

Cố Tư Nghiệp cố ý chiếm giữ từng tấc môi và lưỡi của Lâm Yên Nhiên, cắn vào phần thịt đầy đặn của môi và mút liên tục.

Lâm Yên Nhiên bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, tim tê dại, anh chỉ có thể nhắm mắt lại, nửa dựa vào Cố Tư Nghiệp.

Âm thanh thở hổn hển trầm thấp phá vỡ phòng bệnh vốn yên tĩnh, mỗi tấc nụ hôn sâu đều khiến người ta ý loạn tình mê.

Một mảnh quả cam hai người ăn đã lâu, hơi thở không ổn định, suýt nữa thì tắt thở luôn rồi.

Lúc tách ra, môi Lâm Yên Nhiên đỏ bừng, có chút sưng tấy.

Anh đứng dậy, vuốt thẳng bộ quần áo bị cuốn lên của mình, khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng, trông rất đẹp mắt.

Cố Tư Nghiệp nhìn lớp màu hồng này cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Một mặt giả nai mình bị thương không thể ăn được, sau đó tay lại cầm miếng cam bỏ vào miệng, "Cam này ngọt thật."

Lâm Yên Nhiên phát hiện sau khi dung hợp ký ức của thế giới trước, Cố Tư Nghiệp hình như càng thêm lưu manh và vô lại.

Cố Tư Nghiệp ở lại bệnh viện hơn một tháng cuối cùng cũng được xuất viện.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Yên Nhiên hầu như luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn.

Cho nên anh đã chú ý, ngoại trừ vụ tai nạn ban đầu, ông nội, anh họ và một số người thân khác của hắn đều đã đến nhưng chỉ duy nhất ba mẹ lại chưa từng xuất hiện.

Anh cố gắng nhớ lại những quá khứ mình trải qua cùng Cố Tư Nghiệp nhưng anh lại nhận ra rằng anh biết rất ít về gia đình của hắn.

"Cố lão sư, em muốn kể cho ba mẹ nghe chuyện của chúng ta."

Lâm Yên Nhiên đã suy nghĩ vấn đề này trong cả tháng.

Nhưng sau khi cùng Cố Tư Nghiệp trải qua nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là ần này cận kề cái chết, sau khi sống sót sau tai nạn, anh hy vọng mình và Cố Tư Nghiệp có thể thoải mái ở bên nhau.

Người ngoài có thể không hiểu, nhưng anh lại muốn chính thức giới thiệu hắn với ba mẹ và gia đình.

Đây là bạn trai anh, là người anh yêu.

Cố Tư Nghiệp rõ ràng rất ngạc nhiên, hắn sửng sốt một lúc rồi hỏi: "Nếu gia đình không hiểu hoặc không ủng hộ thì làm sao bây giờ?"

"Một ngày nào đó họ cũng sẽ biết. Thay vì bị vạch trần, không bằng nói thẳng ra." Lâm Yên Nhiên nhìn Cố Tư Nghiệp, "Hơn nữa, em cũng không muốn cất giấu Cố lão sư trong bóng tối."

Cố Tư Nghiệp rõ ràng đã bị câu lấy lòng với câu vừa rồi, đáy mắt đều là ý cười.

Người yêu của hắn luôn dứt khoát như vậy nên hắn cũng sẽ không phản đối.

"Nếu gia đình không đồng ý, em đừng quá lo lắng, dành thời gian để nói với họ là được."

Lâm Yên Nhiên đồng ý, "Được."

Cố Tư Nghiệp đối diện tầm mắt của anh, sau đó lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Nhưng anh lại không có cách nào để trực tiếp giới thiệu Yên Nhiên lão sư với ba mẹ anh."

Cố Tư Nghiệp dừng một chút, "Họ đã qua đời lúc anh được sinh ra."

Khi nói chuyện, Cố Tư Nghiệp ngữ khí nhàn nhạt, một câu giải thích gia cảnh của mình.

Lâm Yên Nhiên nghe đến khó chịu.

Anh chợt nhớ ra lần đầu tiên khi hai người vừa xác định quan hệ, đối phương đã bay thẳng đến Úc để tìm anh vào đêm giao thừa và gửi cho anh lời chúc phúc đầu tiên.

Hóa ra là vậy......

*

Khi Lâm Yên Nhiên về nhà, mẹ anh đang khiêu vũ trong phòng tập và ba thì đang đọc tạp chí tài chính.

Lâm Yên Nhiên vừa bước vào cửa, ba anh đã nhận ra, "Nhiên Nhiên đã về rồi à."

Nói xong, ông đặt cuốn tạp chí xuống và nhờ người đi nói với Tạ Nhu Phỉ.

Lâm Yên Nhiên cũng không vội nói chuyện của mình và Cố Tư Nghiệp, đầu tiên nhìn mẹ khiêu vũ một lúc, sau đó lại bồi ba một ván cờ.

Về mặt chơi cờ, Lâm Yên Nhiên đương khiên không phải đối thủ của ba Lâm, chơi đến ván thứ ba gần như không thể hòa được như ván thứ hai.

Mắt thấy mình lại sắp thua ở nước đi thứ ba, Lâm Yên Nhiên cười ném quân cờ về phía hộp, "Không chơi, không chơi nữa, nhiều năm vậy rồi cũng không thắng lấy một lần."

Anh vừa nói xong, Tạ Nhu Phỉ đã đi ngang qua bên này.

Bà nhìn Lâm Yến Huy một cái, "Lão già này, không biết nhường con cái gì hết."

Lâm Yến Huy cười ha hả nhìn con trai, nói lần sau nhất định sẽ nhường. Cũng không phản ứng quá nhiều về lời nói "Đã nhiều năm như vậy" của Lâm Yên Nhiên.

Sau khi chơi cờ xong, Lâm Yên Nhiên ngồi trên sofa lướt điện thoại.

TV đang phát sóng một số phim truyền hình.

Ba anh lột cho anh một quả cam, khi đưa qua tình cờ trên TV có cảnh cha mẹ đang hỏi con mình về tình trạng yêu đương.

Vì vậy, ông cũng như lơ đang mà hỏi Lâm Yên Nhiên.

"Con trai, có người mình thích chưa?"

Lâm Yên Nhiên nhận quả cam cắn một miếng, đột nhiên cảm thấy có gì không thích hợp.

Ba mẹ anh không phải là kiểu người sẽ thúc giục việc kết hôn nên việc đột nhiên nói ra lời này thật sự rất kỳ lạ.

Anh hoài nghi nhìn ba Lâm, "Sao ba lại hỏi thế?"

Lâm Yến Huy cười nói, "Nếu có người thích rồi thì nhớ đưa về giới thiệu với ba mẹ con một lần."

Lời này Lâm Yên Nhiên càng nghe càng thấy không thích hợp.

Anh nhìn ba Lâm thấy vẻ mặt của ông cũng không có gì khác thường, như thể ông chỉ vô tình hỏi  thôi.

1

Nhưng ngay khi anh bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang nhạy cảm và suy nghĩ quá mức hay không, thì mẹ anh đã chuyển kênh.

Kênh Six Princess đã tình cờ phát sóng một bộ phim có sự tham gia của Cố Tư Nghiệp.

1

Vì thế Tạ Nhu Phỉ, vốn dĩ cũng đang ăn cam, mỉm cười nhìn Cố Tư Nghiệp trong TV khen, "Diễn xuất của tiểu Cố không tồi nha."

Nghe câu nói này xong Lâm Yên nhiên cuối cùng cũng không ngồi nổi nữa.

Anh tùy tiện lấy cớ quay về phòng gọi một cuộc cho Lâm Vân Triết.

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy ba mẹ anh đã biết chuyện giữa mình và Cố Tư Nghiệp.

"Anh à, em nói với anh một chuyện nhé."

Ở trước mặt anh trai mình, Lâm Yên Nhiên không có gì để che giấu.

Dù sao anh cũng đoán được thông qua tin tức của Lâm Mộc Dương, hẳn là anh trai mình đã biết được hết thảy rồi, nên đã trực tiếp nói với đối phương, "Em và Cố Tư Nghiệp đang yêu nhau."

Lâm Vân Triết ở bên đầu bên kia điện thoại nói rất bình tĩnh, hỏi anh, "Làm sao?"

Lâm Yên Nhiên chần chừ vài giây, "Ba mẹ...... Có phải biết rồi không anh?"

Hôm nay thật bất thường......

Lâm Vân Triết nghịch chiếc bật lửa trong tay cười nhẹ lên.

"Có biết hay không thì anh không rõ lắm, nhưng khi em hôn mê trong vụ tai nạn xe, Cố Tư Nghiệp ôm em rất chặt nha, tay em còn không ngừng nắm lấy tay người ta đó......"

Lâm Yên Nhiên:......

Lâm Vân Triết: "Ồ, em và Cố Tư Nghiệp khi tỉnh lại đã làm gì đó phải không?"

Tim Lâm Yên Nhiên đột nhiên nhảy dựng, "Cái gì?"

Anh nhanh chóng nghĩ lại.

Khi mới tỉnh......

Anh và Cố Tư Nghiệp ôm, còn......

Hôn nhau.

Lúc này đây tâm trạng của Lâm Yên Nhiên rất phức tạp.

Lúc đó ba mẹ đã nhìn thấy sao?

Anh vừa nghĩ như vậy, anh trai đã thay anh trả lời.

"Ba mẹ chắc đã nhìn thấy, còn bảo anh đừng đến quấy rầy hai người."

Lâm Yên Nhiên: "......"

"Ư, vậy sao......"

Lâm Yên Nhiên cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Thẳng thắn với ba mẹ là một chuyện, nhưng chuyện bị ba mẹ bắt gặp mình và Cố Tư Nghiệp hôn nhau......

Điều này rất là hết cứu.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định từ anh trai, Lâm Yên Nhiên cũng không còn do dự nữa. Sau bữa tối, anh trực tiếp thẳng thắn với ba mẹ.

"Ba mẹ ơi, con yêu đương."

Nói xong, anh nhìn phản ứng của họ, cả hai đều mỉm cười và không hề ngạc nhiên chút nào.

Mặc dù như vậy, nhưng Lâm Yên Nhiên vẫn trịnh trọng nói với gia đình mình: "Anh ấy là người mà con muốn ở bên đến hết cuộc đời. Chúng con rất nghiêm túc với tình cảm này."

Nói xong, anh hít sâu một hơi nói, "Anh ấy tên là Cố Tư Nghiệp, ba mẹ cũng biết."

Đúng như dự đoán, ba mẹ Lâm không có bất kỳ phản ứng khó chịu nào với cái tên này, thậm chí họ cũng không có một chút kinh ngạc, giống như đã âm thầm chấp nhận rồi.

Lâm Yên Nhiên vô cùng biết ơn vì ba mẹ anh đã không phản đối họ.

"Ba, mẹ, lẽ ra phải cho hai người biết chuyện này từ trước, xin lỗi vì lúc này mới nói với hai người."

Tạ Nhu Phỉ sờ sờ đầu con trai, dịu dàng nói: "Lúc các con bị tai nạn xe, mẹ đã cảm nhận được rồi."

"Nhưng trong thời điểm đầy khủng hoảng đó, cậu ấy có thể nghĩ đến con đầu tiên chắc hẳn  quan tâm đến con rất nhiều."

Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động mạo hiểm của Cố Tư Nghiệp để bảo vệ cho Lâm Yên Nhiên đã là một điểm cộng đối với Lâm Yến Huy và Tạ Nhu Phỉ.

Lúc đầu khi biết con trai mình thích người cùng giới họ vẫn có chút sốc.

Nhưng họ đều là những người có tư tưởng cởi mở, nhất là khi nghĩ đến những đứa con của mình, đã trải qua rất nhiều khó khăn như vậy còn từng nghĩ đến chuyện tự tử, họ lại cảm thấy chẳng có gì quan trong cả.

Chỉ cần các con sống tốt, vui vẻ là được.

Tạ Nhu Phỉ dịu dàng nói, "Tiểu Cố là người tốt, các con có thể sống hạnh phúc thì tốt rồi."

Lâm Yến Huy cũng gật đầu đồng ý, "Con xem ngày nào thích hợp thì dẫn thằng bé về đi, cũng không thể không cho người ta một lần giới thiệu chính thức."

Lâm Yên Nhiên cảm động ôm lấy ba mẹ Lâm.

Anh thật may mắn khi có được gia đình tuyệt vời nhất trên đời này.

Ngay sau đó, người đang tập luyện hồi phục - Cố Tư Nghiệp đã nhận được tin nhắn wechat của Lâm Yên Nhiên gửi đến, trên đó chỉ có một dòng.

+

Cố lão sư, Tết cùng em về nhà đi.
Bình Luận (0)
Comment