Liếc nhìn chùm chìa khóa xe trong tay Cố Tư Nghiệp, Lâm Yên Nhiên ngẩng đầu đối diện tầm mắt hắn, "Thật sự ở cùng tiểu khu sao?"
Khóe miệng Cố Tư Nghiệp gợi lên một vòng cung xinh đẹp, nhẹ nhàng gật đầu, "Thật."
Lâm Yên Nhiên kinh ngạc.
"Tôi còn tưởng Hồng tỷ nói đùa."
Cố Tư Nghiệp xoay người, cười mở cửa ghế phụ, ý bảo Lâm Yên Nhiên lên ngồi.
"Là cùng nhau."
Bị Hồng Tuệ Tuyết cố tình gạt chân tướng - Lâm Yên Nhiên, sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, cảm giác có chút quá mức trùng hợp.
Nhưng nếu xác thật sống trong một tiểu khu, nếu Cố Tư Nghiệp bây giờ đi về, anh thật sự có thể đi nhờ xe.
Vì thế, Lâm Yên Nhiên trực tiếp ngồi xuống ghế phụ của Cố Tư Nghiệp, cúi đầu thắt dây an toàn.
Trí nhớ anh tương đối tốt, tuy mới đến nhà mới một lần nhưng cơ bản lại nhớ đường đi.
Cho nên khi Cố Tư Nghiệp vừa lái xe ra khỏi tầng hầm của công ty, anh đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên ngồi xe đối phương, Cố Tư Nghiệp phải lái xe một quảng đường dài để đưa mình về nhà.
"Anh Cố, nếu ngày thường anh sống ở nơi này, lần trước đưa tôi về chẳng phải là đi một đoạn đường rất xa sao?"
Nam nhân lúc trước luôn miệng nói rằng mình sống cách nhà Lâm Yên Nhiên không xa, bằng kỹ thuật diễn lấy được giải ảnh đế, mặt không đổi sắc tim không đập nhìn phía trước nói, "Không có, thỉnh thoảng tôi sẽ ở hoa viên thành thị bên kia."
Lâm Yên Nhiên sau khi nghe được hiểu rõ gật đầu.
Đúng là vậy.
Đỉnh lưu như Cố Tư Nghiệp, một chỗ sao có thể chỉ có một bất động sản.
Cho nên lần đó đối phương hẳn là không có vì đưa mình về mà cố tình vòng đường đi xa, hẳn là chính mình suy nghĩ nhiều.
Siêu xe của Cố Tư Nghiệp rộng rãi lại thoải mái.
Lâm Yên Nhiên tựa lưng vào ghế nhắm hờ mắt, giúp Cố Tư Nghiệp quan sát tình hình giao thông phía trước.
Khi đi ngang qua một nhà hàng kiểu Tây, Lâm Yên Nhiên chợt nhớ ra Cố Tư Nghiệp đêm qua còn ở nước ngoài gọi điện thoại cho mình.
"Anh Cố, sao anh lại về sớm như vậy?"
Anh tính thời gian, phát hiện đối phương hẳn là mới vừa về nước.
Cố Tư Nghiệp không cùng Lâm Yên Nhiên nói lý do thực sự mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Quay xong quảng cáo liền trở về, không quen ở lại."
Lâm Yên Nhiên tin là thật, quay đầu nhìn Cố Tư Nghiệp, phát hiện dưới mắt đối phương có quầng thâm nhàn nhạt, rõ là chưa nghỉ ngơi tốt.
"Anh nghỉ ngơi đi, để tôi lái xe cho."
"Không sao." Cố Tư Nghiệp cười lắc đầu, "Tôi không mệt, cậu cùng tôi tán gẫu một chút là được."
Cố Tư Nghiệp nói như vậy, Lâm Yên Nhiên tiếp tục cùng hắn liêu lên.
"Nãy Hồng tỷ nói anh là lão bản của tôi."
Tất nhiên câu sau đó "không quấy rầy anh ấy thì quấy rầy ai", Lâm Yên Nhiên không nói ra.
Ngữ khí câu nói kia của Hồng Tuệ Tuyết, anh nghe rất giống nói đùa.
Nhưng rồi anh lại cảm thấy, đối phương hẳn cũng sẽ không vô duyên vô đùa như vậy.
Dù sao hiện tại anh cũng đang nói chuyện phiếm với Cố Tư Nghiệp, liền đơn giản ra.
Lời nói kia của Hồng Tuệ Tuyết, Lâm Yên Nhiên kỳ thật nghĩ tới Cố Tư Nghiệp khả năng có cổ phần của Tư Vũ.
Kết quả anh không ngờ đối phương lại cười phủ định, "Đừng nghe chị ấy nói bậy."
Lâm Yên Nhiên vừa định trả lời, Cố Tư Nghiệp lại mở miệng nói một câu khác.
"Bạch Thịnh Đằng là anh họ của tôi."
Bạch Thịnh Đằng là ông chủ của Tư Vũ.
Ông chủ là anh họ Cố Tư Nghiệp...
Có một tầng quan hệ như vậy, Lâm Yên Nhiên đột nhiên hiểu tại sao Hồng Tuệ Tuyết lại nói như vậy.
Bất quá dường như không ai trong vòng biết quan hệ giữa Cố Tư Nghiệp và Bạch Thịnh Đằng.
Lâm Yên Nhiên không thích đi đào chuyện riêng tư của người khác, vì vậy sau khi đề tài này kết thúc, anh liền không nhắc lại.
Ánh đèn ven đường tỏa ra mờ ảo.
Hiện tại còn chưa đến 7 giờ mà trờ đã tối hẳn.
Lâm Yên Nhiên nghĩ đến chuyến bay vừa rồi của Cố Tư Nghiệp, đoán rằng hắn có khả năng chưa ăn tối, nên hỏi, "Anh Cố, anh ăn cơm chưa?"
Nam nhân lái xe lập tức trở lại, "Vẫn chưa."
Quả nhiên, Lâm Yên Nhiên liền chủ động mời đối phương, "Nếu không ngại... Qua nhà tôi ăn cơm thế nào?"
Cố Tư Nghiệp giúp đỡ anh quá nhiều, và hắn cũng là một trong số ít những người bạn mà anh có ở thế giới này.
Trước đây anh đã từng nghĩ đến việc mời đối phương ăn cơm, nhưng mỗi lần không phải là vì mình quá bận công việc, chính là vì không thể khép được lịch trình của đối phương.
Cho nên chuyện ăn cơm này, vẫn luôn không có cơ hội thực hiện.
Hôm nay khó được hai người tụ cùng nhau, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, Lâm Yên Nhiên liền mời đối phương.
Nghe được Lâm Yên Nhiên muốn mời mình ăn cơm, ý cười của Cố Tư Nghiệp đều nhiễm đến đáy mắt.
"Được."
Sau khi đáp ứng, Cố Tư Nghiệp liếc nhìn màn đêm âm u qua cửa sổ, lại nói, "Nhưng hôm nay có hơi muộn, chúng ta ra ngoài ăn trước, hôm nào lại đến nhà cậu, thế nào?"
Chuyển nhà là một chuyện vô cùng rườm rà.
Cố Tư Nghiệp biết Lâm Yên Nhiên mới chuyển nhà, khẳng định rất nhiều chuyện cũng chưa sắp xếp được.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu đối phương còn phải dành tinh lực để chiếu cố mình, xuống bếp nấu ăn, phí tinh lực lại rất mệt.
Cố Tư Nghiệp không nghĩ cho anh = Lâm Yên Nhiên tăng thêm gánh nặng, vì thế hắn liền nhịn đau từ chối hôm nay đến nhà anh ăn cơm.
Sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, Lâm Yên Nhiên nghĩ nghĩ cũng cảm thấy quả thật thời gian này có chút không thích hợp.
Dù sao anh còn chưa tới nhà mới của mình, cũng không biết nguyên liệu nấu ăn Tiểu Vương có chuẩn bị cho anh không.
Hơn nữa bây giờ cũng khá muộn, trở về lại đến siêu thị mua đồ về nấu ăn, phỏng chừng tới 9 giờ mới làm xong.
"Vậy hẹn lần sau chỉ mời mình anh."
"Được".
Sau khi Cố Tư Nghiệp đáp ứng, liền hỏi Lâm Yên Nhiên, "Cậu muốn ăn gì?"
Lâm Yên Nhiên cười, "Này không phải là tôi nên hỏi anh sao? Liền tính ra ngoài ăn, hôm nay thế nào cũng nên là tôi đãi."
Cố Tư Nghiệp cũng không đoạt cùng anh, liền đề ra kiến nghị, "Ăn thịt nướng thế nào? Có một tiệm cũng không tồi."
Nếu đã là mình mời khách, Lâm Yên Nhiên tự nhiên sẽ không nói không tốt.
Vì thế, sau khi nhanh chóng thương lượng hảo, Cố Tư Nghiệp quay lại ở ngã tư phía trước và đi về phía khu thương mại sầm uất.
Cố Tư Nghiệp quen biết ông chủ nên đã trực tiếp gọi điện để đặt chỗ.
Hai mươi phút sau, hai người xuất hiện ở một tiệm thịt nướng xa hoa.
Lâm Yên Nhiên đi theo Cố Tư Nghiệp, đeo khẩu trang và kính râm, đi đến một phòng riêng tương đối hẻo lánh trên tầng hai.
Bên trong xe khi mở ra điều hòa anh không cảm thấy lạnh.
Nhưng sau khi xuống xe đi lên đoạn đường này, gió lạnh thổi qua, lạnh đến nhiễm từng trận trên quần áo.
Sau khi bước vào căn phòng ấm áp, Lâm Yên Nhiên liền đem áo khoác mang theo khí lạnh cởi ra.
Khi trở lại trên chỗ ngồi, Cố Tư Nghiệp ngồi ở đối diện, đưa cho anh khăn lông ấm mà phục vụ mang đến để anh lau tay.
Sau khi lau tay, những đầu ngón tay bị gió lạnh thổi qua cuối cùng cũng ấm lại.
Hai người thương lượng gọi đồ ăn xong, Cố Tư Nghiệp nhìn Lâm Yên Nhiên, hỏi diễn biến của sự việc hôm qua.
"Nghi phạm kia bắt được rồi sao?"
"Bắt được, đã bị giam rồi."
"Cảnh sát có nói cho cậu động cơ hắn ta trộm gắn camera không?"
Đây là vấn đề mà Cố Tư Nghiệp quan tâm nhất.
Hắn cũng không rõ ràng chuyện kế tiếp, lo lắng đối phương mưu đồ gây rối, cố tình nhắm vào một mình Lâm Yên Nhiên.
"Động cơ sao? Có thể là vì hắn ta có sở thích đặc biệt về phương diện này chăng?"
Lâm Yên Nhiên nhấp một ngụm nước, nghĩ nghĩ nói thêm, "Cảnh sát nói hắn ta không chỉ lắp đặt camera ở nhà tôi mà còn ở mấy nhà khác trong tiểu khu, nạn nhân đều là nam độc thân."
"Hắn ta nói hắn ta chỉ là cảm thấy đó là niềm vui thôi."
Nghe được lời cuối cùng, Cố Tư Nghiệp khẽ nhíu mày.
Cảm thấy là niềm vui?
Lý do này ai mà tin được.
"Chỉ gắn camera phòng của nam giới, hắn ta có thể là g.a.y." Cố Tư Nghiệp trực tiếp chỉ ra giới tính của đối phương.
Lâm Yên Nhiên tán đồng gật đầu, "Hẳn là như vậy."
Cố Tư Nghiệp không nói tiếp, một lát sau mới hỏi Lâm Yên Nhiên, "Cậu cảm thấy ghê tởm sao?"
Khi nói chuyện, Cố Tư Nghiệp giống như không có việc gì rót một ít nước vào ly của Lâm Yên Nhiên, nhẹ nhàng bâng quơ thử trình độ chấp nhận đồng tính của đối phương.
Lâm Yên Nhiên lại không có lập tức trả lời.
Suy nghĩ vài giây những lời này của Cố Tư Nghiệp rốt cuộc là có ý gì, mới mở miệng.
"Đối với chuyện rình coi thì ghê tởm, đối với đồng tính thì không."
Khi Lâm Yên Nhiên nói chuyện, A di giúp nướng thịt một bên, nhìn anh và Cố Tư Nghiệp vài lần.
Lâm Yên Nhiên cho rằng A di có thể không thể tiếp thu đề tài này, liền không tiếp tục nói nữa.
Tiệm thịt nướng này không khí rất tốt.
Bên dưới dựng một sân khấu nhỏ, khách có thể tự lên ca hát.
Các phòng riêng ở tầng hai không được bao kín hoàn toàn, có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong sảnh qua lớp kính trong suốt.
Sau khi Lâm Yên Nhiên ăn xong một miếng thịt ba chỉ nướng, liền nghe được một giai điệu quen thuộc từ dàn âm hương trong tiệm truyền đến.
Cùng với tiếng hát, Lâm Yên Nhiên xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trên sân khấu nhỏ bên dưới, có một chàng trai đang cầm micro hát.
Nhạc điệm bài hát là《 Tuổi 17 》.
Chàng trai nhìn về một hướng nào đó ở phía trước, hát rất có tình cảm.
Một loạt những bạn cùng lứa khác đứng trước mặt chàng trai, vui vẻ vỗ tay.
Thực khách bốn phía cũng cầm điện thoại quay chàng trai ấy.
Không khí rất vui vẻ.
Lâm Yên Nhiên mỉm cười nhìn trong chốc lát, sau đó liền chú ý đến chung quanh đại sảnh ngoài những người đang cổ vũ cho chàng trai, còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.
"Việc kinh doanh của cửa hàng này thật tốt, đông như vậy."
Cố Tư Nghiệp theo tầm mắt Lâm Yên Nhiên nhìn thoáng qua đại sảnh bên dưới, cười nói, "Có lẽ vì hôm nay là lễ Giáng Sinh."
Cố Tư Nghiệp vừa dứt lời, dưới lầu liền truyền đến một trận hét và vỗ tay.
Chàng trai hát xong câu hát cuối đã tặng một đóa hoa hồng cho cô gái đứng trước mặt mình.
Người thân và bạn bè xung quanh bắt đầu ồn ào yêu cầu bọn họ hôn một cái.
Trước mặt nhiều người như vậy, cả hai không hôn nhau mà chỉ ôm nhau thật chặt.
Nhìn đôi trẻ ôm nhau, Lâm Yên Nhiên cười nói, "Lễ Giáng Sinh quả nhiên rất thích hợp để hẹn hò và tỏ tình."
Nghe vậy, Cố Tư Nghiệp nhìn Lâm Yên Nhiên với nụ cười nhẹ trên môi.
"Ừm, thực sự thích hợp để hẹn hò."
Cơm nước xong, Cố Tư Nghiệp lái xe đến Đông Giao Quân Đình.
Lâm Yên Nhiên nghe bài hát và cúi đầu nghịch điện thoại.
Các bài hát trong xe được phát ngẫu nhiên đến bài《Tuổi 17 》do chàng trai trước đó có hát.
Nghe bài hát, trong đầu Lâm Yên Nhiên không khỏi hiện ra hình ảnh cái ôm ngọt ngào của đôi trẻ vừa rồi.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại nghĩ đến vừa rồi khi ăn, ánh mắt của A di giúp nước thịt nhìn qua lại anh và Cố Tư Nghiệp.
Hậu tri hậu giác, anh đột nhiên ngừng lướt điện thoại.
Chẵng lẽ vừa rồi A di... Hiểu lầm quan hệ giữa mình và Cố Tư Nghiệp đi!
Anh hồi tưởng một chút, khách hàng trong tiệm, hoặc là cặp đôi hoặc là gia đình cùng nhau ăn tối.
Anh và Cố Tư Nghiệp vào ngày này ngồi đối diện nhau, còn nói về đề tài đồng tính...
A di có vẻ dễ bị hiểu lầm há?
Sau khi về đến nhà, Lâm Yên Nhiên lập tức đi tắm.
Khi anh chìm vào trong giấc ngủ trên chiếc giường to lớn, anh lại không nhanh chóng ngủ thiếp đi như mọi khi.
Anh nhắm mắt lại, một số hình ảnh trong quá khứ bất giác hiện lên trong tâm trí anh.
Cũng là lễ Giáng Sinh.
Bạn tốt đưa anh đến một góc quảng trường để xem bắn pháo hoa.
Khi pháo hoa bay lên bầu trời thắp sáng màn đêm, đối phương ngồi bên cạnh anh chơi đàn ghi-ta, hát bài《Tuổi 17 》.
Một khúc xong, pháo hoa vẫn tiếp tục bắn lên.
Đối phương hỏi anh, "Còn nghe không? Hát cho cậu một bài khác nhé."
Anh cười vỗ tay, "Ừm, hát đi."
Vì thế, đối phương thật sự tiếp tục hát.
Khi pháo hoa lại lần nữa nở rộ trên bầu trời.
Người bên cạnh anh, hát bài,《 Thích cậu 》.