Sau Khi Xuyên Thành Mèo Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 34


Bà lão không ngừng lẩm bẩm ba chữ cuối, bàn tay run lẩy bẩy rút chìa khóa mở cửa.Ngay khi cửa phòng vừa mở, một mùi ẩm ướt và khó ngửi lập tức tràn ra, nhưng cửa phòng vừa đóng lại bị ngăn lại như chưa có gì.

Sở Phi Niên thu lại ánh mắt, không dừng lại quá lâu, tiếp tục chạy lên tầng.Khi cô đi đến cầu thang nối giữa tầng năm và sáu, ánh sáng được cải thiện không ít.Đèn dùng trong cầu thang này biến thành loại đèn trắng tiết kiệm năng lượng.Tầng sáu có hai hộ gia đình đối diện nhau, cửa bên phải đóng chặt.


Lúc gần đến tầng sáu Sở Phi Niên đã nghe tiếng chó sủa thấp thoáng, nhưng khi lên đến nơi lại im bặt.Trên đường từ tầng một đến đây, trừ một nhà ở tầng ba và hai nhà ở tầng sáu đều có người ở thì Sở Phi Niên không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ các nhà khác, tựa như căn bản không có người ở.Cánh cửa bên trái của tầng sáu mở rộng, có mùi thơm của thức ăn truyền đến: “Cậu chủ! Anh dọn dẹp rồi ăn trước đi, tôi đi vứt rác đã.”Chàng trai mặc áo dài quần dài xách túi rác đi ra từ trong nhà, cúi đầu thay giày, lúc quay người bị Sở Phi Niên đứng ở đầu cầu thang dọa cho giật mình: “Mẹ nó! Cô là ai?”Cậu ta vịn tay vào khung cửa, lùi về sau mấy bước, chân trong tư thế sẵn sàng chạy vào nhà bất cứ lúc nào.“Tôi đến tìm người.” Sở Phi Niên nhấc chân đi về phía cậu ta.Theo bước chân của cô, người thiếu niên cũng đã lùi về trong nhà, vừa nhìn chằm chằm Sở Phi Niên vừa hỏi vọng vào trong: “Cậu chủ, có phải người này tới tìm anh không?”Sau cánh cửa bên trái là một phòng khách lớn, chất đầy các loại hộp chuyển phát nhanh, cũng có đủ loại giấy xốp.

Một người thanh niên đang ngồi khoanh chân trên cái thảm yoga ở chính giữa, bên cạnh là một cuộn băng dính và một cái bút đánh dấu, xung quanh chất đống những thứ tạp nham.

Khi Sở Phi Niên đi tới, anh ta đã dùng giấy xốp bọc xong một cái hộp và đóng gói vào hộp giấy.Cậu ta nghe thấy tiếng động nhưng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Muốn mua gì?”“Cậu chủ, tôi nghĩ cô ấy không đến để mua đồ.” Thiếu niên chạy lại nói thầm.Người thanh niên đã đóng gói xong hộp đồ chuyển phát nhanh, nghe vậy thì quay đầu nhìn Sở Phi Niên.Nhà này ngoài phòng khách còn có hai phòng ngủ đối diện nhau, cô đi tới mở cửa một gian phòng, bên trong không có giường mà có ba kệ hàng lớn dựa vào tường.

Trên kệ có không ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày được bày biện ngăn nắp, thậm chí còn treo cả bảng giá, trông như một tiệm tạp hóa.Sở Phi Niên đi thẳng vào trong, quét ánh mắt tìm kiếm trên kệ hàng, hỏi: “Nhà họ Hà mua bài vị ở chỗ mấy người à?”Sở Phi Niên đã lần theo “mùi” để tìm tới đây, lúc đứng ở ngoài tòa nhà cô có thể cảm nhận được nó rất nồng nặc, nhưng khi bước vào, đặc biệt là lúc đứng ở đây, cảm giác đó lại giảm đi.Gần như không nhận thấy gì.“Bài vị nào?” Người thanh niên đứng ngoài cửa phòng ngủ với vẻ mặt mờ mịt: “Mặc dù chỗ tôi cái gì cũng bán nhưng thật sự không bán mấy cái như bài vị đâu.


Chị gái nhỏ à, chị tìm nhầm nhà rồi đúng không?”“Cũng có thể.” Sở Phi Niên đi dạo một vòng trong phòng nhưng không thu hoạch được gì, quay người đi ra cửa, nói với người thanh niên: “Tôi vừa gặp bà lão sống ở tầng ba, bà ấy nhờ tôi nhắn với các người là dùng nước cẩn thận một chút, rò hết xuống nhà bà ấy rồi.”“Chúng tôi ở tầng sáu, bà ấy ở tầng ba, nếu có rò thì cũng là tầng bốn rò xuống chứ, liên quan gì đến chúng tôi?” Thiếu niên ở phía sau nói lớn: “Bà lão đó lần nào gặp chúng tôi cũng nói là tầng này rò nước.

Tôi thấy bà ấy lớn tuổi nên hồ đồ rồi, không cần phản ứng.”“Tôi chỉ chuyển lời.” Sở Phi Niên nói: “Nếu tìm nhầm nhà thì tôi đi đây.


Làm phiền rồi.”“Tôi xuống với chị nhé, vừa hay đi vứt rác luôn.” Thiếu niên xách túi rác thải đi ra ngoài theo Sở Phi Niên.Người thanh niên đứng ở cửa ra vào một lúc rồi quay về ngồi khoanh chân trong phòng khách, tiếp tục đóng đồ.Cầu thang không rộng nhưng vẫn đủ cho hai người đi song song, thiếu niên nói hơi nhiều: “Chị gái nhỏ à, chị mới chuyển đến đây đúng không? Kết bạn Wechat nhé? Cậu chủ của tôi cái gì cũng bán, nếu sau này chị cần mua gì có thể nhắn Wechat cho tôi, tôi sẽ mang qua cho chị.”“Tôi không mang điện thoại.” Sở Phi Niên nói.Lời cô nói cũng là lời thật lòng.Thiếu niên nhìn lướt người cô, thấy ngoại trừ con mèo đen đang ôm trong ngực ra thì cô cũng không mang ba lô, lại nói: “Thế chị gái nhỏ ở tòa nhà nào, căn số mấy, tên là gì?”“Cậu tên gì?” Sở Phi Niên ngắt lời cậu ta.Cô lại ngửi thấy mùi ẩm ướt và hôi thối, lập tức đánh mắt sang, dưới đó chính xác là tầng ba.

Cửa tầng ba đang mở, không có ánh sáng tràn ra, đương nhiên bên trong cũng không bật đèn.Thiếu niên hơi sững sờ: “Tôi tên là… Là… Là gì nhỉ?”Ánh mắt cậu ta bắt đầu trở nên mờ mịt.Sở Phi Niên nhìn cậu ta rồi bật cười.“Có… Có chuyện gì hả?” Thiếu niên thấy cô cười thì vẻ mờ mịt trong mắt tan đi, đỏ mặt, giơ tay gãi đầu, hỏi lắp bắp.Khi người thiếu niên vứt rác xong trở về, người thanh niên đang ngồi ăn cơm, trong tay là một lon bia đã mở, anh ta hỏi: “Cậu ra ngoài vứt rác hay ăn rác thế? Đi lâu như vậy.”“Tôi có nói vài câu với chị gái nhỏ kia.” Thiếu niên cười hì hì, nói tiếp: “Ông chủ, vì sao anh chưa bao giờ gọi tên tôi?”Tay vừa mới nhấc lon bia lên của người thanh niên khựng lại giữa không trung, quay đều nhìn thiếu niên, cũng không trả lời vấn đề của cậu ta: “Còn đứng đấy làm gì? Không ăn cơm à?”“À.” Thiếu niên đáp một tiếng, nhấc chân đi về phía cậu ta.Người thanh niên thấy dáng vẻ nghe lời như thường ngày của cậu ta mới thỏa mãn thu lại tầm mắt, uống một ngụm bia, khi đang định ăn tiếp thì nghe thấy tiếng ba-toong gõ vào sàn nhà.Cộp! Cộp! Cộp!Cậu ta không lạ gì âm thanh này vì thường nghe thấy nó vang lên trong hành lang, có điều hôm nay lại như đang gõ ngay bên tai..

Bình Luận (0)
Comment