Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 13

“Cậu chủ, vừa nãy tôi thấy cửa phòng của cô Nguyễn mở ra nhưng không thấy người đâu.” Dì Trần gấp gáp gõ cửa phòng của Từ Kha.

Từ Kha cúi đầu nhìn Nguyễn Nặc đang cười ngây ngô với mình.

Lúc tỉnh táo sợ mình như vậy, uống say thì lộ bộ mặt thật?

Nguyễn Nặc chỉ cảm thấy ôm chặt người đàn ông trước mặt này mới cảm thấy yên tâm, sự chú ý vốn không đặt trên phương diện anh có mặc quần áo không.

Hơn nữa Từ Kha vừa mới tắm xong nên cơ thể ấm áp, Nguyễn Nặc rất thích bé cưng ấm áp cỡ lớn này.

Từ Kha bất đắc dĩ bế cô đặt lên giường, sau đó lại đến tủ quần áo lấy áo tắm mới mặc vào rồi đi mở cửa ra: “Không cần phải để ý đến cô ấy.”

Rõ ràng cậu Từ đối xử tốt với cô Nguyễn như vậy, sao không thấy cô Nguyễn vẫn bình tĩnh thế. Dì Trần khó hiểu trong lòng nhưng vẫn gật đầu. Đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên bà nhìn thấy eo của Từ Kha bị hai cánh tay trắng như tuyết ôm lấy.

Đó thật giống cánh tay của cô Nguyễn.

Dì Trần mau chóng xoay người rời đi.

Không ngờ là cô Nguyễn chủ động.

Từ Kha dễ dàng ép cô lên cửa, môi mím thành một đường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô: “Đừng chạy lung tung nữa.”

Nguyễn Nặc cảm nhận được một sự uy hiếp vô hình, đôi mắt đối diện anh, cái hiểu cái không nói: “Không chạy, nhưng anh cũng đừng đi lung tung.”

Cô đâu có chạy lung tung, chỉ cần ở trong lòng anh là được.

Dường như Từ Kha không ngờ cô sẽ nói như vậy, anh ngẩn người, nhưng mà thấy cô còn say, anh cũng hiểu được.

Tối nay anh vốn định để bản thân mất ngủ cũng không nằm với cô, bây giờ nhìn lại vẫn phải ngủ chung với cô rồi.

Từ Kha ôm Nguyễn Nặc về trên giường. Bản thân anh cũng nằm xuống, mèo con tự động tự giác chui vào trong lòng mình, hành động quen cửa quen nẻo.

Nhớ trước đây, mèo nhà mình còn chưa biết biến thành người cũng như vậy. Hai ngày nay, lúc Nguyễn Nặc thích ôm mình cùng thời gian rảnh rỗi vuốt mèo sau khi anh làm xong việc vào buổi tối.

Xem ra cô thừa kế thói quen của mèo. Từ Kha đưa tay nhéo gương mặt ửng đỏ của cô.

Bánh bao Nguyễn, cái tên này rất hợp với cô.

Nhìn xuống theo gò má của cô, môi cô hồng hồng, dường như thoa lên một lớp son bóng, có một kiểu bóng loáng khác biệt.

Từ Kha cảm thấy cơ thể mình không khỏi nóng ran, vì vậy anh tắt đèn, dứt khoát không nhìn cô nữa.

Sau khi nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của cô, Từ Kha mới chậm rãi xuống giường, đến phòng tắm tắm lần nữa.

Nước lạnh như băng rơi trên người anh, khiến anh tỉnh táo lại.

Gần đây anh quá cưng chiều con mèo này. Cô làm người lâu như vậy, đến lúc để cô biến về dạng mèo rồi.

Khi ra khỏi phòng tắm lần nữa, anh lấy khăn lông lau sạch người, thay áo choàng tắm sạch sẽ trở lại trên giường.

Bởi vì nhiệt độ cơ thể hạ xuống, Nguyễn Nặc cũng không ôm anh.

Từ Kha lại chủ động kéo cô vào trong lòng, cũng đến lượt cô làm ấm cho mình.

Hôm qua, lúc Nguyễn Nặc ngủ vô cùng không đàng hoàng và lộn xộn. Nhưng hôm nay do uống rượu nên cô ngủ rất say, Từ Kha cũng không giữ chặt tay chân cô nữa.

Ngày hôm sau, Nguyễn Nặc chậm rãi tỉnh lại, phát hiện mình ở trên giường của Từ Kha, hơn nữa tay của anh còn khoác trên eo mình.

Nguyễn Nặc động đậy, muốn trốn khỏi bàn tay của anh.  Kết quả tay của anh giữ rất chặt, không thoát được.

Cô nhớ tối qua dì Trần đưa cô về phòng của mình, tại sao cô lại đột nhiên tới đây.

Từ Kha bên cạnh cũng tỉnh, anh có hơi buồn ngủ, cũng không nghiêm túc như ngày thường.

“Tại sao tôi lại đến phòng của anh?” Nguyễn Nặc dò xét mà hỏi.

Tối qua cô loáng thoáng nghe thấy Từ Kha bảo cô ngủ phòng khách, nếu như là anh chuyển mình tới đây thì chính là anh nuốt lời.

“Cô quên rồi?” Từ Kha nói: “Tự cô đi tới, hơn nữa còn cởi quần áo của tôi.”

“Cái gì?” Nguyễn Nặc kiểm tra quần áo của mình một lượt, xác nhận quần áo chỉnh tề mới yên tâm.

Tầm mắt của Từ Kha dừng trên môi của cô. Tối qua cô đã uống chút xíu rượu, anh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng bây giờ cô tỉnh lại rồi thì có thể thương lượng.

“Có phải đến thời gian chỉ định thì cô sẽ muốn tới ôm tôi không?” Từ Kha nghiêm túc quan sát vẻ mặt cô, không cho phép cô nói dối.

“Ừm.” Nguyễn Nặc gật đầu: “Sao anh biết?”

“Tôi là người bị ôm.” Từ Kha nâng cằm cô lên: “Từ trước đến nay tôi không làm làm ăn lỗ vốn, cô định đổi cái gì?”

Lấy gì đổi cái ôm của anh?

Nguyễn Nặc chỉ suy nghĩ thì mặt đỏ lên. Bây giờ cô cảm thấy làm người thật khó, còn không bằng làm một con mèo nhỏ, thản nhiên ở trong lòng chủ.

“Tôi...” Nguyễn Nặc không tìm được thứ có thể trao đổi.

“Không nói, tôi tự muốn.”

Nguyễn Nặc nghi ngờ ngẩng đầu lên, Từ Kha thuận thế hôn lên môi cô.

“Ưm.” Lỗ tai của Nguyễn Nặc đỏ ửng.

Quá đáng, ôm anh cũng không phải ý định của cô, làm sao muốn hôn mình để bồi thường.

Từ Kha cũng chỉ kề lên môi cô, không tiếp xúc sâu hơn một bước. Không ngờ Nguyễn Nặc không chỉ có eo mềm mà ngay cả môi cũng mềm mại, hôn lên cảm giác ngọt ngào như kẹo đường.

Rất lâu sau, anh mới thỏa mãn rời khỏi môi của cô.

Cũng may chỉ kề lên, Nguyễn Nặc lau môi, cảm thấy tay của anh không giữ eo cô nữa thì lập tức ngồi dậy.

“Từ Kha, không được hôn tôi.” Nguyễn Nặc che miệng: “Thật ra tôi có thể ôm gối.”

“Hả?” Từ Kha nhướng mày: “Vậy nếu như cô tiếp tục nửa đêm chạy tới phòng của tôi thì nên làm gì?”

Nguyễn Nặc thật sự không có ký ức về tối qua, nhưng lúc cô vẫn là mèo thì từng có tiền lệ leo lên giường của anh cho nên cô vẫn tin tưởng lời của Từ Kha.

Nhưng cô không có cái gì ở đây, giống như lần trước biến về hình người, cô hoàn toàn không có vốn liếng để mặc cả với anh.

“Tôi có thể nấu cơm cho anh.” Lần trước điều kiện này dễ dàng bị Từ Kha bác bỏ, Nguyễn Nặc ngẫm nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Bảo đảm khác với đầu bếp nhà anh.”

“Khác thế nào, khó ăn là khác sao?” Từ Kha hoàn toàn không cho cô mặt mũi.

“Anh có thể thử trước.” Nguyễn Nặc nói: “Bây giờ tôi đi làm cơm sáng cho anh.”

Từ Kha nhìn dáng vẻ tràn đầy ý chí chiến đấu của cô, nếu như anh không đồng ý, đôi mắt cũng có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.

Cuối cùng vẫn đồng ý.

Nguyễn Nặc thu lại nước mắt rưng rưng trong hốc mắt. Quả nhiên nhân vật phản diện này thích mềm không thích cứng.

Cách nhanh chóng rơi nước mắt cô luyện nhiều năm cuối cùng cũng có tác dụng.

Nhưng mà, làm sao nấu ngon hơn đầu bếp năm sao cũng là vấn đề khó.

Nguyễn Nặc lập tức xuống giường. Sau khi cô về phòng của mình đánh răng rửa mặt xong, liền theo dì Trần đến phòng bếp.

Ở trên đường đi, quả thực Nguyễn Nặc không nhịn được hỏi: “Dì Trần, tối qua, có phải tôi chủ động đến phòng của Từ Kha không?”

Dì Trần thấy mặt cô hơi đỏ, lại nghĩ đến tối qua cô chủ động ôm eo cậu chủ, gật đầu: “Tối qua tôi sắp xếp cô ổn thỏa ở trên giường xong, mới rời đi không bao lâu, cửa phòng của cô mở ra, lại không thấy cô, sau đó tôi lại thấy cô ở trong phòng cậu Từ.”

Nguyễn Nặc cúi đầu thật thấp, cũng không dám hỏi dì Trần thấy cô và Từ Kha đang làm gì.

Vừa đi vào phòng bếp, Nguyễn Nặc cảm thấy nơi này thật giống như bếp sau của nhà hàng cao cấp, gọn gàng và đầy đủ dụng cụ.

Đầu bếp phụ trách bữa ăn sáng hôm nay đã làm xong bữa sáng, Nguyễn Nặc còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thơm.

Đầu bếp là một người đàn ông trung niên hơi mập, tự giới thiệu mình họ Lý.

“Đầu bếp Lý, hôm nay ông nghỉ ngơi một chút, để tôi làm cho.” Nguyễn Nặc đi tới bên chiếc bánh Sandwich mà ông ta làm xong, bưng lên nghiêm túc quan sát.

Bánh mì đã được nướng, trứng chiên hai mặt và tỷ lệ miếng giăm bông vừa vặn, còn có rau cải vừa miệng, nhìn bề ngoài rất ngon miệng. Lúc cô còn là mèo, đã nhìn thấy Từ Kha ăn cái này mỗi ngày.

“Hả?” Đầu bếp Lý đầy vẻ hoảng sợ nhìn cô: “Thưa cô, có phải cậu chủ đuổi tôi không?”

Ông ta nghĩ đi đâu vậy?

Nguyễn Nặc vội vàng xua tay: “Không phải, là tôi muốn tự làm cho anh ấy ăn.”

“Á, vậy à, được.” Đầu bếp Lý yên tâm vỗ chỗ trái tim: “Vậy cô có muốn tôi ở bên cạnh hướng dẫn không?”

“Không cần, tôi tự làm được.” Nguyễn Nặc nói: “Ông giúp tôi tìm chút nguyên liệu...”

Đầu bếp Lý nghe xong thì lập tức đi lấy cái khay đựng nguyên liệu nấu ăn.

Nguyễn Nặc rửa chút gạo bỏ vào trong nồi, sau đó thêm lượng nước vừa phải, bắt đầu nấu cháo.

Ở nhà cô vốn không cần nấu cơm nhưng chỉ cần xuống bếp thì sẽ nấu cháo sò. Có lẽ vì làm quen nên người nhà đều khen món cháo cô nấu không dứt miệng.

Nhưng bây giờ cô đối mặt với đầu bếp chuyên nghiệp, Nguyễn Nặc hơi lo lắng.

Chờ sau khi đầu bếp Lý lấy nguyên liệu nấu ăn tới, cô ngâm sò trong nước trước, đợi nó mở miệng ra. Những thứ khác đều sắp xếp xong, chuẩn bị đợi lát nữa bỏ vào trong nồi.

Sau khi làm xong những thứ này, Nguyễn Nặc đột nhiên cảm thấy dạ dày khó chịu, âm ỉ đau.

Có lẽ vì buổi sáng không ăn cơm, Nguyễn Nặc nhớ tới bữa ăn sáng đầu bếp Lý làm, dù sao Từ Kha ăn món cô làm, vậy cô có thể ăn phần này.

Nguyễn Nặc bưng Sandwich đến bên cạnh nồi cháo cô đang nấu, rồi tìm dao nĩa, vừa nhìn cháo vừa ăn bữa sáng.

Từ Kha quen dậy sớm cũng rời giường, sau khi rửa mặt xong xuống tầng một thì gặp dì Trần chờ ở bên phòng ăn.

“Cậu Từ, chào buổi sáng.” Dì Trần chào hỏi.

“Chào buổi sáng.” Từ Kha nhìn mặt bàn trống trơn, mới nhớ con mèo ngốc đó muốn làm cơm sáng.

Dáng vẻ đó của cô biết nấu cơm sao? Từ Kha nửa tin nửa ngờ, đi vào phòng bếp.

Anh vừa đi vào thì thấy Nguyễn Nặc đứng ăn Sandwich. Cô ăn mê mẩn, hoàn toàn không nhận ra trong phòng bếp có thêm một người.

Bỗng nhiên, cô buông dĩa trong tay xuống, đi tới bên cạnh nồi cháo, trực tiếp lấy tay mở nắp ra, kết quả bị hơi nước làm bỏng.

“A u.” Nguyễn Nặc đau, nhanh chóng thu tay về, sau đó thổi tay mình mấy cái, tự nhủ: “Lâu rồi không nấu, không quen tay.”

Cô đến bên cạnh tìm một cái bao tay đeo vào, sau đó mới mở nắp lần nữa.

Từ Kha nhìn tới đây thì xoay người rời đi trở lại phòng ăn.

Cũng may con mèo ngốc này không ngốc đến mức làm nổ phòng bếp.

Sau khi Nguyễn Nặc bỏ hết nguyên liệu vào, cô lại tiếp tục ăn sáng, dạ dày dần dần dịu xuống không còn đau nữa.

Lúc này, một người nữ giúp việc đi vào pha cà phê, nhìn Nguyễn Nặc nấu cháo: “Cô Nguyễn nấu thật giỏi. Đúng rồi, cậu Từ ăn cháo thích bỏ hành, cô đừng quên nhé.”

Nguyễn Nặc cười gật đầu, trong lòng âm thầm ghi nhớ ngoại hình của người nữ giúp việc này, nhưng không trả lời cô ta.
Bình Luận (0)
Comment