Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 24

Thấy Từ Duy Du cười không che giấu thì Nguyễn Nặc mới hiểu được mình đã bị gài bẫy: “Duy Du, anh ấy đâu có sợ người ta làm phiền.”

Thiếu chút nữa anh đã nuốt sống cô rồi.

Mặt Từ Duy Du tràn đầy vè mập mờ nhìn cô: “Có thể là tùy người mới vậy.”

Thật ra thì cô cũng có cảm giác Từ Kha đối xử với cô rất khác biệt, đã không chỉ đơn giản như người yêu giả bình thường nữa. Thậm chí Nguyễn Nặc còn cảm nhận được sự cưng chiều trong động tác ban nãy của anh.

Thấy ý cười nơi đáy mắt của Từ Duy Du càng sâu thì Nguyễn Nặc vội vàng dời đề tài đi: “Đã rất lâu không gặp Thẩm Dư Tinh rồi.”

Ở nội dung truyện phía sau vẫn có cô ta, mặc dù tác dụng của cô ta hoàn toàn là chất xúc tác cho tình cảm của Ôn Nhã và Từ Lẫm.

Sau khi Nguyễn Nặc nói xong câu này thì khuôn mặt Từ Duy Du đối diện hơi cứng lại: “Cô ta đã rời khỏi chỗ này rồi, còn cụ thể như thế nào thì tôi không biết.”

Nguyễn Nặc nhìn ra sự khác thường của chị ấy, đáy lòng đã có câu trả lời. Ban đầu cô bị Thẩm Dư Tinh đuổi đánh, khi đó cô ta đã bị bảo vệ dì Trần gọi tới bắt được, sau đó có lẽ là đã được giao cho Từ Kha xử lý.

Kết quả cụ thể thì Nguyễn Nặc cũng không biết.

“Vậy em về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Cũng không biết tại sao cả buổi chiều hôm nay cô lại buồn ngủ như vậy, nghĩ đến cũng có liên quan đến hình dạng mèo Xiêm khác của cô.

“Được.” Từ Duy Du có chút vui mừng vì Nguyễn Nặc không hỏi tiếp nữa. Nguyễn Nặc là người phụ nữ duy nhất có thể dựa gần vào người Từ Kha, chị ấy không muốn vì Thẩm Dư Tinh mà phá hoại sự cân bằng giữa bọn họ.

Huống hồ kết cục của Thẩm Dư Tinh cũng là do lỗi lầm của cô ta nên cô ta phải tự mình gánh lấy.

Nguyễn Nặc trở lại nằm lên giường của Từ Kha. Chờ khi cô tỉnh dậy thì đã là chạng vạng tối, Từ Kha không biết đã lên giường từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh cô.

Anh chú ý thấy Nguyễn Nặc có động tĩnh nên nghiêng đầu qua nhìn về phía cô: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Nguyễn Nặc lắc đầu một cái.

“Tôi đi lấy cháo cho em.” Khi Từ Kha đang chuẩn bị xuống giường thì lại bị Nguyễn Nặc nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay.

“Tôi không muốn ăn cháo.” Lời nói vừa ra khỏi miệng thì cô cũng cảm giác được trong lời này có ý nũng nịu, mắt không dám nhìn anh nữa.

Bây giờ không biết tại sao mà khi ở bên cạnh hắn thì cô lại càng ngày càng yếu đuối.

“Muốn ăn cái gì?” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay mình.

Nguyễn Nặc hơi đỏ mặt lên, lấy hết dũng khí nhìn về phía anh: “Tôi muốn ăn đồ anh làm.” Thấy anh do dự thì lại rụt rè nói thêm một câu: “Có được không?”

“Được.” Từ Kha nhéo nhéo mặt cô, cho đến khi hiện lên vệt đỏ ửng khác thường thì mới dừng lại.

“Từ Kha.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng gọi tên anh một tiếng, sau đó vùi đầu vào trong chăn.

Anh thật là nhéo đến nghiện rồi.

Chờ sau khi anh rời đi thì Nguyễn Nặc mới yên lặng mở điện thoại di động, lên mạng gõ: “Nhéo mặt có làm cho mặt to lên không?”

Sau khi thấy được đáp án thì mới yên tâm lại, ít nhất là cô sẽ không bị biến thành cái bánh bao.

Lại nằm thêm nửa tiếng nữa rồi Nguyễn Nặc mới đi xuống lầu.

Vừa mới bước vào phòng ăn thì thấy trên bàn đã có một đĩa thức ăn. Chính xác mà nói nếu không được trang trí trên cái đĩa thì Nguyễn Nặc còn cho rằng đó là mấy cục than nữa kìa.

Bỗng nhiên Từ Kha đi ra từ phòng bếp, trong tay lại trống không. Anh thấy tầm mắt của Nguyễn Nặc nhìn lên thứ đen thùi lùi kia thì vội vàng đi qua muốn mang đi.

“Chờ một chút.” Nguyễn Nặc có nén cười đi đến trước mặt anh ấn cái đĩa xuống lại: “Để tôi đoán thử xem đây là cái gì.”

Sắc mặt Từ Kha trầm xuống, không nói gì.

Trước kia mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh thì Nguyễn Nặc trốn còn chẳng kịp, nhưng hôm nay anh đã nói mình không cần phải sợ anh nên gan đã lớn hơn chút xíu.

Nhìn vật thể không rõ là gì có màu đen vuông vuông kia thì Nguyễn Nặc chỉ có thể đoán mò: “Đây là thịt bò bít tết?”

“Không phải.”

“Đây là đậu hũ thối?”

“Không phải.”

“Ừm...” Nhích lại gần thì cũng chỉ ngửi thấy một mùi cháy khét, cái này hoàn toàn không có cách nào để cho cô đoán được: “Vậy cuối cùng thì đây là cái gì?”

“Trứng xào.”

“Phụt.” Nguyễn Nặc không nhịn được mà bật cười, trứng gà chỉ có hai loại màu sắc là trắng và vàng, sao anh có thể xào đến ra màu đen được nhỉ.

Nguyễn Nặc thấy sắc mặt anh càng ngày càng không tốt, vì nghĩ đến an toàn của mình, trách bị anh cắn thêm một cái nữa nên cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại.

“Thật ra thì cũng không tệ lắm, lần đầu tiên tôi nấu cơm còn làm nổ phòng bếp đó.” Vốn dĩ cô định an ủi thêm mấy câu nữa, kể chút chuyện bê bối khi nấu cơm của cô, nhưng lại phát hiện nếu nói như vậy thì anh sẽ biết chuyện cô xuyên sách đến đây, cho nên vẫn là dừng lại đề tài này vậy.

Mọi việc đều có lần đầu tiên, mình không nên cười anh như vậy, Nguyễn Nặc có chút áy náy, cầm dĩa lên muốn ăn thử một miếng.

“Đừng.” Từ Kha bước nhanh đến bên cạnh cô, nhưng đã không kịp ngăn cản động tác bỏ trứng xào màu đen vào miệng của cô.

Nguyễn Nặc vừa mới ăn một miếng nhỏ vào miệng, vẫn chưa nếm ra được mùi vị gì thì đã ngất xỉu.

...

Nguyễn Nặc cảm giác có người đang khẽ vuốt ve cơ thể cô, thỉnh thoảng còn xoa xoa cổ cô, cô thoải mái không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng: “Meo.”

Chuyện gì xảy ra vậy, trong nhà còn nuôi một con mèo khác sao?

Khi Nguyễn Nặc mở mắt ra thì chỉ thấy Chiêm Lễ Sênh đang cố gắng nhịn cười và Từ Kha đang vuốt ve mình. Cái góc nhìn từ dưới nhìn lên này không phải là khi trước cô biến thành mèo Xiêm sao?

Cho nên tiếng mèo kêu ban nãy là do cô phát ra, cô lại biến về thành mèo Xiêm La rồi.

“Tỉnh rồi sao?” Từ Kha ôm cô lên trước ngực mình.

“Meo”. (Ừ).

Chiêm Lễ Sênh cũng cười đến đau hết cả bụng, nhưng vẫn căn cứ theo chức trách của bác sĩ, nói rõ ràng: “Cô ấy ăn không nhiều, sẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu như cậu lo lắng thì có thể cho cô ấy ăn chút cỏ mèo, phí khám bệnh lần này cậu cứ bắn thẳng vào thẻ của tôi là được rồi, đi trước đây.”

Sau khi nói xong mấy câu này anh ta nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, cách mười mấy mét rồi mà Nguyễn Nặc vẫn còn nghe được tiếng cười của anh ta.

“Meo meo meo meo.” (Tôi không cười anh)

Nguyễn Nặc dụi dụi vào ngực anh, nhìn anh với vẻ lấy lòng.

Từ Kha nhấn cô xuống rồi hít một hơi rồi mới thong thả nói: “Ban nãy tôi xào xong, phát hiện là không thể ăn nên đã bảo đầu bếp là món em thích nhất, đáng tiếc bây giờ với bộ dạng này của em thì cũng không ăn được.”

Cái gì?

Sao lại không nói sớm, vậy thì cô cũng sẽ không ăn món trứng xào kia.

Tối hôm qua khi đối mặt với sự sợ hãi sở nghiên cứu cũng không biến thành hình dạng mèo, nhưng có ai lại ngờ đến thức ăn của Từ Kha lại còn kinh khủng hơn cả sở nghiên cứu, cô mới chỉ ăn một miếng nhỏ thôi mà đã bị đánh hiện nguyên hình rồi.

“Meo meo meo meo meo meo.” (Để tôi biến thành người đi.)

“Đi thôi, tôi sẽ bảo dì Trần lấy đồ hộp cho mèo đến.” Từ Kha ôm cô đi đến phòng ăn, cách rất ra mà cô đã ngửi thấy mùi thơm của gà nướng rồi.

Thật là muốn ăn, nhưng mèo không thể ăn thức ăn của loài người được.

Nhìn anh ăn cánh gà nướng mà thức ăn cho mèo trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì nữa, hức.

Sau khi Nguyễn Nặc ăn xong đồ hộp thì lại bị bón cỏ mèo rồi mới trở lại phòng Từ Kha.

Anh cự tuyệt thỉnh cầu muốn tắm cho cô của dì Trần, tự mình ôm lấy cô đi vào phòng tắm.

Đây là lần đầu tiên cô đi vào phòng tắm của Từ Kha nên có hơi xấu hổ. Vừa nghĩ đến anh còn muốn tự tắm cho mình thì lại càng xấu hổ hơn.

“Meo meo meo meo.”(Tôi tự tắm được.)

Nguyễn Nặc dùng móng vuốt của mình đẩy cổ tay anh ra, tỏ ý không muốn anh giúp, sẽ tự mình tắm.

“Đừng động đậy, khi em là người tôi cũng giúp em tắm rồi, bây giờ thì lại càng chẳng có gì không được cả.” Từ Kha đặt cô vào chậu nhỏ chuyên dụng dành cho mèo.

Nguyễn Nặc dè dặt bám vào chậu rồi từ từ tụt xuống để tránh mình bị sặc. Dù sao cũng là mèo, anh sẽ chẳng chiếm được tiện nghi. Nghĩ như vậy nên cô dần dần yên lòng lại.

Nhưng khi đầu ngón tay anh hơi lướt qua cơ thể cô thì sự xấu hổ của cô lập tức lại xuất hiện.

Ngày hôm qua khi anh tắm cho cô thì cô đã bất tỉnh, bây giờ lại có cảm giác rõ ràng như vậy nên vô cùng xấu hổ.

Từ Kha lấy lọ sữa tắm chuyên dụng cho mèo, xoa xoa ra tạo thành rất nhiều bọt, sau đó xoa lên người cô.

Đây là lần đầu tiên tắm cho mèo nên động tác vô cùng êm ái, thế nhưng con mèo ngốc này lại không cứng ngắc không dám động đậy.

Anh có đáng sợ như vậy sao?

Sau khi rửa sạch hết bọt thì Nguyễn Nặc được anh đặt lên một cái khăn lông rồi ôm vào phòng ngủ. Anh lấy máy sấy tóc bật nấc ấm rồi từ từ sấy khô thân thể cho cô.

Động tác của anh êm ái đến nỗi mà cô cũng không dám tin, khi cô vẫn còn là người cũng chưa từng thấy anh ôn nhu với mình như vậy.

Vẫn luôn cãi vã với mình.

Không ngờ nhân vật phản diện hung ác như vậy cũng sẽ vô cùng dịu dàng với mèo thành tinh.

“Meo.” Sau khi sấy khô cơ thể rồi thì Nguyễn Nặc hài lòng kêu một tiếng, toàn thân đều tỏa ra hương thơm ngát.

Từ Kha đặt cô nằm ngang trên giường, hít một hơi: “Em nên ngủ cùng tôi.”

“Meo meo?” (Cái gì?)

Cô đã đồng ý với Từ Kha là khi muốn biến thành người thì phải ngủ với anh, nhưng cho dù là khi biến thành người rồi cô vẫn luôn ngủ cùng anh mà, sao bây giờ lại nói vấn đề này nữa.

“Ý trên mặt chữ.” Nói xong anh đi ngay đến tủ quần áo của mình tìm mấy bộ đồ ngủ rồi đi vào trong phòng tắm.

Không giải thích được.

Nguyễn Nặc thành thạo chui vào trong chăn, lại bắt đầu nghịch đuôi của mình.

Lần này không biết đến bao giờ mới có thể biến lại thành người, Duy Du còn đang tìm vai diễn cho cô, cô vẫn còn muốn đóng mà.

Không được, đợi lát nữa phải đi nói với Từ Kha mới được.

Chờ sau khi Từ Kha trở lại, Nguyễn Nặc nghi ngờ nhìn cái gương không biết là anh lấy ở đâu ra.

“Nhìn xem dáng vẻ của em đi.” Từ Kha vén chăn lên, ôm Nguyễn Nặc ra, để cho cô nhìn vào trong gương.

Nguyễn Nặc nhìn một chút, sao lông ở chân trước bên phải bị cháy một cách bất thường.

“Meo meo meo meo.” (Sao lại bị cháy?)

“Lần trước tôi đã cắt bỏ chỗ tóc bị cuốn vào trong máy sấy tóc cho em, hẳn là đã ảnh hưởng đến hình dáng cơ thể mèo của em.” Từ Kha nói: “Cho nên cho dù sau khi em biến thành người thì cũng phải chú ý chút.”

Nguyễn Nặc gật đầu một cái thì lại nghe được câu cuối của anh: “Nhưng mà, tôi thật sự rất thích mèo mun.”

“Meo?” (Hả?)

Ngoại tình ngay trước mặt hả?

Nguyễn Nặc quay lưng lại, không thèm để ý đến anh nữa, mèo Xiêm đáng yêu biết bao, vừa cao quý lại vừa có màu lông độc lạ, thỉnh thoảng còn có thể dẫn ra ngoài đi dạo.

“Tôi thích mèo mun, nhưng cũng phải là em biến thành.” Từ Kha nói bổ sung thêm.

Hừ, vậy có khác gì đâu.

Nguyễn Nặc đi đến cạnh cái máy tính bảng của anh, dùng thịt dưới bàn chân nhấn một cái. Bây giờ đã biến thành mèo rồi, điện thoại di động quá nhỏ, móng vuốt của mèo hoàn toàn không gõ được chữ.

Từ Kha hiểu ý, cầm máy tính bảng lên, cũng ôm luôn cả cô vào trong ngực mình: “Em muốn biết làm cách nào để biến thành người không?”

“Meo meo.” (Nói đi)

“Ừm, không nói cho em biết.” Từ Kha nói thẳng thừng, cũng không giải thích tại sao.

Giống như bị dội một chậu nước lạnh xuống người, trong nháy mắt Nguyễn Nặc liền ỉu xìu.

“Nào, thêm một dấu vân tay đi, lần sau em có thể tự mình mở khóa được rồi.” Từ Kha mở phần cài đặt của máy tính bảng ra, sau đó ấn phần thịt dưới chân của cô xuống.

Mấy giây sau, trên màn hình hiển thị là đã thành công.
Bình Luận (0)
Comment