Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 49

Nguyễn Nặc dụi dụi vào quần áo của Từ Kha, vùi cả khuôn mặt vào cánh tay của anh. Đã lâu lắm rồi cô không xuất hiện trước mặt anh với hình dạng mèo Xiêm, cảm giác không được quen lắm.

Nghe được cuộc đối thoại của Từ Kha và Từ Duy Du, trong lòng Nguyễn Nặc có chút mong đợi. Dù sao Bạch An Hằng cũng là người sánh đôi với Từ Duy Du trong truyện. Tuy rằng sau khi cô đến đây đã khiến cho tình cảm của Từ Kha bị ảnh hưởng, nhưng vẫn không gây trở ngại với sự phát triển của cặp đôi Từ Duy Du.

Từ Kha bế Nguyễn Nặc lên xe, theo Từ Duy Du đi đến nhà hàng đã hẹn trước.

Trước đây khi Nguyễn Nặc cùng Diệp Huân nói chuyện đã từng nhắc đến nhà hàng này, nghe nói là giá rất đắt, còn cần phải đặt chỗ trước mới có thể vào được.

Lúc đứng trước cửa nhà hàng, Nguyễn Nặc nhìn qua cửa kính bên trong thì nhận ra bên trong không hề có khách hàng nào khác.

Không lẽ Bạch An Hằng đã bao trọn cả nhà hàng rồi?

Xem ra vì để theo đuổi Từ Duy Du, Bạch An Hằng này đúng là rất tốn tâm huyết.

Khi Từ Kha bế Nguyễn Nặc đi đến trước mặt Bạch An Hằng, anh ta trợn mắt nhìn con kỳ đà vừa mới đến. Nhưng Từ Kha hiển nhiên là không để ý đến sự kinh ngạc trong mắt anh ta, gọi người phục vụ lấy thêm một chỗ ngồi đến sau đó bình tĩnh mà ngồi xuống bên cạnh Từ Duy Du.

“Từ Kha, không phải bình thường công việc của cậu rất bận sao?” Bạch An Hằng ra sức ám chỉ.

Từ Kha đặt Nguyễn Nặc lên bàn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Đúng là rất bận. Nhưng chị tôi đã mở lời gọi tôi đến đây, tôi cũng không tiện từ chối.”

Nguyễn Nặc len lén nhìn Bạch An Hằng, rồi lại nhìn hai chị em Từ Duy Du. Không hổ là nhân vật đi ra từ trong truyện tranh, ai nấy đều là trai xinh gái đẹp. Bạch An Hằng này hoàn toàn là một tên đẹp trai trắng trẻo.

Từ Kha đúng là rất biết cách đẩy trách nhiệm. Từ Duy Du liếc nhìn em mình một cái nhưng không nói gì. Có điều tiếng chị này đúng là đã rất lâu rồi không được nghe. Từ sau khi sự việc kia xảy ra, Từ Kha gắng gượng đi ra từ trong bóng ma đó, cũng hiếm khi nói chuyện với người khác, càng không gọi chị ấy là chị nữa mà chuyển sang gọi thẳng tên của chị ấy.

Chị ấy không lộ biểu cảm gì khác mà nhìn sang con mèo Xiêm đang nằm trên bàn. Có lẽ là Nguyễn Nặc đã đem đến sự thay đổi rất lớn cho Từ Kha.

Thấy Từ Duy Du ngầm thừa nhận lời nói vừa rồi của Từ Kha, Bạch An Hằng mím mím môi, cầm ly rượu vang được để sẵn trước mặt lên uống một ngụm nhỏ, che giấu sự khó chịu trong lòng. Sau đó vẫy tay với phục vụ, tỏ ý có thể mang thức ăn lên được rồi.

Sau này sẽ là người một nhà rồi, anh ta nên rộng lượng một chút. Dù sao thì em trai của Duy Du cũng là em trai của anh ta.

Từ Kha nói xong cũng chuyển lại tầm nhìn lên người Nguyễn Nặc, ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve lên những sợi lông mềm mại trên mặt cô, rồi lại nhéo nhéo lên đôi tai mèo màu cà phê thẫm.

Sao lại đen hơn trước rồi?

Phục vụ đem những món ăn tinh xảo lên bàn, lại đốt thêm nến thơm và rót thêm rượu vang cho bọn họ rồi mới rời đi.

“Duy Du, em thấy bối cảnh ở đây như thế nào?” Bạch An Hằng biết rằng Từ Duy Du không thích ăn cơm ở những nơi có nhiều người nên đã cố ý bao cả nhà hàng. Bây giờ phục vụ đã ra khỏi phòng, ở đây chỉ còn lại ba người họ.

Tại sao lại là ba người chứ? Hai người thì tốt hơn hẳn bao nhiêu.

“Cũng được.” Từ Duy Du bình thản cắt bít tết. Chị ấy đã từng từ chối sự theo đuổi của Bạch An Hằng một lần, cũng đã bày tỏ rõ ràng là mình không có hảo cảm với anh ta. Không ngờ rằng anh ta vẫn không từ bỏ.

Bạch An Hằng đương nhiên cũng hiểu được tại sao Từ Duy Du lại xa cách như vậy. Nhưng đáy lòng anh ta vẫn không chịu từ bỏ, vẫn nói chuyện câu được câu không với chị ấy.

Nguyễn Nặc không có tâm tư để nghe bọn họ nói chuyện, sự chú ý của cô đều đang đặt trên người Từ Kha. Anh đang cắt một miếng bít tết thơm lừng, ở giữa vẫn còn hơi đỏ. Nhìn qua thì chất lượng thịt vô cùng mềm, lúc cắt thịt vẫn còn ngấm một chút nước.

Ôi, muốn ăn quá.

Vì sao cứ vào lúc cô biến thành mèo thì Từ Kha lại ăn những thứ ngon như vậy chứ?

Nguyễn Nặc đi đến bên cạnh cánh tay của anh. Hai bàn tay mèo nhỏ nhắn níu lấy tay anh, đôi mắt đáng thương màu lam nhạt ngước lên nhìn người phía trước rồi lại nhìn miếng bít tết trong đĩa của anh.

“Meo meo meo.” Em muốn ăn.

Ai, cho dù ăn rồi thì phải đảm nhiệm việc cân nặng sẽ tăng thêm, nhưng miệng cô thì vẫn thèm.

Từ Kha dùng một tay giữ lấy cô một cách dễ dàng, ngăn chặn động tác tiếp tục tiến gần đĩa bít tết của cô: “Ngoan, em không được ăn những thứ này.”

Nhưng tối nay cô vẫn chưa được ăn gì. Nguyễn Nặc chớp chớp mắt, cô thật sự rất ấm ức mà.

“Tối nay con bé vẫn chưa thức ăn cho mèo.” Từ Duy Du nhìn thấy tình huống bên này liền giúp Nguyễn Nặc nói một câu.

“Ở đây hình như không có đồ ăn cho mèo, nhưng bây giờ bảo bọn họ làm chắc vẫn được.” Bạch An Hằng thấy Từ Duy Du cũng quan tâm đến con mèo Xiêm đó nên đương nhiên cũng phải thể hiện sự yêu thương của mình đối với động vật một chút.

Vào lúc anh ta định gọi phục vụ thì thì Từ Kha đã ngăn anh ta lại.

“Không cần.” Nói rồi, anh lấy một túi nhỏ đựng thức ăn cho mèo từ trong túi áo khoác ra, đổ một chút ra cái đĩa nhỏ rồi đưa đến trước mặt Nguyễn Nặc.

“Cậu lại còn đem thức ăn cho mèo bên mình?” Bạch An Hằng cảm thấy hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Từ Kha hoàn toàn sụp đổ. Đây quả thực là một kẻ yêu mèo đến cực độ.

“Thỉnh thoảng.” Nhưng trong lòng anh tự hiểu rằng cái “thỉnh thoảng” này là chỉ những ngày mà Nguyễn Nặc bị biến thành mèo.

Nguyễn Nặc vẫn nhìn nhìn miếng bít tết trước mặt Từ Kha một cách thèm thuồng một lúc rồi mới đi đến bên đĩa thức ăn cho mèo mà bắt đầu ăn.

Vị này trước đây cô chưa từng ăn, giống như là vị của cá hồi.  Hình như là lúc cô biến thành người có thuận miệng nói rằng muốn thử một chút, không ngờ rằng Từ Kha vẫn còn nhớ, hơn nữa còn mang theo bên người.

Bạch An Hằng chỉ cảm thấy Từ Kha đối xử với con mèo này vô cùng tốt, nhưng Từ Duy Du- người hiểu rõ mọi chuyện đang ngồi đối diện anh ta nhất thời lại cảm thấy miếng bít tết trước mặt này không còn thơm nữa, hiện giờ trong phòng chỉ tràn ngập mùi cẩu lương.

“Từ Kha, cậu thật sự là hoa có chủ rồi à?” Bạch An Hằng thuận miệng hỏi. Có quan hệ tốt với em trai của Duy Du cũng là điều cần thiết. Có điều khi anh ta nói ra câu này, phần lớn là để hóng hớt.

“Ừ.” Từ Kha không biểu cảm mà nhìn sang Nguyễn Nặc. Con mèo ngốc này sau khi nghe câu nói kia của Bạch An Hằng lại còn ngẩn người ra, sau đó trực tiếp vùi đầu vào trong đĩa thức ăn, bày ra một bộ dạng ‘tôi tự kỷ rồi’.

Khiến anh không kìm được mà muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô xem nó đang suy nghĩ cái gì. Từ Kha nghĩ vậy, thực tế cũng đã làm như vậy.

Kết quả Nguyễn Nặc lại xấu hổ đến mức dí sát mặt vào thức ăn cho mèo. Nhờ chút lạnh lẽo mà cái đĩa mang lại để hạ thấp nhiệt độ trên gương mặt đang nóng bừng của mình.

“Đĩa này lạnh, lát nữa bị lạnh ngấm vào rồi thì mặt sẽ càng đen hơn.” Từ Kha nâng đầu cô lên, đặt tay xuống dưới cằm cô, không để cô tiếp tục cúi xuống nữa.

Nguyễn Nặc không còn cách nào khác là đối mặt trực tiếp với chuyện hóng hớt của mình.

“Duy Du, em xem Từ Kha cũng tìm được rồi. Em là chị gái, có phải cũng nên sốt ruột một chút không?” Khi Bạch An Hằng nhìn về phía Từ Duy Du, ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng, hoàn toàn khác biệt so với biểu cảm không quan tâm đến bất kỳ ai như thường ngày.

“Sốt ruột, đúng là rất sốt ruột. Gần đây công việc cần xử lý ở công ti đúng là rất nhiều.” Từ Duy Du cố gắng xuyên tạc ý của anh ta. Người đàn ông trước mặt chị ấy rất tốt, nhưng ấy  bây giờ đã lười để ý đến những chuyện tình cảm này rồi. Xử lý chuyện trong công ti thật ổn thỏa không tốt hơn sao?

Nguyễn Nặc len lén nhìn Bạch An Hằng một cái, phát hiện ra sau khi anh ta nghe được những lời này của Từ Duy Du thì rất cô đơn. Anh ta vốn dĩ là một người không tim không phổi không có phiền não, hiếm khi lại có một vẻ mặt đau lòng như vậy.

Nguyễn Nặc âm thầm thở dài. Hiện giờ buồn bã một chút cũng không sao, sau này Duy Du sớm muộn gì cũng là của anh ta.
Bình Luận (0)
Comment