Các bạn đang đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “Bán Manh” Toàn Thế Giới – Chương 27-28 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 27
Đây chỉ là một tờ giấy trắng bình thường, Nguyễn Nặc cũng chỉ nhìn lướt qua, không mở ra xem mà bỏ nó vào túi.
Xung quanh đây toàn là người, nơi này không thích hợp để xem nó. Nguyễn Nặc nghiêng đầu nhìn về phía sau một chút, những diễn viên quần chúng ở đằng sau đều hướng ánh mắt về phía trước nhìn nhóm diễn viên chính tiến hành nghi thức khởi động máy, không có ai chú ý đến cô cả.
“Cám ơn.” Diệp Huân dựa vào Nguyễn Nặc mới đứng vững, ngượng ngùng nhìn cô.
“Không có gì. Cô đứng qua bên này một chút, bên kia nhiều người.” Nguyễn Nặc chủ động nhích về bên phải để cô ấy có chỗ đứng.
Diệp Huân gật gật đầu, tiếp tục đứng ở bên cạnh cô.
“Đúng rồi, Diệp Huân, tôi còn chưa biết cô diễn nhân vật gì đó.” Nguyễn Nặc nhớ rõ trong truyện tranh không hề có người này xuất hiện, về diễn viên của《 Một Đời Gặp Tiên》, cô cũng chỉ nhớ rõ nhân vật nam chính Mộ Phong do Từ Lẫm đóng vai và Ôn Nhã đóng vai Vân Điệp.
Đại khái là vì giữa bọn họ quả thật từng có một đoạn tình, hơn nữa cũng từng chia lìa cho nên hai người bọn họ diễn rất nhập tâm. Thế cho nên hành động của Ôn Nhã được Từ Duy Du thưởng thức và đào đến bên mình.
Hai người bọn họ cũng thành CP khó thành trên màn ảnh.
Nếu để fans biết bọn họ là CP thật sự, phỏng chừng fans sẽ nghiêng về một phía mà bắt đầu công kích Ôn Nhã.
Nhưng tác giả truyện tranh đột nhiên tuyên bố chỉnh đốn và cải cách cốt truyện, còn ngừng đăng truyện định kỳ, nội dung sau này còn chưa đăng, cụ thể như thế nào chỉ có tác giả mới biết được.
“Tôi diễn vai Vân Điệp.” Diệp Huân đè thấp thanh âm, không cho người chung quanh nghe được.
Cái gì? Vân Điệp rõ ràng là vai diễn của Ôn Nhã, làm sao có thể là Diệp Huân đóng.
Nhưng khi ánh mắt cô nhìn về phía vẻ mặt viết hai chữ vui vẻ của Diệp Huân, Nguyễn Nặc không thể nói ra những suy nghĩ trong lòng được: “Tôi biết vai này phân cảnh quay cũng không ít, vì sao cô không đi lên tham gia nghi thức khởi động máy?”
Hai mắt Diệp Huân dần dần ảm đạm, vô hồn nhìn Từ Lẫm đang đứng trong đám người, cô ấy cắn môi, nói: “Nhờ mang ơn mới nhận được vai, tôi sao xứng lên đó?”
Tối hôm đó cô ấy một mình đứng ở một nhà ga gần câu lạc bộ tư nhân chờ xe, vừa mới bị người đại diện mắng không biết nắm bắt cơ hội, cô ấy khổ sở muốn lập tức trở về nhà tìm góc ngồi khóc. Thế nhưng ví tiền của cô ấy không cho phép. Cuối cùng cô ấy không thể đi taxi, vả lại ngay lúc này Từ Lẫm lại muốn đưa cô ấy về nhà, Diệp Huân liền đồng ý. Lúc đó trong đầu cô ấy vô cùng loạn, tất cả đều là những lời nhục mạ của người đại diện đối với cô ấy. Ma sai quỷ khiến thế nào, trong lúc đó cô ấy lại mở miệng xin Từ Lẫm một cơ hội.
Từ Lẫm nghe cô ấy nói như vậy, dường như anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức đồng ý.
Nguyễn Nặc không ngờ cô ấy lại thay đổi cảm xúc nhanh như vậy. Cô đưa tay xoa xoa bả vai của Diệp Huân: “Dù sao cũng là một nhân vật tốt, cô cố lên.”
“Ừ.” Diệp Huân nói: “Cô cũng cố lên.”
Buổi sáng, sau khi hoàn thành nghi thức khởi động máy xong, đạo diễn bắt đầu thu xếp chuẩn bị quay phim.
Phân cảnh của Nguyễn Nặc ít đến đáng thương nên cũng chưa tới cảnh, đoàn bắt đầu chụp ảnh Diệp Huân và Từ Lẫm trước khi quay. Cô vốn tính đứng một bên học tập, nhưng không ngờ khách sạn gọi điện thoại tới nói phòng cô đặt bị rò rỉ nước, bây giờ phải trở về lấy hành lý đổi sang phòng mới.
Phòng mà Từ Kha đặt trước cho cô là của một khách sạn năm sao, sao lại có thể phát sinh sự cố này?
Thế nhưng quầy lễ tân của khách sạn đã gọi điện rồi, Nguyễn Nặc chỉ có thể nói cho Lâm Tiểu Di và Diệp Huân một tiếng là cô phải về khách sạn trước.
Cô đến tìm nhân viên lễ tân để lấy thẻ phòng mới, sau đó lên phòng lúc đầu lấy hành lý vừa mới đặt mấy tiếng đồng hồ trước. Cô đi xem xét căn phòng này một lần thì phát hiện cái gọi là rò rỉ nước chỉ là trên cửa phòng tắm có một tấm bảng ghi “Cẩn thận trượt ngã”.
Chẳng lẽ là do khách sạn này yêu cầu cao sao?
Nguyễn Nặc cầm hành lý của mình bước vào thang máy lên tầng cao nhất, trong sảnh rộng lớn chỉ có một căn phòng. Cô quẹt thẻ phòng rồi đi vào, lúc này cô mới phát hiện căn phòng này so với căn phòng nhỏ bé lúc nãy đúng là khác nhau một trời một vực.
Chỉ riêng thảm lông dê mà cô đang dẫm lên cũng mang lại cảm xúc vô cùng cao cấp chớ nói chi là cả một bộ sô pha đều làm bằng da thật và chiếc bình cổ kia.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Nặc lập tức dừng bước, nhỡ đâu lát nữa khách sạn bảo cô đền bù thì sao cô có đền nổi không đây?
Đáp án hiển nhiên là không, cô lập tức cúi đầu quan sát nơi mà mình mới đi qua, xong rồi, thảm lông bị cô làm bẩn rồi. Ở thế giới cũ thì cô còn có thể thản nhiên ở lại, nhưng ở thế giới này suy cho cùng cô cũng chỉ là một con mèo: “Không được, không thể ở phòng này được, đáng sợ quá.”
Nguyễn Nặc dựa theo đường cũ vô cùng cẩn thận rút lui. Đợi đến khi cô lùi đến cửa, eo của cô đột nhiên bị chế trụ, cả người bị ấn trên tường.
Chương 28
Tay còn lại của anh đặt sau ót của Nguyễn Nặc để ngăn đầu cô đập vào tường.
“Từ Kha.” Nguyễn Nặc ngước mắt lên nhìn người đang ở ngay trước mắt, nhỏ giọng gọi anh, không biết có phải là cô bị ảo giác hay không, ấy vậy mà mặt của Từ Kha lại đỏ bừng lên, ánh mắt sắc bén lúc nãy giờ đã được phủ một lớp sương mù dày đặc.
Anh dựa cả người vào cô, cách lớp quần áo mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bất thường của anh.
“Em định đi à?” Từ Kha nheo mắt lại, tiến lại gần cô hơn.
Quá gần, tim Nguyễn Nặc đập ngày càng nhanh, đồng thời cảm nhận được hơi thở của anh rất nóng, điều này càng chứng minh suy nghĩ của cô là đúng.
Anh bị sốt sao?
Thấy cô không nói chuyện, Từ Kha có vẻ tức giận, đang chuẩn bị hành động tiếp thì con mèo nhỏ trước mặt đã làm một hành động to gan.
Cô kiễng chân, hai tay bám vào vai anh, chạm trán mình vào trán anh.
Chỉ một hành động đơn giản, đã làm tan biến hết mọi sự hờn giận của anh. Anh trút bỏ được những lo âu trong lòng, dựa cả người vào cô.
“Sao anh lại sốt thế này?” Nguyễn Nặc cố gắng hết sức để chống đỡ anh, kéo một tay anh lên vai cô, dìu anh đi từng bước một đến sô pha: “Từ Kha, anh tự đi được không, tôi không còn sức nữa.”
Từ Kha không trả lời, sự bất an trong lòng Nguyễn Nặc dần tăng lên, cô tăng tốc bước đến sô pha, để anh nằm xuống, còn cô thì ngồi trên thảm thở hổn hển.
Lúc sáng cô rời đi vẫn không sao, thế mà mới một buổi sáng trôi qua anh đã sốt nặng như này.
Từ Kha nằm cuộn mình trên ghế sô pha, dường như cảm giác bên cạnh thiếu cái gì đó, hai mắt nhắm chặt, nhíu mày, tay phải mò mẫm tìm cái gì đó.
Cô từng thấy dáng vẻ Từ Kha buông bỏ tất cả phòng bị khi ngủ say, nhưng bây giờ, anh không chỉ buông bỏ phòng bị, thậm chí Nguyễn Nặc còn nhìn ra được vẻ bất an của anh. Như thể phải nắm được thứ gì đó mới có thể khiến anh an tâm được.
Thấy vậy, Nguyễn Nặc duỗi tay ra nắm lấy tay anh, vừa chạm vào đầu ngón tay của anh thì tay đã bị anh nắm chặt vào lòng bàn tay nóng bỏng của anh, không thể cử động được.
Sốt cao mà vẫn còn bá đạo như vậy.
Một tay còn lại của cô thò vào túi ngoài của anh, lấy điện thoại di động của anh ra, sau đó dùng ngón trỏ của anh để mở khóa vân tay.
Chỉ được giây, tay anh đã lại khôi phục lại tư thế nắm chặt.
May là đã mở khóa thành công, Nguyễn Nặc tìm kiếm trong phần danh bạ, anh ghi tên đầy đủ, nên cô có thể dễ dàng tìm thấy số điện thoại của Chiêm Lễ Sênh và ấn gọi.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, người bên kia nói chuyện có vẻ gấp gáp: “Sao vậy, tôi chuẩn bị có một ca phẫu thuật gấp.”
Làm phiền anh ta như vậy cũng không hay, nhưng Nguyễn Nặc liếc nhìn Từ Kha đang nằm trên sô pha, anh cũng đang là bệnh nhân: “Chiêm Lễ Sênh, Từ Kha bị sốt, có cách nào để anh ấy hạ sốt không?”
Thay vì làm phiền Chiêm Lễ Sênh, tốt hơn là để cô tự làm.
“Bị sốt?” Chiêm Lễ Sênh lặp lại, kéo dài âm cuối, có vẻ không tin: “Có thể lấy túi chườm đá, chườm lên trán cho cậu ấy hạ nhiệt, sau đó cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt và uống càng nhiều nước ấm càng tốt, phẫu thuật xong tôi sẽ qua liền.”
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn.” Cảm ơn xong, Nguyễn Nặc gọi điện cho khách sạn bảo họ mang thuốc hạ sốt và túi chườm đá lên.
Nhưng khi chuông cửa vang lên, xuất hiện một vấn đề lớn.
Tay cô bị Từ Kha nắm, không thể ra mở cửa được.
“Từ Kha, anh tạm bỏ tay tôi ra được không?” Nguyễn Nặc cố gắng dùng sức rút tay ra, nhưng lại càng bị anh nắm chặt hơn, thậm chí còn khiến tay cô hơi đau.
Cô hơi nghi hoặc, Từ Kha vẫn còn nhận thức được?
Nguyễn Nặc chống nửa người trên ghé sát vào người anh, kề môi vào tai anh: “Tôi đi lấy thuốc cho anh, chỉ ba phút thôi.” Nói xong, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt ửng hồng của anh.
Cô từ từ cảm thấy bàn tay to nắm chặt tay mình đang dần buông lỏng ra. Nguyễn Nặc nhanh chóng đứng dậy chạy ra mở cửa, cầm lấy thuốc hạ sốt và túi chườm đá, nhiệt kế, ngoài ra còn có miếng dán hạ sốt đặc biệt dành cho trẻ em trong ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên phục vụ.
Nguyễn Nặc bất giác đưa tay lên chạm vào mặt mình, thế mà cũng rất nóng, không soi gương cũng biết nó đã đỏ đến mức nào. Nhưng cô không để ý đến chuyện này, nhanh chóng trở về bên cạnh Từ Kha, lấy túi chườm đá đặt lên trán anh.
Anh lắc đầu, túi chườm đá rơi xuống đất. Nguyễn Nặc lại nhặt nó lên và đặt lên trán anh, nhưng anh lại lặp lại hành động vừa rồi, khiến nó lại rơi xuống.
Bị ốm mà vẫn còn khó phục vụ như vậy, Nguyễn Nặc lấy miếng dán hạ sốt ra và dán trực tiếp lên trán anh. Anh không làm rơi cái này được.
Đúng như dự đoán, anh cử động mấy lần nhưng đều thất bại, bởi vì nó dính chặt vào trán anh.
Dáng vẻ bây giờ của anh rất giống cậu bé kiêu căng bị ốm, thà chịu cảm giác khó chịu còn hơn là chấp nhận những gì không đúng với ý của mình.
Đo nhiệt độ cơ thể cho anh, ba mươi tám độ bốn, chắc hẳn là phải uống thuốc.
“Tôi đi lấy nước cho anh.” Cô vừa muốn rời đi, bàn tay của cô đã bị bắt lại ngay lập tức, độ chính xác khiến Nguyễn Nặc nghĩ rằng anh đã tỉnh.
Nhưng không, hai mắt anh vẫn nhắm chặt. Nguyễn Nặc suy nghĩ một lúc, lần này đúng là thiếu sót hơn so với lần trước, cho nên cô lại đặt một nụ hôn xuống mặt anh, hai tay mới lấy lại được tự do.
Nhân vật phản diện khi bị ốm đúng là đáng yêu. Nguyễn Nặc mỉm cười đi vào bếp rót một cốc nước ấm. Thấy bên cạnh có một bình thủy tinh, cô rót đầy nước vào bình thủy tinh và mang ra ngoài.
Giờ cô không cần phải rời khỏi anh nữa.
Nguyễn Nặc đặt những thứ đó lên bàn trà, sau đó ngồi xuống thảm, chủ động đặt tay vào lòng bàn tay của anh rồi mới bắt đầu nghiên cứu thuốc hạ sốt.
“Ừm, mỗi thứ một viên.” Nguyễn Nặc chọc lớp giấy bạc và lấy viên thuốc ra ngoài: “Từ Kha, uống thuốc nào.”
Nghe vậy, Từ Kha trở mình, quay lưng về phía cô.
Thấy động tác này của anh, Nguyễn Nặc không khỏi bật cười. Trong đầu hiện ra hình ảnh bé Từ Kha tự kỷ không muốn uống thuốc.
Tay của cô vẫn đang bị anh nắm. Nguyễn Nặc có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh vẫn chưa giảm xuống, nhất định phải uống thuốc, dù Từ Kha có ăn vạ cũng không được.
Nguyễn Nặc dùng hết sức lực xoay người anh lại, sau đó kéo anh ngồi dựa lưng vào ghế sô pha.
Để tránh trường hợp anh lộn xộn, Nguyễn Nặc trực tiếp ngồi lên đùi anh. Thấy anh ngoan ngoãn, cô mới cầm cốc nước trên bàn đưa đến bên miệng anh: “Ngoan, uống chút nước trước đi.”
Từ Kha nhắm chặt mắt, động đậy một cái xong lại thôi.
“Từ Kha, anh không há miệng là tôi bóp mũi anh đó.” Nguyễn Nặc do dự, cuối cùng cũng nói ra lời đe dọa, chỉ nhẹ giọng nói, không có một chút uy hiếp nào, ngược lại như đang dỗ dành hơn.
Miệng Từ Kha hơi mở ra một chút, Nguyễn Nặc đút nước vào miệng anh trước, sau đó tay còn lại thì cầm viên thuốc, nhân lúc anh đang uống nước đã bỏ cốc nước ra và lập tức nhét viên thuốc vào miệng anh.
“Sao anh không nuốt xuống?” Nguyễn Nặc hơi sốt ruột, cô sợ nhất là uống thuốc, cô biết ngậm thuốc trong miệng đắng đến mức nào. Cô liếc mắt nhìn anh sau đó uống nốt phần nước còn lại trong cốc rồi lại hôn lên đôi môi ấm áp của anh, đưa nước vào miệng anh.
Sau khi cảm giác được anh đã nuốt thuốc, Nguyễn Nặc mới đỏ mặt rời khỏi anh.
Ôi, đúng là bị thua thiệt khi chăm sóc anh.
Thấy anh không thoải mái khi nằm dài trên ghế sô pha, cô đỡ anh dựa vào mình. Sau đó cô dìu anh vào phòng ngủ, định để anh nằm một mình, nhưng không ngờ lại bị anh kéo xuống, nằm ngã xuống giường.
Chăm sóc anh một lúc lâu như vậy, Nguyễn Nặc cũng đã kiệt sức, kéo chăn bông ra đắp lên hai người rồi chủ động trở lại vị trí mà cô quen thuộc – trong lồng ngực của anh: “Anh bị ốm, hành hạ tôi. Từ Kha, quá hư…”
Nguyễn Nặc ai oán không được bao lâu thì đã dần dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng Từ Kha ở bên cạnh cô thì lại đột nhiên mở mắt ra, lấy điện thoại di động cô vừa bỏ vào túi ra, gửi một tin nhắn cho Chiêm Lễ Sênh.
Cậu không cần đến nữa.
Sau khi xác nhận đối phương đã nhận được tin nhắn, Từ Kha xóa tin nhắn và cất nó lại vào trong túi.
Nhìn hai má vẫn còn ửng hồng của cô gái nằm trong lòng mình, anh xoa xoa tóc cô: “Con mèo ngốc.”
Từ Kha nghĩ đến những nụ hôn chuồn chuồn lướt của cô ở trên mặt mình, và nụ hôn mớm thuốc cho mình của cô, đột nhiên anh ý loạn tình mê mà đặt một nụ hôn xuống mái tóc trên trán cô, sau đó mới thỏa mãn nhắm mắt lại.
Lúc Nguyễn Nặc tỉnh lại, anh vẫn ngủ say. Nguyễn Nặc cảm thấy người anh vẫn còn hơi nóng, nhưng đã đỡ nhiều hơn so với lúc sáng.
Nguyễn Nặc lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh, buổi trưa không ăn cơm nên cô đói bụng đến mức ngực bị tóp lại bằng bụng. Từ Kha đang ốm, cô phải làm chút gì đó cho anh ăn mới được.
Lúc cô lấy nước thì phát hiện ra phòng bếp có đầy đủ mọi đồ dùng, nấu nướng hay làm gì cũng đều được.
Từ Kha đang ốm, chắc là nên ăn cháo. Nguyễn Nặc vo sạch gạo trước, sau đó đổ vào nồi, cho thêm nước rồi ấn nút nấu.
Cô mở tủ lạnh ra, thấy bên trong có rất đầy đủ nguyên liệu. Cô lấy một ít nguyên liệu ra để lát nữa cho vào cháo. Vừa làm xong quay lại đã thấy Từ Kha đứng dựa ở cửa bếp.
“Anh tỉnh rồi à.” Nguyễn Nặc tiến lại gần anh, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang định chạm lên trán anh thì lại đột nhiên bị anh kéo vào lòng, lực độ như muốn kéo cô nhập vào thân thể của anh.
Từ Kha rũ mắt, lúc anh vừa tỉnh lại, tưởng cô đã rời đi, may mà con mèo ngốc này không có gan đó.
“Từ Kha, tôi không thở được.”
Cô nói xong câu đó, anh từ từ thả cô ra nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay cô.
Nguyễn Nặc biết khi ốm anh kiêu căng, cười dỗ dành: “Đói bụng không, đợi một lát nữa là có cháo ăn.”
“Ừm.” Đôi mắt Từ Kha trở lại sắc bén như ngày thường, buông tay cô ra và rời khỏi phòng bếp.
Thấy anh đã khôi phục lại bộ dạng đừng ai lại gần, chắc đã khỏi ốm rồi.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Nặc cho nguyên liệu đã băm nhỏ vào cháo, đợi thêm mấy phút nữa là chín.
“Ăn cháo xong nhớ uống thuốc.”
Nguyễn Nặc đặt một cái bát trước mặt anh, anh liếc nhìn cháo trong bát, cau mày nói: “Tôi không ăn cà rốt.”
“Hả?”
“Tôi không ăn cà rốt.” Anh nói lại một lần nữa.
Chẳng lẽ lại làm nũng?
“Vậy để tôi đút cho anh ăn được không.” Nguyễn Nặc kéo ghế lại gần anh nhất có thể, cầm bát cháo của anh, múc một thìa cháo lên đưa đến gần miệng thổi.
“…” Từ Kha trầm mặc một lúc: “Được.”
“Ừm.”
Nguyễn Nặc không bỏ cà rốt ra, chỉ đút cho anh ăn bình thường, mặc dù anh không bằng lòng, nhưng vẫn ăn.
Đút cho anh ăn xong bát cháo, cô lại đi vào bếp lấy tiếp một bát nữa mang ra cho anh, Từ Kha nhìn bát cháo vẫn chưa động thìa nào của cô, lần này anh không nhờ cô đút nữa, tự mình ăn.
Thấy vậy Nguyễn Nặc mới quay lại chỗ của mình để ăn cháo.
Ăn tối xong, Từ Kha và Nguyễn Nặc ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha.
“Sao anh lại đột nhiên đến đây, còn bị ốm nữa.” Nguyễn Nặc sờ cái cốc trên bàn trà, nước vẫn còn nóng chưa uống được.
“Sợ buổi tối em không ngủ được.”
“…” Về chuyện có ngủ được hay không, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy khó chịu một lúc, nhưng anh là người ốm, thôi nghe theo anh vậy: “Vậy chắc tôi đây phải cảm ơn anh đã tới.”
“Em định cảm ơn thế nào?” Từ Kha không khách sáo nói.
“Anh nhắm mắt lại trước đi.”
Nguyễn Nặc cười ranh mãnh, nhìn lông mi dày của anh rủ xuống, từ từ nhắm mắt lại, cô đưa sát mặt lại mặt anh, chạm nhẹ vào môi anh, đợi môi của anh hơi hé mở, dùng mánh cũ bỏ viên thuốc vào miệng của anh.
Vốn tưởng rằng có thể rút lui được, nhưng anh lại đột nhiên mở mắt, tay nắm lấy cầm của cô rồi lại đè môi lên.
Nguyễn Nặc không cảm nhận thấy vị đắng của thuốc trong miệng anh, chắc anh nuốt thuốc rồi.
Không biết qua bao lâu Từ Kha mới rời khỏi môi của cô, ngồi dậy không đè lên người cô nữa. Nguyễn Nặc thấy động tác của anh mới nhận ra không biết mình bị anh đẩy nằm xuống ghế sô pha từ lúc nào.
Cô cảm thấy miệng khô lưỡi khô, uống cốc nước trên bàn mà lúc nãy cô chuẩn bị cho anh uống thuốc: “Người ốm nên có chút bộ dáng của người ốm chứ.”
Vốn tưởng rằng chỉ là một câu phàn nàn mà thôi, nhưng không ngờ Từ Kha lại gật đầu đồng ý: “Vậy em đỡ tôi đi vào tắm? Hay là, tắm giúp tôi?”
Nguyễn Nặc không nhịn được mà phun ra một ngụm nước: “Khụ khụ, không, khụ, anh không ốm, sức khỏe của anh rất tốt.”
“Vậy tôi có cần phải uống thuốc nữa không?” Từ Kha liếc nhìn số thuốc còn lại.
“Không cần.” Nguyễn Nặc cất chúng đi, để sang một bên rồi vươn tay bóc miếng dán hạ sốt trên trán anh xuống: “Không ốm thì không cần dùng thuốc, cũng không cần dán miếng dán hạ sốt nữa.”
Vừa rồi Nguyễn Nặc cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh đã bình thường trở lại rồi mới cảm thấy yên tâm, không cần uống thuốc nữa.
Nhìn Từ Kha đi vào phòng tắm, Nguyễn Nặc đi tới ngồi xuống bên cạnh cửa sổ sát đất, từ vị trí này có thể nhìn thấy một đoàn phim ở cách đây không xa, có một nhóm người đang vây quanh diễn viên chính.
Từ khi cô đến thế giới này, thị lực của cô rất tốt, dù nhìn từ xa nhưng vẫn có thể nhận ra đâu là Diệp Huân, đâu là Từ Lẫm.
Không ngờ bọn họ quay từ sáng mà đến bây giờ vẫn còn quay.
Không có gì lạ khi Từ Lẫm và Ôn Nhã trong truyện tranh đã nối lại tình xưa nhờ quay bộ phim này, cả ngày quay cùng nhau, cả trong phim lẫn ngoài phim đều là mối tình dang dở.
Nhưng từ khi cô xuyên đến thế giới này, thì mọi chuyện đã thay đổi.
Giống như hiệu ứng cánh bướm, thay đổi toàn bộ câu chuyện, và không ai có thể đoán trước được tương lai tốt hay xấu.
Nguyễn Nặc chợt nhớ đến mẩu giấy trong túi, lấy nó ra và từ từ mở ra.
Khi nhìn thấy dòng chữ trên giấy, cô ngẩn người, tay bắt đầu run lên, cảm giác ớn lạnh từ đáy lòng lan ra toàn thân.
Trên giấy viết ba chữ.
Nguyễn Minh Trình.
Đây là tên ba cô, tại sao lại bị người của thế giới này nhắc đến. Chắc hẳn không có ai ở thế giới này biết thân phận của cô mới đúng chứ.
Nguyễn Nặc vò tờ giấy vào lòng bàn tay, vòng hai tay ôm lấy đôi chân gấp lại, cằm chống lên đầu gối, cả người co lại như quả bóng.
Cô nhắm chặt mắt, cảm giác như chìm vào bóng tối vô tận, xung quanh đều là những ánh mắt, đều đang xăm soi từng cử động của cô, sẵn sàng tấn cô một đòn trí mạng khi chưa có sự chuẩn bị gì.
Nỗi sợ hãi bao trùm lấy suy nghĩ của Nguyễn Nặc, khiến cô không nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.
“A.” Nguyễn Nặc hoảng hốt ngã vào một lồng ngực.
Từ Kha quỳ xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Em đang sợ gì à?”
Nguyễn Nặc quay đầu lại nhìn anh, anh vừa đi ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn hơi ướt, chưa kịp lau khô, cô đang định nói một chữ “không”, nhưng khi mở miệng thì lại sửa thành “Đột nhiên nghĩ đến ngày đó bị đưa đến Viện nghiên cứu, nghĩ lại cảm thấy hơi sợ hãi.”
Từ Kha im lặng không đáp lại lời của cô, Nguyễn Nặc nhếch miệng, kéo anh đứng dậy: “Tóc anh vẫn còn ướt, để tôi sấy tóc cho anh.”
“Ừm.”
Nhân lúc anh xoay người, cô vội vàng nhét tờ giấy đã bị vo thành một cục vào trong túi, đợi khi nào có cơ hội thì ném nó đi.
Từ Kha bước đến bên giường và ngồi xuống. Nguyễn Nặc ngồi xổm xuống tìm từng ngăn kéo một, cuối cùng tìm thấy máy sấy ở ngăn dưới cùng. Nguyễn Nặc cắm điện, cởi giày, lên giường và quỳ gối phía sau anh, sấy tóc cho anh như lần trước.
Lần này cô cầm chặt máy sấy để tránh xảy ra chuyện như lần trước, cô không muốn mất một nhúm tóc đen nữa. Từ Kha cũng rất hợp tác, không đột ngột quay đầu lại. Nguyễn Nặc suôn sẻ sấy tóc xong cho anh.
Sau khi Từ Kha khỏi ốm, anh lập tức trở lại trạng thái đừng người nào lại gần như ngày thường. Nguyễn Nặc bằng mặt không bằng lòng, cô đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm.
Lúc ngâm mình trong bồn tắm, cô nhớ lại nội dung trên tờ giấy đó, có vẻ như không chỉ có mình cô xuyên vào thế giới truyện tranh, còn có người khác nữa, và người này còn quen biết cô.
Lại còn có thể dễ dàng viết ra tên của bố cô, chắc đó phải là một người quen của cô. Hôm nay, cô đã quan sát những người trong đoàn phim, đó đều là những gương mặt xa lạ.
Cho nên, chắc người đó không giống cô – xuyên qua vẫn giữ nguyên hình dáng của thế giới ban đầu, rất có thể là xuyên trực tiếp vào một người của thế giới này.
Nhưng nếu như vậy, thì rất khó để biết ai là người xuyên sách.
Nguyễn Nặc dựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại suy nghĩ, không lâu sau đó thì lại chìm vào giấc ngủ.
Từ Kha ở trong phòng, nhìn điện thoại, không để ý đến thời gian, cô đã tắm một tiếng?
Vừa nãy hỏi cô sợ gì, cô nói dối. Điều này khiến anh cảm thấy rất không vui, đương nhiên, anh không thể hiện điều này ra mặt, nhưng hôm nay cô chăm sóc anh cả một ngày, nên anh cũng không nói gì, thậm chí còn nhịn lại ý định muốn hỏi lại cô.
Bây giờ sự không vui của anh đã từ từ chuyển thành sự lo lắng, con mèo ngốc này sẽ không ngất trong bồn tắm vì sợ hãi đó chứ.
Từ Kha đi đến trước cửa phòng tắm, mở tay nắm cửa một cách dễ dàng, sau đó đi vào trong, giơ tay lên kéo rèm tắm ra và thấy Nguyễn Nặc đang ngâm mình trong bồn tắm.
Anh nhanh chóng đưa tay bế ngang cô lên mà không quan tâm đến chuyện bản thân sẽ bị ướt, sau đó tiện tay lấy áo choàng tắm bên cạnh phur lên người cô.
Nguyễn Nặc bị động tác đột ngột đó của anh làm giật mình, cả người run lên: “Từ Kha, sao anh lại vào đây được?”
Giọng của Từ Kha mang theo vẻ hờn giận: “Em có biết mình tắm bao lâu rồi không?”
Cô nhớ mình vừa mới vào không bao lâu, sau đó tắm một lúc thì ngủ quên, thật sự không biết thời gian chính xác: “Tôi ngủ quên mất.”
“Con mèo ngốc.”
Nguyễn Nặc bị anh bế trở về phòng ngủ, bị ném lên giường, cô lập tức quấn áo choàng tắm kín người, sau đó lật chăn chui vào trong: “Tôi không để ý, làm anh lo lắng rồi.”
Từ Kha không nói gì, ngồi ở bên giường, đột nhiên vén chăn lên khiến Nguyễn Nặc đang trốn trong chăn giả vờ ngủ bị bại lộ trước mặt anh, cô xẵng giọng: “Từ Kha.”
“Lại đây, sấy tóc.” Từ Kha giơ máy sấy tóc trong tay lên.
Dưới cái nhìn của anh, Nguyễn Nặc chậm rãi đi tới bên cạnh anh, Từ Kha vươn tay ra ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần mình, sau đó đặt đầu cô gối lên đùi mình, sấy tóc một cách chậm rãi cho cô.
Động tác của anh quá nhẹ nhàng khiến Nguyễn Nặc cảm thấy hơi sợ, điều này hoàn toàn khác so với nhân vật phản diện trong truyện tranh, chẳng lẽ anh đã thay đổi hình tượng*?
*Thay đổi hình tượng (nhân thiết băng = nhân thiết sụp đổ): Là một từ phổ biến trên internet, có nguồn gốc từ anime. Thường được sử dụng để mô tả sự thay đổi hình tượng của nhân vật ảo (thường là từ tốt sang xấu). Hơn nữa, sự thay đổi này không chỉ giới hạn ở việc thay đổi về ngoại hình mà còn có cả tính cách nữa.
Đợi anh dừng động tác và tắt máy sấy, Nguyễn Nặc rời khỏi đùi anh, sau đó chui lại vào trong chăn.
Từ Kha đặt máy sấy tóc xuống, sau đó nằm xuống phía sau, cách lớp chăn đè lên người Nguyễn Nặc.
Lúc này Nguyễn Nặc tiến thoái lưỡng nan, cô đưa tay ra khỏi chăn, chọc vào vai anh: “Anh nằm đè nên tôi rồi.”
“Nguyễn bánh bao, nếu có ai bắt nạt em, cứ tìm tôi.” Vừa nói xong Từ Kha đã cảm thấy hối hận, nghĩ hình như lời thoại này hay xuất hiện trong các cuộc trò chuyện giữa cha già và con gái.
“Tôi không phải bánh bao.” Nguyễn Nặc xoa mặt mình, rõ ràng không có thịt thừa, cô nhớ lại ngày đầu tiên ra khỏi Viện nghiên cứu, anh cũng nói với mình thế này: “Từ Kha, anh đúng là người tốt.”
“Hừ.” Biết anh là người tốt, vậy mà lại nói dối anh.
Nguyễn Nặc để mặc anh nằm đè lên mình, khóe miệng hơi nhếch lên. Cô tự nhắc nhở mình, sẽ có một nhân vật phản diện lớn bảo vệ cô.
Sáng hôm sau, khi Nguyễn Nặc thức dậy thì Từ Kha đã rời giường rồi, cô xoay người ngửi mùi hương còn lưu lại của anh ở bên cạnh, ngửi thấy mùi nước hoa và mùi thuốc lá độc đáo trên người anh. Ở đây cách công ty của anh rất xa, nên anh phải dậy sớm hơn thường ngày, ban đầu tưởng rằng mình ở lại đây mấy ngày là được, không ngờ anh lại đến giúp đỡ mình, đáy lòng Nguyễn Nặc cảm thấy ngọt ngào.
Cô rời khỏi giường, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì khoác một chiếc ba lô nhỏ và quay trở lại đoàn phim.
Nguyễn Nặc không có kịch bản, cách cảnh quay cũng không được sắp xếp theo lịch trình, với lại bây giờ đều quay các cảnh của diễn viên chính, cô là một diễn viên quần chúng nên rảnh rỗi.
“Nguyễn Nặc.” Diệp Huân vừa trang điểm xong liền chào hỏi cô, mặc dù Diệp Huân không hét to, cũng không động đậy đầu, nhưng chuyên viên trang điểm đang đội mũ cho Diệp Huân vẫn hơi nhíu mày.
Nguyễn Nặc nhận ra vẻ bất mãn của chuyên viên trang điểm, cười nói: “Chào buổi sáng, tôi qua bên kia xem mọi người quay, bao giờ cô hóa trang xong thì chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Ừm.”
Ở bên cạnh có những tòa nhà cổ kính, nơi có một nhóm người đang tụ tập lại là địa điểm quay. Nguyễn Nặc chậm rãi bước tới, thấy Từ Lẫm và Ôn Nhã.
Nguyễn Nặc hơi ngạc nhiên, không biết bây giờ Ôn Nhã đổi sang vai nào, nên khẽ hỏi người bên cạnh: “Cô gái kia đang diễn vai nào vậy?”
Người trả lời cô là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, cô ta hơi liếc mắt nhìn Nguyễn Nặc: “Hộ vệ của Mộ Phong, Đàm Nghê Vân.”
Đàm Nghê Vân là một nhân vật yêu nhưng không được đáp lại, thậm chí cuối cùng đã hiến thân để thành toàn cho nam nữ chính.
Đây không phải là nhân vật quan trọng, nhưng bởi vì vẫn là người đi bên cạnh Mộ Phong, nên cũng có nhiều cảnh quay, chẳng trách Ôn Nhã lại xuất hiện trong buổi khai máy.
“Em gái, em muốn vào giới sao?” Người phụ nữ vừa trả lời cô cất cao giọng hỏi: “Tôi tên Ngô Dụ Dao, người quản lý của Công ty giải trí Tinh Vận.”
Nguyễn Nặc chưa từng nghe thấy tên công ty này trong truyện tranh, nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể đồng ý: “Xin lỗi, tôi đã ký hợp đồng với một công ty khác rồi.”
“Vậy thì tiếc nhỉ.” Vẻ mặt của Ngô Dụ Dao lập tức lạnh xuống, quay đầu sang chỗ khác không nhìn cô nữa.
“Chị Ngô, Nguyễn Nặc.” Diệp Huân hóa trang tạo hình xong đi đến.
Diệp Huân vào vai Vân Điệp – một cô gái danh môn, cô ấy mặc một chiếc váy lộng lẫy, trên đầu có cài mấy chiếc kẹp tóc hình bướm tinh xảo, cộng với dáng người đẹp vốn có của cô ấy, nên bây giờ nhìn càng có khí chất phi phàm hơn.
“Đẹp quá, như tiên nữ vậy!” Nguyễn Nặc không khỏi thốt lên, trang phục của bộ phim này rất tinh xảo, cũng không có gì lạ khi nó sẽ là bộ phim bùng nổ sau khi được phát sóng.
“Nghệ sĩ của tôi, đương nhiên là tôi phải giành những tài nguyên tốt nhất cho cô ấy rồi.” Ngô Dụ Dao liếc nhìn Nguyễn Nặc, không muốn từ bỏ một người có điều kiện trời sinh tốt như vậy, đưa tay ra chỉnh sửa lại quần áo cho Diệp Huân: “Cô và Diệp Huân quen biết nhau, tôi có thể cho cô một cơ hội, chấm dứt hợp đồng với công ty kia, sau đó đầu quân vào công ty tôi.”
Nếu Nguyễn Nặc nhớ không lầm, hôm qua Diệp Huân nói vì nhờ vả nên mới lấy được vai diễn Vân Điệp này, không liên quan gì đến người quản lý, vậy mà cô ta cũng nhận công lao.
Nguyễn Nặc ngước mắt lên nhìn Diệp Huân, cô ấy cũng sững người, hình như cũng không ngờ rằng người quản lý của mình sẽ nói như vậy, cô ta tưởng rằng Nguyễn Nặc không biết gì cả.
Trong lòng hai người đều biết rõ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, lúc Nguyễn Nặc đang định trả lời thì có một giọng nói đằng sau vang lên từ chối giúp cô: “Cô đùa gì vậy?”
Từ Duy Du đứng bên cạnh Nguyễn Nặc: “Cướp người sau lưng? Sao không nói trước mặt tôi, cô nói xem bên đó có gì tốt hơn so với Châm Duyệt của tôi.”
Ngô Dụ Dao đã xem qua danh sách diễn viên, không có tên Nguyễn Nặc, nên cô ta cứ nghĩ rằng Nguyễn Nặc chỉ là nghệ sĩ của một công ty giải trí bình thường hoặc thậm chí chỉ là sinh viên đi làm diễn viên quần chúng để kiếm chút tiền, không bao giờ nghĩ là nghệ sĩ của Công ty giải trí Châm Duyệt.
Với lại người trước mặt vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, xem ra không phải là nhân vật bình thường, Ngô Dụ Dao đã đâm lao là phải theo lao, đều tại Diệp Huân, nếu không phải cô ấy không chào hỏi tỏ ra quen biết Nguyễn Nặc thì cô ta sẽ không nói như vậy.
Nghĩ vậy, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Huân.
Diệp Huân nằm không cũng trúng đạn, cô ấy cúi đầu không dám nói gì, cô đã quen với ánh mắt trợn trắng của người quản lý, vừa nãy cô ấy cũng sửng sốt khi nghe đến tên Châm Duyệt, cô ấy không ngờ rằng Nguyễn Nặc sẽ ký hợp đồng với một công ty lớn như vậy. Nhưng hình như vai diễn của Nguyễn Nặc không có nhiều cảnh quay, không biết tại sao Châm Duyệt lại sắp xếp như vậy.
“Chỉ nhìn quan hệ giữa cô và nghệ sĩ, đã biết là không được rồi.” Đôi mắt sắc bén của Từ Duy Du quét qua Ngô Dụ Dao: “Lần sau muốn cướp người thì cũng nên xem lại bản thân trước.”
Bị Từ Duy Du nhìn như vậy, Ngô Dụ Dao cảm thấy hơi căng thẳng, mọi người xung quanh bắt đầu để ý đến chỗ này, thậm chí còn thấp giọng bàn luận về cô ta.
“Cô có từng giành vai cho nghệ sĩ của mình chưa?” Ngô Dụ Dao nắm được điểm này mà chỉ trích lại Từ Duy Du.
“Có chứ, nhưng không phải bộ phim này.” Khóe miệng của Từ Duy Du cong lên, ghé vào tai Ngô Dụ Dao, không biết chị ấy nói gì mà lại khiến đối phương sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Vân Điệp đâu, Vân Điệp ở đâu?” Đạo diễn đột nhiên hét lên ở đằng kia.
Diệp Huân lập tức rời khỏi đây như muốn chạy trốn, khi đi ngang qua Nguyễn Nặc, nắm chặt lấy tay Nguyễn Nặc.
Nguyễn Nặc lập tức nhìn cô ấy. Diệp Huân cho cô một ánh mắt, nói không sao.
Diệp Huân rời đi, cục diện giằng co ban đầu cũng tan rã, Ngô Dụ Dao nắm lấy cơ hội này giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và bỏ đi.
“Thế mà cũng giả chết được.” Từ Duy Du nhìn chằm chằm bóng lưng của Ngô Dụ Dao.
“Duy Du, chị đừng nóng giận.” Nguyễn Nặc nói: “Dù sao thì em cũng không nhảy việc.”
“Nếu em dám nhảy việc, chị sẽ không để em bước chân ra khỏi cửa.” Từ Duy Du hai tay ôm ngực, ánh mắt khi nhìn Nguyễn Nặc đã dịu đi rất nhiều.
Ồ, sao lại giống lời đe dọa của Từ Kha vậy nhỉ.
Nguyễn Nặc vội vàng chuyển chủ đề: “Duy Du, hôm nay chị đến đây để gặp Từ Lẫm?”
“Ừm.” Từ Duy Du đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, tỏ ra vẻ chán nản: “Buổi chiều phải đi cùng với cậu ta đến một hoạt động, nên đến sớm một chút.”
Nguyễn Nặc đã biết trước câu trả lời này, trong quá trình xem mọi người diễn, chị ấy còn tỏ vẻ rất tán thưởng Ôn Nhã.
Từ Duy Du nhìn bút vở trong tay Nguyễn Nặc: “Em chuẩn bị học hỏi?”
“Đúng vậy.”
“Đứng xa như này thì nhìn thấy gì, đi theo chị.” Từ Duy Du kéo tay Nguyễn Nặc đi qua nhóm người đến bên cạnh đạo diễn.
Cô chỉ là một diễn viên quần chúng, sao có thể đứng ở đây được, Nguyễn Nặc muốn thoát khỏi tay Từ Duy Du, nhưng lại bị ánh mắt của chị ấy ngăn lại.
“Đạo diễn Trần.” Từ Duy Du chào hỏi ông ta, dáng vẻ không hề khúm núm.
“Sao Duy Du lại đến đây vậy.” Đạo diễn Trần luôn nghiêm khắc nhưng khi nhìn thấy Từ Duy Du thì mặt lại tràn ngập vẻ vui mừng, điều này khiến những người bên cạnh sửng sốt, đạo diễn Trần nhìn Nguyễn Nặc: “Đây là?”
“Nghệ sĩ mới của tôi, mới vào nghề, muốn đến đây quan sát để học hỏi, có được không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Đạo diễn Trần gật đầu đồng ý, Nguyễn Nặc và Từ Duy Du đứng hàng đầu để xem bọn họ diễn xuất, thậm chí Nguyễn Nặc còn cầm một cuốn sổ nhỏ và ghi chép.
Cảnh này là cảnh chia tay của Mộ Phong và Vân Điệp. Vân Điệp biết Mộ Phong không phải người phàm, nên quyết định dứt khoát từ bỏ đoạn tình cảm này, trái tim cố gắng chịu đau khổ và nói ra câu cắt đứt quan hệ.
Đạo diễn bảo những người không quan trọng bên cạnh mình đi ra chỗ khác, xác nhận đã chuẩn bị xong hiện trường, thư ký trường quay hô diễn.
Đôi mắt của Diệp Huân tràn ngập tơ máu, cô ấy cắn chặt môi, trái tim như thể giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng nhìn lên bầu trời và thở dài một cái, Từ Lẫm đang ở bên cạnh bước lên phía trước Diệp Huân, ngăn cản đường đi của cô ấy.
“Chúng ta đến đây thôi.”
“Tại sao, nàng đã nói sẽ theo ta cả đời mà.”
…
Đạo diễn không hô dừng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía bọn họ, Nguyễn Nặc cũng ngừng ghi chép.
Hai người đều hóa thân vào vai diễn, khiến người xung quanh dần dần cảm nhận được nỗi đau của bọn họ.
“Cắt, lại một lần nữa.” Giọng nói của đạo diễn vang lên không đúng lúc, đánh thức những người xung quanh khỏi nỗi đau vừa rồi.
Lúc này Nguyễn Nặc mới nhận ra rằng vừa rồi cô không nhớ gì cả.
“Lần này thiệt rồi.”
“Không thiệt.” Từ Duy Du nhìn hai người trước mặt với ánh mắt ngưỡng mộ: “Em cũng không thể nào nhớ hết được, với lại nhớ thần thái của cảnh này, cũng không dùng vào vai diễn của mình được, ngược lại dùng trái tim để cảm nhận nó.”
Kỹ năng diễn xuất của Diệp Huân không tồi, nhưng tiếc là lại đi theo một người quản lý như vậy.
“Cũng đúng.” Nguyễn Nặc cất cuốn sổ vào ba lô nhỏ của mình, nghiêm túc xem bọn họ diễn.