Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chuyện này. Sau khi nói chuyện này với Thẩm Dã, vốn tưởng rằng Thẩm Dã sẽ nghĩ cách giải quyết, nhưng lại không ngờ rằng anh ấy không chịu tới tìm Quý Chu Chu. Mắt thấy công ty bởi vì hạng mục bị mất đi mà nảy sinh tài chính thiếu hụt, cô ta chỉ có thể nghĩ cách hẹn Quý Chu Chu ra, cầu xin tha thứ.
Nếu không phải là chuyện này, vậy hôm nay đã biến thành cô ta kích thích Quý Chu Chu nổi điên tổn thương mình, để cho Thẩm Dã "Trong lúc vô tình " thấy được một màn này, hoàn toàn mất đi hứng thú với Quý Chu Chu.
Quý Chu Chu vừa nghe, nhớ lại trong nguyên văn, hình như cũng nhắc đến cái hạng mục này. Nam chính chính là dựa vào hạng mục này, đạt được lợi nhuận kếch xù, ở toàn Thành phố A đều đánh lên tên tuổi...... Chỉ là lần này Cố Quyện Thư từ chối? Tại sao?
"Em đã biết sai rồi. Chị Chu Chu, chị đi tìm Cố tiên sinh cầu xin được không? Chúng tôi thật sự cần hạng mục này. Hơn nữa em cũng là vì tốt cho chị, lúc đó em đã nghĩ, làm cho Cố tiên sinh cưới Trương tiểu thư sớm một chút, nói không chừng thì chị có thể trở về bên cạnh anh Thẩm Dã." Lý Nhu Nhu lại bắt đầu khóc lóc.
Quý Chu Chu còn đang mộng bức, hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta nói. Cố Quyện Thư từ chối đem hạng mục cho Thẩm Dã, vậy thế lực của Thẩm Dã còn có thể nhanh chóng lớn mạnh giống như trong nguyên văn không? Cốt truyện tiếp theo vẫn sẽ xuất hiện không? Quý Chu Chu càng nghĩ đầu óc càng loạn, quyết định dứt khoát yên lặng theo dõi chuyện gì sẽ xảy ra.
"Cô cảm thấy tôi có thể chi phối ý nghĩ của Cố tiên sinh?" Quý Chu Chu cắt ngang lời nói của cô ta.
Lý Nhu Nhu nghẹn một chút, cố nén ghen ghét mỉm cười: "Cố tiên sinh yêu thương chị bao nhiêu, trong tiệc rượu em đã biết, chỉ có chị mới có thể giúp anh Thẩm Dã. Chị Chu Chu, xin nhờ chị."
"Thật đúng theo như lời cô nói, Cố tiên sinh xót tôi như vậy, vì sao tôi còn phải giúp Thẩm Dã?"
Sắc mặt của Lý Nhu Nhu biến đổi: "Chị đây là có ý gì......"
"Em gái Nhu nhu, không phải ai cũng đều giống như cô, ôm cái đồ phế thải không thể thu hồi xem như bảo bối." Quý Chu Chu cười khẽ: "Cô cảm thấy, Cố tiên sinh đang xót tôi yêu tôi, tôi vẫn sẽ đối với một tên tra nam nhớ mãi không quên sao?"
"Chị......"
"Lần này tôi ra đây chính là muốn nói rõ ràng với cô, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa. Cô và Thẩm Dã hai người, thật sự rất phiền a, giống như ruồi nhặng vậy, có thể đừng quấy rầy tôi trải qua một ngày yên bình không?" Ỷ vào Thẩm Dã không ở đây, Quý Chu Chu không e dè chửi bới.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cho dù có một ngày xui xẻo rơi vào tay Thẩm Dã, cô chết không thừa nhận là được.
Lý Nhu Nhu bị cô nói đến sắc mặt càng ngày càng kém, thấy cô dường như đã quyết định chủ ý, toàn thân tức giận đến phát run: "Anh Thẩm Dã đối với chị tốt như vậy, sao chị lại có thể, sao lại có thể......"
"Hợp tác với đối thủ cạnh tranh của nhà tôi, hủy hoại công ty của tôi, khiến tôi hai bàn tay trắng, lại cắt đứt xã giao của tôi, bức tôi và thân thích Quý gia không tới lui nữa, để tôi hoàn toàn trở thành người cô độc. Đây chính là cách anh ta đối tốt với tôi?" Quý Chu Chu lười biếng mở miệng, mặt mày lại hơi giống Cố Quyện Thư, nhìn như vô hại nhưng lộ ra một mối nguy hiểm.
Lý Nhu Nhu rùng mình một cái, một chút máu trên mặt cũng không còn: "Nhưng tất cả những thứ này đều là do chị tự nguyện......"
Đâu chỉ tự nguyện, quả thực Thẩm Dã cầu xin một chút thì tất cả trong nháy mắt không có ranh giới cuối cùng. Quý Chu Chu đối với cách làm của nguyên nữ chính từ chối cho ý kiến, nhưng không có nghĩa những người này có thể tùy ý đối xử với cô: "Cho nên a, tôi đã không tính toán, nhưng nếu cô đến tìm tôi nữa, có thể tôi sẽ lôi nợ cũ ra nha."
Lý Nhu Nhu đột nhiên đứng lên, nghẹn nửa ngày xuất ra một câu: "Chị Chu Chu, sao chị trở nên như vậy!" Trong lời nói vậy mà vẫn thành Quý Chu Chu không đúng.
Quý Chu Chu cười nhạo một tiếng, thấy cô ta giả vờ mạnh mẽ rời đi, còn không quên bổ sung một câu: "Chuyện chúng ta gặp mặt tốt nhất đừng để cho Thẩm Dã biết, nếu không có thể anh ta sẽ biết, em gái nhỏ mà anh ta thương nhất đã sớm có tình yêu nam nữ với anh ta."
Lý Nhu Nhu cứng đờ một chút, bước chân vội vàng rời đi. Quý Chu Chu đoán chừng cô ta đã biết thái độ của mình, sau này cũng không dám ôm có hy vọng xa vời với mình. Vừa nghĩ đến nam chính bên kia xem như hoàn toàn cắt đứt với cô, thì cả người cô đều thoải mái.
Không có Lý Nhu Nhu, em gái mưa chướng mắt này, Quý Chu Chu tâm tình vui vẻ, ngay cả bánh kem cũng ngon hơn trước đó không ít. Một mình ngồi hưởng thụ một lát, thì luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Đợi đến lúc ăn tới miếng thứ tư, cô đột nhiên biết không đúng ở đâu rồi, lập tức gọi phục vụ tới, dáng vẻ muôn vàn câu hỏi: "Khi nãy lúc vị tiểu thư kia đi, trả tiền chưa?"
"Chưa trả."
"......"
Quý Chu Chu cười mỉa một tiếng, vén tóc đang lộn xộn một chút: "Ừ, tôi biết rồi."
Đợi người phục vụ vừa đi, cô lập tức lấy di động ra, bấm tên "Tội phạm giết người" ra gửi tin nhắn: Cố tiên sinh, anh đói bụng không?
Hình như Cố Quyện Thư lúc này không bận, rất nhanh trả lời lại một câu: Không đói bụng. Gửi xong anh nhìn chằm chằm phần cơm vừa mới đưa tới trước mặt mình, suy nghĩ một chút kêu Chu Trường Quân đem ra ngoài.
Mười giây sau, trên di động của anh nhận được một tin nhắn: Cũng đã đến giờ này, sao có thể không đói bụng nhỉ. Đồ ăn ở quán cà phê tôi đang ngồi ăn rất ngon, anh muốn ăn không?
Cố Quyện Thư nhướng mày: Có chuyện gì nói thẳng.
Lần này Quý Chu Chu chỉ hồi âm "......". Cố Quyện Thư thấy sáu cái chấm này, trong lòng ngứa ngáy khó hiểu, dứt khoát gọi lại: "Nói đi."
"Cố tiên sinh, mau cứu tôi......" Quý Chu Chu thấp giọng gào khóc.
Cố Quyện Thư đột nhiên đứng lên: "Làm sao thế?"
"...... Tôi không có tiền trả, anh mau tới cứu tôi."
"......"Quý Chu Chu chậm chạp không nghe thấy anh trả lời, khụ một tiếng càng thêm đáng thương: " Lý Nhu Nhu đó quá xấu rồi, đã nói cô ta mời, cuối cùng lại không trả tiền.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Hôm nay, lúc đi ra ngoài tôi đã mượn a dì phòng bếp 100 tệ, bây giờ xài hết chỉ còn lại hơn 20 tệ."
Cô vốn dĩ định trực tiếp tìm Chu Trường Quân mượn, nhưng nghĩ tới như vậy nói với Cố Quyện Thư cũng không có gì khác nhau, còn không bằng trực tiếp nói với anh.
"......"
Cố Quyện Thư lớn như vậy, lần đầu tiên chạy đến giúp người ta trả tiền. Chờ phục vụ đem một túi lớn bánh ngọt nhỏ đóng gói cẩn thận đưa đến trước mặt anh, lại nhìn Quý Chu Chu bên cạnh giống như chim cút, anh cũng không biết nên nói cái gì.
Quý Chu Chu lo sợ liếc nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi đầu: "Tôi, tôi...... Tôi vốn dĩ cho rằng Lý Nhu Nhu trả tiền đã gọi thêm vài món......"
"Nhiều như vậy, ăn hết?"
Quý Chu Chu cười gượng: "Tôi đây không phải là nhìn thấy anh ở gần đây nên muốn đến công ty đưa cho anh một chút sao." Mới là lạ, cô đơn giản chỉ là muốn hố người nhà giàu mà thôi, không ngờ chính mình bị hố.
Ngón tay Cố Quyện Thư vừa động, chầm chậm liếc cô một cái: "Đi ra ngoài chờ tôi." Đây là ý không tính toán với cô.
"Được!" Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xách túi nilon chạy đi.
Cố Quyện Thư trả tiền xong đi ra ngoài, thì nhìn thấy cô xách cái túi đi tới đi lui ở cửa, bong bóng trên người tung bay qua lại, mấy chữ phía trên rất nổi bật.
Bây giờ là buổi chiều, người bên cạnh Trung tâm thương mại rất ít, nhưng mỗi người ra vào đều là gọn gàng xinh đẹp. Đặc biệt là nữ sinh đến đi dạo phố, mọi người ăn mặc đẹp đẽ, chỉ có Quý Chu Chu tùy tiện đến quá mức, thoạt nhìn giống như tiểu đáng thương ngốc ngốc.
Tiểu đáng thương nhìn thấy kim chủ ra tới, giống như chim nhỏ lịch phịch đến trước mặt anh, hơi khẩn trương nhìn anh: "Bao nhiêu tiền?"
"Chắc hơn 3000." Cố Quyện Thư không nhìn kỹ.
Quý Chu Chu hít hà một hơi: "Mắc như vậy? Ăn cướp à!"
"Ừ......" Cố Quyện Thư bởi vì đột nhiên phát hiện người nào đó là một tiểu đáng thương, trong lúc nhất thời hơi thất thần.
Quý Chu Chu nhìn anh một cái, không nhịn được lại lén liếc mắt nhìn anh thêm một cái nữa, sau một hồi rốt cuộc không nhịn nổi: "Tôi không có tiền trả lại cho anh......"
Chân mày của Cố Quyện Thư động một cái.
"Nhưng nếu anh kiên quyết muốn tôi trả, vậy thì tôi có thể dùng sức lao động trả lại, ví dụ như đấm chân bóp vai các kiểu." Tuy là mấy ngày nữa tiền bán kịch bản sẽ đến tay một ít, nhưng số tiền này không thể để cho Cố Quyện Thư biết được, cho nên chỉ có thể như vậy.
Cố Quyện Thư đối diện với cô một lát, chầm chậm nói: "Tôi không định kêu em trả lại."
"?""Nhưng nếu em nhất định muốn trả thì cũng có thể." Không phải nhất định phải bóc lột tiểu đáng thương này, chỉ là đúng lúc trong khoảng thời gian này chân và vai của anh đều không thoải mái lắm, rất cần đấm bóp một chút.
"......" Quý Chu Chu im lặng một lát, thấy anh đi ra ngoài, nhanh chóng đi theo: "Thật ra ngay từ đầu anh định kêu tôi trả, phải không? Chỉ là nghe thấy tôi nói muốn trả, cho nên mới cố ý chọc tôi như vậy."
Cố Quyện Thư chầm chậm liếc cô một cái, không làm bất kỳ giải thích nào.
Quý Chu Chu gào khoác: "Cầu xin anh thừa nhận đi! Bằng không tôi sẽ bị mình ngốc chết!"
Cố Quyện Thư vừa nghe, nhạt nhẽo "Ờ" một tiếng. Quý Chu Chu trong nháy mắt cảnh giác: "Ờ là có ý gì?"
"Là tôi cố ý chọc giận em."
"......" Mặc dù cảm thấy ép anh thừa nhận mới trông mình không ngốc nghếch như vậy nhưng nghe xong vẫn còn tức giận a.
Quý Chu Chu tức đến như cá nóc yên lặng đi theo sau lưng Cố Quyện Thư, cho đến khi đối phương nói một câu "Đến rồi" mới dừng lại. Nhìn cửa hàng xa xỉ trước mắt, cô nghi hoặc: "Làm gì?"
"Mua quần áo."
"...... Ở đây là trang phục nữ mà?"
Cố Quyện Thư dừng một chút, nghiêm túc đánh giá cô. Quý Chu Chu bị nhìn đến cả người phát bực: "Nhìn cái gì?"
"Em muốn mặc trang phục nam cũng được." Cố Quyện Thư như có điều suy nghĩ nhìn xuống vị trí nào đó dưới cổ cô.
"...... À, cảm ơn không cần, không có chuyện gì nói thì tôi đi trước."
Cố Quyện Thư kéo mũ áo hoodie của cô lại, kéo người vào trong cửa hàng, chỉ tay chọn khoảng mười món đồ kêu cô đi thay. Quý Chu Chu ôm quần áo, trước khi bước vào phòng thử đồ xác định trước: "Anh trả tiền?"
"Ừ."
"Sẽ kêu tôi trả lại sao?"
"...... Sẽ không." Cố Quyện Thư nói xong, đã nhìn thấy Quý Chu Chu đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, ôm quần áo vui mừng hớn hở đi vào. Anh hiếm thấy nghĩ lại, có phải mình thật sự quá nghèo để nuôi cô ấy rồi không.
Kết quả ngược lại, là trong một cửa hàng tiêu hơn 30 vạn tệ, Quý Chu Chu nhìn một chuỗi số 0 trên tấm phiếu nhỏ, kích động tay cũng run rẩy: "Tôi làm một tháng chỉ 3 vạn tệ, còn bị trừ 3 năm tiền lương, quần áo này dựa vào cái gì mắc như vậy!"
"... Im miệng."
Quý Chu Chu còn muốn nói gì đó, đã bị Cố Quyện Thư không cảm xúc bịt kín miệng, cầm mấy cái túi đi ra ngoài. Hai người từ lầu một đến lầu bốn dạo một lần, cuối cùng do Giám đốc Trung tâm thương mại dẫn theo một đám nhân viên phục vụ, cung kính đưa bọn họ lên xe.
Chu Trường Quân ngồi trên ghế phụ nhìn ra sau một cái, nhịn không được khen ngợi: "Chu Chu thật xinh đẹp, quả nhiên con gái vẫn nên mặc váy."
"Cảm ơn." Quý Chu Chu cười đến mi mắt cong cong.
Lúc này cô mặc một cái váy liền màu trắng, kết hợp với một đôi giày Oxford kiểu mới, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp, giống như tiểu công chúa vậy, cùng với hình dáng trước kia hoàn toàn khác nhau. Cố Quyện Thư ở bên cạnh liếc mắt đánh giá cô một cái, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở đồng hồ đôi trên cổ tay hai người.
Ừ, rất hợp.
Lúc anh đang định dời tầm mắt đi, đột nhiên phát hiện ánh mắt của Quý Chu Chu đối diện đồng hồ trên cổ tay lộ ra tinh quang. Cố Quyện Thư dừng một chút, hâm dọa: "Nếu dám bán, tôi sẽ đem em đi bán."
"......" Sao anh ấy thấy được những suy nghĩ đó của mình!