Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân

Chương 94



Lâm Diệu cũng không biết Tần Chí đang phái người điều tra chuyện xuân cung đồ.

Tối hôm qua sau khi phát cháo, trời đã tối, cậu ở trong xe ngựa ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Lăng Dương liền tới bẩm báo, nói tối qua người được phái đi điều tra sơn phỉ đã trở về, mang theo một số tin tức bất ngờ.

"Vương gia hẳn là không đoán ra được ai đứng sau những tên sơn phỉ này." Ngụy Lăng Dương thấp giọng nói, lại không có ý úp úp mở mở, nhanh chóng nói tiếp: "Tối hôm qua mật thám nghe lén những tên sơn phỉ đó, nghe bọn chúng nhắc tới hai chữ bệ hạ, còn nói nếu làm không xong chuyện này, bệ hạ chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ."
Lâm Diệu nghe xong lời này quả thực bị khiếp sợ, cậu suy nghĩ thế nào cũng tuyệt đối không nghĩ tới những tên sơn phỉ này lại là do Lâm Duẫn Phù phái tới ngăn cản nạn dân vượt qua Yến Mông tiến vào kinh đô.

"Hắn thật ra tính kế rất hay, sợ nạn dân nhiễu loạn đô thành, uy hiếp đến việc đăng cơ, liền đơn giản phái quân đội ngụy trang thành sơn phỉ giải quyết sạch nạn dân, như vậy đã diệt trừ phiền toái, cũng không ai có thể nghĩ đến là hắn làm."
Lâm Diệu cả giận nói: "Còn những nạn dân thì sao? Tính mạng của họ không đáng giá sao?"
Những nạn dân này ngàn dặm xa xôi đi tới từ huyện Bạch Giang, dọc đường đã trải qua vô số gian nan, để đến được đô thành, mong có thể được giải cứu và sống sót.

Nhưng bọn họ ngàn lần không ngờ tới, hồng thủy không giết họ, đói khát không lấy mạng của họ, mà cuối cùng lại chết trong tay của thái tử điện hạ, cũng chính là vị hoàng đế bệ hạ tương lai vốn nên che chở bọn họ.

Ngụy Lăng Dương thở dài nói: "Vị hoàng huynh này của ngài, làm việc hung ác, không lưu tình, nếu để lâu dài tất thành họa lớn."
Một người nếu không có gì vướng bận, vậy chuyện gì cũng làm ra được.

"Đám sơn phỉ kia có bao nhiêu tên? Lực lượng như thế nào?"
"Khoảng hơn hai mươi người, mỗi người đều là thân thể cường tráng." Ngụy Lăng Dương nghiền ngẫm nói: "Ngài muốn diệt thổ phỉ?"
Lâm Diệu gật đầu: "Bọn họ đã tự nguyện làm sơn phỉ, còn giết nhiều nạn dân vô tội như vậy, cũng chỉ có thể xem bọn họ như sơn phỉ mà diệt trừ.

Nếu giữ bọn họ lại, không biết còn có bao nhiêu nạn dân sẽ chết trong tay những người này."
"Nếu diệt thổ phỉ, các ngươi có phần thắng không?"
Ngụy Lăng Dương tràn đầy tin tưởng cười nói: "Ngài cứ việc yên tâm, bệ hạ cho ngài đều là tinh nhuệ, lấy một địch mười là chuyện nhỏ, đối phó với sơn phỉ không thành vấn đề."
Lâm Diệu gật đầu nói được, phân phó Ngụy Lăng Dương bố trí người đêm nay hành động bí mật, còn dặn hắn nhớ rõ giữ lại một người sống.

Lâm Duẫn Phù làm chuyện dơ bẩn này, cũng không thể chết không đối chứng.


Ngụy Lăng Dương nhận lệnh rời đi, Lâm Diệu lại bảo hắn đi mời La Cốc lại đây, cậu có một số việc muốn dặn dò La Cốc.

La Cốc đến rất nhanh, hỏi Lâm Diệu có gì phân phó.

Lâm Diệu bàn với hắn, yêu cầu hắn trở về gặp Đoạn tướng quân trước, nhờ Đoạn tướng quân nghĩ cách giúp cậu tiến vào kinh đô.

Ban đầu cậu định bí mật vào kinh đô, đợi sau khi vào thành lại tiết lộ thân phận, nhưng phát sinh chuyện phát cháo, thân phận của Lâm Diệu cũng giấu không được.

Vả lại cậu có linh cảm rất chắc chắn rằng chờ sau khi việc phát cháo ở Yến Mông được truyền đến tai của Lâm Duẫn Phù, đối phương rất có thể sẽ tìm cách ngăn cản cậu vào thành.

La Cốc nghe xong Lâm Diệu nói cũng không phản đối, lập tức từ biệt cậu, cưỡi ngựa trở về kinh đô trước, báo cáo việc này cho Đoạn tướng quân.

Trưa hôm đó, Lâm Diệu lại tổ chức người đi phát cháo cho nạn dân.

Đêm đó gió êm sóng lặng, mấy người được Ngụy Lăng Dương phái đi diệt phỉ bước chân rất nhẹ, bóng dáng của họ ẩn vào bóng đêm, rất nhanh liền biến mất.

Trên ngọn núi ngang qua con đường tới kinh đô, binh lính giả thành sơn phỉ lơi lỏng, ngáp dài, không để ý đến nguy hiểm.

Không bao lâu, Ngụy Lăng Dương đến gặp Lâm Diệu phục mệnh, nói những sơn phỉ đó đều bị tiêu diệt, người sống bắt được cũng bị trói lại.

Lâm Diệu vẫn chưa gặp người nọ, chỉ ra lệnh cho Ngụy Lăng Dương trói người nọ lại, sau đó không dừng lại lâu mà chuẩn bị xuất phát suốt đêm đi về hướng kinh đô.

Bọn họ hành tung bí ẩn, vẫn chưa kinh động nạn dân chung quanh.

Các nạn dân chỉ phát hiện ra vương gia không còn ở đó vào rạng sáng ngày hôm sau.

Mọi người lần theo dấu vết của bánh xe tìm kiếm thì phát hiện vương gia lại đi con đường bị bọn sơn phỉ kia chiếm đóng.

Có nạn dân sợ vương gia xảy ra chuyện, liền chuẩn bị cùng nhau đi xem, ai ngờ phát hiện ra những tên sơn phỉ đó đều bị người giải quyết, đường đi cũng thông suốt.

Nghĩ đến việc vương gia phát cháo, các nạn dân sao có thể không biết việc này là ai làm, sôi nổi khấu tạ đại ân của vương gia.

Khi những nạn dân lần lượt đi về hướng kinh đô, chuyện Lâm Diệu phát cháo và diệt phỉ cũng ngày càng lan truyền, sôi nổi ca tụng Tiêu Dao Vương nhân thiện tài đức sáng suốt, là Bồ Tát sống tế thế cứu nhân.

Những lời này truyền vào tai bá tánh trong kinh thành, chẳng mấy chốc cũng đã lọt vào tai Lâm Duẫn Phù.

Bên trong cung điện trùng trùng điệp điệp, Lâm Duẫn Phù nghe nói nạn dân ca tụng Lâm Diệu thì vô cùng tức giận: "Một con tin gửi đến Tần hòa thân, hắn coi là vương gia gì.

Những nạn dân này quả thực đáng tội chết vạn lần."
Giải Đồng hầu hạ bên cạnh Lâm Duẫn Phù, thấy thế liền trấn an nói: "Thái tử bớt giận.

Lâm Diệu đã là hoàng hậu Tần quốc, cho dù còn mang thân phận Tiêu Dao Vương, cũng chỉ là chức danh giả, không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào, ngài đừng tức giận vì hắn mà hại thân mình."
Lâm Duẫn Phù hừ lạnh nói: "Ngươi biết cái gì.

Nay đã khác xưa, Lâm Diệu cũng đã sớm không phải kẻ vô dụng khi xưa.

Nếu hắn thật sự vô dụng, sao có thể sống sót trong tay Tần Chí tàn nhẫn thô bạo đến bây giờ, còn làm Tần Chí phục tùng hắn, phong hắn làm hoàng hậu, độc chiếm hậu cung.

Lần này, hắn rõ ràng là nhắm vào ta."
Khi Lâm Duẫn Phù đang nói, liền có người hầu tới báo, nói thừa tướng Ngô Kiền Cán cầu kiến.

Lâm Duẫn Phù liền nói: "Cho hắn tiến vào."
Ngô Kiền Cán mặc quan bào thừa tướng, hơn năm mươi tuổi, để chòm râu, dáng vẻ không nhanh không chậm.

Từ đầu đến cuối ông đều đứng bên Lâm Duẫn Phù, vì hắn bày mưu tính kế, trợ giúp hắn xưng đế.

Đường Nhai là võ tướng, Ngô Kiền Cán là văn thần, hai người này chính là phụ tá đắc lực của Lâm Duẫn Phù, trợ giúp rất nhiều để hắn ngồi vững giang sơn.

Lâm Duẫn Phù cho người hầu lui, triệu kiến Ngô Kiền Cán một mình.


"Thừa tướng cũng nghe nói tin tức Lâm Diệu tới Hạ?"
Ngô Kiền Cán gật đầu: "Nạn dân rất khen ngợi hắn, bá tánh trong kinh cũng nghị luận sôi nổi.

Tiêu Dao Vương lần này đến, rất bất lợi với ngài."
Ông đã sớm khuyên điện hạ trước hết cứu tế nạn dân, như thế còn có thể thu phục lòng dân, nhưng điện hạ tự tin có thể đối phó với nạn dân, sợ ảnh hưởng việc đăng cơ, lựa chọn khư khư cố chấp, tạo thành cục diện hiện tại lòng nạn dân hướng về Tiêu Dao Vương cũng đúng là không có cách nào.

"Chẳng qua là mấy nạn dân, lại có thể như thế nào." Lâm Duẫn Phù thấp giọng nói: "Lâm Diệu tới không có ý tốt, vậy ngăn hắn lại, đừng cho hắn vào kinh."
Ngô Kiền Cán thở dài: "Đã muộn.

Theo thần biết, lúc này hắn đã vào kinh."
"Sao có thể? Ai cho hắn vào?"
"Đoạn Tề Đoạn tướng quân." Ngô Kiền Cán nói.

Lâm Duẫn Phù nhíu mày: "Đoạn Tề này, luôn là năm lần bảy lượt chống lại ta! Một khi ta lên ngôi, nhất định không thể giữ hắn."
"Trong tay Đoạn Tề nắm giữ Ngự lâm quân, hiện tại không thích hợp ra tay với hắn.

Nhưng Đoạn Tề bây giờ công khai cho vương gia vào thành, rõ ràng là có ý chống đối ngài, ngài cần phải cẩn thận hơn với hắn."
Lâm Duẫn Phù nhíu mày gật đầu, tâm tình rất bực bội.

Hai người lại thảo luận về chuyện xảy ra, Ngô Kiền Cán trước khi đi nghĩ tới điều gì đó lại dặn dò: "Thần nghe nói điện hạ và Đường tướng quân gần đây có mâu thuẫn, mong rằng điện hạ lấy đại cục làm trọng, chớ nên xích mích với Đường tướng quân vào lúc này, để tránh người ngoài lợi dụng."
Lâm Duẫn Phù nhớ tới Đường Nhai, tâm tình tức khắc càng bực bội, lung tung gật đầu.

Chờ Ngô Kiền Cán đi rồi, Lâm Duẫn Phù lại nhanh chóng gọi thủ hạ tới, hỏi hắn đã tìm thấy mật thư chưa.

"Vẫn chưa." Thuộc hạ sợ hãi nói: "Những người hầu bên cạnh Tiên hoàng đều bắt lại nghiêm hình tra tấn theo ngài phân phó, nhưng không người nào biết tung tích của mật thư."
Lâm Duẫn Phù thở hổn hển, tức giận suy sụp nói: "Vậy tiếp tục tra tấn, tiếp tục điều tra, cho dù lật tung hoàng cung, cũng phải tìm được mật thư!"
Hắn hiểu rõ hơn ai hết, nếu bức mật thư kia bại lộ, hắn sẽ hoàn toàn xong đời.

Trước khi chết Lâm Hầu Đình còn lưu lại một chiêu, quả thực đáng giận.

Bên ngoài cổng thành Hạ, xe ngựa của Lâm Diệu được người Đoạn Tề phái tới hộ tống thuận lợi vào kinh.

Sau đó, xe ngựa âm thầm dọc theo hẻm nhỏ hẻo lánh đến một ngôi nhà quạnh quẽ, Ngụy Lăng Dương tiến lên gõ cửa.

Cổng nhà nhanh chóng được mở ra, người mở là một lão nhân lưng còng, nhìn thấy bọn họ, ánh mắt có chút cảnh giác.

Cho đến khi Lâm Diệu đưa ra lệnh bài kia, lão nhân mới rất khiếp sợ mà vội vàng cung kính nghênh đón họ đi vào.

Sau khi mọi người vào cửa, lão nhân đầu tiên là nhìn xung quanh, thấy không có người để ý, liền nhanh chóng đóng cửa lại.

"Khương Triều bái kiến hoàng hậu." Lão nhân quỳ xuống đất nói: "Thuộc hạ mấy năm nay phụng lệnh bệ hạ ẩn nấp ở Hạ, chưa từng chậm trễ.

Ngài ở chỗ này tuyệt đối an toàn, nếu có lệnh xin cứ việc phân phó thuộc hạ."
Ông tuy lưng còng nhưng tinh thần lại rất tốt, hiển nhiên dáng vẻ già yếu lúc nãy là giả vờ.

"Mau đứng lên." Lâm Diệu đi tới đỡ ông, tò mò hỏi: "Làm sao ngươi biết thân phận của ta?"
Khương Triều nào dám để hoàng hậu giúp đỡ, vội vàng nhanh chóng đứng dậy, không dám nhìn trộm dung mạo như thiên nhân của hoàng hậu, cúi đầu nói: "Thuộc hạ dù chưa gặp qua hoàng hậu, nhưng lại sớm nghe nói về mỹ mạo của hoàng hậu, không ai có thể sánh bằng.

Bởi vậy vừa thấy liền biết."
Lâm Diệu buồn cười nói: "Ngươi ăn nói cũng khá.

Nhưng thân phận ở Tần quốc hành sự ở đây có nhiều bất tiện, sau này ngươi nên gọi ta là vương gia giống như bọn họ đi."
Khương Triều không dám cãi lời, tất nhiên là cung kính nói vâng.

Mọi người đều gập ghềnh suốt chặng đường, đến lúc này cuối cùng có thể đặt chân nghỉ ngơi.

Khương Triều nhanh chóng chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn đưa tới.

Lâm Diệu thân phận tôn quý, ngồi một mình ở thượng vị, những người khác ngồi chung quanh bàn vuông phía dưới.


Thức ăn thơm phức, Lâm Diệu cũng bị khơi dậy cảm giác thèm ăn, ăn rất nhiều.

Cậu đang ăn, chợt nhớ tới cảnh tượng phồn vinh trong thành nhìn thấy khi vào thành, nghĩ đến ngoài thành thi cốt khắp nơi, lại nghĩ tới vô số xương khô chết đói bên vệ đường, không khỏi cảm thấy châm chọc.

Bên ngoài thành thi cốt khắp nơi, nhưng bên trong thành lại dồi dào phồn vinh.

Chỉ cách nhau một bức tường, lại giống như trên trời và dưới đất.

Sau khi ăn xong Lâm Diệu cảm thấy mỏi mệt, liền về phòng nghỉ ngơi trước, có lẽ là vì quá mỏi mệt, một giấc này Lâm Diệu ngủ rất ngon, không nằm mơ.

Khi cậu tỉnh dậy, đẩy cửa ra, phát hiện một tiểu nha đầu khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi đứng bên ngoài, dáng người gầy gò, nhỏ nhắn nhưng nhìn rất gọn gàng, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ.

"Tiểu Thước bái kiến công tử." Tiểu nha đầu nhìn thấy Lâm Diệu không giấu được căng thẳng, cung kính hành lễ nói: "Nô tỳ là do quản gia mua tới hầu hạ ngài."
Lâm Diệu sửng sốt, không nghĩ tới Khương Triều động tác nhanh như vậy.

Cậu ngủ trưa một lát, cả nha hoàn đều mua tới.

Cậu vốn không cần người hầu hạ, nhưng tới cũng tới rồi, không thể đuổi ra.

"Ngươi ký khế bán mình?"
"Đúng vậy."
"Ai bán ngươi?"
"Là nô tỳ tự mình muốn bán.

Cha nô tỳ lên núi hái thuốc bị ngã xuống ly thế, nương bệnh tật ốm yếu, còn phải chăm sóc hai đệ đệ một muội muội, nô tỳ là tỷ tỷ, bán mình có thể xin cơm ăn, còn có thể cứu gia đình."
Lâm Diệu đánh giá Tiểu Thước, mười ba, mười bốn tuổi vốn nên được cha mẹ chiều chuộng, yêu thương.

"Vào đi, có biết chải đầu không?" Lâm Diệu xoay người đi vào phòng: "Không cần sợ, ta không phải người xấu.

Cũng không cần tự xưng nô tỳ, cứ như mọi khi là được."
Tiểu Thước ngơ ngác nhìn Lâm Diệu, có linh cảm vị công tử này không giống với những người khác.

Nàng vốn dĩ lo lắng công tử có thể không hài lòng với nàng, hoặc là rất khó hầu hạ sẽ làm khó dễ nàng, không biết sao lập tức thấy yên tâm hơn nhiều.

"Dạ." Nàng vội vàng theo vào.

Lâm Diệu ngồi trước gương để Tiểu Thước chải tóc, động tác của nàng nhanh chóng lưu loát, nhanh chóng chải tóc xong cho Lâm Diệu.

Lâm Diệu thuận tay đưa cho nàng trâm cài.

Tiểu Thước cẩn thận cầm chiếc trâm cài thoạt nhìn cực kỳ giá trị kia, cài vào tóc cho Lâm Diệu.

Sau khi cài xong, nàng nhìn trâm cài kia, lại không khỏi khen ngợi tự đáy lòng: "Trâm cài này của công tử thật là đẹp."
"Đẹp sao?" Lâm Diệu hơi nghiêng người, cười nhìn cây trâm trong gương, giọng nói ôn nhu: "Là phu quân của ta khắc cho ta.

Hắn nghe người ta nói tự tay làm trâm cài thì có thể bạch đầu giai lão, liền lén ta điêu khắc trâm cài, còn giấu không cho ta biết."
"Vậy phu quân của ngài nhất định rất yêu ngài."
"Đúng vậy, hắn quả thật yêu ta." Lâm Diệu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ xa nhìn về hướng Tần quốc, giọng nói không giấu được tưởng niệm: "Ta cũng rất yêu hắn.".


Bình Luận (0)
Comment