Editor: Tiểu Tinh Thần
Kỉ Tịch thầm mắng một tiếng lão lưu manh, cậu không nhanh không chậm che lại đồ ngủ, nửa tựa vào đầu giường đắp chăn lại, vươn ngón trỏ tay phải ra trước màn hình, ủy khuất nói với Cố Tử An: "Cố ca, đầu ngón tay em cũng đau."
Cố Tử An lập tức ngồi thẳng người, tay phải nhanh chóng rút ra khỏi quần, hai tay cầm điện thoại di động, cẩn thận nhìn chằm chằm ngón tay hơi hồng, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Lại bị bỏng hay đứt tay do nấu ăn?"
Thật không biết cái con người có thể đốt cháy nhà bếp trong nhà hắn, giờ lại không biết lại phá hoại cái gì của tổ tiết mục đây.
Kỉ Tịch xoa xoa đầu ngón tay, cười hắc hắc: "Em trèo thang lên cây hái mận, bị cành cây rạch một cái."
Cố Tử An nhìn nửa ngày, nhìn thấy trên đầu ngón tay có một vết hồng hồng mơ hồ nho nhỏ, thầm nghĩ cái này không phải rất dễ dàng à, cho miệng mút là được rồi, nhưng mà đáng tiếc người này không ở bên cạnh.
Một giây sau liền thấy Kỷ Tịch dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ vết thương, tiếp theo lại đưa ngón tay vào miệng mút.
Cố Tử An cảm giác máu cả người mình đều chạy xuống bụng, nơi đó giống như là tụ tập một ngọn lửa, trong đầu cũng không tự chủ được mà tưởng tượng đổi đầu ngón tay thành một thứ khác nóng bỏng, chính là cái miệng nhỏ nhắn này... Nó có quá nhỏ không ta?
"Cố ca, anh nghĩ sao?" Kỷ Tịch đem đầu ngón tay dính nước miếng tùy tiện lau lên áo ngủ, trong con ngươi trong suốt nước lấp lánh nước trông vô tội mà hấp dẫn.
Cố Tử An hơi dời tầm mắt, yết hầu lăn qua lại hai cái, chuyển đề tài khác: "Tham gia chương trình có mệt không?"
Kỉ Tịch nhìn chằm chằm vào người trong màn hình, cảm giác vành tai của cậu dường như đỏ lên, nghĩ nghĩ lại nguyên nhân chắc chắn là do ánh sáng.
Cậu nghe Cố Tử An hỏi về chuyện này, lập tức nở nụ cười: "Cố ca, em cảm thấy mình kiếm được nhiều tiền, đây đâu phải là ghi hình chương trình, đây chính là bỏ tiền mời chúng em đi nghỉ mát! Nơi này thật sự rất vui vẻ nhàn nhã, còn có mấy người giống như bạn bè cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, nhàm chán mà hái trái cây câu cá."
Ngay sai đó cậu lại thở dài, ngữ khí cũng nhẹ lên: "Cố ca, hôm nay em ngồi trên ghế mây dưới gốc cây nho kia, đặc biệt muốn anh cùng đến đây cùng trải nghiệm cuộc sống như vậy, thấy anh mỗi ngày vất vả thật mệt mỏi, ở trong công ty không thoải mái, về nhà cũng ngủ không ngon giấc, còn phải ngày ngày đêm đêm đề phòng người khác hại anh."
Cố Tử An cảm giác trái tim mình giống như bị nước suối ấm áp bao vây, loại cảm giác ấm áp chưa bao giờ cảm nhận được, từ trái tim lan tràn đến tứ chi khắp người.
Sau khi hắn sống lại, mỗi người đều coi hắn là thần thoại cao cao tại thượng, là ma quỷ ngoan lệ âm độc, bọn họ sợ hắn, kính ngưỡng hắn, cừu hận hắn, duy chỉ có mỗi cậu coi hắn là người có máu, có tư tưởng có tình cảm, cũng sẽ mệt mỏi, là người.
Hắn ép buộc mình thu liễm loại cảm giác xa lạ này, hừ nhẹ một tiếng nói: "Em cảm thấy tổ tiết mục của các em có thể mời được tôi sao?"
Kỷ Tịch nằm xuống giường: "Đúng vậy, anh có nhiều tiền như vậy, còn cần quan tâm đến những thứ đó làm gì."
Cậu và Cố Tử An vốn không cùng một loại người, Cố Tử An căn bản khinh thường cũng chướng mắt cuộc sống nhàn nhã lãng phí sinh mệnh này.
Nhưng cậu cũng không phải là người có chí lớn, chỉ muốn thoải mái sống cuộc sống nhỏ của mình, bằng không ở trong thế giới kia, cậu cũng sẽ không buông tha cho con đường sáng chói mà cha mẹ đã trải ra, lựa chọn đi làm một giáo viên đại học vô danh.
"Cố ca, hôm nay là ngày mấy vậy?" Kỷ Tịch nhìn Cố Tử An đăm chiêu, đột nhiên hỏi một câu.
Cố Tử An: "Ngày 18, làm sao vậy"
Kỷ Tịch yên lặng tính toán cách kỳ hạn nửa năm còn bao lâu, dù sao cũng không có khả năng trải qua cả đời với nam nhân hoàn mỹ như vậy, vậy thì hãy làm bia đỡ đạn không tim không phổi cho anh ta, thỏa mãn bản thân tận tình phục vụ hắn trong sáu tháng này vậy, trong giọng nói của cậu mang theo chút ý tứ không rõ xôn xao: "Cố ca, cám ơn anh giúp em giải quyết phiền toái lớn kia Trì Tu Minh."
Cố Tử An bị Kỷ Tịch dắt đi một lúc lâu, cảm giác cảm xúc của mình hoàn toàn bị tiểu yêu tinh này dắt đi, hắn hít sâu hai cái ổn định tâm tư, nhướng mày hỏi cậu: "Vậy em định cảm tạ tôi như thế nào?"
Tiểu tử này vẫn rất có ý thức phòng ngừa an toàn, đụng phải nữ sinh giả vờ là fan, còn biết mở trước chức năng ghi âm trong điện thoại.
Kỷ Tịch nháy mắt với hắn: "Không phải vừa rồi em đã cảm tạ rồi sao? Anh muốn xem cái gì em đều đã cho anh xem, nếu anh không hài lòng, vậy em đành phải lấy thân hứa hẹn."
Cố Tử An cắn răng: "Ngày nào sẽ trở về?"
Kỷ Tịch lấy tay che ngực, ra vẻ kinh hãi nói: "Cố ca, anh muốn em trở về làm gì?"
Cố Tử An nhếch nửa khóe miệng, thấp giọng nói: "Như em mong muốn."
Làm - Em
——
Sáng hôm sau, Kỷ Tịch mơ hồ bị tiếng gà trống đánh thức, đang chuẩn bị xoay người tiếp tục ngủ, cảm giác được nửa người bay lên không trung, ngay lúc sắp từ trên giường rơi xuống, cậu mạnh mẽ giữ chăn, rất nhanh ưỡn thắt lưng, lúc này mới an toàn trở lại giường.
Vừa nhìn thời gian mới năm giờ sáng, giật mình sợ quá mức, cảm giác chắc chắn là không ngủ được nữa, không bằng dậy sớm một chút chuẩn bị cho mọi người một bữa sáng thịnh soạn.
Rửa mặt một phen, thay quần áo xong, Kỷ Tịch đẩy cửa phòng ra, vừa lúc nhìn thấy cửa đối diện cũng bị đẩy ra: "Lãnh ca, sao anh cũng dậy sớm như vậy?"
Lãnh Ngạn ngáp một cái, ghé vào bên tai Kỷ Tịch thần bí nói: "Hôm nay có một tổ tông tới đây, khẩu vị của hắn khó tính, tôi phải đi vườn rau xem có cái gì, nếu không được gì tôi sẽ đi chợ xem một chút."
"A." Hai người bận rộn một thời gian, Kỷ Tịch chưa từng thấy qua bộ dáng cẩn thận hầu hạ người khác của anh như vậy, đôi mắt tựa tiếu phi tiếu hỏi anh, "Khách mời phi hành*?"
(là khách mời chỉ tham gia một tập)
Lãnh Ngạn đặt cánh tay lên vai Kỷ Tịch, hai người như anh em tốt đi xuống lầu, anh oán giận với Kỷ Tịch: "Đúng vậy! Tiểu tổ tông này* vốn đã đủ khó hầu hạ, người sắp tới lại là một ảnh đế, chậc chậc, người này tính tình lại càng khó chìu hơn vô cùng."
(Lãnh Ngạn tự chỉ chính mình)
Kỉ Tịch nghe ra được một tia không thích hợp, trong lời nói oán giận này của anh, thế mà lại nghe thấy một ít khoe khoang cùng sủng nịnh.
Cậu tò mò, "Là ai, mau kể cho tôi nghe."
Tốt xấu gì cũng là ảnh đế, đợi lát nữa nếu không nói được tên sẽ xấu hổ biết bao.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi phòng khách, Lãnh Ngạn đẩy Kỷ Tịch về phía phòng bếp một phen, tự mình đi về phía hậu viện, cười ha ha: "Mau đi nấu cơm đi, tổ tiết mục nói giữ bí mật, tôi cũng không thể nói cho cậu biết."
Kỷ Tịch giống như đùa giỡn cũng hừ với anh một tiếng: "Được rồi, tôi lập tức chuẩn bị bữa sáng phong phú, người không có tên, cũng không có phần nha."
Lãnh Ngạn không sao cả tiếp tục đi về phía trước: "Bữa sáng của tiểu tổ tông tôi chỉ ăn thịt trâu, đầu bếp Kỷ ngài có lợi hại hơn nữa, cũng không biến được thành thịt bò."
Sau khi ăn sáng, năm người vừa làm việc vừa trò chuyện trong sân.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài sân, mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Lãnh Ngạn đang bổ củi, vội vàng ném búa xuống, bước chân đi nhanh về phía cửa.
Kỷ Tịch thật sự tò mò vị khách này là ai, cũng đi theo.
" Xin chào mọi người, tôi là Trì Ảnh, kính xin chiếu cố nhiều nha!" Một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cửa.
Kỷ Tịch thầm nghĩ ảnh đế không phải nam sao, động tác trong tay cũng không chậm trễ, nhận lấy hành lý trong tay Trì Ảnh liền dẫn người đi vào trong biệt thự: "Xin chào, tôi giúp cô xách hành lý đến phòng trước."
"Xin chài mọi người, tôi là Giang Lục."
Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Kỷ Tịch vội vàng quay đầu lại, liền thấy Lãnh Ngạn cười như hoa, một tay xách hành lý Giang Lục, một tay xoa đầu Giang Lục.
Giang Lục rõ ràng không kiên nhẫn: "Đang ghi hình chương trình, anh có thể chú ý một chút về chuyện này không?"
"Chào, Giang Lục." Kỷ Tịch đứng lại chào hỏi anh ta.
Ngay khi Giang Lục vừa nhìn thấy Kỷ Tịch, biểu tình ngay lập tức có điểm không được tự nhiên.
Bộ phim của anh ta vừa quay xong, chuẩn bị xong cho một tháng nghỉ ngơi, người đại diện hỏi anh ta có muốn nhận quay chương trình này hay không, anh ta vốn đã chuẩn bị cự tuyệt. Nghe nói Kỷ Tịch là khách mời thường trú của chương trình này, lúc này anh ta liền đáp ứng, anh ta muốn đến xem, người có thể khiến Cố Tử An coi trọng rốt cuộc như thế nào.
Trước kia Cố Tử An không cho mình một khuôn mặt tốt, anh ta còn có thể an ủi mình, Cố Tử An không có tâm tư yêu đương, nhưng nếu hắn đã có thể tiếp nhận một tiểu minh tinh, vì sao lại không thể tiếp nhận mình.
Anh ta từ một nhị thế tổ không học vấn không nghề nghiệp, liều mạng mài giũa diễn xuất đoạt giải ảnh đế, đều là vì khiến Cố Tử An chú ý mà thôi, nhưng hiện tại, tất cả dường như đều không còn ý nghĩa.
Lại nghĩ đến đêm đó mình uống quá nhiều thiếu chút nữa té ngã, cũng là người này đỡ mình một phen, anh ta chỉ thản nhiên đáp: "Ừ, xin chào."
Kỷ Tịch biết người này chính là tiểu tổ tông của Lãnh Ngạn, cậu không để ý đến sự lãnh đạm của Giang Lục, nhiệt tình nói: "Để Lãnh ca dẫn anh đi dạo một vòng trước đi, tôi giúp anh xách vali."
—
"Lục Lục! Em luôn đứng ở cửa phòng bếp làm gì, đến bên kia ngồi một lát đi, anh rót cho em ít nước sơn trà lạnh, đầu bếp Kỷ làm, ngon lắm, đi thôi, chúng ta đi qua nếm thử." Lãnh Ngạn nói.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài không cần gọi nhũ danh của em, em thích đứng ở đây, anh dám quản em à." Giang Lục nhìn chằm chằm bóng dáng Kỷ Tịch nấu ăn, thầm nghĩ, chẳng lẽ một nam nhân cao cao tại thượng như Cố Tử An cũng có thể bị thủ đoạn thô tục như nấu cơm nắm giữ sao?
Lãnh Ngạn theo ánh mắt Giang Lục, nhìn về phía Kỷ Tịch ngay cả nấu ăn cũng đẹp trai mười phần, nhớ tới lần trước Giang Lục nói với mình, em ấy có người mình thích, Lãnh Ngạn thật cẩn thận thăm dò: "Lục Lục, Kỷ Tịch có bạn trai rồi, em biết không?"
"Bạn trai!" Những lời này vừa vặn chọc trúng trái tim Giang Lục, anh ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Lãnh Ngạn, tâm tình có chút kích động, "Làm sao anh biết là bạn trai?"
Không phải là tiểu tình nhân do kim chủ bao dưỡng? Nấu cơm là có thể nắm bắt được Cố lão đại trở thành bạn trai?
Lãnh Ngạn thấy phản ứng của anh ta lớn như vậy, trong lòng lạnh lẽo, xong rồi, người người này thích sợ không phải thật sự là Kỷ Tịch chứ: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, bạn trai cậu ấy đối xử rất tốt với cậu ấy, hai người rất ân ái..."
Ai ngờ Giang Lục phản ứng càng lớn, anh ta lắc tay Lãnh Ngạn kéo cánh tay anh một cái: "Anh mà làm phiền em nữa, hai chúng ta lập tức tuyệt giao."
Lãnh Ngạn: "......" Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn dùng chiêu này, rõ ràng còn giống như một đứa trẻ, luôn muốn làm ra vẻ am hiểu chuyện yêu đương (tìиɦ ɖu͙ƈ), có phải không quá đạo đức hay không.
—
Bảy người vây quanh trước bàn ăn cơm trưa, Kỷ Tịch nhìn Giang Lục cảm thấy rất thú vị, người này đối với những người khác đều lễ phép thân thiện, duy chỉ có đối với Lãnh Ngạn, vĩnh viễn là một bộ dạng tiểu hài tử được nuông chiều mà làm kiêu.
"Lục Lục, mau nếm thử món ăn này xem ngon không." Lãnh Ngạn gắp cho anh ta một đũa, đây là Lãnh Ngạn dựa theo khẩu vị của Giang Lục, tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tận tình hướng dẫn đầu bếp Kỷ làm.
Ở cửa phòng bếp ngửi thấy mùi thơm cả buổi sáng, lúc này lại nhìn một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc, anh ta đã sớm đói bụng, ngại ống kính, anh ta chỉ có thể thừa nhận tài nấu nướng của Kỷ Tịch: "Tiêu chuẩn của đầu bếp Kỷ có thể mở nhà hàng rồi."
"Tôi cũng có ý nghĩ này, nếu một ngày nào đó tôi rút lui, tôi sẽ mở một nhà hàng nhỏ, cung cấp hai bàn mỗi ngày." Kỷ Tịch theo lời anh ta nói.
Hà Sanh cười nói: "Đồ đệ, sư phụ muốn làm trở thủ cho cậu, thuận tiện lủm mấy miếng."
Mọi người đều cười rộ lên.
Giang Lục quan sát Kỷ Tịch vào sáng sớm, ai cũng tiếc nuối nói, người này chỗ nào cũng tốt, đáng tiếc là bạn trai Cố Tử An.
Ăn cơm xong, Lãnh Ngạn tự giác giúp Kỷ Tịch rửa chén, thật sự là tìm hiểu tin tức: "Kỷ Tịch, em rất quen Lục Lục?"
"Gặp qua một lần ở cao ốc Mộng An." Kỷ Tịch đưa chén rửa sạch cho Lãnh Ngạn, thuận miệng hỏi, "Hai người quen nhau rất lâu rồi à."
Lãnh Ngạn vừa cân nhắc duyên phận này, vừa nói: "Ừm, khi còn bé là hàng xóm, ba em ấy và ba tôi quan hệ rất sắt đá*." Nghĩ đến Giang Lục, anh lại bắt đầu khen ngợi, "Giải trí Mộng An vừa ký hợp đồng với em ấy, Lục Lục chính là một tiểu hỗn tử*, tuy rằng Cố tổng có tài nguyên gì cũng đều ưu tiên em ấy, bất quá vẫn là đứa nhỏ này tự mình tranh giành."
(Gắn bó
Cậu bé lanh lợi phá phách)
Kỷ Tịch lau tay sạch sẽ: "Đường dài xa xôi mờ mịt, đồng chí Lãnh Ngạn còn cần tiếp tục cố gắng!"
Trong lòng lại nói, Cố Tử An thì ra là nâng đỡ nhiều Giang Lục như vậy sao.
—
Chiều ngày thứ ba, buổi ghi hình đầu tiên của 《Đây là cuộc sống 》đã kết thúc.
Kỷ Tịch được Tân Vũ hộ tống, bay đến thành B rồi từ sân bay chạy tới nhà Cố Tử An, đã hơn tám giờ tối.
Cậu vội vàng chào hỏi Lý quản gia, trên lầu giống như có chuyện gì đang hối thúc cậu vậy, Kỷ Tịch mang theo tâm tình nhảy nhót nhanh chóng chạy lên lầu, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp mở cửa phòng ngủ Cố Tử An.
Cố Tử An nghe thấy tiếng mở cửa, ném sách trong tay, thanh âm lạnh lùng vang lên: "Đứng yên đừng nhúc nhích. "
Trên mặt Kỷ Tịch còn có nụ cười chưa kịp thu hồi lại, nghe vậy dừng bước, thành thật đứng ở cửa, trên khuôn mặt mang theo sắc mặt vui mừng chậm rãi chuyển thành ủy khuất cùng mất hứng: "Cố ca, là em, anh làm gì vậy, em vất vả ghi hình xong chương trình, không chậm rãi dù chỉ một phút, liền nhanh chóng bay về, không phải anh nói đêm nay muốn làm cái gì đó sao, anh lại..."
"Câm miệng, đừng nhúc nhích." Cố Tử An nửa dựa vào giường, vẻ mặt đề phòng cùng cảnh giác, "Tôi hỏi em vài câu trước."
Kỷ Tịch: "Dạ."
Cố Tử An: "Em còn bị thương ở thắt lưng không?"
Kỷ Tịch: "Không còn."
Cố Tử An: "Ngày mai em có chương trình nào cần quay không?"
Kỷ Tịch: "Không có."
Cố Tử An: "Buổi tối có ăn khuya không?"
"Không có" Kỷ Tịch không kiên nhẫn, xoay người muốn đi, "Cố ca, sao anh lại giống như thẩm vấn phạm nhân, em không có hứng thú nữa, em muốn xuống lầu ngủ, anh tìm cô nương năm ngón tay của anh chơi đi."
Cố Tử An xốc chăn ra xuống giường: "Đứng lại."
Hắn ở trần, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ eo thấp, nam nhân vai rộng, eo hẹp mông vểnh, cơ ngực, cơ bụng săn chắc xinh đẹp, chân dài thẳng tắp hữu lực, hắn sợ Kỷ Tịch tức giận thật sẽ đi xuống lầu, ngay cả dép lê cũng không thèm mang
Kỷ Tịch quay đầu, nhìn thấy Cố Tử An như vậy từng bước từng bước đi về phía cậu, nhất thời tim đập nhanh hơn, hai chân nhũn ra, hô hấp không thông, cậu thậm chí sợ mình chảy máu cam còn nhanh chóng lau mũi một chút.
"...... Cố...ca. "Chống lại du͙ƈ vọиɠ nồng đậm trong mắt Cố Tử An. Nhìn, cậu đột nhiên có chút sợ, người này thể lực tốt như vậy, nội tiết tố lại bạo liệt, như vậy còn chưa có động tác thực đúng nghĩa, mình dã mềm nhũn, nếu thật sự là mũi tên đã lên dây, thật đúng là không dám nghĩ, đó sẽ là chuyện sảng khoái kíƈɦ ŧɦíƈɦ hạnh phúc cỡ nào trời!
Cố Tử An lấy tay lau nước miếng trên khóe miệng cậu, nhanh chóng ôm ngang người đã trở nên si mê, đi vào phòng tắm.
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Kỷ Tịch (hai tay chắp lại đặc biệt thành kính): lần này hãy để tôi thuận lợi bắn pháo!
Tôi xin lỗi vì đã đăng trễ ngày hôm nay.
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.
-Tui thấy cậu bạn Giang siêu dễ thương >