Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 44

Editor: Tiểu Tinh Thần

Vào tháng 12, một trận tuyết rơi hiếm hoi ở miền Nam, những cánh đồng lúa mì và trên mái nhà trắng xóa.

Kỷ Tịch mặc một bộ quần áo bông nhàn hạ màu trắng, đang đứng trong sân cầm chổi, quét một lớp tuyết mỏng trên mặt đất.

Cách đó không xa Giang Lục và Tô Tầm còn có khách mời nam mới tới đang hi hi ha ha ném tuyết vào nhau chơi đùa, tiếng cười vừa dễ nghe vừa vui vẻ.

"Tô Tầm, bên cạnh cậu có vũng nước, cậu cẩn thận một chút, đợi lát nữa để giày không bị ướt." Kỷ Tịch cầm chổi lớn, ngữ khí giống như chủ nhiệm lớp dặn dò học sinh đùa giỡn.

"A!" Tô Tầm cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày đầu thỏ lông xù của mình, ném tuyết lên người Giang Lục, tức giận nói, "Hai người kia, hồi nãy là ai đẩy em hả? Giày của em ướt hết rồi, mau trả lại cho em đi." Thấy hai nam sinh vẫn chơi đùa cô, cô dậm chân, bĩu môi nhìn về phía Kỷ Tịch nói, "Tiểu Kỷ ca, anh xem hai người bọn họ không có nhường nhịn em tí nào, còn hay khi dễ em nữa."


Kỉ Tịch cười lắc đầu nói: "Lục Lục, hôm qua không phải anh nói muốn ăn thịt gà nướng hạt dẻ sao? Đã 10 giờ rồi, anh đã bóc vỏ chưa? "

"A, hạt dẻ của tôi đâu!" Giang Lục ném tuyết trong tay, vỗ vỗ ót nói, "Đúng rồi, tôi cho Ngạn Ngạn rồi." Lập tức đi dạo một vòng chung quanh, "Lãnh Ngạn đâu, anh ấy mang theo hạt dẻ của tôi chạy trốn khỏi chương trình đấy à."

"Ngạn ca đang ở trong bếp!" Nam khách mời mới nói, cậu ta tên là Lệ Song, là thành viên của nhóm nhạc nam, tuổi không lớn, hát nhảy đều tốt, thời còn là thực tập sinh cũng chịu rất nhiều khổ cực.

Thấy Giang Lục đi về phía phòng bếp, cậu ta cầm chổi, vội vàng rời khỏi nơi thị phi của Tô Tầm: "Tiểu Kỷ ca, em tới giúp anh."

"Tôi dọn dẹp con đường này một chút là xong rồi, những thứ khác không cần quét. "Kỷ Tịch nhìn bàn tay đỏ bừng của cậu ta chơi đùa với tuyết lạnh, lại nói, "Cậu mau vào phòng sưởi ấm một lát đi, ở đây toàn là tuyết rơi, sao cậu còn mặc áo khoác mỏng vậy, không lạnh à?"


"Hehe." Lệ Song cười nói, "Em không lạnh."

Tô Tầm trêu ghẹo Kỷ Tịch nói: "Tiểu Kỷ ca, anh còn nói người ta, anh có giác ngộ làm minh tinh không? Bọc như bánh chưng, anh không có một chút gánh nặng thần tượng nào sao?"

Kỷ Tịch thấy quét đã ổn, đặt chổi ở góc tường, đang muốn nói chuyện, thấy Hà Sanh và Lê Thấm một mình bưng một ly trà nóng, chậm rãi từ trong phòng đi ra.

Hà Sênh nhìn Kỷ Tịch mặc áo bông màu trắng, cười nói: "Tô Tầm nói gì kỳ á, đồ đệ của tôi làm sao giống cái bánh chưng được, đây rõ ràng là một bánh trôi!"

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Kỷ Tịch, đều cười ha ha.

Lãnh Ngạn lột xong hạt dẻ, từ phòng bếp sóng vai đi về phía này với Giang Lục, nhìn Kỷ Tịch cũng cười nói: "Bánh chưng hay bánh trôi gì chứ, các ngươi đừng khi dễ người khác, búp bê tuyết này rất đáng yêu mà!"


Cảm giác được Giang Lục dùng khuỷu tay khều anh một cái, anh buông tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Giang Lục, nhìn Kỉ Tịch tiếp tục nói, "Nhưng mà vẫn không nên mở miệng, vừa nói chuyện đã biết là một người cha già quan tâm."

Lập tức quay đầu nhìn Giang Lục: "Làm sao Lục Lục?"

Giang Lục vốn nghe Lãnh Ngạn khen Kỷ Tịch đáng yêu, trong lòng anh ta kh đãông vui, nghe thấy câu sau của Lãnh Ngạn, anh ta vung tay Lãnh Ngạn lên, cười khoa tay múa chân: "Ôi chao, anh nói rất đúng á! Hôm qua em ở  cái ao cá nhỏ sân sau kia câu cá, không đứng vững thiếu chút nữa từ sườn dốc trượt xuống, bị cha Kỷ nhắc nhở phải lưu ý tới tận hai mươi phút, y chang mẹ em luôn, quả thật là giống mẹ em như đúc."

Tô Tầm trêu ghẹo nói: "Tiểu Kỷ ca, với thể chất hot search như anh, em có thể đoán trước chương trình này khi phát sóng, anh lại phải lên hot search, đề tài chính là lão cha Kỷ Tịch rưng rưng thương con lại bị ghét bỏ, ha ha ha."
Kỷ Tịch bị toàn bộ nhân viên cười vào mặt, đi về phía Hà Sanh, cười uy hiếp mọi người nói: "Sư phụ, hôm nay đầu bếp chính của anh, em làm trợ thủ tay cho anh, chúng ta chỉ làm cơm cho hai người là được rồi."

Lê Thấm bị không khí lạnh kích động, rùng mình một cái, vội vàng uống một ngụm nước nóng, quay đầu cười nói với một vị khách mời khác là Ninh Lệ: "Tiểu hài tử Kỷ Tịch này tính cách quá tốt, thích hợp làm giáo viên, con búp bê da nhà tôi, mà tôi cũng muốn đưa cho Kỷ lão sư giúp tôi quản lý."

Ninh Lệ là một nữ ca sĩ thực lực gần bốn mươi tuổi, cũng là một bảo mẫu, nghe vậy cười nói: "Đúng, nhìn bộ dạng của cậu ấy, chắc chắn sẽ là một người cha cằn nhằn. Bất quá những niên nhỏ tuổi này ý định sinh dục (sinh con) thấp quá à, ha ha ha ha nói không chừng chờ đến khi thông suốt muốn có con, thì đã trở thành mấy lão già rồi."
Giang Lục vừa hay đi ngang qua cô, nghe vậy nói: "Em không thích em bé, thì muốn có em bé làm gì, một mình sẽ được tự do hơn, hai người thì lại càng dễ thở." Anh ta nâng cằm lên nhìn Lãnh Ngạn nhỏ giọng nói, "Tất cả những gì tỏ ra đáng yêu với người ta, người ta đều không thích."

Lãnh Ngạn nhìn anh ta, mặt mày đều là ý cười: "Vậy em yên tâm đi, em sẽ thích tất cả những thứ đó."

Lê Thấm không nghe thấy hai người bọn họ nói nhỏ, chỉ nắm lấy Giang Lục nói đùa một câu: "Lục Lục ngốc nghếch, nếu không có con, nhà em nhiều cúp như vậy thì lấy ai để kế thừa đây."

Giang Lục suy nghĩ một chút nói: "Em thì tính là cái gì, Cố tổng của chúng ta có doanh nghiệp lớn, những hắn cũng không thích có con, em còn có cái gì mà không dám buông không xuống chứ."

"Làm sao anh biết hắn không thích có con?" Kỷ Tịch đang chuẩn bị kéo Hà Sanh vào phòng bếp nấu cơm, nghe vậy thốt ra hỏi.
"Hắn ta không thích em bé, thì có liên quan gì đến em?" Lãnh Ngạn xoa đầu Giang Lục, đồng thời lên tiếng với Kỷ Tịch.

Giang Lục nhìn Lãnh Ngạn lại nhìn Kỷ Tịch, không nói tiếp: "Em đi vào phòng uống miếng nước."



Ăn cơm xong, Kỷ Tịch theo thường lệ cầm một xấp bát đũa đi vào phòng bếp, vừa mới vào cửa, lập tức có nhân viên công tác tiến lên nhận lấy bát đũa nói: "Kỷ lão sư, bồn rửa bên này hỏng rồi, không có biện pháp rửa, anh cứ giao cho tôi đi."

Kỷ Tịch nghi hoặc nói: "Không có đâu, lúc vừa rồi lúc nấu cơm còn sài ngon lắm, tôi đến xem vấn đề gì, nói không chừng tôi sẽ sửa được."

Nhân viên công tác vội vàng chắn trước người Kỷ Tịch, xấu hổ nói: "Kỷ lão sư, thợ sửa chữa đã tới xem qua, nói bị hư khá nghiêm trọng, phải quay về lấy dụng cụ chuyên dụng mới có thể sửa được."
Kỉ Tịch lướt qua bả vai anh ta, từ xa nhìn bồn rửa chén một cái: "Lát nữa sửa xong, anh gọi tôi."

Nhân viên công tác nhiệt tình nói: "Kỷ lão sư, thật ra cảnh quay rửa bát của anh đã đủ rồi, sau này anh sẽ không cần rửa bát nữa, anh có thể chọn thêm một vài nơi khác để làm các hoạt động khác, chúng tôi cũng có thể có thêm một chút tài liệu. Thấy Kỷ Tịch không tin, anh ta lại cười giải thích, "Là ý của đạo diễn."

Kỷ Tịch thấy anh nói như vậy, đành phải bỏ qua, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Không phải nói đây là một chương trình thể hiện sự chân thật, toàn hộ quá trình đạo diễn sẽ không can thiệp sao."

Nhân viên công tác thấy Kỷ Tịch cuối cùng cũng đi ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, đặt bát đũa vào bồn rửa chén, anh lấy điện thoại ra gọi cho đối phương: "Lưu ca, hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, vậy sau này nấu cơm có muốn cũng tìm cách hay không, không cho Kỷ Tịch làm nữa?" 
"Không cần."

Nhân viên không hiểu: "Nhưng nấu ăn mệt mỏi hơn rửa bát rất nhiều, tại sao ông chủ cố ý chỉ vì chuyện rửa bát nho nhỏ này, còn phải tốn công ngăn cản?"

"Cậu thì biết gì? Nấu ăn mặc dù mệt mỏi, nhưng người thích nấu ăn sẽ rất tận hưởng quá trình này. Nhưng nếu cậu không thích rửa bát, thì cho dù có nhẹ nhàng nó cũng sẽ không thoải mái."

Nhân viên vừa rửa bát vừa líu lưỡi: "Chậc chậc, khó vậy mà lão đại cũng có thể nghĩ chu đáo như vậy, mẹ tôi đối với tôi cũng không làm được như này."

Kỉ Tịch luôn đứng ở góc cửa phòng bếp, đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, trái tim cũng đập nhanh một giây, cậu  nhanh chóng đi về phía phòng khách.

Lệ Song đang ở trong sân chụp cảnh tuyết, thấy Kỉ Tịch bước nhanh tới, cậu ta quan tâm: "Tiểu Kỷ ca, sao mặt anh lại đỏ như vậy, có phải bị bệnh rồi không?"
Kỷ Tịch ho một tiếng: "Thời tiết đúng là không quá lạnh, anh mặc áo bông bị nóng."

Lệ Song mặc áo khoác mỏng hơi run rẩy, ở trước ống kính cố gắng nhẫn nại đùa giỡn tạo hình ảnh đẹp trai: "..."

-

Tuy rằng sự nhiệt tình của Cố Cảnh Diệu đối với Trì Tu Minh đã vơi đi một chút, nhưng chuyện nên làm cũng không ít.

Anh ta biết người Trì Tu Minh đắc tội là Kỷ Tịch, sau này là Cố Tử An, vốn quyết định ra tay 10 phần lực, hiện tại nhất định phải sử dụng 12 phần.

Hợp đồng môi giới giữa Trì Tu Minh và công ty vừa hay hết hạn, lúc trước tổng giám đốc công ty trông mong cầu Trì Tu Minh gia hạn hợp đồng, sau khi xảy ra chuyện này, công ty còn ước gì sớm thoát khỏi quan hệ với cậu ta.

Cố Cảnh Dật thuận lý thành chương tiếp nhận, sau khi hợp đồng Trì Tu Minh hết hạn, lập một phòng làm việc riêng cho cậu ta, đoàn đội được trang bị theo quy cách cao, nửa điểm cũng không để Trì Tu Minh chịu ủy khuất.
Động tác tuyên phát của đoàn đội rất nhanh, nhằm vào sự việc bị tiết lộ về Trì Tu Minh, bọn họ ngấm ngầm dẫn dắt dư luận, làm cho bên ngoài cho rằng công ty Trì Tu Minh vốn không muốn thả cậu ta đi, cố ý nhằm vào Trì Tu Minh mà làm, tạo hình thành một người bị hại cho Trì Tu Minh, dù sao minh tinh bán thảm vẫn là dễ dụ nhất.

Mà các nhà quảng cáo sản xuất đạo diễn trước đó nhận được tin tức phong sát Trì Tu Minh của giải trí Mộng An, lại thấy hiện tại Trì Tu Minh được em trai ruột Cố Tử An là Cố Cảnh Diệu buff, bọn họ cho rằng phong sát này bất quá chỉ là ân oán của tình yêu tam giác của giới hào môn, nên đối với Trì Tu Minh tái xuất cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Hôm nay, đề tài #thân nhân Trì Tu Minh # được tìm kiếm nóng bỏng đứng đầu.

Trong hot search, theo người trong cuộc tiết lộ, từ nhỏ cha mẹ Trì Tu Minh đều mất, sống nương tựa với bà ngoại, Trì Tu Minh sau khi vào giới giải trí quanh năm không nghỉ, liều mạng như vậy đều là vì để cho làm cho bà ngoại sống tốt hơn một chút.
Kèm theo đó là những bức ảnh cậu ta và bà ngoại đi du lịch.

Đoạn thời gian trước các nhóm Trì Đườngbị vắng vẻ, như chạm đáy mà bắn ngược trở lại, bắt đầu điên cuồng lướt video ảnh liên quan đến Trì Tu Minh, cũng thu hút không ít hảo cảm cùng đồng tình của fan mới, thứ hạng siêu thoại của Trì Tu Minh trong nháy mắt tăng lên hai mươi bậc.

"Diệu ca, chưa từng có ai đối với  tốt như vậy, toàn bộ chuyện lần này đều dựa vào Diệu ca, em mới có thể xoay người." Trì Tu Minh được Cố Cảnh Dật ôm vào trong ngực, cậu ta ôm cổ Cố Cảnh Diệu thân mật làm nũng nói.

Cố Cảnh Diệu nhéo nhéo mũi cậu ta: "Chỉ cần em nghe lời, muốn gì cái gì anh cũng cho em, ngoan, mau mặc bộ quần áo kia vào rồi nhảy điệu cho anh xem."

"Diệu ca." sắc mặt Trì Tu Minh có hơi khó nhìn, âm thanh cũng thấp một chút, "Quần áo kia không phải đồ mới, trên đó còn có tóc và mùi nước hoa của người khác."
Cố Cảnh Dật đứng dậy rót rượu vang đỏ: "Thật không? Được rồi, chúng ta không mặc nữa, mua cái mới."

Trì Tu Minh nhớ kỹ chuyện hot search, nhìn Cố Cảnh Dật đứng dậy, vội vàng lấy điện thoại ra, chuẩn bị xem fan Weibo của mình đã tăng bao nhiêu.

Cậu ta mở hot search #thân nhân Trì Tu Minh# trước, thấy phía dưới hot search, video 《 Đây là cuộc sống 》 lần trước đưa tin mình đi ghi hình bị đẩy lên.

Chuyển tiếp mấy ngàn lượt, bình luận lại có hơn mười vạn, cậu ta theo bản năng cảm thấy tình huống không ổn, vội vàng mở bình luận.

Liền thấy bình luận top 10, tất cả đều là về Kỷ Tịch.

Cậu ta đè nén phẫn nộ trong lòng, xem nhiều lần mới hiểu được, thì ra có fan nhận ra trong video cậu ta ở sân bay, người nhanh tay lẹ mắt đỡ một fan sắp ngã, chính là ngôi sao Kỷ Tịch gần đây trong chương trình tạp kỹ mà nổi tiếng.
Lồng ngực Trì Tu Minh phập phồng kịch liệt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên, chỉ thấy top 1 hot search hiện tại đã biến thành #Kỷ Tịch đỡ fan#.

Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Tịch: Thể chất (hot search) này của tôi, lần này vẫn chưa kém đi. 

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

-Chiện là tựa chương là 'vô cắm tăm cắm liễu' raw là 无心插柳. Ta hong hiểu gì cạ, dịch cũng hong ra, ai biết giúp ta vợi. 

-Ta mắc cừi quá, đúng là hong ai nhanh tay bằng chú Cố. Hơ hơ. 

-Haha, lần này ta đăng trễ quá. Tại bận học quớ, bù đầu luôn. 

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bình Luận (0)
Comment