Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 57

Cát Nam suýt nữa đã thốt lên "Tại sao hả?" với giám khảo, chỉ là cuối cùng nhớ tới đang ở dưới màn ảnh nên nuốt lời xuống, miễn cưỡng nhận chúc mừng hắn đạt giải á quân từ MC, sau xanh mặt về phòng nghỉ.

Sở Ngọc ở lại được giám khảo khích lệ.

"Tuy các bạn đều dùng hoa, nhưng sáng tạo từ hoa lan của cậu tinh tế hơn nên điểm cao hơn." Giám khảo cười nói với Sở Ngọc: "Chiếc váy này làm chúng tôi đánh giá rất cao tài năng của bạn, chờ biểu hiện sau này của bạn."

Thấy dáng vẻ không cao ngạo không nóng nảy của cậu, các giám khảo càng khen nhiều hơn, Sở Ngọc lễ phép cảm ơn rồi cũng về hậu trường.

Lê Cẩm và Thường Nhã đi đầu chúc mừng Sở Ngọc thắng lợi, đại khái là biết được thực lực của cậu, hơn nữa đã có người dẫn đầu nên dưới màn ảnh cũng không quá lạnh nhạt, những người khác cũng đều đi tới chúc mừng khách sáo.


Làm Sở Ngọc bất ngờ chính là Cát Nam cũng chúc mừng cậu, chỉ là sau đó lại âm dương quái khí cười lạnh: "Sở Ngọc không hổ là nhà thiết kế thiên tài được cư dân mạng công nhận, so với những nhà thiết kế bình thường chúng tôi, quả thật lấy được giải nhất dễ như trở bàn tay."

Sắc mặt những người khác thay đổi, có người thấy Cát Nam ghen tị vì thua, có người ghen ghét Sở Ngọc đã thắng...

Sở Ngọc nhướng mày nhưng cũng không có ý định muốn tranh cãi với hắn, cố ý nói: "Cảm ơn tiền bối khích lệ, kỳ thật tôi còn cần học hỏi nhiều hơn, lần này tôi thắng chỉ là chiếm ưu thế sát sao thôi, sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng để có thể làm tốt hơn."

Lời này gần như muốn nói không chỉ lần sau thắng Cát Nam lần nữa mà còn để hắn thua cho thảm bại. Sắc mặt Cát Nam lập tức đen, đáng tiếc không phải đối thủ Sở Ngọc ở phương diện cãi nhau, đặc biệt bản thân hắn cũng không chiếm lý, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một câu: "Vậy cứ chờ xem!"


Sở Ngọc cười cười, thoạt nhìn rất thân thiện nhưng dường như không thèm đặt đối phương vào mắt. Những người khác thấy máy quay còn đó nên nhanh chóng chuyển chủ đề: "Ba người cuối cùng còn chưa trở về, không biết ai sẽ bị loại kỳ này..."

Lại đợi một hồi, người xếp hạng cuối mới xuất hiện. Các thí sinh và người bị đào thải trò chuyện an ủi một phen mới từng người từng người ghi hình nói về cảm tưởng của bản thân trong lúc thi đấu, kỳ đầu tiên [Tín Đồ Thời Trang]  chính thức kết thúc.

Kỳ tiếp theo cách mấy ngày nữa, các thí sinh từ thành phố khác tới có thể ở lại khách sạn tổ chương trình cung cấp, đương nhiên người nơi này cũng có thể về nhà của mình, chờ tới khi tới ngày mới lại tập hợp.

Sở Ngọc vừa ra đã thấy được Thời Tranh hai ngày không gặp, cậu nhanh chóng đi tới ôm anh.


"Có phải cục cưng nóng lắm không?" Thời Tranh ôm Sở Ngọc, anh thấy mặt cậu hơi đỏ lên liền vội vàng hạ nhiệt độ cho cậu.

"Không sao, trong phòng có máy lạnh, không nóng." Sở Ngọc tuy nói vậy nhưng cũng không dấu vết cọ cọ chỗ còn nóng lên Thời Tranh mát lạnh,  thở phào trong lòng. Tuy còn có thể chịu đựng khi có máy lạnh, nhưng quả nhiên ở gần Thời Tranh càng thoải mái. 

"Em muốn về đâu?" Thời Tranh hỏi khi hai người lên xe: "Tới trung tâm thành phố gần đây hay là tới nhà riêng, hoặc là ra đảo chơi mấy ngày?"

Sở Ngọc: "Tới nhà riêng đi, em muốn thấy hình rồng của anh." Còn muốn ôm gối ôm hình rồng siêu mát mẻ ngủ.

Thời Tranh đương nhiên nghe lời, sau khi trở về nhà riêng lập tức biến thành rồng bơi lội cùng Sở Ngọc trong hồ bơi.

Cơ thể rồng bự quá lớn, khi xuống hồ bơi lập tức khiến mặt nước cao lên nhiều, hơi động chút đã tràn nước, nhìn không giống như đang bơi mà như đang tắm bồn vậy.
Tuy cái hồ này đã lớn hơn bình thường rất nhiều, nhưng khi đối mặt với một con rồng thì vẫn không đủ rộng. Tuy nhiên Thời Tranh vẫn có thể nổi, còn có thể bơi bơi về phía trước. Chính là móng rồng hơi nhỏ so với cả người, đôi chân ngắn ngủi bơi bơi lộ vẻ đáng yêu quỷ dị. (Giống bơi chó???)

Sở Ngọc vừa thấy tức khắc nghẹn cười muốn mệt, nói: "Có phải quá chật không? Hay lần sau chúng ta tới biển bơi đi, bơi lúc tối hẳn không ai nhìn thấy?"

Thời Tranh còn chưa biết Sở Ngọc đang cười anh trong lòng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc trầm ổn: "Anh thấy cũng còn tốt. Đương nhiên nếu em muốn thì lần sau chúng ta sẽ tới đảo."

"Khụ khụ." Sở Ngọc miễn cưỡng đè ý cười xuống, rồi đi xuống hồ bơi bơi một vòng quanh Thời Tranh: "Hình như vảy của anh có nhiều chỗ thay đổi?"  
"Ừ, qua một hai tháng đã đổi xong rồi." Thời Tranh giật giật cánh, kết quả cánh vừa nhấc đã dội nước lên trên người Sở Ngọc bên cạnh.

"A!" Sở Ngọc bị nước dội cả người lập tức muốn hất nước lại, nhưng trước khi ra tay lại thấy hình thể hai bên chênh lệch, đành yên lặng chọn từ bỏ. Cánh đối phương đã trực tiếp phất ra trận mưa, cánh tay loài người của mình chỉ hất ra được chút bọt nước, hẳn hất lên cũng không khiến Thời Tranh có cảm giác gì, căn bản không thể kêu là hất nước mà là tắm rửa cho anh. 

Chỉ là Thời Tranh lại rất tự giác, vừa phát hiện mình làm ảnh hưởng tới Sở Ngọc liền vội vàng cúi đầu nhận sai. Sở Ngọc lăn trên lưng anh một vòng rồi đánh đầu anh một cái mới xong.

"Anh có giữ vảy đã rớt ra không?" Sở Ngọc sờ sờ vảy màu đen trên lưng anh vừa mới đổi, hỏi.
Thời Tranh: "Ở nhà, anh đã cất hết." Anh lấy móng vuốt gãi gãi chỗ ngứa trên ngực, lập tức lại có thêm mấy miếng rớt xuống.

"Sớm biết vậy trước đó em chụp ảnh cho anh nhiều hơn." Sở Ngọc tiếc nuối: "Sau này không thể nhìn thấy cả người anh là vảy xanh băng rồi đúng chứ?"

Sở Ngọc thấy vảy đen mới mọc trên người Thời Tranh, thấy cũng rất đẹp, nhưng rồng bự màu xanh băng có loại đẹp đặc biệt, vừa lộ ra vẻ mạnh mẽ đáng sợ vừa thần kỳ mộng ảo.

Lúc ấy Sở Ngọc không nghĩ tới phải chụp cho Thời Tranh, dù sao hình ảnh sinh vật kỳ lạ như vậy lỡ bị ai phát hiện thì cũng không tốt, nhưng giờ lại có phần hối hận. Hẳn chỉ có lần này là lần trải nghiệm biến thành màu xanh duy nhất trong rồng sinh của Thời Tranh, sau này sẽ không còn nữa, giờ lại không có gì lưu lại xem. 
Tuy rằng rồng đất sét trên cửa sổ trong hình chụp của Thời Tranh cũng đẹp, nhưng vẫn kém quá nhiều khi so với hình rồng chân chính của Thời Tranh.

"Thật ra..." Thời Tranh thấy Sở Ngọc thở dài, không nhịn được nói: "Thật ra anh có ảnh..." 

"Hử? Cho em xem?" Sở Ngọc bất ngờ, sao cậu không biết trước kia Thời Tranh còn có sở thích chụp ảnh cho mình chứ?

Thời Tranh đi ra khỏi bể bơi tìm ảnh chụp đưa cho Sở Ngọc xem. Chỉ thấy trong ảnh là một con rồng xanh băng đang nằm, mà trong lòng ngực dưới cánh anh chính là Sở Ngọc đang ngủ ngon lành.

Hiển nhiên, đây là ảnh Thời Tranh đã chụp lúc Sở Ngọc ngủ.

Sở Ngọc nheo mắt phân biệt: " Đây là buổi tối anh mới bị bại lộ?"

Thời Tranh: "... Ừ."

Ngày đó anh lấy lý do khôi phục năng lượng mà triền miên cùng Sở Ngọc hơn nửa đêm, sau vẫn kích động tới không ngủ được mà nhìn Sở Ngọc trong lòng, lại nhịn không được lén chụp bức ảnh này, hơn nữa còn trộm giấu đi.
Sở Ngọc không đổi sắc mặt lật ảnh, quả nhiên còn có không ít bức chụp lén cậu, Thời Tranh có lúc là rồng có lúc là người, đôi khi chỉ có cậu.

Trách không được Thời Tranh nghĩ tới chuyện chụp ảnh khi cậu đi ghi hình, hóa ra trước đó đã làm rất nhiều lần. Nói chớ kỹ năng chụp ảnh của con rồng này còn rất tốt, ít nhất mỗi bức đều chụp Sở Ngọc đặc biệt đẹp. 

Đương nhiên giá trị nhan sắc của chính Sở Ngọc vượt qua mọi thử thách, không dễ chụp ra điểm xấu, bản thân rồng bự có màu xanh băng xinh đẹp khi lên ảnh cũng rất tuyệt, đủ bù đắp tiếc nuối vừa rồi của cậu.

Thời Tranh nhìn chằm chằm phản ứng của Sở Ngọc, anh lo cậu sẽ không vui, dù là người yêu, nhưng đối phương có thể sẽ không thích anh chụp lén khi cậu đang ngủ. Khi thấy sắc mặt Sở Ngọc bình thường lật từng bức xem, thoạt nhìn không chút vui vẻ, khó tránh khỏi khiến anh dần nôn nóng.
Có phải cục cưng tức giận không? Thời Tranh lo lắng nghĩ thầm, sau đó quả nhiên nghe thấy Sở Ngọc hừ một tiếng rồi nói: "Bảo bối có phải hay không sinh khí? Thời Tranh tức khắc nhịn không được lo lắng mà thầm nghĩ, tiếp theo quả nhiên nghe thấy Sở Ngọc khẽ hừ một tiếng, nói: "Không có lần sau."

Thời Tranh căng thẳng trong lòng... quả nhiên Sở Ngọc tức giận!

"Sau này đừng chụp ảnh lúc em đang ngủ, không phải ở thời điểm khác còn chụp được nhiều hơn sao?" Sở Ngọc nhìn Thời Tranh: "Sao lá gan của anh vẫn nhỏ như vậy? Muốn chụp cùng em cũng không dám nói?"

"..." Cả thân rồng ngơ ngẩn, Sở Ngọc nói không có lần sau thì ra không phải không cho anh chụp ảnh, mà là muốn anh chụp quang minh chính đại?

Thời Tranh cảm thấy như là vàng rơi xuống đầu vậy, nhưng sự thật chứng minh thật sự là như vậy. Sở Ngọc xem xong ảnh chụp trộm của anh, kể cả khi Sở Ngọc tham gia chương trình, ngoại trừ  hai bức ảnh Thời Tranh đã gửi trước đó còn có rất nhiều, lúc bơi lội cùng Thời Tranh, cùng nhau nướng BBQ, ngồi trên lưng rồng, sờ vảy anh... thậm chí còn quay video.
"Camera này không cần mạng đúng không? Anh hẳn có thể giữ tốt chứ?" Sở Ngọc hỏi Thời Tranh, xác nhận không thành vấn đề mới dứt khoát thả lỏng, muốn chụp rồng thì chụp rồng, thậm chí còn tùy lúc quay video.

Đương nhiên tới lúc "vận động trước khi ngủ", Sở Ngọc không chút do dự tắt camera.

Một người một rồng ngọt ngào mấy ngày, mấy ngày nay Thời Tranh bận hơn trước kia, anh thường phải nhận video call xử lý một số công việc. Chỉ là Sở Ngọc cũng cần hoàn thành một số bản thảo lại thuận tay vẽ thêm mấp chap bộ truyện thức ăn cho cún kia, nên không có nhàm chán khi Thời Tranh bận rộn.

Sở Ngọc biết ngoại trừ tập đoàn Thời ra Thời Tranh còn không ít tài sản khác, chỉ là cậu cũng không có miệt mài hỏi, dù sao cậu cũng không hiểu và hứng thú gì tới quản lý kinh doanh, trừ việc tò mò không biết Thời Tranh vì sao thật rảnh rỗi khi có nhiều sản nghiệp như vậy, thì hoàn toàn không để ý tới công việc của đối phương.
Ai ngờ hôm nay Thời Tranh đột nhiên kêu Hà Dược mang một xấp hợp đồng tới nhà riêng đưa tới trước mắt sở Ngọc.

"Cục cưng, mấy này cần em ký lên."

"Hử?" Sở Ngọc lập tức khó hiểu: "Đây là gì?"

Thời Tranh: "Là một số hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, bởi vì thủ tục nhiều nên tới giờ mới làm xong..."

"Không phải." Sở Ngọc nhất thời ngây ngốc: "Sao anh lại đột nhiên chuyển nhượng cổ phần cho em, em cũng không biết quản lý công ty hay nghĩ tới làm cổ đông tham gia cuộc họp mà?"

"..." Thời Tranh đối mặt vẻ mặt nghi ngờ của Sở Ngọc, đành cẩn thận thẳng thắn nói: "Trước đó anh sợ em không chấp nhận thân phận của anh, nên anh nghĩ nếu chuyển hết tài sản cho em, như vậy em sẽ không bỏ rơi anh..."

Sở Ngọc: "..."

Vậy anh thật ra rất tuyệt?

Bình Luận (0)
Comment