Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 49

Sau khi Lý Du trở lại Tây Nguyệt Các, Thôi Thị vui mừng không thôi, vội vàng hỏi han.

Hắn nhẫn nại ứng phó, giống như nhớ tới gì đó, lại nói thêm: “Ngày mai Thôi ma ma đến Thái Sử Lệnh Trần gia xem đi, ta đưa Ninh Anh từ Dương Châu về, tạm thời sắp xếp cho nàng ở lại Trần gia, ma ma qua bên đó cho nàng chút thể diện.”

Hắn vừa nói ra lời này, Thôi Thị không khỏi ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: “Nhị Lang đưa Ninh Anh về rồi?”

Lý Du gật đầu.

Lúc này Thôi Thị mới bất giác tỉnh ngộ, bật thốt lên: “Vậy lần này đến Giang Nam, đều là vì tìm Ninh Anh sao?”

Lý Du im lặng.

Thôi Thị ôi chao một tiếng, vỗ đùi nói: “Ông trời của ta ơi, thật đúng là nghiệp chướng mà!” Lúc này mới hỏi, “Nhị Lang sắp xếp cho Ninh Anh ở Trần gia, là định cầu thân sao?”

Lý Du “ừ” một tiếng.

Thôi Thị lại vỗ đùi, chỉ vào hắn nói: “Ngài làm vậậy bảo lão nô phải làm sao cho phải?! Chủ không ra chủ tớ không ra tớ, còn không chọc a nương ngài tức chết sao!”

Lý Du vô cùng bình tĩnh nói: “Mới vừa nói với nương xong.”

Thôi Thị gấp đến độ quay mòng mòng, không nhịn được nghiêm mặt răn dạy hắn, “Ngài từ nhỏ đã biết đúng mực, sao lại hồ đồ trong việc này thế hả?”

Lý Du: “Ta không hồ đồ, ta thích Ninh Anh, không thể không có nàng.”

“Vậy cũng không thể cưới thành thê tử được, nhiều nhất là nâng thành thiếp cũng đã có thể diện rồi.”

“Sau này nếu như ta cưới thê, lại sủng thiếp, có phải cũng bị chất vấn sủng thiếp diệt thê, không biết đúng mực không?”

“Chuyện này…”

“Nhũ mẫu, ngươi từ nhỏ đã chăm sóc ta đến lớn, tính tình ta thế nào chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Từ năm trước đến giờ ta lăn qua lăn lại vì Ninh Anh, có thể thấy được nàng có địa vị gì trong tim ta, ngươi bảo ta đi ngược với lòng mình nâng nàng thành thiếp, ngày sau kẹp ở giữa thê và thiếp hành hạ chính mình, ta sao phải tội vậy?”

“Nhưng mà…”

“Phụ thân nạp hơn mười phòng thiếp thất bị người trong kinh chê cười, ngươi thấy hắn có sống vui không?” Lại nói, “Huống hồ ta đã để cho Ninh Anh vào gia phả của Trần gia, trên danh nghĩa đã là nương tử quan gia có tiếng cũng có miếng, vì sao ta không thể cầu hôn?”

Hắn nói một thôi một hồi, khiến Thôi Thị không còn lời nào để nói, chỉ có thể không ngừng lảm nhảm mấy lời như “ngỗ nghịch”.

Lý Du hoàn toàn không để ý đến sự cằn nhằn của bà ấy, tiếp tục nói: “Lập gia đình xong ta còn phải ra ở riêng, còn phải tự mình đảm đương một phía, đến lúc đó có phải ngươi sẽ bận muốn chết không?”

Thôi Thị: “…”

Bà ấy sứt đầu mẻ trán kìm nén một hồi, không nhịn được nói: “Ngài đây là cứng cánh rồi.”

Lý Du: “Ta năm nay đã nhược quán, đã trưởng thành rồi.”

Thôi Thị: “…”

Lại không nhịn được nghiêm mặt nhìn hắn.

Hiện tại bà ấy vô cùng hối hận khi lúc trước đã không khuyên hắn đừng đưa Ninh Anh ra ngoài, nếu như không đưa người ra ngoài thì đâu lắm trắc trở như vậy.

Hiện giờ chuyện bung bét thế này, quả thực khiến cho người ta choáng váng đầu óc.

Lý Du không muốn phí võ mồm với bà ấy, “Sáng mai ngươi đến Trần gia một chuyến, ta sợ nàng không quen.”

Thôi Thị bất mãn nói: “Nàng còn có mặt mũi mà trở về?”

Lý Du hừ một tiếng, “Người ta vốn không muốn trở về, là ta cầu xin nàng về.”

Thôi Thị: “…”

Lý Du tiếp tục nói: “Nàng đến Dương Châu mở một tiệm ăn ở Lâm Xuyên, cuộc sống rất tốt, nàng nói nàng yêu phố phường tự tại, không muốn theo ta trở lại cái lồng vàng này làm nô tỳ.”

Thôi Thị khó hiểu, “Nhưng trong phủ an ổn mà.”

Lý Du: “Nhũ mẫu, lúc trước nàng có thể không tiếc nguy hiểm tính mạng để trốn đi, ngươi có thể dùng hiểu biết về một nữ lang bình thường để đánh giá nàng sao? Nàng chỉ cần tự do tự tại, cần tự lực cánh sinh, cầu làm chủ chính mình. Hiện tại ta khó khăn lắm mới dỗ được nàng trở về, ngươi lại bảo ta nâng thành thiếp rồi nhốt trong cái phủ này, là muốn ép chết nàng hay là muốn bức điên ta?”

Thôi Thị: “…”

Lý Du cũng có hơi kích động, “Ta lăn lộn từ năm ngoái đến giờ, thật sự không muốn trải qua quãng thời gian như vậy thêm lần nữa, chỉ nghĩ mau chóng ổn định, đừng trì hoãn ảnh hưởng đến tiền đồ của ta. Mọi người bắt ta phải vì thể diện của Tần Vương phủ mà thỏa hiệp, có phải muốn nhìn ta ngày ngày buồn bực không vui mới sung sướng đúng không?”

“Nhị Lang…”

“Ta chỉ muốn Ninh Anh, muốn nàng ấy làm bạn bên cạnh ta giống như trước đây, hai bên động viên ủng hộ nhau, còn cái gì mà quý nữ nhà gia thế gì đó, ta không có hứng thú. Vì sao mọi người lại cho rằng cứ phải lấy quý nữ mới vui vẻ, mới có thể ra ngoài gặp người?”

“Sau này ngài sẽ hối hận.”

“Ai hối hận ta cũng sẽ không hối hận, nhưng hiện tại ta biết, nếu ta không làm được việc này, ngày sau nhớ tới sẽ như cổ họng bị nghẹn, trong lòng không thoải mái.” Lại nói, “Ngươi nói xem, hiện tại ta biết rõ về sau sẽ không thoải mái nhưng vẫn quyết đi làm, ta tội gì phải làm vậy?”

Thấy cảm xúc của hắn tương đối táo bạo, Thôi Thị nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ nói: “Thật đúng là tuổi trẻ khinh cuồng.”

Lý Du oán trách đáp trả một câu: “Cha ta nạp hơn mười phòng thiếp thất, thượng bất chính hạ tắc loạn, có chỗ nào tốt hơn ta sao?”

Thôi Thị: “…”

Lý Du nổi giận nói: “Nếu như việc này không thành, ta đảm bảo lập tức cưới cho bọn họ hai mươi vị thiếp thất để bọn họ tức chết.”

Thôi Thị: “…”

Quả thực hoang đường!

Lý Du nghiêm túc nói: “Đừng ép ta nóng nảy, ta cưới tỳ nữ làm vợ bọn họ cảm thấy không có thể diện, ta nạp thiếp cũng không thể ngăn cản chứ. Lại nói có đệ tử thế gia nào mà không nạp thiếp, ta nạp mười tám người, thê thiếp thành đàn cũng đừng có xen vào!”

Thôi Thị khó thở, “Ngài đừng có hồ đồ!”

Tính tình tiểu công chúa của Lý Du lại tái phát, đúng lý hợp tình nói: “Ta thê thiếp thành đàn cũng là học từ lão tử nhà mình!”

Thôi Thị tức muốn chết, giống như nhi tử nhà mình làm bậy, muốn đánh hắn nhưng lại bị hắn tránh né.

Ngày hôm sau Lý Du vào triều, Thôi Thị lòng như lửa đốt đến Phúc Thọ Đường một chuyến, báo cho Quách Thị chuyện Lý Du bảo bà ấy đến Trần gia, hại Quách Thị tức giận oán môn bất hạnh, nói: “Tiểu tử kia quả thực bị điên rồi!”

Thôi Thị phát sầu không thôi: “Chuyện này phải làm sao mới tốt?” Lại nói, “Tối hôm qua lão nô có nói chuyện với ngài ấy, ngài ấy nổi giận, nói chuyện này mà không thành sẽ đồng ý với trưởng bối cưới quý nữ thế gia làm thê tử, đồng thời học lão tử nhà mình nạp hai mươi vị thiếp thất vào cửa… thật sự không khác gì lời mê sảng!”

Quách Thị vỗ bàn nói: “Thật đúng là bị quỷ mê hồn rồi!” Lại nói, “Đi gọi Tần Vương đến đây, xem lão nuông chiều nhi tử thành cái dạng gì, đúng là vô pháp vô thiên rồi!”

Người hầu vội vàng đi mời Tần Vương đến.

Thôi Thị lòng nóng như lửa đốt nói: “Đứa nhỏ này trước kia vẫn luôn theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ làm chuyện khác người, chỉ riêng có Ninh Anh là khiến hắn càng lúc càng không có chừng mực. Hiện tại lão nô cũng không biết phải làm thế nào cho phải, lại sợ ép hắn nóng nảy sinh lòng phản nghịch, nháo đến gà bay chó sủa, vương phi người phải nghĩ cách mới được.”

Quách Thị đau đầu nói: “Sao ta lại không nóng nảy, tối hôm qua đã nói rồi, nhưng sống chết không nghe lọt nói, khiến người ta vừa bực vừa hận.”

Hai người vừa uống trà vừa mắng Lý Du, vô cùng căm hận tiểu tử kia.

Ước chừng một tách trà sau, Tần Vương mới đến.

Thôi Thị nói lại những chuyện tối hôm qua cho lão nghe, Tần Vương ngồi  trên ghế có hơi trầm ngâm, nói một câu: “Nó thích dày vò thế nào thì kệ nó đi.”

Lão vừa dứt lời, Quách Thị nổi trận lôi đình, “Lão già ngài cũng điên rồi!”

Tần Vương khoanh tay nhìn bà, “Nó là nhi tử bà sinh đó, ngậm đắng nuốt cay nuông chiều hai mươi năm, nếu như bởi vì một tỳ nữ mà làm lớn chuyện với nó khiến mẫu tử trở nên xa lạ, hai bên có hiềm khích, bà có muốn không?”

Quách Thị bị câu hỏi này làm cho ngây người.

Tần Vương tiếp tục nói: “Bà chọn đi, hoặc là không cần nhi tử này, hoặc là đồng ý với nó. Bà cảm thấy có thể vứt bỏ tiểu tử này, cắt đứt tình mẫu tử, ta lập tức đến Trần gia xử lý Ninh Anh.”

Quách Thị: “…”

Tần Vương: “Tối hôm qua ta cẩn thận cân nhắc một đêm, nó cố chấp như vậy có thể thấy được nó là thật lòng. Nếu như ta cầm gậy đánh uyên ương, nó tất nhiên sẽ ghi tạc việc này trên đầu ta, nếu bởi vậy mà sinh ra hiềm khích với ta, ngày sau lăn qua lăn lại, ta cũng hơn bảy mươi rồi, còn sống được mấy năm nữa đâu, làm phụ từ tử hiếu không được sao, cần gì phải khiến cho nhà cửa gà chó không yên, có ích gì cho ta đâu?”

Quách Thị: “…”

Tần Vương dùng thái độ chẳng quan tâm nói: “Nếu như bà không chấp nhận được thì cứ nói với ta một câu, chuyện còn phải xem bà có cần tiểu tử kia nữa hay không. Nếu như có thể chịu được tình mẫu tử nảy sinh xa cách, hoặc là ngày sau hắn làm xằng làm bậy nạp một đống thiếp thất mà bà cũng chịu được, ta đây lập tức đến Trần gia xử lý Ninh Anh, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của hắn, thế nào?”

Quách Thị: “…”

Tần Vương: “Bà chọn đi.” Dừng một lát, “Dù sao ta cũng không muốn làm kẻ ác, ta càng không muốn đợi sau khi ta qua đời rồi, tiểu tử kia còn hận ta ngay đến mộ ta cũng không tới tế bái.”

Quách Thị bị tức phát khóc, chỉ vào lão nói: “Ngài làm cha con kiểu gì đấy hả?!”

Tần Vương day huyệt Thái Dương, “Hồi còn trẻ đã từng làm chuyện hoang đường, chắc cũng chỉ đến thế là cùng, hiện tại ta lớn tuổi rồi, không lăn qua lăn lại nổi nữa, bà muốn lăn qua lăn lại với nó làm sao cũng được, đừng kéo ta xuống nước.”

Quách Thị: “Ngài…”

Tần Vương nghiêm túc nói: “Bản thân bà cứ cân nhắc cho rõ đi, việc này quả thật có tổn hại đến thể diện của Tần Vương phủ, nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn là tình phụ tử quan trọng hơn. Nó nói cũng đúng, chuyện này cùng lắm thì bị người ta bàn tán sau lưng vài câu, ta cũng không phải chưa từng bị bàn luận qua, quen rồi.”

Quách Thị ảo não nói: “Sao ngài có thể bình nứt không sợ bể thế hả?”

Tần Vương kích động nói: “Nếu không thì ta còn có thể làm gì? Đánh tiểu tử kia một trận rồi đưa lên miếu hòa thượng, cho nó niệm kinh để nó có thể hồi tâm chuyển ý à?”

Thôi Thị sợ bọn họ lại gây gổ, vội hỏi: “Lão gia đừng thêm dầu vào lửa nữa.”

Tần Vương khoanh tay nói: “Người trẻ tuổi, dù sao cũng phải tự mình nếm qua khổ cực mới biết được sai lầm. Hiện tại nó cuồng nhiệt với Ninh Anh cũng tốt, bà càng ép nó, nó càng muốn làm trái ý bà, còn không bằng kệ nó, chờ sau này xem nó có hối hận không.”

Lời này khiến Quách Thị sốt ruột không thôi, “Cha nào con nấy.”

Tần Vương không muốn cằn nhằn với bà, đứng dậy nói: “Tự bà suy xét rõ ràng đi, nếu như không cần tiểu tử kia, sai người tới nói với ta một tiếng, ta tự mình đến Trần gia xử lý người. Giờ ta muốn ra ngoài dùng trà đánh bài, bà cứ nghĩ cho kỹ.”

Nói xong liền bỏ đi, chọc cho Quách Thị giận dữ, trong cơn nóng vội đã cầm tách trà ném về phía lưng lão, nhưng lại bị lão nhanh nhẹn né tránh, đồng thời cũng chỉ vào bà nói: “Phụ nhân chanh chua!”

“Còn ngài là lão già sống dai!”

Tần Vương không muốn chửi nhau với bà, chắp tay sau lưng rời đi, để lại một mình Quách Thị sinh hờn dỗi.

Thôi Thị vội vàng khuyên can: “Vương phi đừng nên giận làm hại thân thể.”

Quách Thị oán hận nói: “Ngươi nói xem rốt cuộc ta đã nuôi ra cái thứ gì vậy?”

Thôi Thị: “…”

Nhất thời cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, bởi vì vừa rồi những lời Tần Vương nói cũng có lý.

Nếu hiện tại xử lý Ninh Anh, Lý Du tất nhiên không thuận theo, tình thân chắc chắn sẽ bị rạn nứt, nhưng nếu ngày sau để hắn cưới thê rồi nạp một đống thiếp thất vào cửa, đó mới thật sự là hết cách.

Đúng như Tần Vương nói, lão đã hơn bảy mươi rồi, là cái tuổi gần đất xa trời, giờ chỉ còn ngồi ăn rồi chờ tắt thở, nếu làm loạn như vậy, đời này chắc chắn sẽ để lại tiếc nuối.

Quách Thị đương nhiên luyến tiếc bảo bối cục cưng nhà mình, từ nhỏ đến lớn đều thương yêu chiều chuộng, sau chịu nổi một chút hiềm khích? Nhưng mà tình hình trước mắt này, bà không chấp nhận được.

Thật sự buồn bực.

Chạng vạng Lý Du hạ triều trở về, biết được từ chỗ Thôi Thị lão tử nhà mình đã bình nứt không sợ bể thì vui vẻ không thôi, ngay cả cơm chiều cũng không dùng, vội vàng đến Bích Hoa Lâu một chuyến.

Lúc ấy Tần Vương cũng vừa từ bên ngoài trở về, thấy hắn đến thì gọi hắn tới cùng dùng cơm.

Phụ tử hai người ngồi cùng nhau, Tần Vương tỏ vẻ đứng đắn, nói: “Nhi tử, cha con có vài lời muốn nói riêng với con, con đừng có giận ta, thế nào?”

Lý Du gật đầu, “Phụ thân cứ nói.”

Tần Vương nghĩ ngợi rồi nói: “Con thật sự nhận định Ninh Anh, không thể không có nàng sao?”

Lý Du: “Không thể không có nàng.”

Tần Vương: “Con thích nàng ở điểm gì?”

Lý Du thành thật nói: “Nàng có sự ngông nghênh, dù có làm nô tỳ trong phủ thì vẫn có cốt khí, không giống nữ lang bình thường cả đời chỉ cầu an ổn, cả đời đều phụ thuộc vào nam nhân.”

Lời này khiến Tần Vương có chút hoang mang, “Nghĩa là sao?”

Lý Du nói: “Con không chỉ thích nàng mà còn khâm phục nàng, khâm phục nàng có dũng khí tự lực cánh sinh, cũng bội phục nàng co được dãn được. Nàng có thể khuất phục nịnh hót trong Tần Vương phủ, cũng có thể đứng vững hai chân nơi phố xá hỗn loạn, thẳng lưng mà sống.”

Nghe được lời này, Tần Vương như đã ngộ ra, “Không giống những nữ lang khác.”

Lý Du gật đầu, “Cực kỳ khác.” Lại nói, “Mới đầu con cũng cho là từ nhỏ nàng đã được bồi dưỡng theo những gì con thích, cho nên con thích nàng là điều dĩ nhiên, nhưng về sau con mới phát hiện không phải như vậy.”

Tần Vương nhìn hắn không nói lời nào.

Lý Du tiếp tục nói: “Con cũng không biết vì sao lại thích nàng, chỉ biết ở bên nàng sẽ cực kỳ yên tâm kiên định, dù sao bọn con cũng ở chung sáu bảy năm, các phương diện đều quá hiểu nhau. Nàng biết tính tình của con, sẽ không cạo vảy rồng, con cũng biết nỗi đau của nàng, sẽ không cố ý tổn thương nàng, ngày sau lập gia đình có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.”

Tần Vương im lặng rất lâu mới nói: “Nhưng nói cho cùng nàng cũng chỉ là nô tỳ.” Lại nói, “Con cũng nói rằng nàng kiêu ngạo, ngày sau nếu có mâu thuẫn, con muốn duy trì mối nhân duyên này thì phải thuận theo nàng, mọi chuyện do nàng quyết định, thế chẳng khác nào bị nàng bắt bí sao, con chịu được không?”

Lý Du xua tay, “Ninh Anh là một người biết điều, ban đầu ở Lâm Xuyên là con vắt hết óc dỗ người trở về. Lại nói trước kia nàng ở Tần Vương phủ cũng không ỷ sủng mà kiêu, không đến mức như vậy.”

“Xem ra trong lòng con đã suy nghĩ rõ ràng.”

“Vâng, con đã suy nghĩ rõ ràng rồi, không hề vì nhất thời hồ hồ mà muốn lấy nàng làm thê tử.”

“Vậy con có từng nghĩ đến nàng không có bất cứ bối cảnh gia thế gì, sau này sẽ không giúp được chút ích lợi nào cho con đường làm quan của con không?”

“Con không cần gia thế bối cảnh của nàng giúp mình, con có thể dựa vào bản thân tranh công.” Dừng một chút mới nói, “Đương kim thánh thượng là minh quân, con tin nếu như con thật sự có bản lĩnh, hắn chắc chắn sẽ không làm như không thấy.”

Tần Vương bất đắc dĩ chỉ hắn nói, “Con đúng là tuổi trẻ khinh cuồng.”

Lý Du hỏi: “Thế phụ thân người hiện tại nghĩ đến hồi còn trẻ thấy tiếc nuối điều gì không?”

Tần Vương ngẩn người, thật sự suy nghĩ rất lâu mới nghiêm túc nói: “Cha con không học vấn không nghề nghiệp đã quen, lại ham hưởng lạc, nếu như nói đến tiếc nuối, hơn nửa là có liên quan đến chốn phong hoa tuyết nguyệt.” Lại nói, “Con cũng biết lúc trước ta vốn không muốn cưới mẫu thân con mà.”

Lý Du tương đối kinh ngạc, “Xin cha giảng giải cho?”

Tần Vương: “Trước mẫu thân con, ta và nương tử Cầm gia của Ngự Sử đại phu còn có tư tình, về sau Cầm gia chọc họa trên triều đình, nam đinh bị lưu đày, nữ lang bị bán.”

“Khi đó ta cũng giống con tuổi trẻ khinh cuồng, vắt hết óc muốn cứu nàng ra, nhưng cứu một người như vậy ra ngoài cần sắp xếp, hơn nữa còn kiêng kỵ rất nhiều điều. Về sau lăn qua lăn lại mấy hồi cũng không ra trò trống gì, vì thế nghe theo sắp xếp cưới lão nương của con.”

“Ban đầu chúng ta ở chung cũng rất hòa thuận, nhưng lão nương của con không biết là biết được chuyện nương tử Cầm gia ở đâu, cứ lôi chuyện cũ ra nói với ta, khiến ta phiền lòng không thôi.”

“Ta vốn cũng đã buông xuống chuyện này, nhưng bà ấy lại không ngừng nhắc tới, ngược lại khiến ta sinh lòng làm phản, trực tiếp tìm những nữ lang tương tự cô nương Cầm gia nạp vào phủ làm thiếp, thường xuyên qua lại, cuối cùng nạp hơn mười vị.”

Lý Du: “…”

Tần Vương có vài phần cảm khái, “Có đôi khi ta nghĩ, nếu lúc trước kết thân với cô nương Cầm gia, liệu có khi nào quang cảnh cũng giống hiện tại. Nhưng chuyện đã qua rồi, chỉ có thể nghĩ lại mà thôi.”

“Nói thế, trong lòng phụ thân vẫn còn tiếc nuối.”

“Đúng là có phần tiếc nuối.”

“Thế thì phụ thân phải thành toàn cho con và Ninh Anh rồi, con cũng không muốn giống như phụ thân, đợi cho lớn tuổi nhớ lại mới cảm thấy hối hận.”

“Con nghĩ kỹ rồi sao?”

“Nghĩ kỹ rồi.”

“Sẽ không hối hận?”

Lý Du lắc đầu, cũng không thề son sắt đảm bảo, “Ít nhất hiện tại con sẽ không hối hận, còn về chuyện sau này, ai biết được, nhưng dù sao cũng phải thử một lần mới biết được rốt cuộc có đáng giá hay không.”

Tần Vương thở dài, nói lời thấm thía: “Nói cho cùng thì con vẫn còn quá trẻ, làm việc dễ bị cảm xúc điều khiển, sau này sớm hay muộn cũng sẽ hối hận.”

Lý Du không nhận lời này, “Nếu con đường của con và nàng gian nan như vậy, vì sao lại không có thể đồng tâm hiệp lực khiến cuộc sống trở nên tốt hơn? Con cho rằng, nếu lúc trước đã không dễ dàng, tương lai sẽ càng thêm quý trọng đối phương hơn mới đúng, khiến cho người ta không cười nổi.”

Tần Vương: “…”

Nghe hắn nói thế, lão vừa vui mừng lại bất đắc dĩ, tốt xấu gì cũng là người đỗ Trạng Nguyên, giác ngộ vẫn rất cao.

“Chuyện này của con, cha vừa không đồng ý, cũng không ngăn cản, tất cả đều xem tâm ý của lão nương con, nếu bà ấy không muốn, ta cũng không có cách.”

Gánh nặng trong lòng Lý Du như được cởi bỏ, “Nói cho cùng, vẫn là cha đau lòng nhi tử hơn.”

Tần Vương nói: “Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, ai không ngóng trông con cái nhà mình sống được tốt hơn, con đã cảm thấy thành thân với Ninh Anh sẽ sống được tự tại hơn, ta cũng không cầm gậy đánh uyên ương nữa, chỉ có điều tương lai hi vọng con đừng hối hận.”

Lý Du đứng dậy dập đầu với lão, “Cảm ơn phụ thân đã thành toàn!”

Tần Vương yên lặng nhìn con út nhà mình, nói thầm một câu, “Nhi tử lớn rồi không thể giữ trong nhà, hay cho một cây củ cải, cứ thế bị người ta bứng đi rồi.”

Lý Du: “…”

Sau khi dùng bữa xong ở chỗ Tần Vương, phụ tử hai người còn nói chuyện rất lâu rồi Lý Du mới về Tây Nguyệt Các.

Hai ngày sau Quách Thị lại sai Lý Cánh đến làm thuyết khách bàn chuyện này với Lý Du, kết quả y càng không có sức thuyết phục, bởi vì y là nam nhân chung thủy, quyết một phu một thê với Thu thị, chọn thê tử toàn bộ dựa vào yêu thích của mình, chẳng qua y ăn may, vừa đúng lúc gặp được Thu thị cũng xuất thân danh môn, cho nên mới không gặp tình cảnh oái oăm như Lý Du thôi.

Cho nên ngay câu đầu tiên Lý Du đã khiến y câm nín, hắn hỏi đại ca mình nếu lúc trước Thu thị không có bối cảnh, y có thể không lấy Thu thị được không.

Lý Cánh nghĩ bụng, lấy chứ.

Lý Du vỗ vai y, nói: “Đại ca và ta là người đồng đạo, ngàn vàng khó mua được người trong lòng, chỉ là đại ca may mắn hơn ta, gặp ngay đại tẩu có gia thế xứng đôi với huynh.”

Lý Cánh: “Vậy đệ cũng không thể cưới tỳ nữ làm vợ được.”

Lý Du: “Nhưng ta chỉ nhìn trúng Ninh Anh, những người khác không có cách nào thay thế, phải làm sao mới được đây?”

Lúc này hắn lại nói chuyện phong lưu của phụ thân với đại ca hắn, thì ra nạp hơn mười phòng thiếp thất là có nguyên nhân, đều không phải là vì phong lưu thuần túy.

Lý Cánh vốn đến làm thuyết khách, kết quả sau khi buôn chuyện say sưa về Tần Vương lại quên mất sứ mệnh của mình, hai huynh đệ vẫn mãi thổn thức về tính tình yêu nhau giết nhau của cha mẹ mình.

Sau cùng Lý Cánh u mê hồ đồ bị Lý Du đuổi đi, hơn nữa còn bị hắn xúi giục, quay ngược lại thuyết phục Quách Thị.

Quách Thị bị cha con ba người chọc cho nổi điên, cảm thấy bọn họ đều không phải người bình thường.

Trận giằng co này oanh oanh liệt liệt, cuối cùng kết thúc trong thái độ bình nứt không sợ bể của ba cha con.

Lý Du dùng chính lợi thế của mình mà chiến thắng, hắn sợ đêm dài lắm mộng, lúc trước hắn bảo Thôi Thị đến Trần gia chăm nom Ninh Anh, hiện tại Quách Thị không muốn cầu hôn cho hắn, cũng không cho Thu thị xử lý chuyện hôn sự này, Lý Du tiện để cho Thôi Thị đi làm.

Thôi Thị đành phải không trâu bắt chó đi cày tìm bà mối đến Trần gia một chuyến.

Thái nương tử làm bà mối, lúc tới Trần gia, Triệu thị vui vẻ như gả khuê nữ ra ngoài, bởi vì chuyện này có nghĩa là Tần Vương phủ bên kia thỏa hiệp rồi!

Lúc ấy Ninh Anh ở trong phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối, trong mấy ngày nàng ở Trần gia mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon cho Triệu thị, dỗ cho bọn họ vui vẻ, khen nàng khéo tay không dứt miệng.

Chợt thấy một tỳ nữ vội vàng chạy đến, hưng phấn nói: “Chúc mừng tiểu nương tử! Chúc mừng!”

Thúy Thúy tò mò hỏi: “Chúc mừng cái gì?”

Tỳ nữ: “Bà mối tới cửa cầu hôn rồi, chuyện tiểu nương tử, xác nhận đã thành!”

Nghe thế, Ninh Anh ngẩng đầu nhìn nàng, thầm nghĩ: Tên tiểu tử Lý Du kia, thật đúng là con mẹ nó đủ dũng khí!
Bình Luận (0)
Comment