Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng Ta Chạy Trốn

Chương 56

Quan không tranh lợi với dân, đây là quy củ mặt ngoài của Đại Ung.

Nhưng mỗi quý tộc thế gia vẫn có cửa hàng điền sản của riêng mình, đa số đều là để cho gia nô ra mặt xử lý, chủ nhà ở phía sau màn kiểm soát. Hoặc là treo dưới danh nghĩa của bà con xa, chỉ cần không nguy hại đến dân sinh, triều đình sẽ không quản quá chặt.

Lúc thời tiết rét đậm, Ninh Anh dùng danh nghĩa của Thôi thị tìm một cửa tiệm thử bán lẩu, cửa tiệm kia không lớn, vừa đủ cho 12 bàn khách ngồi ăn.

Có kinh nghiệm kinh doanh lúc trước tại Dương Châu, Thúy Thúy bình thường không thông minh nhưng ở phương diện này lại có thể làm sư phụ, biết cách an bài nhân thủ làm chuyện đâu ra đấy.

Việc đặt bàn, nồi đất và các vật lệu đều do tự tay Ninh Anh vẽ bản nháp rồi sai người đi làm.

Không chỉ có vậy, nàng còn đặc biệt thuê một căn nhà, tiện cho ra vào quán ăn.

Vì điều chế ra nước dùng thơm ngon hơn, nàng tự mình phối hợp các loại hương liệu để thử, cùng Thái tam nương bừng bừng hưng trí lăn qua lăn lại, thi thoảng lại để cho mọi người xung quanh nếm thử xem loại nào được yêu thích hơn.

Thanh Châu bên này nghe dân bản xứ nói rất ít có tuyết rơi, ngày mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo, chính những ngày thế này ăn một nồi lẩu nóng mới thấy đã.

Nguyên liệu địa phương đa dạng, các loại rau xanh cũng rẻ hơn trong kinh nhiều, cho dù món thịt heo không dễ xử lý cũng bắt đầu trở thành một nguyên liệu mỹ vị cho nồi lẩu.

Canh xương heo, thịt heo béo ngậy, gan heo máu heo có thể trực tiếp thái lát cho vào nồi, còn lại nội tạng heo xử lý thêm một bước nữa mới cho vào nồi.

Thịt heo làm theo thịt viên hành, thịt ba chỉ thái mỏng nhúng lẩu ăn cũng ngon, bởi vì nước dùng cay nồng có thể lấn át mùi tanh của nó, nhanh hơn so với ninh nhiều.

Ngày Tiểu Thực Tứ mở cửa khai trương, hàng xóm láng giềng xung quanh ngửi được mùi hương cay xè kia, tất cả đều tò mò không thôi.

Thái tam nương khoác lác nói là cách ăn được dân Kinh Thành yêu thích nhất, thế là có người mới tới nếm thử.

Công việc kinh doanh đằng trước là do Thái tam nương xử lý, Thúy Thúy thi thoảng cũng chạy đến giúp đỡ.

Nàng ấy đã có kinh nghiệm, sai người hầu làm việc khá nhanh nhẹn, có đôi khi Thôi thị cũng đến xem thế nào, còn về Ninh Anh, nàng ở trạch viện phân phó gia nô chuẩn bị đủ nhiều nồi lẩu để cung ứng.

Mọi người phân công nhau hợp tác, cuối cùng cũng đưa quán ăn này đi vào hoạt động.

Mà Lý Du thì bận rộn những chuyện lông gà vỏ tỏi của Huyện lệnh.

Phu thê ai bận việc nấy, có đôi khi nghỉ cuối tuần hắn sẽ đích thân đi thăm người dân, còn dẫn cả Ninh Anh theo, cùng đi tìm hiểu phong tục nhân tình nông thôn Thanh Châu.

Trạng thái sinh hoạt kiểu này chính là điển hình mà Ninh Anh thích, có chuyện mình muốn làm, lúc phiền não phu thê sẽ tâm sự xin ý kiến của nhau.

Hai người tự có công việc riêng, vừa độc lập lại hỗ trợ cho nhau, so với đa số các cặp nam tôn nữ ti, bọn họ sống hạnh phúc hơn nhiều.

Trước kia Lý Du chưa bao giờ câu cá, đến nơi này bị tính tình bình thản ‘chuyện đến đầu cầu tự nhiên thẳng’ của Vương Huyện Thừa mài giũa không ít, hắn thi thoảng cũng học mấy lão đầu đi câu cá, ngồi xuống là mất cả ngày.

Mới đầu Ninh Anh cho rằng sau này hắn về kinh cũng cần phải giảm bớt cái tính kiêu căng kia của mình, nên đơn giản là mặc kệ không quản, kết quả tên tiểu tử kia không biết tìm đâu được niềm đam mê, có hai lần nàng còn phải tự mình đi nhéo tai túm về.

Từ đó về sau, câu cá trở thành đam mê duy nhất của hắn.

Nhiệt tình cực lớn!

Nhóm sai dịch trong phủ nha ăn qua món lẩu Ninh Anh làm, vô cùng hợp khẩu vị của dân bản xứ, lượng khách đến quán ăn cũng dần ổn định lại, một ngày hơn mười nồi không thành vấn đề.

Một nồi nhặt lẩu chỉ mất tầm 10 văn tiền, một ngày cũng được hơn trăm văn.

Hiện trong quán ăn chỉ cần ba người là có thể dễ dàng ứng phó, Thái tam nương ở đằng trước làm tiểu nhị, Thúy Thúy cùng người hầu ở phía sau chuẩn bị nguyên liệu rồi thu dọn bát đũa.

Mỗi ngày Thôi thị phụ trách chọn mua nguyên liệu nấu ăn, Mỹ Nguyệt nhìn nhiều quen mắt, cảm thấy quán ăn tương lai có lẽ sẽ là đường ra của mình, nàng ấy không muốn cả đời làm nha hoàn hầu hạ người ta, cũng muốn thử xem có thể kiếm tiền nuôi sống mình không.

Ninh Anh ở cùng nàng ấy thời gian khá dài, biết nàng ấy là người cẩn thận, bèn dạy nàng ấy từng chút một.

Vì thế Mỹ Nguyệt cảm kích không thôi.

Nàng ấy đương biết biết dã tâm của Ninh Anh, nghĩ muốn nhân rộng quán ăn ra khắp Thanh Châu.

Mà muốn khuếch trương thì phải chuẩn bị đủ nhiều người để tiếp ứng, nha hoàn hầu hạ ai cũng có thể làm, nhưng tiếp nhận quản lý quán ăn lại cần chút bản lĩnh.

Hơn nữa về sau bọn họ sẽ về kinh, cần bồi dưỡng người có thể tin được để quản lý.

Buổi chiều ngày hôm đó Ninh Anh đang ở trong phòng tính toán sổ sách, chợt nghe Thôi thị báo lại, nói có một vị phụ nhân đến bái phỏng, là một vị phu nhân nhà giàu nào đó.

Trong lòng Ninh Anh buồn bực, hoang mang hỏi: “Vị phu nhân kia đến làm gì?”

Thôi thị lắc đầu: “Lão nô cũng không biết, nương tử đi xem sao.” Dừng một chút lại nói, “Thấy nàng xách theo đồ, chẳng lẽ đến tặng lễ?”

Nghe đế tặng lễ, Ninh Anh lập tức nở nụ cười: “Thì ra là vậy.”

Thôi thị tò mò hỏi: “Là như thế nào?”

Ninh Anh: “Đến đi cửa sau đây mà.”

Thôi thị ôi chao một tiếng: “Vậy thì không thể nhận.”

Ninh Anh cười đứng dậy: “Hết cách rồi, Nhị Lang nhà chúng ta nghèo quá.”

Thôi thị: “…”

Quả không ngoài sở liệu, thật đúng là tới tặng lễ —— lễ mừng năm mới.

Lúc này cách năm mới vẫn còn tầm một tháng.

Vị phu nhân nhà giàu kia ra tay cực kì hào phóng, biết bọn họ là người tới từ trong kinh, kiến thức rộng, vừa tới đã mang nào là nhân sâm núi Trường Bạch cùng lộc nhung gì đó, tất cả đều là dược liệu trân quý.

Ninh Anh hỏi hồi lâu mới biết được nhà nàng ta kinh doanh dược liệu, trước đó Lý Du từng nói qua muốn “thông đồng làm bậy”, hiện tại người ta đưa lên tới tận cửa, sao lại có chuyện đưa đẩy trả đồ, nàng giả bộ thịnh tình không thể từ chối, cố mà nhận vậy.

Buổi tối Lý Du tan làm về nội viện, Ninh Anh nói chuyện người ta tặng lễ với hắn.

Lý Du thay thường phục, hỏi: “Tặng thứ gì vậy?”

Ninh Anh đáp: “Nhân sâm núi Trường Bạch, lộc nhung cùng linh chi các loại.”

Lý Du chậc chậc hai tiếng, đưa bộ y phục thay ra cho nàng, Ninh Anh cầm lấy treo lên giá.

Hắn mặc ngoại bào lên người, sang phòng cách vách, thấy được cái hộp gỗ trên bàn, tò mò mở ra xem, nhân sâm ba nhánh vừa thấy đã biết có giá trị xa xỉ.

Chờ lát sau Ninh Anh cũng đến, hai mắt Lý Du tỏa sáng nói: “Lễ này quá nặng, ta phải làm bao nhiêu năm mới đổ được mấy nhánh nhân sâm này nhỉ?”

Ninh Anh bật cười: “Coi chút tiền đồ của chàng kìa, tốt xấu gì cũng xuất thân từ Tần Vương phủ cơ mà.”

Lý Du nghiêm túc nói: “Ta không nói đùa với nàng đâu, tỷ lệ của nhân sâm này vô cùng tốt, có thể mang đi tiến cúng trong cung được luôn.” Lại nói, “Chỗ a nương cũng chỉ có hai nhánh, không khác thế này là mấy.”

Thấy hắn nghiêm túc như vậy, trong lòng Ninh Anh có hơi hoảng: “Có phải thiếp gặp rắc rối rồi không?”

Lý Du xua tay, thông minh nói: “Vội cái gì, chúng ta tới đây được nửa năm, bọn họ hiện tại mới đến dò xét bịt mồm, sau này thứ tốt còn nhiều, cứ thu cũng không sao.”

Ninh Anh lẩm bẩm: “Khó trách ai cũng muốn làm quan, riêng con đường tài lộ này muốn chặn cũng không chặn được.”

Lý Du vô cùng thực tế nói: “Nếu không nàng cho rằng mỗi năm tổ chức nhiều khoa cử như thế làm gì?” Lại nói, “Thiên quân vạn mã đi kiều độc mộc, không phải chỉ vì con đường làm quan tranh công danh tiền tài sao, nào có thanh quan thuần túy?”

Ninh Anh không nói gì, có đôi khi hiện thực quá tàn khốc, lại khiến người ta không thể phản bác.

Nàng cất kỹ món lễ vật có thể tốn đến vài năm bổng lộc, đặc biệt mở một danh mục, ai tặng gì đưa bao giờ đều được ghi tường tận rõ ràng.

Một khi lỗ hỗng này mở ra, người đến tặng lễ mừng năm mới cũng trở nên nhiều hơn.

Tuy Lý Du tới làm Huyện lệnh nho nhỏ, nhưng dẫu sao vẫn còn bối cảnh Tần Vương phủ ở đó, Thứ Sử Thanh Châu rất biết ứng xử, từ trên xuống dưới đều chuẩn bị kỹ càng, hắn cũng nể tình, nhận hết toàn bộ.

Trong lúc đó, Ninh Anh như được tăng thêm kiến thức, nàng chuyên chọn một căn phòng dùng để đặt lễ mừng năm mới.

Ngay đến Thôi thị cũng phải cảm khái không thôi, bổng lộc của quan tép riu ít đến đáng thương, nhưng “nghề phụ” thu nhập lại không ít.

*

Đã qua kỳ kinh nhưng Ninh Anh vẫn không thấy gì, ban đầu nàng cũng không để ý, về sau vẫn là Thôi thị không yên tâm, đặc biệt mời đại phu đến chẩn mạch, bắt mạch quả thật đã ra hỉ mạch.

Thôi thị vui mừng không thôi, chờ đại phu đi rồi mới dặn dò: “Nương tử sau này nên chú ý chút, thời tiết rét lạnh, đừng để bị lạnh quá, việc quán ăn cứ giao cho đám Tam nương xử lý, người đừng quan tâm làm gì.”

Tâm trạng của Ninh Anh rất tốt, đáp: “Thôi ma ma là người từng trải, tất cả đều nghe theo ma ma.”

Thôi thị lại nói với nàng rất nhiều chuyện cần chú ý trong lúc mang thai, Ninh Anh đều nhớ kỹ từng chuyện.

Lý Du tan làm trở về nghe có tin vui, cảm giác khá là tò mò, thi thoảng lại đến sờ bụng Ninh Anh. Nàng để mặc cho hắn sờ, thế nhưng thi thoảng cái tay hạnh kiểm xấu lại đi mò mẫn chỗ không nên mò, vì vậy thường xuyên bị ăn đánh.

Thậm chí buổi tối lúc đi ngủ hắn còn đặt tay lên bụng nàng đòi kiểm tra, Ninh Anh không thể nhịn được nữa: “Chàng đang sờ dưa đó hả?”

Lý Du vô liêm sỉ vùi đầu vào cổ nàng: “Ta là dưa đây, nàng sờ ta một chút đi.”

Ninh Anh: “…”

Lý Du có vẻ rất hưng phấn: “Sáng mai ta sẽ viết thư về nhà.”

Ninh Anh cản lại: “Thôi ma ma có nói, ba tháng đầu mang thai bất ổn, chờ thai ổn định lại báo tin vui cũng không muộn.” Dừng một chút lại nói, “Thôi ma ma còn nói, mang thai mười tháng không thể chung phòng, để phòng thai nhi bất ổn.”

Lý Du: “Nàng là tổ tông của Lý gia ta, tất cả đều nghe theo nàng.”

Xét cho cùng thì hắn vẫn còn trẻ, không có khái niệm gì về việc làm cha, chỉ cảm thấy mới lạ, mà cảm giác này khiến cái tay hắn mắc hạnh kiểm xấu, chỉ cần vừa thấy Ninh Anh là muốn vươn tay sờ bụng nàng.

Cũng bởi chuyện này mà hắn ăn đánh không ít.

Ninh Anh cũng biết thời đại này sinh sản như đi dạo Quỷ Môn Quan, bất cứ lúc nào cũng phải dè dặt cẩn thận, tuyệt đối không thể để mình có sơ suất gì.

Thôi thị đã từng sinh đẻ bốn lần, có kinh nghiệm phong phú, tự mình chuẩn bị thức ăn cho nàng, nói muốn dưỡng thai tốt, nhưng không thể dưỡng thai quá lớn, sợ lúc sinh sẽ khó.

Ninh Anh học được rất nhiều điều về sinh sản từ chỗ bà ấy, có đôi khi cũng phải hỏi đại phu bắt mạch, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, có thể cung cấp cho nàng trợ giúp hữu hiệu.

Trước kia mỗi cuối tuần được nghỉ ngơi thả lỏng, Lý Du đều đi câu cá, hiện tại lại không chịu ra ngoài, đa số đều ở bên cạnh Ninh Anh, tất cả sự vụ trong nhà đều cho Thôi thị xử lý, Ninh Anh chỉ cần yên tâm dưỡng thai, nàng có cảm giác bọn họ coi mình thành tổ tông để cung phụng rồi.

Ninh Anh hỏi hắn muốn nhi tử hay nữ nhi, hắn cũng không có khái niệm gì về chuyện này luôn, trái lại nàng nghĩ đến tước vị của hắn, thật không thể để người khác chiếm tiện nghi được.

Nam nữ đều phải có.

Sau này gia nghiệp của nàng cần nữ nhi đến kế thừa, tước vị của Lý Du cần nhi tử đến kế thừa, cái nào cũng không thể bỏ qua.

Vì vậy thời đại rất nhiều nhà không sinh được con thừa tự, người thừa kế trên danh nghĩa sẽ rơi vào con cái họ hàng huynh đệ tỷ muội gì đó, nàng lại không rộng lượng đến độ nuôi con cho người khác.

Khó khăn nắm mới trải qua một mùa đông rét lạnh, Ninh Anh bị vây trong viện thật sự nín hỏng rồi.

Đầu mùa xuân, khí hậu từ từ ấm lên, nàng cũng có thể thích ý ra ngoài phơi nắng, hoạt động cho dễ sinh.

Mùa xuân là mùa của vạn vật sống lại, những lúc Lý Du không vội sẽ nắm tay nàng ra ngoài đạp thanh, xung quanh hoa cỏ nở rộ, ong mật bận rộn không ngừng.

Ninh Anh nôn nghén không nghiêm trọng lắm, cái gì cũng có thể ăn, trạng thái tinh thần rất tốt, thỉnh thoảng Lý Du cũng phải hỏi nàng sao bụng vẫn chưa chịu lớn, khi ấy sẽ không thiếu nhận về ánh mắt xem thường của nàng.

Ở trong ý thức của hắn, người mang thai sẽ có cái bụng tròn vo như quả bóng.

Lúc trở về Ninh Anh ngồi kiệu, xe ngựa xóc nảy, Lý Du lo lắng bèn thuê một cỗ kiệu, nâng hai người về quan xá.

Trên đường hắn không ngừng nhắc nhở kiệu phu cẩn thận dưới chân, phải đi chậm, lải nhải không khác gì Quách thị, Ninh Anh nghe hắn càu nhàu hồi lâu thấy ghét bỏ, không nhịn được nói: “Lý Nhị Lang, thiếp cảm thấy chờ chàng già rồi, có khi còn lải nhải nhiều hơn cả a nương của chàng.”

Lý Du không thích nghe lời này, hắn phản bác: “Nói bậy, nếu như ta già rồi chắc chắn vẫn sẽ anh tuấn tiêu sái giống như phụ thân ta, làm sao có thể lề mề lải nhải như nương được?”

Ninh Anh bĩu môi: “Thật không biết xấu hổ!”

Đám người Mỹ Nguyệt ở bên cạnh không khỏi nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment