Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh Ta Khiến Nam Chính Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 13


Tới thứ hai, Hạ Xán làm đúng như lời hứa, thật sự đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm đăng ký tham gia.

Hơn nữa không ngoài ý muốn, Tô Tễ Tinh nghe nói Sở Điềm cũng đăng ký, bởi vì nhà trường sẽ phát tiền thưởng cho những học sinh tham gia vào phim tuyên truyền, mà Sở Điềm lại có một người cha nghiện cờ bạc tài chính trong nhà luôn eo hẹp, cô dĩ nhiên sẽ không bỏ cơ hội kiếm tiền thế này.

Dưới ánh hào quang vai chính chiếu rọi, Hạ Xán và Sở Điềm không chút khó khăn đã giành được vai nam nữ chính của phim tuyên truyền nhân ngày thành lập trường, nhà trường cũng rất nhanh đã bắt đầu tổ chức quay phim.

Nhưng khiến cho người ta thất vọng là, vị đạo diễn Trương Thăng kia chỉ xuất hiện một lát trong ngày quay đầu tiên, những ngày sau đều không thấy đâu nữa, phim tuyên truyền đều do một tay trợ lý đạo diễn của ông ta quay.

Tô Tễ Tinh vốn còn tưởng rằng Hạ Xán có thể nhân cơ hội này lọt vào mắt Trương Thăng, ai mà ngờ, đạo diễn lớn người ta còn chẳng thèm liếc mắt đến anh.

Ngẫm cũng phải, mấy đạo diễn nổi tiếng thế này thời gian luôn quý báu, sao có thể tự mình xuất trận giám sát quay mấy phim tuyên truyền không chút kỹ thuật kiểu này chứ, ông có thể nhận lời mời của nhà trường dán cái tên lên phần giới thiệu đạo diễn của phim tuyên truyền, đã là nể mặt lắm rồi.

Không sao chỉ là chuyện nhỏ, không đi con đường Trương Thăng được, Tô Tễ Tinh vẫn còn đường khác để đi.

Phim tuyên truyền không dài, kế hoạch quay chỉ có hai ngày, cuối ngày quay thứ hai, Tô Tễ Tinh trốn tiết, lén chạy đến phòng thể dục xem Hạ Xán quay phim.

Trong phim có một cảnh quay học sinh chơi bóng rổ, thể hiện ra tinh thần tươi trẻ của một học sinh cấp ba, tất cả thành viên đội bóng rổ của trường đều bị kéo vào làm tư liệu quay.

Nhưng mười mấy cậu học trò đều chưa từng có kinh nghiệm trước ống kinh, máy quay vừa bật, là tay không còn là tay, chân cũng không phải là chân nữa, đến cả động tác đơn giản nhất như ném bóng vào rổ cũng không làm được, khiến phó đạo diễn người Quảng Đông tức đến xả một tràng tiếng địa phương ngay tại chỗ.

Cũng may, đối tượng quay phim chủ yếu vẫn là Hạ Xán.

Hạ Xán mặc áo thi đấu vừa bước lên sân, những người trong đội bóng rổ lập tức biến thành phông nền, anh ấy dường như được sinh ra đề dành cho màn ảnh, không hề dè dặt như những học sinh khác.

Tô Tễ Tinh đến phòng thể dục vừa đúng lúc đang quay đến Hạ Xán.


Trên sân bóng rổ, thiếu niên mặc áo thi đấu đỏ rực, dáng người cao thẳng, bắp tay và bắp chân mịn màng săn chắc, rê bóng vô cùng thoải mải.

Anh ấy thực hiện một pha lừa bóng đẹp mắt, sau đó là một pha rê bóng di chuyển ba bước áp sát rổ, lúc này máy quay chĩa thẳng vào mặt Hạ Xán, quay cận cảnh anh.

Khuôn mặt thiếu niên phóng đại trên màn hình, biểu cảm chuyên chú tự tin, động tác ném bóng rất lớn nhưng các đường nét trên khuôn mặt không bị biến dạng một chút nào, vẫn đẹp trai như cũ, so với những thành viên của đội bóng rổ mỗi khi làm động tác nào mạnh là vẻ mặt bị biến dạng đến dữ tợn trở thành sự tương phản rõ ràng.

Đồng thời có một camera khác quay bóng rổ trên tay Hạ Xán, chỉ thấy quả bóng bị Hạ Xán ném lên cao, tạo một đường parabol lộng lẫy trên không trung, sau đó chuẩn xác rơi vào rổ!
Một lần đã qua!
Biểu hiện hoàn mỹ của Hạ Xán, khiến các thành viên nữ trong đội cổ động viên ngồi trên khán đài hò hét liên tục, ngay cả phó đạo diễn người Quảng Đông cũng không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen anh, “Shinh đẹp!”
Tô Tễ Tinh nhân lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ cầm di động lưu lại cảnh Hạ Xán ném bóng vào rổ vừa rồi, sau đó trộm ngồi một góc xem lại, không trách đám con gái đều thành hoa si hết cả, đến cậu cũng muốn hét lên đây.

A a a tiểu Xán nhà cậu chơi bóng đẹp trai quá đi, hệt như từ trong truyện tranh bước ra!
Thế này mà còn không nổi, thì đúng là trời đố kị người tài! Chờ đó tiểu Xán, cha nhất định sẽ khiến con nổi tiếng!
Cảnh quay chơi bóng rổ của đám nam sinh quay xong, là đến cảnh quay của những cô nàng đội cổ động viên.

Hạ Xán bước ra sân bóng liếc mắt là đã nhận ra Tô Tễ Tinh đang ngồi ở một góc khán đài, con thỏ ngốc ôm di động không biết đang xem cái gì, mím môi cười ngọt ngào.

“Sao cậu lại tới đây?” Hạ Xán đến bên cạnh cậu hỏi.

Sợ bị Hạ Xán phát hiện mình quay trộm anh, Tô Tễ Tinh vội giấu điện thoại đi, cười nói: “Tới xem cậu quay đó! Động tác ném rổ vừa rồi của cậu đẹp trai quá!”
Hạ Xán nhìn túi quần cậu vừa nhét điện thoại vào, thấy thế nào cũng như đang giấu diếm gì anh, nếu không vì sao anh vừa tới, con thỏ ngốc liền giấu điện thoại ngay.

Nhưng anh không vạch trần, bâng quơ nói: “Tôi quay xong rồi, đi thôi.”
“Đừng vội thế, chờ chút nữa hãy đi.” To Tễ Tinh vẫy tay, ra hiệu Hạ Xán ngồi xuống.


Hạ Xán: “Chờ cái gì?”
Tô Tễ Tinh chỉ vào chỗ đang quay, vẻ mặt hứng thú, “Nhìn mấy bạn nữ quay thế nào đã.”
Hạ Xán quay đầu lại, liền thấy Sở Điềm đang đứng ở vị trí trung tâm của đội cổ động, đột nhiên hiểu ra, khóe miệng hơi mím.

Hạ Xán ngồi xuống cạnh Tô Tễ Tinh, xoay bao cổ tay, làm bộ như bâng quơ hỏi: “Đẹp lắm à?”
Tô Tễ Tinh kỳ quái nhìn anh, hỏi lại: “Không đẹp sao? Cậu chừng nào thì nhìn thấy nữ sinh trường mình mặc qua như vậy? Áo bó, váy ngắn, tất dài, thế còn không đẹp?”
Hạ Xán quay mặt đi nhướn mày, ánh mắt không rơi trên người những nữ sinh đó, bình luận: “Như nhau.” Một lát sau lại quay lại hỏi, “Cậu cảm thấy ai đẹp nhất?”
Tô Tễ Tinh không nghi ngờ gì anh, chẳng do dự mà nói ngay lập tức, “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Sở Điềm rồi!”
Người ta là nữ chính đó, không cô ấy còn có thể là ai?
Hạ Xán thầm cười lạnh, quả nhiên đúng như anh nghĩ, con thỏ ngốc này nào phải đến thăm anh, là đến xem Sở Điềm mới đúng, vừa rồi ôm điện thoại cười như thế, chắc là xem ảnh vừa chụp lén Sở Điềm.

“Đi thôi,” Hạ Xán đứng dậy, lạnh mặt đi xuống khỏi khán đài, cũng không đợi Tô Tễ Tinh, tự đi đến phòng thay đồ thay quần áo.

Tô Tễ Tinh cảm thấy Hạ Xán không vui, khó hiểu sờ sờ mũi, tự hỏi mình lại đắc tội anh chỗ nào?
Còn chưa thành danh mà tính khí đã lớn như vậy, sau này mà nổi tiếng, thì cả ngày còn phải coi anh ta như tổ tiên sao?
Tô Tễ Tinh quyết định phải để Hạ Xán biết, Tô Tễ Tinh đây cũng là người nóng tính, nên cậu không đi theo anh, yên tâm ngồi tại chỗ xem đội cổ động biểu diễn.

Hạ Xán thay xong đồ, ngồi chờ một lát vẫn không thấy Tô Tễ Tinh tới tìm mình.

Xem ra mải xem Sở Điềm quên hết lối về rồi.

Hạ Xán lắc đầu, muốn xua đi cảm giác khó chịu trong lòng nhưng không được, anh không khỏi tự giễu bản thân sao lại có thể để chuyện nhỏ nhặt này ảnh hưởng đến cảm xúc, thật ấu trĩ.


Tuy đã tự nhủ Tô Tễ Tinh tới xem ai anh cũng không để bụng, nhưng khi đóng tủ để đồ vẫn không khống chế được lực tay, cánh cửa vang lên một tiếng ‘rầm’ rất lớn, vừa vặn bị mấy thành viên đội bóng rổ bước vào phòng nghe thấy.

”Yo, anh đẹp trai ở đâu ra đây? Chỗ này là phòng thay đồ nam, không có cô gái nào đâu, đóng cửa lớn như thế tính gây sự chú ý với ai cơ chứ?” Một nam sinh để tóc húi cua lên tiếng mỉa mai.

Hạ Xán lạnh lùng liếc nhìn những người đó, tất cả những người này đều học năm cuối, anh không quen biết, hơn nữa có thể vào được đội bóng rổ, thì thân thể đều cao lớn, không cần phải tranh cãi với những người này, nếu không người chịu thiệt chính là anh, vì vậy anh không nói lời nào muốn bỏ qua những người đó rời khỏi phòng thay đồ.

Nhưng nam sinh tóc húi cua không chịu bỏ qua, duỗi tay cản đường Hạ Xán, “Đứng lại! Đàn anh đang nói chuyện với cậu đó, tính không nói tiếng nào đã muốn đi à, có hiểu lễ phép là gì không?”
Vừa rồi quay phim, bọn họ bị Hạ Xán đoạt hết nổi bật, còn bị tên phó đạo diễn Quảng Đông mắng một tràng tiếng khỉ gió gì đó nghe không hiểu, đã sớm nhìn Hạ Xán không vừa mắt.

Giờ bắt gặp Hạ Xán đang ở một mình, bọn họ liền quyết định dạy cho Hạ Xán một trận cho bõ ghét, dĩ nhiên không dễ dàng cho Hạ Xán rời đi.

Hạ Xán thấy không tránh được mấy người này gây sự, liền nhướn mày, lười biếng hỏi: “Vậy nếu không lễ phép thì sao?”
Nam sinh tóc húi cua siết nắm tay, vẻ mặt dữ tợn nói: “Thì đánh tới khi mày hiểu thì thôi!”
Thật ra Tô Tễ Tinh sớm đã không còn hứng thú xem đội cổ động biểu diễn, cũng đang đợi Hạ Xán tới tìm mình, nhưng còn chưa đợi được Hạ Xán, lại thấy một đám người từ ghế ngồi chạy về cùng một hướng, loáng thoáng hình như còn nghe thấy ai đó nói phòng thay đồ nam có người đánh nhau.

Tô Tễ Tinh mí mắt giật giật, không phải Hạ Xán ở đó sao?!
Cậu vội đứng lên chạy theo dòng người về phía phòng thay đồ, đến nơi thì thấy có hai thầy giáo thể dục đã khống chế được tình hình, đã không còn đánh nhau nữa.

“Nhường một chút, nhường một chút!” Tô Tễ Tinh chen qua đám đông đi vào, quả nhiên thấy Hạ Xán đang ở bên trong.

Hạ Xán dường như bị đấm vào mặt, khóe miệng còn đang chảy máu, anh chỉ thờ ơ lấy mu bàn tay lau đi, sự thù địch trong đôi mắt đen vẫn còn đó, anh như chim ưng nhìn chằm chằm các thành viên đội bóng rổ, khóe miệng cong lên như đang chờ đợi đối thủ tiếp tục ra tay, có một mối nguy hiểm khát máu trong nụ cười của anh ta.

Thấy mặt Hạ Xán bị thương, đầu óc Tô Tễ Tinh liền nóng lên, mặc kệ có bao nhiêu người đang vây quanh hóng chuyện, cứ thế chạy tới bên Hạ Xán, dùng tay ôm lấy mặt anh, quan sát vết thương trên khóe miệng anh, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Ai đánh? Sao rồi? Có đau không?"
Hạ Xán thấy Tô Tễ Tinh đột nhiên chạy ra cũng ngẩn người, anh rũ mi chờ nét hung ác trong mắt tiêu tan rồi mới lại ngước mắt lên, nói nhẹ: “Tôi không sao, bọn họ cũng không đỡ hơn tôi là bao.”
Tô Tễ Tinh quay đầu, nhìn đám thành viên đội bóng rổ mặt mũi đều bầm dập liền biết ngay chính bọn họ ra tay, lửa giận trong lòng bùng lên, cậu buông mặt Hạ Xán ra, trầm mặt đi tới chỗ bọn họ không nói hai lời liền vung một quyền vào một người trong số đó, “ĐCMM, bọn mày dám đánh mặt cậu ấy!”
Người nọ không ngờ Tô Tễ Tinh đám động thủ trước mặt nhiều người, bị đánh đến đơ luôn, nếu không phải thầy giáo thể dục phản ứng nhanh, ra tay ngăn cản, nói không chừng cú đá tiếp theo của Tô Tễ Tinh đã trúng đích rồi.

Thầy thể dục quát: “Vô pháp vô thiên rồi phải không? Còn dám đánh! Trò ở khối nào? Tên gì? Gọi chủ nhiệm lớp của trò qua đây!”

Tô Tễ Tinh còn lâu mới sợ thầy giáo, cậu giãy khỏi tay thầy thể dục, chỉ vào mũi mấy thành viên đội bóng rổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn mày nhớ cho kỹ, ông đây là Tô Tễ Tinh, tốt nhất bọn mày nên cầu nguyện cho mặt Hạ Xán không có việc gì, nếu không tao biến đầu cả đám bọn mày thành đầu heo!”
Hạ Xán đứng phía sau nhìn Tô Tễ Tinh vì mình mà đe dọa người khác, khớp xương siết chặt dần buông lỏng, bỗng nhiên muốn cười, con thỏ tức đến xù lông trông...!hình như cũng có chút đáng yêu?
“Chúng ta đi.” Hạ Xán kéo Tô Tễ Tinh, mặc kệ thầy giáo thể dục còn ở phía sau rống giận, hai người len qua đám đông rời khỏi phòng thay đồ.

Ra khỏi phòng thể dục, Tô Tễ Tinh vốn muốn đưa Hạ Xán đến phòng y tế xử lý vết thương, cậu sợ sẽ để lại sẹo trên mặt Hạ Xán, nhưng anh không muốn, nói chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại, đến máy bán hàng tự động mua một chai nước lạnh trườm lên là sẽ không sao.

Hai người cũng không trở lại lớp học, mà ngồi trên bục sân khấu ở sân vận động nói chuyện phiếm.

Tô Tễ Tinh mới đánh một cái còn chưa hả giận, nói muốn kiếm Trương Bác Thiên gọi mấy anh em đến, qua hai ngày nữa đánh cho đám người đội bóng rổ đó một trận.

Hạ Xán trườm chai nước lạnh lên khóe miệng, nói chuyện hơi không rõ: “Quan tâm tôi như vậy sao?”
Tô Tê Tinh bẻ khớp ngón tay răng rắc, “Đương nhiên, ai đánh mặt cậu chính là muốn mạng của tôi!”
Nghe được mấy lời này, khóe miệng không bị thương của Hạ Xán, ở lúc Tô Tễ Tinh không chú ý, cong lên sung sướng.

Đáng tiếc vui không quá hai phút, liền thấy bóng dáng Sở Điềm xuất hiện bên rìa sân.

Sở Điềm quay xong định về lớp học, nhưng muốn về lớp học cô nhất định phải đi qua chỗ hai người đang ngồi.

Đều học chung lớp, cũng không thể coi như không quen, huống hồ Hạ Xán còn từng giúp cô, nên khi Sở Điềm đi qua sân khấu thì dừng bước, lễ phép hỏi hai người một câu: “Hai cậu không bị sao chứ?”
“Chào! Sở Điềm!” Hiếm khi được nữ chủ chủ động chào hỏi, Tô Tễ Tinh đương nhiên không thể bỏ qua, lập tức nhiệt tình phất tay chào Sở Điềm, “Bọn mình không sao, cậu quay xong rồi hả?”
Tô Tễ Tinh không chú ý tới cậu vừa nói chuyện với Sở Điềm, sắc mặt Hạ Xán liền đen, anh đứng lên xoay người bước đi.

Tô Tễ Tinh thấy Hạ Xán đi, cũng không bận tâm kết thân với Sở Điềm nữa, vội đuổi theo hỏi: “Cậu đi đâu?”
Hạ Xán không quay đầu lại: “Phòng y tế.”
Tô Tễ Tinh buồn bực: “Đi làm gì?”
“Miệng đau.”
“Không phải cậu vừa nói chỉ là vết thương nhỏ sao?”
Hạ Xán mặt không biến sắc nói: “Giờ nghiêm trọng rồi.”.

Bình Luận (0)
Comment