Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh Ta Khiến Nam Chính Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 16


Đoạn Thu Dung đã gần 50 tuổi, dáng người không phát phì chút nào, vẫn phong độ như thời còn trẻ.

Ông bước nhanh tới, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương lo lắng, sốt ruột hỏi Hạ Xán: “Con à, mẹ con thế nào?”
Ngay khi Đoạn Thu Dung đến gần, Hạ Xán liền thu lại tàn nhẫn trong mắt, “Sao ông lại tới đây?”
Đoạn Thu Dung: “Ta vốn định đến nhà thăm con với mẹ con, nhưng tới nơi lại phát hiện cả hai người đều không có nhà, là hàng xóm nói cho ta biết mẹ con bị bệnh đang nằm viện, nên ta vội đến đây, mẹ con giờ ở đâu? Bác sĩ nói sao?”
Đoạn Thu Dung nói hợp tình hợp lý, nhưng Hạ Xán lại biết, Đoạn Thu Dung còn lâu mới có ý tốt đi thăm hai mẹ con anh như vậy.

Thật ra Đoạn Thu Dung đã mua chuộc được hàng xóm sống đối diện nhà anh, chỉ cần phát hiện ra chút động tĩnh nào từ nhà anh, người đó sẽ báo cho Đoạn Thu Dung ngay.

Cho nên Hạ Tinh chân trước vừa vào viện, chân sau Đoạn Thu Dung đã tới nhanh như vậy.

Đoạn Thu Dung đã sớm tính kế hai mẹ con Hạ Xán, chỉ chờ cơ hội như ngày hôm nay.

Hạ Xán nhìn thấu mọi chuyện, anh lạnh lùng nhìn Đoạn Thu Dung diễn trò, đáng tiếng từ vẻ mặt đến lời nói đều giống hệt đời trước không chút thay đổi, khó tránh khỏi khiến anh cảm thấy nhàm chán.

Hạ Xán nhìn đi chỗ khác, nói: “Mẹ vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ nói kiểm tra phổi có khối u, chưa xác định được là lành tính hay ác tính, còn cần đợi kết quả xét nghiệm chuyên sâu.”
“Sao lại như vậy chứ?!” Đoạn Thu Dung ra vẻ đau khổ tột cùng, cơ thể lảo đảo lùi về sau hai bước, “Ta vừa mới tìm lại được cô ấy, còn chưa kịp đền bù những thua thiệt cô ấy phải chịu đựng suốt bao năm qua vì ta, ông trời ơi, sao ông lại đối xử tàn nhẫn với tiểu Tinh như vậy? Tại sao lại muốn để cô ấy chịu đau ốm bệnh tật? Tại sao không trừng phạt ta?

Hạ Xán lạnh lùng nói: “Còn chưa khẳng định là ung thư phổi, ông cũng không cần ra vẻ mẹ tôi hết thuốc chữa như thế.”
Đoạn Thu Dung lúng túng trong chốc lát, sau khi lấy lại vẻ mặt mới gật đầu nói: “Phải phải phải, dù sao chúng ta cũng nhất định cứu được mẹ con, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hai mẹ con các con!”
Tô Tễ Tinh ngồi một bên rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện.

Nguyên lai người này chính là người cha cặn bã của Hạ Xán, Đoạn Thu Dung!
Kỹ thuật diễn vụng về như vậy, nếu không biết còn tưởng vừa rồi ông ta đang đóng phim của Quỳnh Dao, không trách được lại hết thời!
Tô Tễ Tinh cũng biết rõ, Đoạn Thu Dung lúc này nhìn như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng thực ra là cháy nhà mà đi hôi của.

Tình tiết tiếp theo sẽ là Đoạn Thu Dung giả mù sa mưa nói với Hạ Xán, tiền thuốc men để ông ta trả.

Nhưng cậu biết tính cách Hạ Xán giống hệt mẹ mình, đều là kiểu người tâm cao khí ngạo, sẽ không nhận bố thí từ người khác, nếu không Hạ Tinh cũng sẽ không một mình nuôi lớn Hạ Xán nhiều năm như vậy, cho dù phải chặt đứt quan hệ với người nhà, cũng không chịu đi tìm ông ta.

Hạ Xán biết mẹ mình không muốn có chút dính líu nào với tên bội bạc Đoạn Thu Dung này, nên Hạ Xán tất nhiên không chịu tiếp nhận ‘ý tốt’ của Đoạn Thu Dung, ông ta liền nhân cơ hội này đưa ra chủ ý, nếu thật sự không muốn nhận vậy đổi thành ông ta cho Hạ Xán vay cũng được, việc cấp bách bây giờ là chữa bệnh cho Hạ Tinh, tiền có thể để sau này từ từ trả.

Đoạn Thu Dung biết hai mẹ con Hạ Xán ở thành phố này không nơi nương tựa, Hạ Xán chỉ là một đứa trẻ, căn bản không giải quyết nổi tiền thuốc men kếch xù của mẹ, cuối cùng chỉ có thể xin ông ta giúp đỡ.

Cuối cùng Hạ Xán vẫn phải đi vay tiền Đoạn Thu Dung, còn viết cả giấy nợ, có giấy nợ trong tay, Đoạn Thu Dung đợi đến khi cuộc phẫu thuật của Hạ Tinh kết thúc, liền xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, bắt ép Hạ Xán hoặc là trả tiền, hoặc là phải ký hợp đồng với phòng làm việc của ông ta.


Hạ Xán không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành khuất phục dưới thủ đoạn của Đoạn Thu Dung, biến thành công cụ kiếm tiền cho ông ta.

Tô Tễ Tinh biết người tới là Đoạn Thu Dung xong, nhìn đến mặt ông ta cũng khiến cậu tức đến ngứa răng, người ta đều nói hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà tên cặn bã Đoạn Thu Dung này hãm hại con mình không chút nương tay, đúng là cầm thú cũng không bằng!
Tô Tễ Tinh đứng sau lưng Hạ Xán lén nắm chặt tay, lão súc sinh, dám bắt nạt tiểu Xán nhà ta, xem ông đây thu thập mày thế nào!
Đầu tiên Tô Tễ Tinh nhân lúc Đoạn Thu Dung không chú ý, lấy điện thoại bật chế độ ghi âm lên, sau đó ra vẻ tò mò hỏi Hạ Xán: “Hạ Xán, ông ta là ai vậy?”
Đoạn Thu Dung thấy cậu cũng ăn mặc như học sinh cấp ba, cũng không để ý, nhìn cậu cười hòa ái nói: “Cháu là bạn học của Hạ Xán phải không? Cám ơn cháu đã đến đây bầu bạn với nó, ta là cha của Hạ Xán.”
“Chú là cha của Hạ Xán?” Tô Tễ Tinh cố trừng mắt kinh ngạc, nhìn về phía Hạ Xán, “Sao tôi chưa bao giờ thấy cậu nhắc tới cậu còn có cha?
Hạ Xán không muốn để Tô Tễ Tinh nói chuyện với Đoạn Thu Dung, quen biết với loại người cặn bã thế này, chỉ tổ bị vấy bẩn, anh bực bội mím môi, ngắt lời Tô Tễ Tinh: “Đừng hỏi, cậu về trước đi.”
Tô Tễ Tinh không nghe, ngược lại còn xoa xoa cằm như đang suy tư gì đó mà đánh giá Đoạn Thu Dung, “Chú à, cháu cứ có cảm giác trông chú quen quen, dường như gặp qua ở đâu rồi thì phải, Ah! Cháu nhớ ra rồi! Chú có phải từng đong phim không? Tên là...!Đoạn, Đoạn Thu Dung đúng không! Mẹ cháu thích chú lắm đấy!”
Đoạn Thu Dung thấy Tô Tễ Tinh nhận ra mình, cũng không phủ nhận, chỉ cười khẽ, giọng điệu còn rất tự hào, “Đúng vậy, là ta, ta chính là Đoạn Thu Dung.”
Hạ Xán yên lặng liếc nhìn Tô Tễ Tinh, cậu từng nói với anh rằng cha mẹ cậu đã ly hôn, mẹ cậu đã ra nước ngoài sinh sống từ khi cậu còn rất nhỏ, chưa từng quay trở lại.

Tuy rằng không biết tại sao Tô Tễ Tinh lại nói dối trắng trợn để lôi kéo làm quen với Đoạn Thu Dung, nhưng Hạ Xán không ngăn cậu, ngược lại muốn xem thử cậu định giở trò gì.

Đúng lúc này, bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm đi tới, hỏi: “Ai là người nhà của Hạ Tinh?”

Hạ Xán đi ra, “Là tôi.”
Đoạn Thu Dung cũng vội nói: “Tôi cũng vậy! Bác sĩ, tình huống của cô ấy thế nào?”
Bác sĩ: “Kết quả xét nghiệm có rồi, thật đáng tiếc, là u ác tính, nhưng cũng may là phát hiện sớm, có thể phẫu thuật cắt bỏ, tôi kiến nghị nên nhanh chóng phẫu thuật trước khi tế bào ung thư di căn, người nhà suy nghĩ thế nào?”
Hạ Xán không chút nghĩ ngợi nói: “Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý phẫu thuật.”
Bác sĩ: “Được, vậy mọi người về chuẩn bị chi phí giải phẫu đi, chi phí phẫu thuật cùng trị liệu mất khoảng ba mươi vạn.”
Hạ Xán đã chuẩn bị tâm lý nên khi nghe đến con số nay cũng không hoang mang như đời trước, đến mày cũng chưa nhăn lấy một cái, “Cám ơn bác sĩ, tiền tôi sẽ nhanh chóng gom đủ.”
Bác sĩ nói xong liền rời đi, tiếp theo là thời gian biểu diễn của Đoạn Thu Dung.

Đoạn Thu Dung thở dài, an ủi Hạ Xán: “Con trai, chuyện tiền nong con không cần lo, số tiền này ta sẽ bỏ ra, ta thua thiệt mẹ con quá nhiều, vô luận thế nào ta cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho cô ấy.”
Hạ Xán thầm cười lạnh, quả quyết cự tuyệt: “Không cần, tiền tôi sẽ tự nghĩ cách.”
Đoạn Thu Dung nghe Hạ Xán nói không cần tiền của mình, ánh mắt khó nén được vui mừng, nhưng vẫn cố giả bộ khuyên bảo: “Nhiều tiền như vậy, một học sinh như con định dùng cách gì? Ta biết con hận ta, không muốn nhận cha, nhưng bệnh của mẹ con không thể chậm trễ được con có biết không?”
Hạ Xán biết ông ta định nói gì tiếp, tuy anh sẽ không đòi tiền của ông ta, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm giống đời trước, ngu ngốc đi vay tiền ông ta.

Ngay lúc anh định châm chọc Đoạn Thu Dung để ông ta câm miệng mà cút đi, thì Tô Tễ Tinh đột nhiên mở miệng khuyên anh: “Đúng đó Hạ Xán, sao cậu có thể gom được số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn?”
Đoạn Thu Dung vừa định nói, “Nếu không số tiền này coi như...”
“Coi như tôi cho cậu vay đi!” Tô Tễ Tinh cướp lời thoại của Đoạn Thu Dung, nói rất khí phách.

Đoạn Thu Dung choáng váng: “...!Cái gì?”
Hạ Xán cũng nhìn Tô Tễ Tinh khó hiểu, con thỏ ngốc này lại muốn đùa gì đây?
Tô Tễ Tinh nhìn Đoạn Thu Dung cười nói: “Chú ơi, cháu đoán giữa hai cha con chắc có hiểu lầm gì đó, cái tên Hạ Xán này bướng bỉnh lắm, cậu ấy không chịu để chú giúp nhưng mà bệnh tình của cô Hạ không để lâu được, vậy thế này đi, tiền phẫu thuật coi như là cháu cho Hạ Xán vay.”

Kế hoạch bị Tô Tễ Tinh phá rối, Đoạn Thu Dung rất khó chịu, “Cậu bé này, cháu đừng đùa, một đứa trẻ như cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tô Tễ Tinh: “Cháu không có, nhưng cha cháu có, chắc chú còn chưa biết nhỉ? Nhà cháu cũng kinh doanh công ty giải trí, cha cháu là Tô Nghĩa Thịnh, giám đốc công ty giải trí Thước Tinh, cháu có thể bảo cha cho Hạ Xán vay tiền, chú lại thay Hạ Xán trả tiền cho cha cháu, thế nào ạ? Cha cháu biết chú là ảnh đế, nhất định sẽ đồng ý.”
Đoạn Thu Dung hiển nhiên bị những lời Tô Tễ Tinh nói làm cho giật mình, mất một lúc mới bình tĩnh lại được: “Mất một vòng lớn như vậy, với ta trực tiếp đưa tiền cho mẹ con họ có gì khác nhau?”
“Đương nhiên khác nhau.” Tô Tễ Tinh khoác một tay lên vai Hạ Xán, một tay nhét túi quần, mỉm cười nhìn anh, “Chẳng phải Hạ Xán không muốn chú giúp cậu ấy sao? Nhưng cậu ấy sẽ đồng ý để cháu giúp, phải không Hạ Xán?”
Hạ Xán nhìn vẻ bỡn cợt trong mắt Tô Tễ Tinh, nhận ra cậu muốn chơi khăm Đoạn Thu Dung.

Hiếm khi thỏ ngốc lại thông mình, tất nhiên anh sẽ phối hợp, nên khẽ ‘Ừm’.

Tô Tễ Tinh quay sang Đoạn Thu Dung: “Cháu cho Hạ Xán vay, chú thay Hạ Xán trả tiền cho cháu, vậy là Hạ Xán không trực tiếp cầm tiền của chú, mà chú lại giúp được cậu ấy, cách này rất hoàn hảo đúng không? Cứ như vậy đi, giờ cháu gọi điện cho cha luôn!”
“Chờ chút!” Đoạn Thu Dung ngăn Tô Tễ Tinh gọi điện thoại, thầm hận bản thân đã coi thường thằng nhãi này, đành ngậm bồ hòn, sắc mặt khó coi nói, “Trên người chú bây giờ không có nhiều tiền như vậy, phải quay về chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta bàn lại việc này nhé!”
Tô Tễ Tinh hào phóng xua tay, “Không sao đâu ạ, chú đưa tiền lúc nào cũng được, nhưng giờ quan trọng nhất là chữa bệnh cho cô, cháu cứ gọi bảo cha đem tiền đến đây trước, cùng lắm thì chú viết cho cháu cái giấy nợ.”
Đoạn Thu dung lắp bắp: “Nợ...!Giấy nợ?”
Nếu không phải không đúng dịp, thì ngay khi nhìn thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi bọ của Đoạn Thu Dung, Hạ Xán đã sớm cười ra tiếng rồi.

E là trước khi tới đây chính ông ta cũng không ngờ được, người phải viết giấy nợ chính là ông ta?
“Ây da!” Tô Tễ Tinh cố tình nhìn di động kêu lên kinh ngạc, “Sao lại không cẩn thận ấn nhầm nút ghi âm rồi!”
Đoạn Thu Dung mặt càng đen, lỗ mũi phập phồng, thở hổn hển gầm lên giận dữ, “Mày còn ghi âm?!”
Tô Tễ Tinh khép hờ đôi mắt cáo, nhếch mép cười khiêu khích, cậu lắc lắc điện thoại trên tay, thưởng thức vẻ mặt bực tức của Đoạn Thu Dung, chậm rãi nói: “Cháu tưởng dù không có đoạn ghi âm này, Đoạn ảnh đế cũng sẽ chắc chắn không quỵt nợ chứ?”.

Bình Luận (0)
Comment