Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh

Chương 39


Ôn Hi đứng ngây ngốc tại chỗ, vốn dĩ đang khóc nên đầu óc rối loạn của cậu lúc này lại càng mơ hồ hơn.

"Cậu, tôi, này! !.

"
Thời điểm cậu ấp a ấp úng, Tư Cảnh lại cúi người lần nữa, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước treo trên khóe mắt cậu.

Ngũ quan Ôn Hi nhăn chặt, không chịu kiềm chế cất cao giọng, "Cậu làm gì vậy?!"
Mặt trong ngón tay cái dụi qua mắt thiếu niên, Tư Cảnh cười khẽ một tiếng, "Không khóc nữa?"
Không đợi Ôn Hi trả lời, hắn lại nói: "Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.

"
Ôn Hi phồng má, "Cậu vừa mới ném tay tôi ra.

"
Tư Cảnh hiểu rõ đặt tay cậu lên trên cánh tay mình, "Tùy cậu ném tùy cậu nắm.

"
"Cậu còn tức giận, hung dữ như vậy.

"
"Thiếu gia cậu nhìn xem tôi cười thế này có tiêu chuẩn không? Đủ tám cái răng đó nha.

"
Ôn Hi: "! ! "
Rũ mi mắt xuống, cậu nắm chặt cái hộp bên cạnh, "Quả táo bẩn hết rồi.

"
Tư Cảnh chậm rãi phun ra một hơi, "Về nhà tôi lại làm cho cậu hai hộp lớn nữa, chúng ta ăn một hộp ném một hộp.

"
Ôn Hi bị hắn chọc không nhịn được cười, "Tôi mới không phải cái loại người lãng phí thức ăn đâu.

"
Thấy cậu cười trong lòng Tư Cảnh cũng nhẹ nhõm hẳn.

Dây dưa mãi, Ôn Hi lúc này mới hỏi: "Vậy vừa rồi sao cậu lại tức giận?"
Tư Cảnh lắc đầu, "Là tôi toản ngưu giác tiêm* thôi.

"
Ôn Hi hoang mang chớp chớp mắt, "Toản cái gì mà ngưu giác tiêm.

"
(*toản ngưu giác tiêm: để tâm vào chỗ không đâu, xoáy vào chỗ có vấn đề, đi vào chỗ bế tắc.


)
"Tôi tưởng rằng cậu muốn dọn ra ngoài một mình, vứt bỏ tôi.

" Vừa nói đến chữ ba chữ cuối cùng, Tư Cảnh không thể khống chế rũ mi mắt xuống.

Ôn Hi dường như không thể tin được lỗ tai của chính mình, dùng sức xoa xoa, "Cậu nói cái gì?!"
Cậu trở tay chỉ chỉ vào mình, "Tôi vì sao lại muốn tự mình dọn đi mà để cậu ở biệt thự?!"
Cậu vốn chỉ là cảm thấy Tư Cảnh giống như không quá thích ở biệt thự mới nghĩ đến việc hai người dọn đi, vả lại dù cho có nói thế nào đi nữa, trong nguyên văn Tư Cảnh cũng bị bắt nạt ở biệt thự từ nhỏ đến lớn, đến chết cũng chưa thể thoát khỏi nơi đó, hồi trước không nhớ tới còn ổn, từ sau khi phản ứng lại được thì cậu càng ở lại càng cảm thấy không được tự nhiên.

Cậu không nói cho Tư Cảnh thứ nhất là do cậu còn chưa tìm được căn phòng nào thích hợp, thứ hai là cậu còn chưa nghĩ ra được lý do dọn đi có sức thuyết phục nào cả, lại không ngờ rằng hôm nay lại nói ra dưới tình huống như vậy, kết quả còn gây ra cái sai lầm lớn này.

Tư Cảnh thở dài, ngữ khí ra vẻ nhẹ nhàng, "Tôi nghĩ, có lẽ, Tiểu Hi không thích tôi, thấy tôi phiền chán.

"
Nghe những lời này, trong lòng Ôn Hi đều xoắn quýt lên, lập tức nói: "Nào có, tôi vẫn luôn thích cậu, cũng không bao giờ phiền chán cậu!"
Tư Cảnh truy vấn: "Thật sao?"
Ôn Hi trả lời: "Đương nhiên là thật, trong cái đầu này của cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy, tôi sao có thể vứt bỏ cậu được.

"
Tư Cảnh lúc này mới yên tâm ừ một tiếng.

"Cho nên chuyện này cậu rốt cuộc là muốn quyết định như thế nào.

"
"Tôi không muốn quyết định, hết thảy đều theo ý của cậu là được.

" Tư Cảnh nắm tay cậu, "Cậu đi đâu, tôi liền đi theo đến nơi đó.

"
Ôn Hi do dự mở miệng: "Ừm! ! Nếu không thì cứ dọn đến khu này đi, biệt thự lớn như vậy hai người chúng ta ở cũng quá trống, hơn nữa cách trường học cũng rất xa, tuy rằng mỗi ngày có thể ngồi xe, nhưng mà cũng rất phiền toái, cậu cảm thấy thế nào?"
Tư Cảnh trực tiếp gật đầu, "Vậy ngày mai hai chúng ta có thể đi đến mấy căn gần trường học xem một chút.

"
Rồi hắn lại hỏi: "Tiểu Hi muốn dạng phòng kiểu gì vậy.

"
Ôn Hi động lưỡi xuống, "Tôi không có yêu cầu gì, tốt nhất thì có một cửa sổ lớn sát đất, cái loại mà có thể để ánh mặt trời toàn bộ đều nhào vào ấy, chúng ta phơi nắng ấm áp, quả thực đúng là hoàn mỹ! A đúng rồi, phòng tắm cũng không thể quá nhỏ, còn có vấn đề phòng bếp nữa, phòng bếp cũng không thể quá đơn sơ, không thể cái gì cũng không có, suy cho cùng chúng ta vẫn phải ở nhà ăn cơm, bàn ăn cũng không cần quá lớn, đủ cho hai đứa chúng mình là được, về phần phòng khách thì không có yêu cầu gì, gỗ đặc sáng màu là có thể! ! "
Nghe tiểu thiếu gia nhà mình đề ra một vạn yêu cầu, vẻ mặt Tư Cảnh không thay đổi, mang theo nụ cười nặng nề như cũ, "Phòng ngủ thì sao? Không có bất cứ yêu cầu nào với phòng ngủ sao?"
Ôn Hi hỏi lại, "Cần phải có yêu cầu gì sao?"
"Tôi hiểu rồi.

" Tư Cảnh tổng kết, "Tôi trước tiên ấn theo yêu cầu của cậu đại khái sàng lọc một chút, lúc cuối cùng chỉ còn mấy cái, chúng ta lại cùng đi xem, được không?"
Ôn Hi gật gật đầu.

Chuyện này đến bây giờ mới tính là đã hạ màn, Tư Cảnh véo véo khuôn mặt cậu, "Lần sau có loại chuyện này, phải nói thẳng với tôi, không được đi tìm Điền Thiên, tôi sẽ ghen.


"
Ôn Hi không nghĩ câu này quá sâu, chỉ bỉu môi: "Sao ngày nào cậu cũng ghen vậy, cậu dứt khoát chết luôn ở lu dấm luôn đi.

"
Tư Cảnh nhún vai "Không có cách nào khác, ai bảo tiểu thiếu gia nhà chúng ta mỗi ngày lại có thêm đủ loại chiêu mới, tôi thật sự giải quyết không xuể.

"
"Cậu nói cái gì? Tôi đây rõ ràng là quan tâm nhé, tôi chỉ là nhìn ra, người nào đó giống như không quá thích sống ở biệt thự thôi.

" Vừa nói Ôn Hi vừa nhíu một bên lông mày.

"Ồ cậu phát hiện ra tất cả rồi sao" Tư Cảnh phối hợp theo diễn xuất của cậu, "Ài, Tiểu Hi nhà ta thật là quá ấm lòng, làm sao bây giờ đây, bị cảm động mà không có gì báo đáp cả, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi.

"
Ôn Hi đánh giá thiếu niên trên dưới một vòng, cố ý nói: "Thật ra cũng không phải không thể.

"
"Trước tiên lại phía trước đó rửa tay đi.

" Tư Cảnh giơ bàn tay mà hai người vừa nắm lên "Đã nói là chỉ để thiết kế những kế hoạch cho đất nước cơ mà, nhìn xem bàn tay cậu bị bẩn rồi này.

"
Ôn Hi trừng hai mắt, "Này chẳng lẽ trách tôi sao?"
Tư Cảnh ngay lập tức nhận sai, "Đều trách tôi, đều do tôi, tôi kích động, tôi nghĩ không ra, tôi có tội.

"
Ôn Hi hừ một tiếng, "Biết là tốt rồi.

"
Tư Cảnh cũng không nhiều lời nữa, lôi kéo thiếu niên đến phải hướng hồ nước bên kia, kết quả mới vừa đi được hai bước đã phải dừng bước.

"Làm sao vậy?"
Ôn Hi có chút ngượng ngùng chỉ chỉ vào hai mắt của mình, "Cái kia, mắt tôi có còn đỏ không?"
Tư Cảnh quan sát một chút, giả vờ như có chuyện nghiêm trọng gật đầu, "Đỏ, đặc biệt đỏ, đỏ không khác gì mắt thỏ con cả.

"
Nghe được lời này biểu tình Ôn Hi lập tức biến đổi, "Vậy cậu làm thế nào đó để tôi trở lại bình thường đi!"
Tư Cảnh hỏi lại: "Hay là tôi thổi thổi cho cậu nhé?"
"Thổi em gái cậu ấy!" Ôn Hi hiếm khi thô lỗ.

"Cậu đi trước rửa tay đi, tôi đi mua thuốc nhỏ mắt cho cậu, chắc là không mất bao lâu là hai mắt có thể khôi phục bình thường đâu.

"
"Vậy cậu nhanh lên đi.


"
Ôn Hi tự mình đi đến hồ nước bên kia, tỉ mỉ rửa hai tay, lông mi hơi hơi rũ, như thể suy nghĩ cái gì đó.

"Ồ, ai đây chứ? Đây không phải Ôn thiếu gia của chúng ta sao? Sao hôm nay lại một mình ngồi ở chỗ này vậy, vật trang sức của mày đâu rồi?"
Một giọng nói khó chịu vang lên, Ôn Hi liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, lại giơ tay vẫy vẫy trước mặt, "Sao đột nhiên lại bốc mùi hôi thối như vậy chứ, là ai đánh r*m sao?"
Cố Dương cười nhạo một tiếng, hạ giọng, "Ôn Hi, bây giờ Tư Cảnh không ở đây, mày còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?"
Ôn Hi kiêu căng nhìn gã, khóe miệng nhếch lên, "Cậu ấy có ở đây không tao đây cũng cứ kiêu ngạo như vậy đó, ngại quá, bẩm sinh đã như thế rồi.

"
Khuôn mặt Cố Dương đen lại như bị chìm xuống nước, "Mày thực sự cho rằng tao không dám dạy dỗ mày sao?"
Trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, biểu tình Ôn Hi đáng yêu, lời nói thốt ra khỏi miệng lại âm dương quái khí lợi hại, "Cái người lần trước kẹp chặt cái đuôi, bỏ chạy như chuột chạy qua đường, hình như đâu phải tao?"
"Mày há miệng cũng lợi hại quá nhỉ, cũng không biết sau đó có còn lỗ mãng như vậy nữa không.

" Nói xong, Cố Dương ra hiệu cho người ở bên cạnh, những người khác lập tức hiểu rõ chuẩn bị tiến lên.

Phải biết rằng, cái tên Tư Cảnh đánh nhau như cuồng ma không ở đây, nên bọn họ cần phải nhân cơ hội này mà tính sổ cho xong.

Ôn Hi lắc lắc tay, tỏ vẻ bình tĩnh, " Vừa mới nói là đã bắt đầu thả chó cắn người sao, thật đúng là phù hợp bản tính hành động của mày mà.

"
Cố Dương lại không đáp lại cậu, liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý nghĩ của cậu, "Đừng ở nơi đó nói một đống lớn để kéo dài thời gian, tao đây cũng không phải thằng ngốc, hết hy vọng đi, tao sẽ không cho mày có cơ hội kéo dài tới lúc Tư Cảnh quay lại đâu, bây giờ đây mày nhất định phải ăn chút dạy dỗ mới được.

"
Ôn Hi âm thầm siết chặt tay, chậm rãi lui về phía sau vài bước, hai mắt thẳng chăm chăm nhìn đám người, sợ bỏ lỡ một sự thay đổi nhỏ nhắt từ bọn họ, đồng thời sống lưng căng thẳng, cậu nín thở, suy tư nên chạy khỏi chỗ này bằng cách nào mới tốt.

Nhưng mà, cậu còn không chưa nghĩ kỹ được đường lui, những người đó đã giơ nắm đấm vọt lên, cậu vội vàng ngồi xổm xuống né tránh một người trong số họ, đồng thời lớn tiếng reo lên: "Cố Dương, mày có biết mày đang làm cái gì không, nếu tao thật sự bị thương mày xác định có thể gánh được hậu quả sao?!"
Cố Dương lại chẳng hề để ý, "Đương nhiên có thể.

" Cục tức này gã đã nghẹn lâu lắm rồi, vất vả lắm hôm nay mới bắt được Tư Cảnh sơ hở để người ở chỗ này, nếu không thể dạy dỗ người này một chút, gã có lẽ sẽ tức chết mất.

"Đây là đang làm cái gì vậy? Đúng là náo nhiệt quá, không bằng dẫn tôi theo một chút nhỉ?"
Thanh âm đột nhiên vang lên làm người ở đây đều dừng động tác lại.

Cố Dương càng giống như thấy quỷ, "Tống thiếu?!"
Tống Mão trầm mặt lại nói: "Tôi nhớ rõ lần trước tôi hình như đã nói với cậu Ôn Hi là người của tôi rồi, cậu như vậy, xem như cố ý đánh vào mặt tôi đây sao?"
Cố Dương cúi đầu khom lưng đáo lại: "Tống Thiếu nói cái gì thì chính là cái đó, tôi đây làm sao dám làm loại chuyện này được, tôi chỉ là đơn thuần muốn tìm Ôn Hi tâm sự, thật sự không có ý gì khác.

"
Tống Mão híp híp mắt, "Không có ý gì khác vậy cậu còn ở đây làm gì, là đang đợi tôi mời cậu rời đi sao?"
"Tống thiếu thật đúng là thích nói giỡn mà.

" Cố Dương xấu hổ cười, làm bộ phải rời đi ngay.

Chỉ là bước chân này còn chưa kịp bước ra đã bị gọi lại, "Chờ một chút!"
Ôn Hi chỉ chỉ người bên cạnh, "Lời cậu ta vừa mới nói, tao muốn sửa đúng một chút, tao, Ôn Hi này, một chút quan hệ với cậu ta cũng không có, cái gì mà là người của cậu ta, quả thực chính là thiên phương dạ đàm.

"
(Thiên phương dạ đàm*: tên khác của Nghìn lẻ một đêm, hay có thể hiểu ở đây là chuyện hoang đường, chuyện khó tin, chuyện không tưởng,.

.

)

Vừa nói Ôn Hi vừa nhìn về phía Tống Mão, "Tống Mão, tôi cảm thấy tôi nói cũng đã nói rất rõ ràng rồi, cậu đường đường là một thiếu gia có thân thế hiển hách, có thể đừng treo cổ lên cái cây như tôi đây được không? Buông tha tôi không được sao.

"
Tống Mão hướng cho đám người Cố Dương kia một con mắt hình viên đạn, "Lăn!"
Cố Dương vừa thấy bầu không khí tự nhiên cảm thấy có chút không đúng, cũng không dám nói cái gì, hoảng loạn tay chân mang theo người chạy đi.

Xung quanh chỗ rửa tay lập tức trở nên trống trãi, chỉ còn lại hai người Ôn Hi và Tống Mão.

Bỗng nhiên, Tống Mão tiến lên một bước, tới gần thiếu niên, "Ôn Hi, có phải cậu cảm thấy tôi đây thật sự là một người tính tình đặc biệt tốt không.

"
Ôn Hi thành thật lắc đầu, "Không thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy cậu là một con hồ ly tâm cơ thâm trầm thôi.

"
"Biết tôi là hồ ly, cậu còn cứ khiêu khích tôi nhiều lần, cậu thật sự không sợ tôi làm điều gì đó với cậu sao?"
"Cậu còn có thể đánh chết tôi đây sao?"
"Đánh cậu tôi tự nhiên sẽ luyến tiếc, bất quá đòi hỏi chút lợi ích gì đó, cũng không phải không thể.

"
Nghe được lời này trong lòng Ôn Hi cả kinh, theo bản năng liền muốn chạy trốn, lại không ngờ rằng ngay lập tức đã bị đối phương bắt được cánh tay, sau đó lại nhẹ nhàng ngã vào trong vòng tay của đối phương.

Ôn Hi lập tức bắt đầu giãy giụa, rốt cuộc cánh tay đối phương đặt ở trên eo mình càng siết chặt hơn.

"Ôn Hi, cậu có biết tôi đã tưởng tượng ra cái hình ảnh này bao lâu rồi không.

"
Ôn Hi không chút khách khí mắng lại, "Cậu là biến thái sao? Tưởng tượng loại chuyện này! Ghê tởm!"
Tống Mão cũng không ngại, nói ngược lại, "Tôi biến thái, tôi ghê tởm? Thế nào, chẳng lẽ cậu cho rằng cái tên thuận theo nghe lời cậu Tiểu Cảnh kia không tưởng tượng qua cái loại chuyện này sao?"
"Cậu dựa vào cái gì mà đòi so với cậu ấy, vị trí của của hai người trong lòng tôi, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất.

" Ôn Hi ngạnh cổ hét lên, từng tiếng một như một nhát dao cứa vào tim hắn ta.

Biểu tình trên mặt Tống Mão không hoàn toàn sụp đổ, nhưng ý thù địch trên người lại không thể nào che giấu được, " Tôi biết, vị trí của hắn và tôi ở trong lòng cậu chênh lệch khá xa, nhưng cậu ở trong lòng hai chúng tôi, lại không có gì khác nhau.

"
Dừng một chút, hắn xoay chuyển lời nói, "Huống hồ, cho dù tôi có thế nào, cũng không bao giờ khiến cậu phải khóc.

"
"Cậu có luôn chọc cho tôi cười, tôi cũng sẽ không vui vẻ, dù cho cậu ấy có làm tôi khóc, trong lòng tôi đây cũng sẽ tràn đầy vui mừng.

"
Tống Mão thở sâu, hai mắt u ám, "Ở phương diện chọc tôi tức giận này, cậu thật đúng là người lợi hại nhất mà.

"
Ôn Hi kéo da mặt cười nói: "Cảm ơn đã khích lệ.

"
Kết quả giây tiếp theo đã bị nắm cằm.

"Miệng nói như vậy, vẫn là đừng nên nói chuyện thì tốt hơn.

".

Bình Luận (0)
Comment