Sau Khi Xuyên Thư Gặp Vai Ác Cố Chấp, Tôi Làm Cá Mặn

Chương 15

Editor: Tiêu
Beta: Kem
Note: Cách xưng hô của các nhân vật trong chương này Tiêu để theo cách xưng hô hiện đại nha.( để tránh việc bị nhầm lẫn xưng hô và bị lú:">)
Khi vượt qua lôi kiếp cuối cùng để thành thần, Phàn U Dật nhớ lại đoạn ký ức xưa cũ kia.
Khó trách, khó trách hắn thấy Yến Cảnh Hành quen thuộc.
Phàn U Dật vốn là tiên quân ở thượng giới, hắn là Tư Ám Dạ tiên quân, Yến Cảnh Hành là Tư Sơn Thủy Mỹ Cảnh tiên quân.
Mối quan hệ giữa hai người thì phải nói là dùng cái sào tám thước nối cũng không có quan hệ với nhau, hai người còn chưa từng gặp mặt.
Cho tới một lần, Thái tử của Thiên giới đi du ngoạn, mất tích trong đêm đen mịt mù nơi núi rừng sâu thẳm —— hai người đều bị trách tội. Hai người vội vàng lập nhóm với nhau để tìm Thái tử.
Phàn U Dật nhớ rõ lúc mình mới gặp Yến Cảnh Hành, hắn chỉ cảm thấy y đẹp, là loại vẻ đẹp sắc xảo nhưng y lại rất dịu dàng.
Hai người đi tới phiến rừng không lớn mà cũng chẳng nhỏ kia điều tra tình hình một cách tỉ mỉ, vậy mà phát hiện cổng dẫn tới thế giới khác.
Yến Cảnh Hành bấm tay niệm chú, lập tức phát hiện tung tích của Thái tử điện hạ —— ở học viện ma pháp tại kinh đô của thế giới này.
Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật, Phàn U Dật gật đầu, hai người bắt đầu cuộc sống của một học sinh.
Vào trong trường, hai người liền thấy ảnh chụp của Thái tử điện hạ đứng đầu bảng vàng danh dự.
Má! Tu vi của Thái tử điện hạ cao, mà ma pháp và tu tiên cũng có chỗ tương đồng. Thái tử điện hạ, thế này hoàn toàn là chơi hack.
Giống như là tốt nghiệp đại học rồi đi học lại tiểu học vậy.
Hai người nghĩ cách đi vào lớp ma pháp 1 —— quả nhiên, Thái tử điện hạ bị mất tích đang ngồi ở giữa lớp.
Yến Cảnh Hành cười tủm tỉm nhìn Thái tử Chu Ngạn: "Ngài chơi chưa đủ à?"
Chu Ngạn nhìn trúc mã Yến Cảnh Hành của mình, chu miệng: "Không phải chơi, ở đây có mấy thứ rất hay... tôi cần nghiên cứu kỹ."
Yến Cảnh Hành cười "rất trân thành", ân cần nói: "Cậu có biết tôi suýt chút nữa thì mất việc không hả? Nhóc con, hại tôi như vậy, có phải cậu nên giải thích một chút không?"
Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành vẫn luôn dịu dàng với mình giờ lại nổi bão, cảm thấy hơi buồn cười.
Chu Ngạn phồng má, nhìn như sắp khóc đến nơi.
Yến Cảnh Hành cong môi: "Cậu ở Thiên Đình giả bộ đáng thương mách lẻo với phụ thân của tôi, giờ muốn khóc, còn có ai có thể bảo vệ cậu?"
Vừa dứt lời, Yến Cảnh Hành liền bị một người vỗ vai.
Y quay đầu nhìn lại, đối diện một gương mặt tinh xảo. Biểu tình trên mặt người đó âm u, thân hình cao lớn, giữa hai hàng lông mày có hơi dữ dằn.
Yến Cảnh Hành nghiêng đầu: "Có việc?"
Người kia nhìn y với ánh mắt cảnh cáo, giọng nói khàn khàn: "Không được bắt nạt cậu ấy."
Yến Cảnh Hành đứng lên, cười: "Tôi cứ bắt nạt cậu ta đấy."
Phàn U Dật không nói tiếng nào mà kéo Yến Cảnh Hành ra phía sau mình.
Yến Cảnh Hành hơi kinh ngạc, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất vui vẻ.
Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, Yến Cảnh Hành vội kéo Phàn U Dật lại, quay đầu cười nói với Chu Ngạn: "Cậu không giải thích một chút sao, điện hạ?"
Chu Ngạn hơi run theo bản năng, mỗi lần Yến Cảnh Hành dùng loại giọng điệu này gọi cậu là điện hạ thì y thật sự tức giận.
Vẻ mặt Chu Ngạn như đưa đám, nói: "Tống Trạch Duyên, đừng ra tay, đây, đây là bạn từ nhỏ của tôi, Yến Cảnh Hành." Cậu vỗ vai Yến Cảnh Hành.
Chu Ngạn giải thích: "Cảnh Hành, xin lỗi cậu, đây là người yêu của mình, Tống Trạch Duyên."
Biểu tình hoàn mỹ trên mặt Yến Cảnh Hành vỡ nát: "Chu Ngạn! Mới có mấy ngày mà cậu đã có người yêu rồi?". truyện xuyên nhanh
Chu Ngạn sửng sốt: "Ba, ba năm."
Yến Cảnh Hành khựng lại, nhìn về phía Chu Ngạn: "Xem ra tốc độ chảy của thời gian ở hai thế giới không giống nhau."
"Đây chính là thứ mà cậu muốn nghiên cứu à?" Yến Cảnh Hành liếc mắt nhìn về phía Tống Trạch Duyên.
Chu Ngạn lộ ra nụ cười ngốc nghếch: "Đúng, cậu ta rất đáng yêu."
Yến Cảnh Hành đập một phát vào trán Chu Ngạn, "Cậu ngốc như thế, ai dám tin ánh mắt của cậu cơ chứ!"
Mặt Tống Trạch Duyên không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại khiến người tôi phải sợ hãi.
Yến Cảnh Hành không hề sợ hãi mà nhìn lại cậu ta: "Thái tử điện hạ địa vị tôn quý... Chúng tôi không yên tâm, cậu chắc cũng hiểu chứ?"
Tống Trạch Duyên không nói gì.
Phàn U Dật và Yến Cảnh Hành cùng đi về phía ký túc xá.
Bỗng Phàn U Dật mở miệng: "Cảnh Hành tiên quân, ngài và Thái tử..."
Yến Cảnh Hành cười với Phàn U Dật: "U Dật tiên quân không cần quan tâm, tôi và Thái tử chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Chỉ là tôi cảm thấy... Tống Trạch Duyên kia không đơn giản, tôi không dám tùy ý giao bạn từ nhỏ cho người khác."
Phàn U Dật gật đầu: "Tính tình Thái tử đơn thuần, đúng là cần trấn ải cho ngài ấy."
Yến Cảnh Hành cười nhìn Phàn U Dật: "Tôi thấy Phàn U Dật tiên quân rất biết che chở tôi."
Phàn U Dật khựng lại, nói "Ngài và tôi là đồng liêu Tiên giới, đương nhiên phải trợ giúp lẫn nhau."
Yến Cảnh Hành nhướn mày: "Vậy sao."
Yến Cảnh Hành lặng lẽ đi theo Tống Trạch Duyên.
May mà Yến Cảnh Hành biết tu vi của mình cao hơn nhiều anh bạn nhỏ này, ẩn thân đuổi theo Tống Trạch Duyên.
Một ngày của Tống Trạch Duyên:
Sáng sớm lén trốn ra ngoài trường, đi cửa hàng bán hoa mua một cành hoa, rồi lén trở về trường, cắm hoa vào bình hoa trên bàn học của Chu Ngạn. Sau đó trở về ký túc xá, chuẩn bị bữa sáng, bỏ vào hộp giữ nhiệt, bên trong còn để một quả trứng tình yêu.
Bản thân vội vàng ăn xong bữa sáng, nhanh chóng tới lớp, đặt hộp cơm lên bàn của Chu Ngạn. Lúc này Yến Cảnh Hành mới phát hiện, hộp cơm và bình hoa là cùng một bộ, chắc là do cùng một người đưa cho Chu Ngạn.
Chờ đến khi Chu Ngạn tới, tự nhiên mở hộp cơm ra ăn, sau đó nở nụ cười ngọt ngào với Tống Trạch Duyên: "Tống Trạch Duyên, cảm ơn cậu."
Sau đó, Yến Cảnh Hành phát hiện cái người mặt đầy sát khí kia đỏ mặt.
Yến Cảnh Hành:... Theo dõi cả nửa ngày thì hóa ra Thái tử điện hạ của chúng ta mới là tra nam lừa tình từa tài lừa sắc à.
Sau khi tan học, Chu Ngạn đi đến cạnh Tống Trạch Duyên, dùng cái giọng làm nũng ngọt như mía lùi của mình: "Anh Tống, em muốn uống nước."
Mặt Tống Trạch Duyên đỏ bừng, không nói tiếng nào mà lấy trà sữa mà Chu Ngạn thích nhất từ trong cặp ra.
Chu Ngạn cười tươi: "Cảm ơn anh."
Yến Cảnh Hành:.... Xem nửa ngày thì Thái tử điện hạ của chúng ta mới là bạch liên hoa...
Quan sát mấy ngày liên tiếp, Yến Cảnh Hành phát hiện, Tống Trạch Duyên này ngoan ngoãn phục tùng Chu Ngạn, là một đứa nhóc ngoan ngoãn dễ ngại ngùng.
Yến Cảnh Hành: Sao lại mù mắt mà yêu Chu Ngạn vậy.
Phàn U Dật: Cảnh Hành tiên quân, có phải ngài đứng sai phe không vậy?
Yến Cảnh Hành cười vỗ vai Phàn U Dật: "Tôi nói này, anh có muốn biết tại sao sát khí trên người của Tống Duyên Trạch lại nặng như thế không?"
Thật ra Phàn U Dật cũng không muốn biết: "Muốn."
Yến Cảnh Hành cười nhìn hắn: "Vậy được rồi, phiền anh giúp tôi một phen. Tôi đi lấy ít sát khí của cậu ta đi nghiên cứu, nếu tôi có việc gì ngoài ý muốn thì anh cứu tôi."
Phàn U Dật gật đầu.
Yến Cảnh Hành ngả bài với Tống Trạch Duyên, yêu cầu tra xét sát khí trên người cậu ta, hiển nhiên là Tống Trạch Duyên không biết trên người mình có sát khí gì, nhìn Chu Ngạn, vui vẻ đồng ý.
Yến Cảnh Hành rút một sợi ra, tinh tế dùng pháp lực điều tra, thế nhưng lại bị hút vào một không gian thuần một màu hắc ám.
Yến Cảnh Hành 'ưm' một tiếng: "Ra là vậy... sát khí của thần thượng cổ."
Khó trách sát khí lại thuần túy như vậy.
Y nhìn về một phía không xa, cười thản nhiên.
Kia là chồng xác của thần thượng cổ.
Nhưng cũng không đơn giản như vậy, thần thượng cổ đã chết đứng dậy, cho dù chiến lực đã yếu đi rất nhiều nhưng lại thắng ở số lượng cực nhiều.
Yến Cảnh Hành duỗi tay, nắm kiếm Kinh Thiên trong tay. Một kiếm này của y cắm vào ngực của thần thược cổ, cái xác thần thượng cổ ấy hóa thành tro bụi bay đi.
Nhưng số lượng của kẻ địch quá đông, vây Yến Cảnh Hành lại.
Xung quanh toàn xác thần thượng cổ mắt tỏa ra tia sáng đỏ, điều này làm Yến Cảnh Hành rất khó chịu.
Xấu quá mức cho phép.
Y thở dài, tay cầm Kinh Thiên, mấy ngàn ánh kiếm xuất hiện, bay về bốn phương tám hướng, đâm trúng các xác của thần thượng cổ, các khối xác ý hóa thành tro bụi tiêu tán.
Sau này cho dù có chết thì y cũng không muốn hóa thành cái bộ dáng xấu đến ma chê quỷ hờn như này. Yến Cảnh Hành xoa vết máu trên mặt, "Tsk" một tiếng: "Khốn nạn, xước mặt rồi."
Vừa dứt lời, một đôi tay đặt kên mặt y, Yến Cảnh Hành chỉ cảm thấy trên mặt hơi mát rồi sau đó cảm giác đau đớn nóng rát trên mặt biến mất.
Phàn U Dật quan tâm nhìn y.
Yến Cảnh Hành cười: "Đồng liêu, sao anh cũng tới nơi quỷ quái này vậy?"
Đôi mắt đen láy của Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành một cách chăm chú: "Anh đã nói muốn tôi tới cứu anh."
Yến Cảnh Hành đâm một kiếm, giải quyết một cái xác đang tới gần, mặt mày hớn hở nhìn gương mặt tuấn tiếu của Phàn U Dật: "Cần gì vì tôi mà mạo hiểm."
Phàn U Dật vừa muốn mở miệng thì nghe Yến Cảnh Hành thay đổi giọng điệu: "Vì tôi và anh là đồng liêu."
Phàn U Dật:... Sao y biết mình định nói gì.
Yến Cảnh Hành bỗng cười lớn, tựa như phát hiện thứ gì đó rất thú vị. Gương mặt vốn diễm lệ của y giờ dính máu lại càng yêu diễm, đẹp đến mức không chân thật.
Yến Cảnh Hành vừa chém giết vừa dịu dàng nói: "Anh có ý thức trách nhiệm ghê á, U Dật tiên quân?"
Phàn U Dật không biết nói gì.
Hắn biết rõ mình bị Yến Cảnh Hành hấp dẫn, cho dù không tính là thích nhưng Yến Cảnh Hành đẹp đẽ, sáng chói, thậm chí có chút điên cuồng, hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của hắn.
Phàn U Dật giết mấy cái xác thần thượng cổ xong, đối diện gương mặt yêu diễm của Yến Cảnh Hành, người kia cười nhẹ nhàng, nụ cười như sắp bị gió thổi bay, môi đỏ khẽ mở: "Tiên quân, tôi giết xong rồi nha."
Phàn U Dật hơi nghiêng người, nhìn đống xác phía sau Yến Cảnh Hành hóa thành tro tàn tiêu tán, phía sau Yến Cảnh Hành chậm rãi nổi lên một mặt trời đỏ rực. Yến Cảnh Hành đưa lưng về phía cảnh tượng hùng vĩ như vậy, gương mặt diễm lệ của y mờ ảo trong bóng tối.
Phàn U Dật mím môi.
Kỳ quái.
Hắn vốn nên nhìn cảnh tượng mặt trời mọc tươi đẹp này.
Nhưng trong mắt hắn chỉ còn lại đôi mắt đẹp đến không chân thực của Cảnh Hành tiên quân.
Hết chương 15.

Bình Luận (0)
Comment