Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 8

Giống như linh hồn nàng đều vì chuyện này mà rung động trong nháy mắt, phảng phất như thân thể biến thành một đóa hoa, bị cưỡng chế mở ra các cánh, đem bộ phận yếu ớt nhất phơi bày trước mắt người, rồi sau đó bị khẽ cắn một ngụm.

Tin tức tố như thủy triều rút đi, cảm quan Lê Sơ không cảm thụ được mùi hương kia nữa, nhưng đại não giống như vẫn tồn tại loại cảm giác này.

"Xin lỗi, mạo phạm."

Âm thanh Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, Lê Sơ có chút hoảng hốt nhìn mặt gương phả ra hơi nước, có chút gian nan vươn ngón tay, lau đi phiến sương mờ kia.

Đầu ngón tay mượt mà như mang theo phấn hoa đào, Ninh Mạn Thanh nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh đang chà lau sương mờ trước kính, mông lung đan xen rõ ràng, chiếu ra một đôi mắt ngấn nước.

Đầu ngón tay rung động vẽ ra đường cong, làm trong đầu cô vô cớ nhảy ra câu thơ.

Thị nhi phù khởi kiều vô lực*

(*)Thị nhi phù khởi kiều vô lực (侍儿扶起娇无力): 1 câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Dịch thô: Dù được thị nữ nâng dậy, nhưng cơ thể nàng vẫn mềm yếu vô lực. Tả cảnh lần đầu tiên Đường Minh Hoàng lâm hạnh Vương Quý Phi.

"Vừa mới mạo phạm."

Ninh Mạn Thanh thật lòng xin lỗi, yết hầu cô khẽ nuốt, thanh âm lại càng thêm khàn khàn.

"Không có việc gì, cũng vì chị dạy em, hình như em hiểu được một chút, em đi học lời thoại trước!"

Lê Sơ lắc đầu, nhìn có vẻ hoàn toàn tin tưởng Ninh Mạn Thanh, nàng đứng thẳng người, nhanh chóng cầm tập kịch bản, chạy đến một góc khác.

Phòng luyện tập không lớn, nhưng chỉ có ba người nhìn có vẻ rất trống trải, Lê Sơ ngồi đối diện góc tường, đưa lưng về phía máy quay, nhìn giống như là đang xem lời thoại, nhưng thực sự là vì muốn che giấu gương mặt đỏ bừng của mình.

Cầu xin tuyến lệ của mình không cần phóng ra ở nơi kỳ quái như thế*, Omega cứ như vậy thực sự là quá phạm quy rồi.

*Một cách chơi chữ rất ư là biến thái của tác giả =))) mọi người hiểu hông =)))

Lê Sơ hít sâu một hơi, khép chặt chân, trong lòng lẩm nha lẩm nhẩm. Cứ cảm thấy vừa rồi là Ninh lão sư chơi lưu manh, nhưng mà nhìn Ninh lão sư lại không giống người sẽ chiếm tiện nghi đùa giỡn lưu manh kiểu đó, hơn nữa đây vẫn còn là trước máy quay.

Dạy kiểu này hiệu quả cũng không tệ, nàng có chút hiểu cảm giác trong mắt có dục vọng là thế nào, so với chuyện giương mắt ban đầu nhìn khá hơn rất nhiều.

Lê Sơ nhịn không được sờ sờ tuyến thể sau cổ mình, dấu răng Ninh Mạn Thanh cắn nơi đó đã biến mất từ lâu, nhưng nàng vẫn có chút không được tự nhiên sờ sờ, cố nén tâm tư bắt đầu học lời thoại.

Nhìn bóng dáng nỗ lực của đào đào, Ninh Mạn Thanh chậm rì rì thu lại tầm mắt, nhìn về Beta ngồi đối diện ở một góc khác hoàn toàn không biết trong phòng vừa mới phát sinh cái gì, nhấc chân đi qua.

Dạy một người, một người khác cũng nên nhân tiện chỉ dẫn.

Lê Sơ nhanh chóng học thuộc lời thoại, lời thoại của Hàm Đào cũng không nhiều lắm, chủ yếu là tập trung ở nửa đoạn sau, sau khi Đoàn Thụy tranh chấp với Lăng Vân, khi Đoàn Thụy chuẩn bị tự sát thì khuyên vài câu, sau đó chính là xin tha thứ.

"Cầu ngươi buông tha ta đi.... Ta sẽ thực nghe lời.... Ta cũng sẽ làm chứng cho ngươi, là hắn thất thủ tự sát..... Không quan hệ đến ngươi...."

Lê Sơ luyện tập cảm xúc trước gương, âm thanh mang theo chút dồn dập sợ hãi, nàng nhíu nhíu mày, cứ cảm thấy cảm xúc không đủ nhưng lại có chỗ bị thừa, vì thế lại niệm lại mấy lần.

"Câu ngươi buông tha ta đi.... Cầu ngươi.... Ta sẽ thực nghe lời.... Ặc, cũng không đúng."

Lê Sơ lắc lắc đầu, vỗ vỗ gương mặt của mình, lại đổi đổi giọng nói của mình, cố ý muốn làm âm thanh thêm nhu nhược một chút.

Nàng mang tai nghe lên nghe lại đoạn phim chính, diễn viên đóng vai Hàm Đào là nữ minh tinh nổi tiếng gợi cảm trong giới giải trí, chỉ xin tha thôi đã mang theo một cổ mị hoặc, nàng là nữ nhân mà cũng mềm lòng nhịn không được, nếu là nam nhân phỏng chừng không ai bỏ được, nhưng là nữ diễn viên đóng vai Lăng Vân này cũng cực kỳ quyết đoán cầm chủy thủ*, đâm vào trái tim mỹ nhân.

*Chủy thủ: đao ngắn, dao nhỏ

Nghĩ đến chuyện Ninh Mạn Thanh cũng sẽ phải đâm mình như vậy, ngực Lê Sơ chợt lạnh, tiếp tục học luyện từ.

"Cầu ngươi.... Buông tha ta...."

Lê Sơ tiếp tục lải nhải, cầu đến bản thân mình sắp chết lặng.

Thính lực Alpha rất tốt, Ninh Mạn Thanh cách Lê Sơ khoảng bốn năm mét cầm tập kịch che lại ý cười, nghe Lê Sơ lập lại vài lần câu "cầu ngươi" trong âm thanh run rẫy, cảm thấy rất thú vị.

Cô ngửi mùi hương đào như có như không trong không khí, nghĩ đến cảnh tượng cánh tay trắng nõn mềm mại câu lấy cổ mình, từng tiếng than khóc dồn dập "cầu ngươi", ý cười trên mặt dần phai nhạt, trong gương lại chiếu ra đôi mắt thâm thúy đen nhánh.

Lê Sơ không hề phát hiện, học lời thoại đến quên mình.

Tuy rằng kỳ mới đều thu trước, một tập cũng một tuần mới phát, nhưng chương trình còn phải cắt nối, biên tập, cộng thêm đề phòng các trường hợp phát sinh đột xuất, nên thời gian từ lúc bốc thăm đến lúc biểu diễn chỉ có hai ngày.

Mọi người đều rất ra sức, ai cũng không dám chậm trễ, mọi người ăn uống buổi chiều xong, liền bắt đầu tập diễn.

Lê Sơ và Trần Anh đều không thuận lợi vào được trạng thái, nhưng bọn họ nghĩ học xong lời thoại trước, rồi nghĩ cách sau.

Ninh Mạn Thanh đọc trong chốc lát liền bắt đầu nhập diễn, cho dù cô vẫn còn chưa hóa trang, mặt vẫn bình thường, trước mặt thậm chí cũng không phải cửa thuyền, mà cô vẫn vô trạng thái diễn xuất, biến thành một cổ sát khí, làm Lê Sơ và Trần Anh cứng người.

"Ngươi....ngươi tới làm gì?"

Trần Anh buột miệng thốt ra, đây là lời thoại của Lê Sơ, bị hắn run quá lấy mất.

Đoạn này là Hàm Đào mở miệng trước, nhưng Ninh Mạn Thanh không kêu dừng, nên Lê Sơ cũng rất nhanh tiếp tục diễn.

Nàng dựa vào người Trần Anh, mang theo chút khiêu khích nhìn Ninh Mạn Thanh, ngữ điệu mềm mại mở miệng: "Đây là ai vậy nha, làm gì lại tự dưng xông vào đây? Thuyền nô này cũng không đón khách nữ. Nếu là muốn làm tỷ muội với ta, chỉ sợ tư sắc này của ngài, có chút miễn cưỡng."

Ninh Mạn Thanh không trả lời, chỉ là đứng trên cao nhìn xuống nam nhân đang ngồi.

Đợi chừng một phút, Trần Anh vẫn còn chưa mở miệng, Lê Sơ nhịn không được kéo kéo tay áo Trần Anh.

"Tôi quên lời rồi, ánh mắt Ninh lão sư quá dọa người."

Vẻ mặt Trần Anh đau khổ nói, đến mức Mạn Thanh tỷ cũng không dám gọi, trực tiếp học theo Lê Sơ gọi Ninh lão sư.

Thật ra hắn định nói, nhưng khí thế Ninh Mạn Thanh quá mạnh, lúc nàng vờ như đạp cửa tiến vào, ánh mắt kia cũng làm Trần Anh bị dọa sợ rồi, khi Lê Sơ nhu nhược không xương dựa vào người hắn đọc thoại, ánh mắt Ninh Mạn Thanh nhìn hắn, hắn còn cảm thấy như mình đã chết rồi.

Đến mức Omega dựa vào người hắn, hắn vẫn còn chưa kịp vui sướng ư ư ư.

Như vậy hết ba bốn lần, Trần Anh mới lắp bắp hoàn thành xong đoạn diễn với Ninh Mạn Thanh, nhiệt tình nhanh chóng cầm chủy thủ tưởng tượng tự đâm chết mình, sau đó ngã xuống đất an tường nhắm mắt, trong lòng tràn đầy giải thoát.

Tuy rằng Ninh lão sư không phải không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt Ninh lão sư càng ngày càng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo khủng bố.

Đến cảnh Lê Sơ, nàng âm thầm nhéo đùi mình một cái, khiến sắc mặt trở nên trắng bệch, sau đó ngồi quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn nữ nhân đứng cách xa nàng vài bước, thân thể run rẩy.

Lê Sơ vốn sợ bản thân mình nhập diễn không được, nhưng vừa thấy ánh mắt Ninh Mạn Thanh, liền không tự giác đọc ra lời thoại.

"Cầu ngươi....Buông tha ta.... Cái gì ta cũng không nói, ta sẽ làm chứng cho ngươi, ngươi vô tội, là hắn tự mình đâm chết, không quan hệ với ngươi. Cầu ngươi, buông tha ta."

Nàng càng nói càng nhanh, thậm chí bỏ thêm chút lời thoại của mình, bóng đen che lấp phía trên nàng, nàng run như cầy sấy.

Tay lạnh lẽo bóp lấy cổ nàng, giống như chờ đợi xâu xé con mồi bất lực, khiến thân thể nàng lui về sau, chậm rãi căng chặt.

Đây không giống đoạn cut, Trần Anh cũng không nhịn được, dù đang giả chết cũng chống đầu lên nhìn.

Lê Sơ cũng ngốc ngơ, nàng giãy giụa theo bản năng, nhưng phát hiện cổ không đau chút nào.

Các nàng cách nhau rất gần, hô hấp giao hòa, cổ tin tức tố mùi trà mây vì khoảng cách này mà biến thành thực chất, bao trùm quanh nàng, Ninh Mạn Thanh cong mắt, buông nàng ra.

Hơi lạnh ngón tay lướt qua cần cổ non mềm, Ninh Mạn Thanh rủ tay sát người.

"Làm em sợ muốn chết, Ninh lão sư, sao tự nhiên chị lại sửa diễn?"

Lê Sơ hoãn thần, nàng vuốt cổ hỏi.

Mang theo chút biểu tình nghi ngờ, chính là hơi thở mềm mại vô hại của nàng, ngọt ngào phiêu đãng trong không khí.

"Trong truyện gốc Hàm Đào bị Lăng Vân bóp chết, chứ không phải đâm chết, Đoàn Thụy cũng không phải tự sát mà là bị Lăng Vân trực tiếp giết chết, cốt truyện điện ảnh có thay đổi."

Bản điện ảnh vì muốn nhược hóa Lăng Vân máu lạnh, nên làm Đoàn Thụy thất thủ tự sát, nhưng cũng muốn Lăng Vân tàn nhẫn nên mới thay đổi phương thức giết Hàm Đào.

Trần Anh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là như vậy, tiết học của Ninh lão sư thực sự quá đầy đủ!"

"Lúc biểu diễn thật, đoạn này chúng ta cũng đổi thành như vậy sao?"

Lê Sơ cũng cảm thấy bóp chết so với đâm chết dễ diễn hơn một chút, nhưng loại nhân vật này thực sự cần sức dãn.

"Không cần, vẫn dùng chủy thủ."

Ninh Mạn Thanh lắc đầu, diễn bóp chết tay cô cần phải dùng chút lực mới có thể thấy không giả, nhưng cô không muốn làm đào đào chịu chút xíu đau nào.

Còn mới vừa rồi cô..... Tâm ý nhất thời, bất quá cũng sẽ không có người biết.

Ninh Mạn Thanh tươi cười càng thêm nhu hòa, cô nói: "Vừa mới diễn cùng Tiểu Sơ cảm giác không tồi, nhưng vẫn còn thiếu một chút."

"Em sẽ tiếp tục cố gắng."

Lê Sơ được công nhận, tâm tình vui sướng như chim nhỏ, cảm thấy mình làm được, còn có thể trừng mắt trước gương thêm 800 lần.

Trần Anh lén lút nói: "Mạn Thanh tỷ, còn em thì sao?"

Ninh Mạn Thanh biến sắc mặt trong một giây, lạnh nhạt tỏ vẻ: "Còn phải luyện tập thêm, lúc chết không cần quá khoa trương."

"Em là trường phái tả thật mà."

Trần Anh nằm trở về mặt đất, biểu diễn cảnh qua đời tại chỗ.

"Ắc ha ha ha ha."

Lê Sơ bị hắn chọc cười đến thẳng cả lưng.

Lúc này bọn họ còn không biết, đoạn này bị đạo diễn cắt ra, dẫn link đến chương trình, còn thêm mấy cái tag.

#Hiện trường tiêu chuẩn kép của Ninh lão sư#

#Ninh Mạn Thanh vô tình#

#tự rước lấy nhục#

Buổi tối Trần Anh còn có thông cáo, vì thế quyết định ngày mai mới lao đầu vào luyện tập.

Lê Sơ cùng Ninh Mạn Thanh đi chung thang máy xuống lầu, hai trợ lý đều ở đó, ai cũng không nói chuyện, từng người lên xe.

Màn hình di động Lê Sơ phát sáng, phát hiện Ninh Mạn Thanh gửi tin cho nàng.

[Ninh lão sư ]: Đêm nay em nghỉ ở đâu?

[Lê Tiểu Sơ]: Quân Như.

Lê Sơ đến đây quay, Đường Tòng Nam đặt cho nàng khách sạn không xa đài truyền hình, tính tư mật cũng tương đối cao.

[Ninh lão sư ]: Tôi cũng vậy, 1602, tối em tới tìm tôi, tôi chỉ cho em diễn, trạng trái trước đó của em vẫn chưa ổn.

Lê Sơ biết, nàng vốn dĩ cũng định tối nay về hỏi một vị giảng viên kịch, nàng thực sự không diễn ra được cảm giác mị chúng.

[Ninh lão sư ]: Nếu em không yên tâm, có thể để cửa mở.. Truyện Đoản Văn

Lê Sơ rơi lệ, đây là chính nhân quân tử cở nào nha!

Mà hình dung như vậy hơi có chút kỳ quái, đây là dạng Lạt Ma gì trên đời nha!

*Lạt Ma: thầy chùa Tây Tạng.

[đào đào]: Được, chờ em nha.

Khóe môi Ninh Mạn Thanh khẽ nhếch, nhấp một ngụm nước đào trong tay.
Bình Luận (0)
Comment