Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 73



Quý Phong đến Quán Pub vốn không định uống rượu, tửu lượng của cậu không ổn, mấy ly đã gục.
Lần này dẫn Cát Hâm đến gặp Lưu Doãn là để Lưu Doãn yên tâm, cậu ở trường thật sự không độc lai độc vãng một mình.
Khi tới Quán Pub, mấy người đi ăn một bữa cơm rồi trở về buôn bán, khi người càng ngày càng nhiều, Quý Phong cảm thấy Lưu Doãn có hơi kỳ lạ, bartender mới tới lén lút nói với Quý Phong, là gần đây ca sĩ hát chính và tay chơi guitar trong dàn nhạc đang yêu nhau, tiểu lão bản đang ghen tị.
Ngay cả người trong quán Bar cũng đã có người yêu, hai nhân viên phục vụ hình như cũng đã có bạn gái.
Nhị lão bản cũng là người đàn ông độc thân, vấn đề là cơ bản Nhị lão bản 10 ngày cũng không gặp được một lần.
Tiểu lão bản cảm thấy mình là người cô đơn nên thương tâm.
Lưu Doãn thấy Quý Phong thì nghĩ bọn họ đồng bệnh tương liên, đều là cẩu độc thân, nên mời Quý Phong và Cát Hâm cũng là cẩu độc thân uống rượu.
Nhưng là Cát Hâm không biết uống rượu, cuối cùng cũng chỉ còn Lưu Doãn và Quý Phong uống.
Quý Phong vốn chỉ uống một ly để đối phó, nhưng nhìn Lưu Doãn uống vài ly rượu xuống bụng rồi lẩm nhẩm nói vận khí của mình không tốt, vất vả mãi mới yêu đương một lần lại còn bị gài bị đá.
Hắn cũng không thèm để ý thất tình, nhưng đóa hoa đào thứ hai của mình khi nào mới có thể nở đây?
Không nở nữa thì giống Quý Phong, cả ngày chỉ có một con mèo con ở bên cạnh có khi cũng tốt nhỉ.
Lưu Doãn còn chưa biết mèo con của Quý Phong đã bị trả về, hắn nhắc tới làm Quý Phong cũng không chịu đựng được, cậu cũng nhớ miu miu nhà cậu mà, nhưng vấn đề là sau này cậu cũng là người cô đơn.
Vì thế, Cát Hâm trơ mắt nhìn Quý đồng học cũng gia nhập hàng ngũ uống rượu với sếp Lưu, hai người anh một ly em một ly, hình như Quý đồng học nghe sếp Lưu lải nhải nên mới uống thêm nhiều ly nữa.
Ngay từ đầu Cát Hâm còn cảm khái tửu lượng của Quý đồng học thật tốt.
Nhưng khi phát hiện không đúng thì đã không còn kịp nữa rồi.
Cuối cùng Lưu Doãn cũng say bất tỉnh nhân sự, bartender chỉ có thể gọi cho bọn họ một chiếc xe, bảo Cát Hâm nhanh chóng đưa Quý Phong về.
Khi tới cổng trường xe không được vào, bọn họ xuống xe ở giao lộ.
Cát Hâm tận chức tận trách cẩn thận đỡ Quý Phong, định mang người về ký túc xá, chỉ là khi Cát Hâm vùi đầu nỗ lực đi vững vàng để không quăng ngã Quý Phong, một bóng đen chặn đường đi của cậu.
Cát Hâm ngẩng đầu, bởi vì đối phương đưa lưng về phía ánh sáng nên cậu không thấy rõ mặt mũi đối phương, chỉ cảm thấy hắn rất cao, thậm chí còn cao hơn Quý đồng học, cậu hoảng hốt: "Anh......!Vị tiên sinh này, anh chắn đường chúng tôi rồi."
Phong Lâm cau mày, sắc mặt không thể đẹp nổi, nhất là khi nhìn chằm chằm cánh tay Quý Phong khoác trên vai Cát Hâm, tay vòng qua cổ đối phương rũ xuống.
Năm ngón tay thon dài trắng nõn, theo động tác hai người đi đường mà lắc qua lắc lại, Phong Lâm nhìn mà trong lòng nghẹn muốn chết, không chút nghĩ ngợi mà mở cửa xe ra đi đến.
Quý Phong tuy say nhưng vẫn còn ý thức, chưa say đến mức không biết gì.
Phát hiện Cát Hâm dừng lại, đầu óc cậu hẫng mất nửa nhịp rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn chằm chằm Phong Lâm nửa ngày mới nhận ra hắn: "Là, anh, à."
Cậu nói chuyện hơi chậm, nhưng say rồi cũng không ồn không nghịch, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, nếu không phải ánh mắt thi thoảng mịt mờ không có tiêu cự thì hoàn toàn không phát hiện là đang say.
Phong Lâm nhấp môi, nhưng Quý Phong say rồi vẫn còn có thể nhận ra hắn, không vui trong đáy lòng cũng tức khắc tan biến hết: "Sao uống nhiều như vậy?"
Quý Phong nhìn Phong Lâm chằm chằm, lúc này đầu óc cậu xoay chuyển chậm, khi nhận ra thân phận của người quen mắt này, cậu buông cánh tay khoác trên cổ Cát Hâm ra, quay đầu nhìn đông nhìn tây.
Phong tổng ở đây, vậy miu miu......!có phải cũng tới không?
Đôi mắt cậu sáng đến kinh người với suy nghĩ này.
Phong Lâm nhìn mà kinh hồn táng đảm, người trước mặt vốn đứng không vững, thân hình lung lay lại còn muốn quay đầu nhìn khắp nơi, thân thể cậu đột nhiên thay đổi phương hướng nên lung lay vài cái sắp té ngã.
Cát Hâm cũng hoảng sợ: "Cẩn thận!"
Có người còn nhanh hơn khi cậu nói, vươn tay vòng lấy ôm người vào trong ngực, ổn định mà vững chắc.
Cũng bởi vì vậy mà Quý Phong không nhìn thấy chung quanh, cậu lẩm bẩm một tiếng: "Miu miu nhìn, nhìn......!không thấy đâu." Cậu nói chuyện chậm rì rì, còn chợt ngừng giữa chừng.
Phong Lâm vốn đang căng thẳng lo lắng kh nghe thấy cậu lẩm bẩm thì không hiểu sao lại có một loại cảm xúc khó hiểu, quấn quanh ở trong lòng, tê tê dại dại, làm hắn cảm thấy da thịt Quý Phong dựa vào trên người hắn kề sát phảng phất đang nóng lên, làm hắn muốn kéo người ra trong chốc lát để đỡ hơn chút nhưng rồi lại không nỡ.
Cát Hâm thì lại bất an vòng quanh hai người: "Quý đồng học?" Nếu là người không quen biết thì cậu đã dứt khoát cướp người về, nhưng vừa rồi Quý đồng học nói vậy chắc là quen biết người này.
Chỉ là người này rất lạ mặt, cậu chưa từng nhìn thấy hắn.
Sau khi Quý Phong đứng vững, cánh tay chống lên ngực Phong Lâm, miễn cưỡng kéo ra được một khoảng cách, cố gắng tiếp tục tìm miu miu.
Phong Lâm bất đắc dĩ: "Mèo......!không tới đây."
Quý Phong chậm nửa nhịp mới hiểu được Phong Lâm nói gì, cậu buồn bã mất mát: "À."
Phong Lâm thấy rõ ánh sáng trong đáy mắt cậu ảm đạm xuống, ma xui quỷ khiến nói thêm: "Nhưng tôi có thể đưa cậu đi gặp nó."
Khi bí thư Hách đỗ xe xong vội vàng tới đây thì nghe thấy một câu như vậy, khóe miệng giật giật: Còn không phải sao, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Nhưng Quý tiên sinh lại uống say ư? Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quý tiên sinh say.
"Quý tiên sinh ơi, tại sao cậu lại uống say? Không sợ ngày mai dậy bị đau đầu à." Bí thư Hách đau đầu, không biết nên nói sếp may mắn hay là thảm nữa, vừa đến đã gặp được Quý tiên sinh, lại còn gặp Quý tiên sinh đang ở cùng tiểu mỹ nam.
Quý Phong nghiêm túc nhìn bí thư Hách một cái: "Tôi, không, say."
Bí thư Hách thuận miệng dỗ: "Đúng đúng đúng, Quý tiên sinh cậu không say."
Cát Hâm nỗ lực tìm cơ hội kéo Quý Phong về phía mình, chỉ là cậu còn chưa chạm tới, người đàn ông hung dữ mặt lạnh này đã im hơi lặng tiếng kéo Quý Phong về phía mình.
Cát Hâm nhịn không được kêu: "Quý đồng học, sắp kiểm tra ký túc xá rồi, chúng ta về thôi."
Quý đồng học đẹp như vậy, lại còn đang say, nhỡ đâu có người xấu có ý đồ với Quý đồng học thì làm sao bây giờ?
Mà người trước mặt đang nhìn chằm chằm vào Quý đồng học này, tuy hắn đẹp trai nhưng vẫn phải đề phòng.
Quý Phong quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Cát Hâm à, cậu về trước đi, giấu giúp tôi một đêm, tôi muốn đi theo Phong tổng......!xem miu miu."
Cậu đã lâu......!đã lâu chưa được gặp miu miu.
"Hả? Không được, Quý đồng học, chúng ta vẫn nên về thôi." Tuy trường học không cho qua đêm bên ngoài nhưng cũng không kiểm tra quá nghiêm, ứng phó một hai lần không thành vấn đề, nhưng người này cậu không quen biết, cậu lo cho Quý đồng học.
Quý Phong khẽ xoa mặt, vỗ vỗ vai Cát Hâm, nỗ lực để mình trông có vẻ đứng vững: "Không sao, đây là chủ của miu miu, tôi quen hắn."
Phong Lâm vốn chỉ là muốn đến nhìn Quý Phong một cái, lại không ngờ đúng lúc gặp Quý Phong đang say.
Nghĩ trong ký túc xá cái gì cũng thiếu, mà cái cậu Cát Hâm này cũng không giống người biết chăm sóc người khác, hơn nữa Quý Phong mà không tỉnh rượu, ngày mai chắc chắn cậu ấy sẽ đau đầu.
Nếu có thể không về ký túc xá, vậy thì đưa cậu về nhà cậu ấy thì tốt hơn.
Cuối cùng Phong Lâm mới chuyển tầm mắt nhìn về phía Cát Hâm: "Tôi đưa cậu ấy về nhà của cậu ấy." Hắn nói nơi Quý Phong ở, số tầng lầu không thấp.
Bí thư Hách ở bên cạnh đưa danh thiếp, giải thích thân phận của mình, còn gọi điện thoại cho Quý Phong.
Cát Hâm thấy điện thoại Quý Phong vang lên, bấy giờ mới thấy yên tâm.
Hơn nữa thời gian đã không còn sớm, cậu xác nhận mãi với Quý Phong, thấy Quý Phong trông có vẻ đã thanh tỉnh hơn nhiều, lúc này cậu mới đỏ mặt ngượng ngùng chào tạm biệt rồi vội vàng chạy về ký túc xá.
Quý Phong đứng bên ngoài trời lâu như vậy hiện giờ cũng đã hơi tỉnh táo lại, ra vẻ bình tĩnh nhìn Phong Lâm: "Phong tổng, miu miu đang ở đâu?" Không thể làm cho Phong tổng cảm thấy mình đang nhớ thương miu nhãi con nhà hắn, muốn chiếm cho riêng mình được.
Phong Lâm nhìn đôi mắt cực kỳ sáng của cậu, đầu ngón tay hắn hơi ngứa, muốn duỗi tay sờ khóe mắt cậu: "Bảo bí thư Hách mang đến, tôi đưa cậu về nhà trước."
Dứt lời, hắn nhìn bí thư Hách.
Bí thư Hách khóc không ra nước mắt: Bản thân sếp đã ở đây rồi, tôi biết tới chỗ nào mà mang chứ?
Nhưng lại không dám nói ra, giả vờ trước mặt Quý Phong là bảo đảm sẽ mang mèo tới đây.
Bí thư Hách đưa Quý Phong và Phong Lâm đến bên ngoài tiểu khu, trước khi hắn rời đi, Phong Lâm bảo hắn khi tới thì mang ít thuốc giải rượu đến.
Chờ xe bí thư Hách đi xa, Phong Lâm mới đỡ Quý Phong trở về nhà.
Khi đỡ Quý Phong lên trên sô pha, hắn cởi áo khoác âu phục, cuốn tay áo lên, đi giặt sạch một tấm khăn ướt tới, đưa cho Quý Phong có chút men say đang ngồi yên tại chỗ: "Lau đi này."
Quý Phong ừm một tiếng, cậu nhận lấy nhưng lại không ngẩng đầu, cũng không nhúc nhích.
Chắc chắn là đầu óc đang loạn.
Phong Lâm bất đắc dĩ nhưng vẫn ngồi xổm xuống, tận lực không tiếp xúc quá nhiều với mặt cậu, cẩn thận nâng lên, quả nhiên hai mắt cậu đã nhắm lại.
Động tác Phong Lâm rất nhẹ nhàng, bắt đầu chậm rãi lau.
Quý Phong híp mắt, nhìn người trước mắt gần trong gang tấc, cậu cũng không từ chối chắc có lẽ vì hơi thở quanh thân đối phương rất giống miu miu, cũng đúng vì hắn là chủ của miu miu, nếu người trước mặt là miu miu thì tốt rồi.
Khi Quý Phong phục hồi tinh thần, Phong Lâm đã nhanh chóng lau xong, lại rót cho cậu một ly nước để cậu uống.
Quý Phong cầm ly nước nhưng vẫn không nhúc nhích, Phong Lâm chỉ có thể đút cho cậu uống hai ngụm, sợ cậu cầm không chắc làm vỡ ly nên cầm lấy đặt sang một bên: "Uống rượu đã ăn cơm chưa?"
Quý Phong nghe tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.
Phong Lâm bất đắc dĩ, đứng dậy đi đến tủ lạnh.
Phát hiện đồ ăn bên trong vẫn nhiều như trước khi hắn rời đi, xem ra hai ngày nay Quý Phong không trở về.
Hắn chọn vài nguyên liệu, làm một bát mì đơn giản.
Hương vị chắc chắn không ngon bằng Quý Phong làm, nhưng ăn cũng được.
Trước kia hắn ở một mình còn chưa giàu lên thì đều tự nấu cơm, tuy không ngon nhưng cũng không khó ăn.
Khi một bát mì đưa tới trước mặt Quý Phong, cậu ngửi mùi hương cuối cùng cũng khẽ cử động, chắc là cậu thật sự đói bụng, hơn nữa có Phong Lâm ở bên cạnh dụ dỗ: "Chờ cậu ăn xong, miu miu sẽ trở lại."
Cuối cùng Quý Phong cũng có hành động, nhanh chóng ăn xong một bát mì.
Sau đó cậu lóng trông nhìn hắn: Mèo đâu?
Phong Lâm chỉ có thể tiếp tục tìm cớ dỗ dành cậu, trước tiên dỗ Quý Phong đi tắm, cũng may lúc này ngoài cửa cũng có tiếng động, hắn mở cửa ra, bí thư Hách ở sau cửa thở phào nhẹ nhõm, không tiếng động dùng khẩu hình nói: "Sếp? Tiếp theo nên làm sao bây giờ?"
Phong Lâm bảo hắn đi vào.
Chờ bí thư Hách nhanh chóng đặt thuốc giải rượu xuống xong, hắn nhìn động tĩnh trong phòng ngủ, xác định Quý Phong còn đang tắm mới đi vào phòng cho khách, nhanh chóng biến hình về rồi mới nhảy lên cửa mở ra từ bên trong, bí thư Hách đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng cất hết quần áo sếp đi.
Bí thư Hách đi xuống tầng một chuyến nữa, giấu quần áo của sếp đi rồi mới quay trở lại.
Đúng lúc này nghe thấy phòng ngủ có tiếng động.
Bí thư Hách vọt tới sô pha ngồi xuống, sếp miu miu đã nằm sẵn trên đó sâu xa nhìn hắn.
Bí thư Hách chột dạ nhìn phòng ngủ, phẩy phẩy gió, dùng tay chống mặt: Sếp, bây giờ có phải tôi nên rời đi không?
Sếp miu miu thâm thúy nhìn hắn một cái, tay chỉ chỉ thuốc giải rượu.
Bí thư Hách khóc không ra nước mắt: Còn phải đút thuốc cho Quý tiên sinh sao?
Vấn đề là nếu Quý tiên sinh không uống thì làm sao bây giờ?
Sếp miu miu nằm yên tại chỗ, móng vuốt nhỏ cào cào sô pha, bí thư Hách căng da đầu quyết định lát nữa cho dù có ép rót, cũng phải khiến Quý tiên sinh uống.
Quý Phong đi tắm, dùng tu vi bức rượu trong thân thể ra một ít, tức khắc cảm thấy men say tan đi không ít, cậu xoa xoa cái trán căng trướng, phủ thêm áo tắm dài, buộc đai lưng xong đi ra ngoài.
Tai cậu thính, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân còn tưởng là Phong tổng, khi mở cửa phòng ra, vừa ngẩng đầu lên đập ngay vào mắt là nụ cười tiêu chuẩn trên mặt bí thư Hách: "Quý tiên sinh."
"Bí thư Hách? Sao anh......" Cậu muốn hỏi sao bí thư Hách lại ở đây.
Chỉ là ký ức say rượu trước đó chợt hiện về, cậu nhớ ra bộ dáng mình ngồi trên ghế được Phong tổng lau mặt hộ, còn đút nước cho uống, cậu mất tự nhiên khẽ hắng giọng một tiếng.
Sau đó nhớ tới bí thư Hách đi mang miu miu đến, chẳng lẽ......!miu miu đã trở lại rồi sao?
Quý Phong nhanh chóng nhìn sang bên cạnh bí thư Hách, quả nhiên thấy trên sô pha cách đó không xa có một cục lông đang nằm.
Quý Phong gần như không hề chần chờ mà bước nhanh đến phía cục lông kia.
Bí thư Hách đã biết thừa là như vậy, hắn nhanh chóng theo sát vài bước: "Quý tiên sinh, đây là thuốc giải rượu, uống xong trước nhé?"
Quý Phong vội vã đi ôm miu miu, nhưng bí thư Hách là khách, cậu cũng không tiện mặc kệ hắn, thế là cầm mấy viên thuốc giải rượu lên cứ thế nuốt xuống.
Bí thư Hách một tay khác bưng ly nước đưa tới: "......" Được rồi, Quý tiên sinh, cậu vui là được.
Quý Phong không ngờ uống say rồi còn có niềm bất ngờ như vậy, vuốt mèo từ đầu tới đuôi một hồi mới cảm thấy sự buồn bực khi nãy uống rượu bỗng trở thành hư không.
Quả nhiên bất cứ chuyện không vui nào đều có thể vuốt mèo một lần là giải quyết hết, một lần không được, vậy thì hai lần!
Chờ Quý Phong ôm mèo xong mới nhớ tới Phong tổng, hỏi bí thư Hách.
Bí thư Hách đã sớm nghĩ xong biện pháp ứng đối, giải thích rằng sếp đột nhiên có hạng mục nên về công ty trước, hắn cũng phải quay trở về, sáng sớm ngày mai lại đến đón mèo sau.
Quý Phong đích thân tiên bí thư Hách ra cửa, đến khi cửa đóng lại.
Chính là thời khắc tuốt mèo sung sướng.
Khi sếp miu miu bị vuốt, hắn nhìn đôi mắt sáng rõ của Quý Phong, nếu không phải trước đấy xác định thấy cậu say không nhẹ thì hắn cũng phải hoài nghi là có phải cậu đang gài hắn hay không, làm mình đưa mèo về cho cậu ấy vuốt.
Quý Phong ôm sếp miu miu ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại cũng không có tình trạng đau đầu sau khi say rượu, nhưng nghĩ đến lát nữa bí thư Hách sẽ tới đây đón miu miu đi.
Cậu lại thuận tay vuốt một lần.
Chờ đến khi Quý Phong đi rửa mặt.
Sếp miu miu bò dậy, không nhịn được ngồi xổm tại chỗ, tay nhỏ khẽ vuốt lông trên người mình, hắn cứ cảm thấy lông thưa đi không ít.
Xem ra về sau vẫn nên tận lực ít biến về một chút.
Ít nhất là trước khi lông dài hơn ngày trước thì không thể biến hình nữa.
Nếu không thì sớm muộn gì cũng trọc.
Sếp miu miu tưởng tượng ra hình ảnh này, cả người đều không được ổn cho lắm.
Quý Phong lưu luyến không rời đưa sếp meo meo cho bí thư Hách mang đi rồi đi đến trường.
Vừa đến trường học, Cát Hâm thấy Quý Phong không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy tối hôm qua vị bí thư Hách kia chứng minh thân phận của mình cho cậu, nhưng không tận mắt nhìn thấy Quý Phong không sao thì cậu không thể nào yên tâm, nhưng tối hôm qua Quý Phong cũng nói là không sao, cậu đành phải thả người.
Quý Phong đi học ở trường, lúc rảnh rỗi nghĩ xem còn có cách nào gặp lại miu miu không, cậu nghĩ tới việc mang đồ đến nhà Phong tổng, nhưng nghĩ nhỡ đâu cậu đến vào lúc Phong tổng đang bận thì sẽ làm trễ nải công việc của Phong tổng, cái suy nghĩ này cũng biến mất.
Cuối cùng Quý Phong chỉ có thể kiềm chế tâm tư lại, chờ ngày nào đó nhỡ có thể gặp được Phong tổng giống đêm đó thì tốt rồi.
Khi Quý Phong lại nhận được điện thoại của Lý nữ sĩ một lần nữa, cậu đoán là vì chuyện Hồng tổng lúc trước.
Quả nhiên, trong điện thoại Lý nữ sĩ cảm ơn Quý Phong mãi thay cho Hồng tổng, nói là hai ngày trước con trai Hồng tổng đã tỉnh, bạn gái cũ của con trai cũng đã tìm được, là hai vợ chồng Hồng tổng tự mình đến cầu, còn quá trình như thế nào thì ít nhất cũng mời người quay trở về được, con trai ông ta đã thật sự tỉnh lại.
Bởi vì nằm trên giường quá lâu nên hiện giờ còn đang ở bệnh viện làm phục hồi, chờ sau khi khỏe lên sẽ dẫn một nhà năm người tới cảm ơn Quý Phong.
Quý Phong đoán được nên cũng không thấy bất ngờ, chỉ là lúc muốn cúp điện thoại, Lý nữ sĩ lại ấp úng mở miệng: "Còn, còn có một việc......"
Quý Phong nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Lý nữ sĩ suy nghĩ rồi nói: "Là như này, lần trước tôi và lão Tôn muốn báo đáp Quý tiên sinh, cho nên có đi tìm hiểu những chỗ Quý tiên sinh có thể giúp đỡ, Hồng gia là một, hiện giờ......!lại có thêm một nhà nữa."
Lúc bọn họ dự định như vậy là tưởng Quý tiên sinh phải bán đồ gia truyền có thể là do thiếu tiền.
Nhưng lúc trước Quý tiên sinh nói lấy ra 15 triệu là lấy ra được, có thể là cậu không thiếu tiền, là do bọn họ hiểu lầm.
Nhưng chuyện lần trước đã truyền đi, cho nên có người biết chuyện của Hồng gia, cảm thấy Quý đại sư bọn họ tìm tới rất lợi hại, tin này lập tức truyền ra ngoài, cũng không biết thế nào mà bị người Lâm gia biết, tìm tới chỗ bà.
Lý nữ sĩ giải thích: "Lâm gia ở cách thành phố C rất xa, nhưng sản nghiệp Lâm gia trải rộng khắp cả nước, là một thương hiệu lâu đời, của cải dồi dào, ở xa như vậy tôi cũng không ngờ là tin tức bên Lâm lão gia tử lại nhanh nhạy như thế.

Nhưng Lâm quản gia nói, nếu Quý tiên sinh không muốn đi cũng được, còn nếu muốn đi thì cho dù đến cuối cùng có tìm được người hay không cũng sẽ trả cho Quý tiên sinh 1 triệu phí đi lại vất vả.

Nếu có thể tìm được, Lâm lão gia tử sẽ đưa cho Quý tiên sinh 10 triệu tiền thù lao, cộng thêm một căn tứ hợp viện ở thành phố S."
10 triệu tiền thù lao tuy không nhiều, nhưng căn tứ hợp viện kia lại rất đáng giá.
Có thể thấy lần này Lâm lão gia tử cũng đã đưa ra cái giá lớn.
Quý Phong nghe xong: "Lâm lão gia tử có nói là chuyện gì không? Tìm người ư? Ý là bảo tôi đi tìm người sao?"
Lý nữ sĩ nhận được tin tức bên Lâm lão gia tử thì đã đi tìm hiểu trước một ít: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng hẳn là có liên quan đến con gái của Lâm lão gia tử.

50 năm trước Lâm lão gia tử có một cô con gái, cũng là đứa con gái duy nhất của ông ấy, ông ấy rất yêu thương, thương hơn so với mấy đứa con trai, chỉ là nghe nói hơn 30 năm trước vị Lâm tiểu thư này mới vừa tròn 18 tuổi có thích một người, sau đó cũng chẳng biết vì sao Lâm lão gia tử sống chết cũng không đồng ý, Lâm tiểu thư dứt khoát bỏ trốn.
Lúc ấy lão gia tử tức giận đến mức tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với đối phương, có điều nói là đoạn tuyệt nhưng Lâm lão gia tử vẫn hy vọng đối phương có thể chịu thua, đã nhiều năm như vậy Lâm lão gia tử đã sớm hết giận, chỉ là khi Lâm lão gia tử nghĩ thông suốt đi tìm thì lại không tìm thấy tung tích của vị Lâm tiểu thư này.

Mấy năm nay Lâm lão gia tử vẫn luôn cho người đi tìm kiếm, chỉ tiếc......!không thu hoạch được gì.

Nghe nói thân thể Lâm lão gia tử đã sắp không xong, chắc cũng hết cách nên mới nghĩ đến dùng cách khác muốn tìm xem có phải Lâm tiểu thư đã......!đã qua đời hay không."
Quý Phong nghe xong đã hiểu được đại khái.
Là Lâm lão gia tử muốn cậu tới xem tướng cho Lâm lão gia tử, nhìn xem có phải Lâm tiểu thư đã không còn sống nữa hay không, nếu không còn thì có thể tìm được nơi mất ở đâu không.
Nếu còn sống, vậy thì nghĩ cách tìm được người.
Quý Phong suy nghĩ, đồng ý nhận lời.
Vừa vặn qua hai ngày nữa được nghỉ dài hạn 11 ngày.
7 ngày hẳn là đủ.
Lý nữ sĩ liên tục đáp lời, trả lời Lâm gia, chờ Lâm gia báo tin tới nói muốn phái máy bay tư nhân tới đón riêng Quý Phong nhưng bị Quý Phong từ chối, đến lúc đó cậu sẽ tự lên máy bay đến đó, không cần phái người tới đón.
Lâm gia bên kia hỏi gia chủ, cũng đồng ý rồi gửi địa chỉ tới đây.
Nếu Quý Phong đã quyết định muốn đến thành phố S, thì hai ngày sau đi học xong phải bắt đầu chuẩn bị.
Vào ngày nghỉ 11 ngày, cậu sắp xếp ổn thỏa, chào Cát Hâm rồi rời khỏi trường học, định về nhà cầm đồ đạc rồi đến sân bay.
Chỉ là vừa tới cổng khi đi ngang qua một chiếc xe, bí thư Hách hạ cửa sổ xe xuống hô một tiếng với Quý Phong: "Quý tiên sinh!"
Quý Phong quay đầu lại, chạm mặt với bí thư Hách, cậu rất bất ngờ rồi lập tức không kìm được nhìn ra ghế sau, chỉ tiếc cửa xe ghế sau đang đóng, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong.
Tuy Quý Phong tiếc nuối, nhưng trên mặt lại bình tĩnh không thể hiện: "Bí thư Hách, có việc gì sao?"
Bí thư Hách làm sao không nhận ra là Quý Phong muốn nhìn mèo chứ, hắn chủ động mở miệng nói: "Sếp ngồi phía sau, bây giờ Quý tiên sinh có tiện không?"
Quý Phong ngẫm lại cũng không để ý một lát này, hơn nữa nhỡ đâu Phong tổng mang theo miu miu thì sao?
Quý Phong mở cửa xe sau ra, quả nhiên nhìn thấy Phong tổng ngồi ở đó.
Chỉ tiếc, không có miu miu.
Quý Phong ngồi vào trong xe, chào hỏi: "Phong tổng tìm tôi có chuyện gì sao?" Chẳng lẽ là phải đi công tác nên muốn phó thác miu miu cho cậu ư?
Phong Lâm lại không nhìn Quý Phong, ngón tay đặt ở bên cạnh hơi giật giật, hết cách rồi, từ hôm trước lại biến trở về hình mèo ở cùng Quý Phong một đêm, bị vuốt một hồi, ngày hôm qua trở về hắn bất ngờ mơ một giấc mơ.
Cuối cùng Phong Lâm cũng biết lúc trước bí thư Hách nói......!chuyện gì khác rốt cuộc là chuyện gì rồi.
Hắn không nói với bí thư Hách, nhưng đã nghĩ thông suốt, xác định mình thật sự có tình cảm khác với Quý Phong, cho nên sau khi tan làm không nhịn được nên đến đây một chuyến.
Mục đích lần này Phong Lâm tới đây cũng rất đơn giản: "Lần trước làm phiền Quý tiên sinh giúp tôi chăm sóc mèo, hôm nay có thời gian rảnh nên muốn mời Quý tiên sinh ăn một bữa cơm nhẹ."
Quý Phong à một tiếng: "Ăn cơm sao, sợ là không được rồi, lát nữa tôi phải lên máy bay đến thành phố S."
"Sao cơ?" Phong Lâm kinh ngạc: "Đi chơi với bạn dài hạn 11 ngày sao?"
Quý Phong lắc đầu: "Không phải, là có người thuê tôi đến thành phố S để xem mệnh, 7 ngày sau sẽ trở lại, đến lúc đó tôi mời Phong tổng ăn cơm sau." Thuận tiện Phong tổng mang miu miu theo thì càng tốt.
Phong Lâm lại trầm mặc: "Tôi có thể hỏi là ai không?"
Quý Phong cũng không giấu Phong Lâm, chắc bởi vì Phong tổng và miu miu cho cậu cảm giác rất giống nhau, luôn làm cậu có cảm thấy muốn gần gũi, hơn nữa Phong Lâm cũng biết tình huống của cậu, nên cậu nói chuyện Lâm lão gia tử tìm con gái.
Phong Lâm nghe xong vẫn chưa nói gì, Lâm gia hắn cũng đã từng nghe thấy.
Dù sao cũng đều dân kinh doanh, cũng biết lịch sử làm giàu của Lâm gia, chỉ là bởi vì cách nhau khá xa, phương hướng kinh doanh của bọn họ cũng khác nên cũng không có tiếp xúc gì.
Nghĩ Lâm gia thật sự không lừa Quý Phong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu lát nữa Quý Phong phải lên máy bay thì tất nhiên Phong Lâm sẽ không ép cậu ở lại, chỉ có thể đưa người về trước.
Phong Lâm vốn muốn đưa Quý Phong nhưng bị Quý Phong từ chối, chờ lát nữa cậu bắt xe đi là được, nếu không Phong tổng lại phải quay về một lần nữa.
Đối phương có lòng tốt, nhưng cậu cũng không thể thật sự để người ta chạy qua chạy lại được.
Phong Lâm nhìn Quý Phong đi vào tiểu khu, mãi đến khi bóng dáng biến mất không thấy nữa cũng không nỡ thu tầm mắt về.
Bí thư Hách không dám hé răng, hắn cứ cảm thấy sếp như này......!giống như oán phu bị vứt bỏ vậy.
Phong Lâm vẫn ngồi tại chỗ năm phút, sợ Quý Phong ra ngoài nhìn thấy, hắn đành phải bảo bí thư Hách quay về trước, nhưng khi tới cửa nhà, hắn vẫn đưa ra quyết định.
Hai ngày nay hắn vẫn luôn tăng ca đẩy nhanh tốc độ làm việc, mấy ngày nay vốn nghĩ đến lúc nghỉ 11 ngày sẽ hẹn Quý Phong ra ngoài chơi.
Một khi đã như vậy, chi bằng......
Phong Lâm nhìn về phía bí thư Hách, người sau bị hắn nhìn đến mức có dự cảm xấu: "S...!sếp?"
Phong Lâm: "Cậu tra xem bên thành phố S có ai có thể hợp tác với chúng ta không, hẹn gặp đi, tôi sẽ đích thân đến thành phố S một chuyến."
Bí thư Hách: "............"
Sếp, sếp cứ như vậy mà đi sang đó, nhưng Quý tiên sinh lại không ngốc, điều này cũng quá rõ ràng rồi.
Lần trước ở Kinh thị còn đỡ, dù sao thì cũng là lần đầu tiên, mà thành phố C cách Kinh thị không xa, nhưng hôm nay là thành phố S, cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm đó, hợp tác gì mà có thể hợp được sang tận bên đó chứ?
Phong Lâm như thể nhìn ra suy nghĩ của bí thư Hách, hắn bình tĩnh nói: "Không phải cậu nói, nếu xác định tình cảm thì phải chủ động theo đuổi người ta sao?"
Bí thư Hách ngơ ngác nhìn sếp, khi hiểu ra sếp đang nói cái gì, hắn khó có thể tin được mà trợn to mắt: "!!!".


Bình Luận (0)
Comment